Cấm Cung

Chương 9




Việc Hoàng đế sửa niên hiệu thành Bình An được giữ kín, nên trước đó hộ vệ doanh không hề có một chút tin tức nào, do vậy Tống Bình An cũng không hay biết. Khi hắn biết được việc này, là khi đang ở phòng ăn của doanh trại đội hộ vệ, bưng bát cơm và vào miệng nhai, thì đồng liêu thân quen vỗ vỗ vai hắn ngồi xuống, cười hì hì nhìn hắn một lúc lâu, mới vẻ mặt gian manh nói: “Tống Bình An, cha ngươi đặt cho ngươi cái tên rất tốt, Bình An, Bình An, thật là nhiều cát tường a.”

Tống Bình An không hiểu ra sao vừa ăn vừa liếc mắt nhìn hắn.

“Ngươi biết không, hôm nay Hoàng thượng đổi niên hiệu, có biết đổi thành gì không, là đổi thành Bình An đó a!”

Tống Bình An tức khắc bị nghẹn, nghẹn đến mức chảy cả nước mắt, xoay người vỗ vỗ ngực, mãi sau mới dễ chịu hơn một chút.

Đồng liêu ngồi bên cạnh cảm khái. “Xem đứa nhỏ này cũng quá kích động đi!”

Trên đường trở về, những người quen biết hắn trước giờ đều gọi hắn là tiểu tử ngốc, đầu gỗ, tảng đá, hôm nay nhìn thấy hắn lại cười hì hì chào hỏi: “Bình An đến đây! Bình An tốt sao! Bình An tới cho ta nhìn nhìn!” làm hắn rất xấu hổ, cuối cùng đành chui vào ngõ tắt tránh đi.

Về đến nhà, cha hắn hiếm khi có nhà, càng hiếm khi đứng trước cửa nói chuyện phiếm với hàng xóm.

“Tống lão đầu, ngươi thật là có mắt nhìn xa, đặt tên đứa nhỏ là Bình An, hôm nay chính là trùng với niên hiệu a, đúng là khéo mà!”

“Đâu có đâu có, lúc trước sinh hắn vốn hy vọng người thân có thể đoàn tụ từ nay về sau sống những ngày bình an, đâu nghĩ nhiều vậy đâu, ha ha ha ha! Ai, tiểu tử, vừa mới về lại định chạy đi đâu đó!” Tống lão cha thoải mái cười to, thoáng nhìn thấy bóng lưng đứa con đang lén lút chuồn đi, nhanh chóng gọi lại.

“Ta đi gặp một vị bằng hữu!” Tống Bình An vừa chạy vừa hô.

“Tiểu tử thúi này, Lục đại bá, Trần đại thúc, Trương thím, Hạ bá mẫu, Tiểu Lục Nhi chờ ngươi nãy giờ, mau quay lại___ ai, thật sự là, buổi tối ngươi nhớ về sớm ăn cơm, mẹ ngươi chuẩn bị đồ ngon a.”

Thấy đứa con chạy xa, Tống lão cha đành phải cố gắng kêu to, hắn nhanh như chớp quẹo vào góc, tức khắc không thấy bóng dáng.

Sau khi chạy qua mấy cái ngã tư, Tống Bình An mới dựa vào tường lau lau mồ hôi, vỗ vỗ ngực, hồi nãy thấy gần cả trung đội khí thế bừng bừng đứng đợi trước cửa nhà, cảm giác như chỉ cần bước vào sẽ bị ăn sống nuốt tươi, làm hắn sợ tới mức vội vàng xoay người bỏ chạy.

Không phải chỉ là một cái tên thôi sao, trong cả nước, không biết có bao nhiêu người tên là Bình An a! Có muốn gom cũng gom không hết mà?

Hôm nay trên đường đi đều bị người quen biết vây xem, trong lòng Tống Bình An có chút tức giận, hắn cũng không phải hầu tử làm xiếc cho người ta xem!

Bất quá, người khác chỉ nghĩ đơn giản là trùng hợp, nhưng khi Tống Bình An nghĩ tới, lại cảm thấy có điểm chột dạ cùng hoang mang.

Thật sự là trùng hợp?

Nếu không, từ mang ý nghĩa tốt lành nhiều như vậy, vì cái gì lại chọn đúng Bình An, Hưng Thịnh, Kiến An, Thọ Thái, Khai Dương….cũng rất tốt lành a.

Tống Bình An trái lo phải nghĩ, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, cuối cùng vỗ vỗ cái đầu, thôi không nghĩ nữa, tiếp tục sống cuộc sống được ngày nào hay ngày nấy, mặc kệ nó, đợi khi hưng phấn qua đi, mọi người khẳng định cũng sẽ yên tĩnh trở lại.

Sau đó, hắn quyết định đi tìm Trịnh Dung Trinh, cho rằng Trịnh Dung Trinh chắc chắn sẽ không giống với những người khác. Trên thực tế, Tống Bình An nghĩ sai rồi, sự thật lại lần nữa chứng minh, hắn không những không biết tự suy đoán, mà còn không biết tự quan sát và hiểu rõ người khác.

Bởi vì Trịnh Dung Trinh vừa nhìn thấy hắn, liền chỉ vào hắn cười to cả buổi, sau cùng thở không ra hơi nói: “Ha! Ha…Không uổng công ngươi trung tâm vì nước như vậy, xem___ Ha ha, Hoàng đế dùng tên của ngươi làm niên hiệu, xem như khen ngợi tấm lòng của ngươi đi!”

Tống Bình An tức giận cầm bầu rượu mang đến xoay người rời đi, Trịnh Dung Trinh vội vã đuổi theo___ rượu.

Về phần chuyện này, nếu hỏi người nào đó đang ngồi trước ngự án phê duyệt tấu chương, y nhất định sẽ mỉm cười với ngươi, trong mắt bắn ra băng đao, làm ngươi không còn dũng khí để hỏi tiếp.

Đó cũng không phải vì chọc vào chỗ đau của y hay y không muốn trả lời, mà kỳ thật, y cũng không biết rõ, không rõ lúc ấy trong lòng y rốt cục nghĩ gì.

Ngày nào đó đêm khuya thanh vắng, đột nhiên tâm huyết dâng trào quyết định đặt một cái tên cho mục tiêu của mình, cầm bút quệt mực suy tư hồi lâu, cuối cùng viết xuống giấy Tuyên Thành hai chữ ‘Bình an’, trước mắt tựa hồ hiển hiện gương mặt người nọ khi thì bối rối, khi thì ngu ngốc, càng xem càng cảm thấy thú vị, càng xem càng yêu thích, vì vậy, cứ thế định là Bình An.

Bắt đầu từ một khắc sửa lại niên hiệu kia, y sẽ toàn lực đối phó, đến lúc đó, thắng làm vua thua làm giặc, tất cả cứ chờ xem đi.

Sau ngày đổi niên hiệu, Hoàng đế bất chợt muốn biết phản ứng của Bình An như thế nào, vì vậy phái người đi truyền lệnh, rất nhanh, văn kiện mật ghi rõ hành trình của người nào đó cùng với những việc nhỏ nhặt ngày thường đều được đưa đến trước mặt y.

Hoàng đế càng đọc khóe miệng càng nhếch lên cao, càng xem con mắt càng cong lại, cuối cùng nhịn không được vỗ bàn cười to, làm cho Tần công công một mực đứng ở bên buồn bực không thôi, cho tới bây giờ mỗi lần Hoàng đế nhận được văn kiện mật đều là khi thì túc mục, khi thì âm u, khi thì lạnh như băng, cho dù là cười, cũng sẽ mang theo huyết tinh, mang theo hàn ý khiến người run rẩy, hôm nay xem như là lần đầu tiên ngoại lệ.

Việc làm Hoàng đế ngửa đầu cười to thật sự cũng không có gì đặc biệt, trong văn kiện mật ghi chép kỹ càng một vị ngốc tử họ Tống sau khi nghe được tin tức ‘kinh thiên động địa’ thì nghẹn cơm hồi lâu không nuốt xuống được, tới lúc xuất cung thì bị vô số người vây xem, đến cửa nhà lại bị một đám hàng xóm chen chúc đứng trước cửa dọa cho sợ tới mức phải bỏ chạy, cuối cùng đến nhà họ Trịnh điên điên khùng khùng, cũng bị chỉ vào mặt cười to cả buổi….

Hừ, người của trẫm, hắn cũng dám cười?

Vui vẻ dần tan đi, trong lòng Hoàng đế bỗng nhiên cảm thấy không vui, hoàn toàn đã quên lúc mình đọc hết văn kiện mật, cười chỉ có hơn chứ không kém.

Về vị họ Trịnh nào đó, y đã từng nmuốn chiêu nạp đối phương vào triều đình cho mình sở dụng, đáng tiếc khi tra xét xuất thân của hắn, biết hắn cùng Liễu Như Thịnh có nhiều ít liên quan, nên cũng không vội vã ra tay, chỉ đứng bên tĩnh quan kỳ biến. (tĩnh quan kỳ biến: yên lặng theo dõi kỳ biến.)

Y cần phải làm sao cho địch nhân trong triều ít đi, quần thần cùng thuộc hạ trung tâm với y càng nhiều càng tốt, người không rõ hắc bạch như Trịnh Dung Trinh, trước mắt y không muốn dùng đến.

Hoàng đế suy tư, đặt văn kiện mật xuống bàn, ngả lưng dựa vào ghế, hai mắt đăm đăm nhìn về phía xa xa.

Đột nhiên, Diệp Hoa rất muốn gặp người kia, nhưng y cố kiềm chế ý niệm này lại. Bởi vì bất luận y cẩn trọng đến đâu, thì xung quanh y cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, chỉ cần một sơ hở nhỏ, đều có khả năng bị những người đó bắt lấy, cuối cùng sẽ dẫn y tới chỗ vạn kiếp bất phục. Tất thảy những việc y làm, đều cẩn thận từng ly từng tý, vì nếu có nửa điểm sơ suất, thì xuất hiện trước mặt y có lẽ sẽ là thi thể của người kia…..

Bị ý nghĩa này làm cho tâm phiền ý loạn, Diệp Hoa rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy chắp tay đi ra ngoài điện.

Tần công công thấy thế, nhanh chóng đi theo sau.

“Vạn tuế, ngài muốn đi đâu?”

“Tùy tiện dạo chơi.”

Đi đến một chỗ tương đối yên lặng trong hoa viên, sương sớm giăng đầy, trăm hoa nở rộ, trên con đường nhỏ có một thiếu nữ vận tố y đang chăm chú tu sửa hoa cành, không phát giác có người tới gần. Hoàng đế đứng bên nhìn nàng hồi lâu, lệnh cho Tần công công đứng yên tại chỗ, còn mình đi tới gần.

“Cô nương, đây là hoa gì?”

Thiếu nữ cả kinh, ngẩng đầu lên thấy một thiếu niên mi thanh mục tú, cách xa vài bước mỉm cười nhìn nàng, sững sờ trong giây lát, gương mặt tròn trịa tức thì ngưng tụ tầng tầng mây đỏ, luống cuống tay chân, thẹn thùng cúi đầu thấy một mạt minh hoàng chói mắt, vì vậy nàng lại mạnh ngẩng đầu trừng to đôi mắt đen láy, ngây ngốc mà nhìn, lập tức dọa trắng mặt, thất kinh quỳ xuống liên tục cầu xin Hoàng thượng tha mạng.

Thiếu niên Hoàng đế ngược lại bị phản ứng ngốc nghếch của nàng chọc cười, tiến lên vài bước, chỉ về phía hoa cảnh nàng vừa chăm sóc hỏi: “Đây là hoa gì?”

Thiếu nữ lạnh run ngẩng đầu liếc nhìn, rồi lại cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hồi hoàng thượng, đó là tương ly.”

Hoàng đế thu tay lại, lắc đầu nói: “Tương ly, tên không tốt.”

“Hồi hoàng thượng, vì loại hoa này là tình nhân tặng nhau lúc lưu luyến chia tay, nên mới có tên đó.”

“A, vậy ngươi tên gì?”

“Hồi hoàng thượng, tiểu nữ họ Dương, danh Tử Tích.”

“Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn.”

“….Vâng.” Thiếu nữ run rẩy ngẩng đầu.

Hoàng đế nhìn kỹ, chăm chú suy nghĩ, cử chỉ giống bảy, tám phần; tướng mạo lại có ba, bốn phần; nhất là đôi mắt, ngoài vẻ co rúm sợ hãi, lại ẩn ẩn lộ ra kiên cường, càng nhìn càng thấy giống.

Chính đang phiền não nghĩ xem trong hậu cung ai mới là người thích hợp, thì Dương Tử Tích liền xuất hiện, nếu là nàng, có lẽ y thật có thể biểu hiện ra vài phần quyến luyến khó bỏ.

Nghĩ vậy, Hoàng đế sai Tần công công đưa nàng đi, hết thảy sau đó, liền như thế nhân được biết. Vị Tử Tích cô nương không quyền không thế này, chính là phi tử sinh hạ Hoàng trưởng tử.

Khi ôm đứa con đầu tiên của mình, hài tử nho nhỏ nhu nhược như biết phụ hoàng đang ôm hắn, mở ra đôi con ngươi đen láy, Hoàng đế thấy thế, vui vẻ càng sâu. “Đứa nhỏ này thật đúng là giống chiêu dung, xem con mắt này, đen bóng, hảo, hảo!”

Rất nhanh đứa nhỏ này đã có tên của mình, Tĩnh Lâm, hoàng trưởng tử, Thiệu Tĩnh Lâm.

Tin Hoàng trưởng tử sinh ra truyền khắp cả nước, mà dân chúng kinh thành sớm đã biết được, nhà nhà mở tiệc ăn mừng vì Hoàng đế, đồng thời, tại một ngõ nhỏ ở kinh thành, trong ngôi nhà cũ nát nào đó, hai vị lão nhân cũng ý thức được một việc, đó chính là, ngay cả hoàng thượng cũng đã có con, mà con trai của chúng ta đã 24 tuổi lại còn chưa có vợ!

Đại sự, đại sự, đại đại sự!

Hai vị lão nhân liền thừa dịp con đang làm việc trong cung, vội vàng lo liệu việc tìm vợ cho con. Nhà bọn họ vừa mới tung tin muốn tìm vợ, cũng có vài người tới tìm hiểu, nhưng vừa nghe nói nhà bọn họ không có điền sản, lập tức bỏ chạy một nửa, còn lại nghe được con của họ làm hộ vệ tám năm cũng chưa được đổi chức vị, lại chạy trốn một nửa, cuối cùng còn lại chính là vì thấy con họ thành thật mà nguyện ý kết thân.

Hai lão chọn vài cô nương có gia thế xem như không tồi, nhờ người tìm hiểu hoặc tự mình đi, rốt cục nhìn trúng một người trong đó, rồi sung sướng đợi con mình trở về, chỉ cần hắn gật đầu một cái, sẽ lập tức nhờ bà mối làm mai, cầu hôn.

Tống Bình An vừa về tới nhà đã bị hai lão túm lại nói một thôi một hồi, sau cùng mới hiểu ý tứ của hai người, ngẫm lại tuổi của mình, lại nhìn cha nương ngồi trước mặt đầy chờ mong, hắn thật sự không có nhiều ít do dự đã gật đầu. Làm hai lão cao hứng vội tới chỗ bà mối tính ngày lành mai mối cầu hôn.

Chuyện này, ngay đêm hôm ấy đã lọt vào tai Hoàng đế, bởi y thăm con xong quay về tẩm cung, đột nhiên muốn biết Tống Bình An giờ đang làm gì, đương lúc văn kiện mật được dâng lên, y mở ra đọc, sắc mặt tức thì thay đổi, vò nát văn kiện mật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Bình An ngươi giỏi lắm, nếu ngươi thật dám cùng nữ nhân khác thành thân, thì cứ chờ trẫm thiến ngươi, đưa vào cung làm thái giám đi!”

.

Trước mặc kệ Hoàng đế vì cái gì mà tức giận như thế, thống hận như thế, nghiến răng nghiến lợi hận không thể một tay bóp chết tên hỗn đản vong ân phụ nghĩa nào đó. Tuy Hoàng đế cũng có hậu cung tam phi lục tần, mỹ nhân ba nghìn, còn người ta chỉ lấy có một thê tử, lại tuyên bố muốn thiến người ta, là bởi Hoàng đế nào cũng mắc một vài tật xấu, nhất là đều có chung một quan niệm ‘ta thà phụ người chứ quyết không để người phụ ta’, khí phách, ích kỷ, chuyên chế, lãnh huyết, vô tình.

Đương nhiên, các Hoàng đế sẽ không cảm thấy như thế, bởi đó là độc quyền của người ở địa vị cao, bọn họ chỉ cảm thấy đó là đương nhiên, hoàn toàn không thấy có gì không đúng.

Cho nên khi nghe được Hoàng đế trách mắng như vậy, Tần công công đứng bên không nhịn được vụng trộm lau mồ hôi, đồng cảm với nam nhân nào đó có lẽ sẽ bị ‘thiến’, nhưng cũng không dám nói đỡ cho hắn một câu.

Đêm hôm đó, Hoàng đế rốt cục kiềm chế không nổi, hạ lệnh vì sự vụ bận rộn cần phải xử lý cả đêm, sai người vây kín bảo vệ cung điện thanh tĩnh, bên trong đèn đuốc sáng trưng, người ngoài nhìn vào đều nghĩ Hoàng đế thực cần mẫn chăm lo quốc sự, thực tế thì Hoàng đế đã sớm đổi y phục, chuồn ra cung.

Tần công công bị bắt ở lại lấy bất biến ứng vạn biến bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không muốn a!

Hoàng đế được ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ, mang theo rất nhiều thuốc bổ, vội vã đến nhà Tống Bình An.

Đêm hôm đó, Tống Bình An đang say giấc ngủ ngon, nương hắn bị tiếng đập cửa đánh thức, không mặc áo khoác đã đi ra mở cửa, lập tức giật mình, hảo một cái công tử tuấn tú hào hoa phong nhã nha!

Thiếu niên công tử đứng ở ngoài vừa thấy Tống đại nương, hai mắt sáng ngời, tiến lên lễ phép vái chào: “Ngài chính là nương thân của Tống Bình An a, thật sự rất giống hắn, liếc một cái là có thể nhận ra!”

“Công tử ngươi là ai?” Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện một người như vậy, Tống đại nương vẻ mặt hồ nghi.

Vị công tử mặt mày thanh tú nghe thế, lông mi nhướng lên, miệng méo lại, lấy tay áo che mặt, thanh âm nghẹn ngào: “Tống đại nương, ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu sinh a, con trai của ngài, hắn…Hắn…Phụ bạc tiểu sinh!”

Tống đại nương trừng to mắt, mãi lâu sau mới hồi thần lại. Nhìn kỹ công tử trước mắt này, da thịt nõn nà, trường mi tú khí, hai mắt thật to, sống mũi cao cao, môi thắm hoa đào, mỗi một chỗ đều tinh mỹ như tượng, mỗi một chỗ đều đẹp như tranh, lại quan sát vòng eo mảnh khảnh, thần sắc ai oán, bất chợt nhớ tới từng nghe nói đại quan thế gia, phú quý thương nhân có nhiều người ưa thích nam sắc, đã từng nghe nói kinh thành không chỉ có thanh lâu, mà còn có sở quán, lại nhớ tới đứa con trước đó từng cùng những hộ vệ khác đi thanh lâu….

Tống đại nương bước đi loạng choạng.

“Lão nhân a!” Tống đại nương lảo đảo chạy vào phòng, lôi ngay Tống lão gia đang ngủ ngon trong chăn dậy ra ngoài.

“Lão bà tử ngươi điên khùng cái gì.” Một thân áo mỏng bị kéo ra ngoài phòng, gió lạnh thấu xương thổi đến, thổi đi hơn phân nửa cơn buồn ngủ của Tống lão gia, lông tơ khắp người dựng đứng. Lúc này phát giác trong sân có người, tập trung nhìn vào, một thân bạch y, tay áo phiêu phiêu theo gió, như quỷ như yêu.

Da gà nổi lên, hai chân run run, Tống lão gia oa oa kêu to: “Quỷ, quỷ a!”

“Quỷ quái gì, ngươi nhìn cho rõ đi!” Tống đại nương vỗ độp một phát vào lưng bạn già. Tống lão gia nhu nhu hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, tập trung nhìn lại, ách, hóa ra mình nhìn người sống thành quỷ a!

Bất quá nửa đêm thình lình có một người sống vận bạch y thẳng tắp đứng trong sân nhà mình, ai lại không giật mình?

Ách, ách? Nửa đêm? Một người sống?

Tống lão gia không hiểu ra sao nhìn về phía Tống đại nương, Tống đại nương vội vàng kéo hắn đến một chỗ nói nhỏ, nhìn người đứng trong sân khí độ phi phàm, khuôn mặt tươi cười, lại tiếp tục nói nhỏ. Nói thầm xong, Tống lão gia hai, ba bước đã đi tới trước mặt thiếu niên công tử, cẩn thận nhìn kỹ lại lần nữa, thiếu niên bạch y như tuyết, mi mục như họa, so với nữ tử còn đẹp hơn vài phần. Tống lão gia như bị sét đánh lảo đảo lùi về sau một bước, hai bước….

“Ta không tha cho tên tiểu tử khốn nạn kia!”

Rống xong bỏ đi, tìm tìm khắp mọi chỗ, cuối cùng cầm cây gậy ước chừng hai thước ở xó bếp xông vào phòng.

Tống đại nương quýnh lên, muốn đuổi theo, nhưng thấy thiếu niên công tử quần áo đơn bạc đứng trong đêm tối gió lạnh, tâm không đành lòng, lại quay lại mời người ta vào nhà ngồi trước, lúc này trong phòng truyền ra tiếng vang, nàng đâu còn tâm trí chào hỏi khách khứa, vạn phần lo lắng chạy vào.

Chỉ thương cho Tống Bình An đang ngáy o o, đâu biết oan uổng thình lình giáng xuống đầu mình, nệm chăn ấm áp đột ngột bị kéo, còn chưa kịp phản ứng, đã bị gậy đánh vào mông, một tiếng ‘ba’ vang lên rõ to, buồn ngủ bị quét sạch sẽ, chỉ kịp thấy người đánh mình là cha, kế tiếp cũng chỉ còn nước chạy trối chết.

“Cha, cha, cha! Làm sao thế, làm sao thế?”

“Làm sao thế?” Tống lão gia thở hồng hộc, hai mắt trừng to như mắt bò, “Cha ngươi táng gia bại sản để ngươi vào nội cung làm việc là vì kiếm tiền sau này nuôi sống cả nhà, ngươi lại không biết tốt xấu, lại đi ăn chơi đánh bạc, còn..còn…..”

Tống lão gia càng nói càng tức, vung gậy đánh vào người con.

“Ta đâu có như thế a, cha!” Tống Bình An da dày thịt béo, có thể chịu đựng được, tuy không biết vì lý do gì mà lại bị đánh, nhưng dù thế nào cũng sẽ đau nhức a!

“Còn không có, người ta tìm đến tận nhà đây, còn không có gì nữa! Tên tiểu tử chết tiệt này, để xem hôm nay lão tử có đánh chết ngươi hay không!”

Cha đánh con là thiên kinh địa nghĩa, nhưng con đánh cha chính là bội đức nghịch luân, Tống Bình An rất oan, nhưng không có cách nào, cha đang tức giận mê đầu, trước hết phải làm hắn dừng lại đã.

Đúng lúc này, Tống Bình An thấy nương hắn đứng im ở cửa, hai mắt tức thì lóe lên tia hy vọng.

“Nương!”

Mẫu thân yêu thương hắn nhất chau mày, đối bạn già ho nhẹ một tiếng: “Lão nhân, chúng ta dù sao cũng chỉ có một đứa con trai, xuống tay nhẹ nhẹ một chút.”

“Nương!”

Tống Bình An tuyệt vọng. Tiếng kêu la truyền ra gian ngoài, người nào đó nhướn mày, thích ý cười tươi, vẻ mặt có thể nói là cực kỳ giảo hoạt, nghe được tiếng đánh chửi ở bên trong truyền ra, còn rung đùi đắc ý hưởng thụ.

“Hừ, xem ngươi còn dám thành thân nữa không!”

Vui sướng một hồi, lại thở dài.

“Đáng tiếc, đáng tiếc, giờ này nếu có xuân trà Long Tĩnh, mới thật sự là hoàn mỹ không sứt mẻ!”

Haiz, cổ nhân nói, thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, lời này quả thật không sai, bất quá, người nào đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Sau một hồi gà bay chó sủa, Tống Bình An bị cha quát bắt quỳ gối chính giữa nhà, quỳ xuống, phát hiện trong nhà còn có một người khác, ngẩng đầu nhìn, bảy hồn lập tức bay mất ba.

“Hoàng..hoàng…hoàng…..”

Có người nhanh hơn cướp lời hắn: “Tống đại ca!”

Một tiếng khóc thảm buồn bã thê thiết, vị thiếu niên tuấn tú vọt tới trước mặt người bị cha đánh cho hồng một khối xanh một khối, còn bị bắt quỳ trên mặt đất.

Một câu Tống đại ca, làm Tống Bình An nghẹn họng, thiếu chút nữa hít thở không thông, sau đó bả vai bị người giữ chặt ra sức lay lay, đầu lại ong ong loạn loạn.

Thiếu niên tiếp tục buồn bã khóc lóc kể lể, hai tay vẫn ngấm ngầm dùng sức, mười ngón cơ hồ cắm vào thịt, đau đến mức làm Tống Bình An chảy cả nước mắt.

“Tống đại ca, đúng là tiểu sinh, Hoàng Tiểu Thiên, ngươi còn nhận ra ta, vậy ngươi hẳn còn nhớ tỷ tỷ Hoàng Vũ Nhi của ta a!”

Ách, ai, Tống Bình An dùng cái đầu đã loạn thành một đoàn của mình cố gắng nhớ lại.

“Năm đó ngươi cùng tỷ tỷ của ta quen biết vào một ngày trời trong nắng đẹp trước___hàng đậu hủ, nàng không đủ tiền mua đậu hủ, ngươi cho nàng mượn tiền. Về sau nàng yêu ngươi thâm sâu, ngươi đối nàng cũng có hảo cảm, hai người các ngươi tình đầu ý hợp, khanh khanh ta ta, trước hoa dưới trăng, cuối cùng, tư định chung thân!”

“Tỷ tỷ của ta luôn tin ngươi sẽ dẫn đại kiệu tám người khiêng đến lấy nàng làm vợ, kết quả ngươi một đi không trở lại. Tỷ tỷ đáng thương ròng rã chờ đợi, thậm chí không để tâm đến người nhà ta phản đối, sinh con cho ngươi. Tiếc thay tỷ tỷ hồng nhan bạc mệnh, khó sinh mà chết, trước khi lâm chung nhờ cậy ta nhất định phải tìm được cha của đứa trẻ, chính là ngươi!”

“Tống đại ca, tên phụ bạc ngươi, ta tìm được ngươi, cũng xem như trời không phụ lòng người a, ta rốt cục cũng hoàn thành tâm nguyện của tỷ tỷ!”

Tuấn mỹ công tử nhu nhược đáng thương kể lể một hồi, Tống Bình An ngây người, Tống lão gia sửng sốt, Tống đại nương choáng váng.

Tuấn mỹ công tử Hoàng Tiểu Thân rất là thỏa mãn, nhưng mặt y lại vô cùng đau thương, thấy người trước mặt còn đang ngẩn người, hai tay dùng sức một cái, trước khi hắn kêu ra tiếng, đã kịp cúi đầu giả bộ khóc rống, kề sát vào tai Tống Bình An nói: “Ngươi dám vạch trần trẫm thử xem, hừ hừ!”

Hừ cái gì, Hoàng đế không nói rõ, nhưng lãnh ý hàm chứa trong lời nói khiến Tống Bình An không khỏi rùng mình.

Kế tiếp, tình huống đã hoàn toàn đảo ngược, vốn tưởng người đứa con phụ bạc là vị công tử này, nhưng sau khi nghe y nói một thôi một hồi, mới biết con mình cư nhiên làm chuyện còn táng tận lương tâm hơn nữa!

Tống lão gia hiểu rõ đầu đuôi, gậy vừa buông xuống lại cao cao vung lên.

Tống đại nương vội vàng ngăn lại: “Lão nhân!”

Hoàng Tiểu Thiên nhanh chóng chắn trước mặt hắn: “Tống đại thúc, ngàn vạn lần không nên! Bằng không, hài tử không có nương, sau này lại không có cha a!”

Tống Bình An quỳ gối phía sau bọn họ, ngẩng đầu hai mắt rưng rưng nhìn cha mình, trong lòng thầm khóc ròng: [Cha, ta thật sự oan uổng mà!”

Từ nhỏ Tống Bình An đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không phải cha nương hắn không tin con mình, mà do vị công tử Hoàng Tiểu Thiên này không chỉ có khuôn mặt rất dễ gạt người, bản lĩnh giả trang diễn trò, đổi trắng thay đen cũng rất cao cường, nên không có bất cứ người nào có thể sinh ra hoài nghi.

Sau một hồi lâu, dưới sự khuyên bảo của Tống đại nương, vẻ mặt ‘đau khổ’ cầu xin của Hoàng Tiểu Thiên, ‘tên phụ bạc’ Tống Bình An cuối cùng bị phạt quỳ cả đêm, cha hắn ngồi trên ghế, tức giận chưa nguôi trừng hắn. Tống đại nương liếc mắt nhìn con trai, lại liếc mắt nhìn bạn già, lại len lén nhìn Hoàng Tiểu Thiên ngồi ngay gần đó.

Tống lão gia một mực không lên tiếng, Tống đại nương một mực nhẫn nhịn, rốt cục không nhịn nổi nữa! Nàng dùng chân đá đá bạn già, không có phản ứng, lại đá đá một cái….

Đến phiên Tống lão gia không nhịn được, tay hắn che miệng khụ to một tiếng, chần chờ quay mặt sang, đối Hoàng Tiểu Thiên nói: “…Hoàng…”

“Đúng rồi, Tống đại thúc, lần này ta tới còn mang theo quà gặp mặt.”

Không đợi Tống lão gia đáp lại, Hoàng Tiểu Thiên đã đứng dậy lấy hộp quà ở bên chân nhất nhất đặt lên mặt bàn.

“Tống đại thúc, Tống đại nương, đây là nhân sâm nhà ta bán, tiểu sinh cũng không biết có được không, nên liền cầm theo vài củ tới.”

“Nhân..nhân sâm?” Tống lão gia trợn tròn mắt, một tiểu dân như ông tất nhiên chỉ có thể nghe danh mà chưa từng nhìn thấy, “Khái, ngươi đến thì tốt rồi, còn mang quà tặng gì nữa, mất công mang nặng như vậy.” Tống lão gia vội vàng đứng dậy đẩy dịch về, “Ngươi mang về đi, nhà chúng ta không thể nhận mấy cái này.”

“Không sao, không sao, không đáng giá bao nhiêu tiền, các ngươi cứ dùng bồi bổ thân thể a, thực ăn không hết thì mang đi bán, có quà nào lại đem về đâu, ngài nói đúng không?”

Công tử Hoàng Tiểu Thiên nho nhã lễ độ, khuôn mặt tươi cười như hoa, ấm áp chan hòa, thật như gió xuân thổi ấm lòng người.

Tống lão gia, Tống đại nương nhìn không rời mắt, trong nội tâm đồng thời thầm nghĩ, thật là một hảo hài tử a! Lại nhìn nhìn đứa con ngốc nghếch của mình, haiz!

Tống đại nương hồi thần lại, lại đá đá bạn già một cái, Tống lão gia lại khụ một tiếng: “Cái kia, Hoàng công tử….Ngươi nói đứa bé kia?”

Hoàng Tiểu Thiên có chút giật mình, tức khắc thở dài nói: “Tống đại thúc, đứa bé kia do phụ mẫu ta chăm sóc.”

“A a.” Tống đại nương lại đạp. “Khụ, vậy, ngươi nói đứa bé kia là…của tiểu tử Tống Bình An…”

“Con trai.” Hoàng Tiểu Thiên cười thực hiền lành, Tống Bình An lại dựng hết lông tơ.

Tống đại nương ngồi không yên, đứng lên nói: “Có thể hay không ôm nó đến cho chúng ta nhìn nhìn một cái?”

Hoàng Tiểu Thiên lại nặng nề thở dài: “Thật không dám dấu diếm, bởi vì đứa trẻ sinh non, thân thể suy yếu, hơi chút gió thổi đã sinh bệnh, tiểu sinh thật sự không dám đưa nó ra ngoài.”

Tống đại nương lại nói: “Chúng ta tới nhìn nó!”

“Chỉ là nhà tiểu sinh cách đây khá xa, sợ hai lão không chịu được đường xá xóc nảy nha.”

“….” Tống đại nương vẻ mặt khó xử.

Hoàng Tiểu Thiên lại chắp tay hành lễ: “Tống đại nương không cần lo lắng, nhà của ta vốn buôn bán dược liệu, phụ thân lại hiểu biết y thuật, sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho nó. Đến lúc đó, chờ thân thể nó tốt hơn, tiểu sinh chắc chắn sẽ đưa nó tới gặp hai vị lão nhân gia.”

“A a, vậy thì tốt rồi, tốt rồi.” Tống đại nương thất hồn lạc phách ngồi xuống.

Tống lão gia nghĩ nghĩ, nói: “Hoàng công tử, đứa nhỏ này dù sao cũng là con của Bình An, sau khi thân thể nó tốt hơn, có thể đưa đến cho Tống gia chúng ta nuôi nấng hay không?”

Hoàng Tiểu Thiên vừa nghe, lập tức mặt mày buồn khổ đầy vẻ có lỗi: “Tống đại thúc, việc này chỉ sợ không được. Tỷ tỷ hồng nhan bạc mệnh sớm qua đời, phụ mẫu ta từ trước đến nay luôn thương yêu nàng hết mực, giờ đã là người tóc bạc tiễn người tóc xanh, nếu lúc này lại ôm đi hài tử, chỉ sợ sẽ không chịu nổi…..”

Vì vậy Tống gia hai lão trầm mặc không nói, Tống Bình An thấy bọn họ như thế, há miệng muốn nói, nhưng dưới cái liếc mắt sắc bén như đao của Hoàng đế cũng đành cam chịu ngậm miệng.

Hoàng Tiểu Thiên tiến lên hai bước, đối hai lão nhất nhất thở dài, thành khẩn nói: “Tống đại thúc, Tống đại nương, các ngươi không cần phải lo lắng, sau này ta chắc chắn sẽ thường xuyên đưa đứa nhỏ tới cho các ngươi gặp mặt, nó là con của Tống đại ca, đương nhiên sẽ mang họ Tống, cũng sẽ gọi hai lão gia gia, nãi nãi.”

Hoàng Tiểu Thiên thật sự thành khẩn, đứa con thật sự là hỗn trướng, Tống gia hai lão cũng chỉ còn cách hy vọng đứa cháu chưa từng thấy mặt kia có thể sớm ngày khỏe mạnh, ôm qua đây cho bọn họ nhìn mặt.

Hoàng Tiểu Thiên đột nhiên xuất hiện kể lể tỷ tỷ mình si tình như thế nào, Tống Bình An bạc tình bạc nghĩa ra sao, có bao nhiêu khó khăn, đau khổ khi sinh hạ hài tử. Tống lão gia cuộc đời này hận nhất là việc phụ tình phụ nghĩa như vậy, Tống đại nương âm thầm rơi lệ, quyết định, tiểu tử hỗn trướng nhà mình đời này không được phép tái giá, vì nữ tử đáng thương kia mà thủ tiết, sau đó cố gắng kiếm tiền nuôi dưỡng cháu!

Hoàng Tiểu Thiên rất là thỏa mãn, vô cùng hài lòng, vung vung tay, vỗ vỗ mông, tiêu sái rời đi.

Chỉ có Tống Bình An đáng thương từ nay về sau lưng gánh tội danh phụ bạc, lại bị quát bắt quỳ gối cả buổi tối, ngày thứ hai vào cung làm việc, còn bị Hoàng đế bắt vào cung ‘mọi cách lăng nhục’.

Sau, Tống Bình An vạn phần ủy khuất đáng thương nằm bẹp ở trên giường đỏ mắt khàn khàn nói: “Hoàng thượng, cha nương tiểu nhân cả ngày nhắc tới cháu cháu, tiểu nhân lấy đâu ra cháu cho bọn hắn xem a.”

Hoàng đế nằm đè trên người Bình An cắn cắn gặm gặm, nghe vậy, không thèm nghĩ ngợi nói: “Trẫm đã sớm tính kỹ, con trẫm sau này sẽ là con ngươi, qua một thời gian ngắn, trẫm sẽ ôm nó qua cho hai lão nhìn một cái.”

Con của Hoàng đế? Hoàng trưởng tử - Tĩnh Lâm? Tống Bình An vừa nghe, hai mắt trợn to, bất tỉnh.

Kế lần này, có thể nói là một mũi tên bắn ba con chim, mượn tay Tống lão gia đánh cho Tống Bình An một trận, không cho phép hắn tái giá, cũng làm cho Tống gia hai lão từ nay về sau không còn ý niệm muốn tìm vợ cho con trong đầu, Hoàng đế giành được đại thắng, lại nhân cơ hội lấy lý do trừng phạt lăn qua lăn lại Tống Bình An cả ngày, tâm tình tất nhiên vô cùng sảng khoái, thấy cái gì cũng thuận mắt.

Trên triều đường y như tắm gió xuân, bất luận các đại thần dâng tấu sớ nêu ý kiến gì đều là vẻ mặt tươi cười hòa ái, làm chư vị đại thần trước giờ luôn phải nơm nớp lo sợ làm việc dưới ánh mắt lạnh như băng của y cảm động đến mức thiếu chút nữa đã lệ nóng doanh tròng. (lệ nóng doanh tròng: ý chỉ chảy nước mắt vì vui mừng quá đỗi.)

Trở lại Càn Thanh cung, y dừng lại bên ngoài điện một lát, sau đó đi thẳng vào nội điện, Tần công công theo sau thấy thế, ngừng bước xoay người, đi ra ngoài điện đóng cửa lại, phân phó thái giám thị vệ hầu trực bên ngoài: “Hoàng thượng muốn tĩnh tâm xử lý chính vụ, sai các ngươi lui ra ngoài ba trượng trông coi, bất luận là ai cũng không được phép đi vào, nghe rõ chưa?”

Nghe rõ thì tránh xa xa một chút a, đảm bảo không nghe được bất cứ tiếng gì từ bên trong truyền ra.

Mà vị hoàng thượng muốn tĩnh tâm xử lý chính vụ, đi thẳng vào trong, vén lên tầng tầng sa mạn, thấy người nào đó đang nằm trên giường o o ngủ say, cười thực vui vẻ.

Bữa tiệc lớn đợi chờ đã lâu, quả nhiên là mỹ vị vô cùng, tối hôm qua không ngờ lại lăn qua lăn lại quá mức, khiến hắn đến giờ cũng chưa tỉnh lại, bất quá nếu đã muốn ‘trừng phạt’, đương nhiên sẽ không để cho hắn được thoải mái hưởng thụ quá lâu. Chậc chậc, hắn ngủ thật ngon a, nào có một chút bộ dáng chịu phạt gì đâu?

Hoàng đế không hài lòng, có người sắp thảm.

Hoàng đế hóa thành lang nhào tới, đè lên người nào đó cắn cắn gặm gặm, cố gắng lưu lại càng nhiều dấu vết trên người hắn.

Bị đè bị cắn như vậy, cho dù là heo cũng bị đánh thức, Tống Bình An mơ mơ màng màng mở to mắt, mới lờ mờ trông thấy cái bóng màu vàng đè trên người mình, đã bị vật cứng đột ngột xâm nhập làm bừng tỉnh.

“Ax___”

“Cuối cùng cũng tỉnh a?”

Y phục hoàn toàn chỉnh tề, Hoàng đế cảm thấy hạ thân hưng phấn liền trực tiếp kéo khố xuống móc ra vật cứng, tách chân người nào đó ra tiến thẳng vào, cũng không cần biết người ta tỉnh hay ngủ. Hai mắt Hoàng đế nhìn chăm chăm vào mặt Tống Bình An, hắn vừa tỉnh liền lập tức phát hiện, nhếch môi, tà ác cười cười với người vừa tỉnh giấc.

Tống Bình An căn bản còn chưa biết rõ tình huống, đã bị dị vật xâm nhập trong thân thể làm cho mê loạn. Huyệt khẩu mới đêm qua phải chịu đủ chà đạp nên cực kỳ thấp nhuận mềm mại, không thể kháng cự ngoại vật xâm lấn, ngược lại khi vị khách quen tiến vào còn không ngừng bao vây quấn lấy, làm cho vị khách duy nhất này hưởng thụ vô vạn căng chặt, nóng bỏng.

Thân thể không ngừng bị lay động trên nệm chăn mềm mại, giống như chiếc thuyền dập dềnh trong cơn sóng dữ, Tống Bình An vô lực không tự chủ được mà túm lấy quần áo của người phía trên, hai chân cũng càng kẹp chặt.

Vốn tưởng rằng lần này có thể đợi đến tận khi bộc phát, không ngờ tại lúc quan trọng nhất Hoàng đế lại đột nhiên dừng lại, bắt lấy hai tay Bình An đỡ hắn dậy ngồi trên đùi mình, làm phía dưới hắn ngậm vào càng sâu, cũng làm cho Bình An không chịu nổi rên lên một tiếng rõ to.

Diệp Hoa cắn cắn tai Bình An, trầm khàn nói nhỏ: “Bình An, giờ tỵ sáu khắc rồi (tầm 11h30), sớm đã qua giờ ăn trưa, ngươi ngay cả đồ ăn sáng cũng không ăn, chắc là đói bụng lắm a?”

Tống Bình An từ trước đến nay ở trên giường đều bị Hoàng đế lăn qua lăn lại tới mức đầu óc mơ mơ hồ hồ rất khó tự hỏi, chỉ có thể gian nan tuân theo bản năng, thành thật gật gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Đói bụng.” Phải biết rằng, mỗi ngày ba bữa cơm hắn luôn ăn ba bát đầy, tối hôm qua đã không ăn gì, sớm đói bụng cực kỳ, nếu không phải thật sự mệt mỏi, hắn chắc chắn sẽ không ngủ được.

Hai mắt mông mông lung lung, Tống Bình An không phát hiện thần sắc Hoàng đế khi nói những lời này có bao nhiêu giảo hoạt, càng không trông thấy tinh quang chợt lóe trong mắt y khi nghe hắn trả lời, nếu hắn trông thấy, nhất định sẽ hối hận tại sao phải thành thật như vậy, cũng nhất định sẽ tìm mọi cách chạy trốn, bởi vì mỗi lần Hoàng đế lộ ra thần sắc đó, hắn khẳng định sẽ càng thêm xui xẻo.

Bất quá, mỗi lần Tống Bình An gặp phải chuyện như thế phản ứng đầu tiên luôn là muốn chạy trốn, đã bao lần mà vẫn chưa khôn ra, người hắn phải đối mặt là đương kim thiên tử a, cho dù hắn có thể trốn, hắn thật dám trốn sao?

Hiện tại Tống Bình An bởi vì ngốc nghếch mà lại lần nữa trúng kế, chờ đợi hắn chính là câu nói dâm tà khiến người mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ không thôi: “Bình An, ngươi đã đói bụng, vậy dùng dương tinh của trẫm uy ngươi no bụng a.”

Đầu óc trì độn chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp, nhưng đợi khi hắn kịp phản ứng thì, đã quá muộn, Hoàng đế sớm đã kéo hắn ôm vào lòng, tiếp tục công cuộc ‘công thành chiếm đất’ bắt đầu từ đêm qua.

Tối hôm qua đã bị rót đầy bụng, giờ lại bị rót vào không ít, phía dưới bị Hoàng đế nhồi chặt không chảy ra được, bụng căng lên, quả nhiên có cảm giác ăn no. Tống Bình An thật rất muốn khóc, không nói đến thân thể vừa mệt vừa đói, toàn thân còn dinh dính khó chịu, vậy mà Hoàng đế vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho hắn, mặc hắn cầu xin như thế nào cũng không có kết quả.

Hoàng đế nói, nếu để cho ngươi được thoải mái thì gọi gì là trừng phạt, phải cho ngươi khóc, phải cho ngươi biết sợ hãi, phải để cho ngươi sau này cũng không dám có ý định ngu ngốc muốn cưới vợ sinh con gì nữa!

Nghe xong, Tống Bình An cảm thấy như trời tháng sáu mà tuyết lại rơi, thực không còn lời nào để nói. Người đáng thương nhất, ủy khuất nhất, thống khổ nhất chính là hắn a, không những bị cha hung hăng đánh cho một trận, bị phạt quỳ cả một buổi tối, lại còn bị gắn cho cái danh phụ bạc! Trời biết Hoàng Vũ Nhi kia bộ dạng như thế nào a!

Được rồi, cứ cho là như vậy đi, nhưng dẫu hắn có thực phụ bạc vị nữ tử ‘Hoàng Vũ Nhi’ nào đó từ trên trời rơi xuống, thì giờ hắn bị đặt dưới thân nam nhân, bị lăn qua lăn lại không chút thương tiếc như thế này lại là chuyện gì xảy ra?

Trừng phạt lần này làm Tống Bình An lại lần nữa khóc không ra nước mắt. Toàn thân đau nhức, tứ chi vô lực nửa ngày không bò dậy nổi, Hoàng đế lại một lần nữa đem hắn ăn sạch sẽ, thỏa mãn ngủ ngon a!

Hoàng đế bắt buộc Tống Bình An mỗi ngày phải bảo dưỡng rốt cục hôm nay hiện ra kỳ hiệu, hoan ái qua đi, Hoàng đế ôm hắn lúc đó đương nhiên đã không còn hơi sức đi tắm rửa, thì cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện lần này ‘hành hạ’ hắn lâu như vậy cũng chỉ sưng lên chút ít, không hề nghiêm trọng như lần trước, hơn nữa sau khi bôi thuốc vào, rất nhanh đã khôi phục như lúc đầu.

Y thuật của Thái y viện quả thật không sai, phương thuốc cũng thực hiệu quả, Hoàng đế lại càng thấy thỏa mãn, hôm sau vào triều, tùy tiện tìm cái cớ khen ngợi Thái y viện, sau đó còn nhiều nhiều ít ít tưởng thưởng Thái y viện từ trên xuống dưới, cũng làm cho Thái y viện từ ngự y cấp cao nhất đến lại mục thấp nhất từ nay về sau đối Hoàng đế càng thêm kính trọng, chăm sóc chữa trị cho hoàng thất nhất tộc cũng càng thêm nhiều phần cẩn thận. (lại mục: chức quan không có phẩm cấp thời phong kiến, theo ý ta hiểu thì có lẽ là thái giám quản lý dược liệu linh tinh gì đó.)

Cử chỉ vô tâm lại bất ngờ thu được hiệu quả như vậy, đích xác vượt ra ngoài dự kiến của Hoàng đế.