Cẩm Chướng Xanh Xin Đừng Tàn

Chương 12: Ổn mà




Người đó là một thanh niên tầm 18 tuổi, khỏe mạnh, trên người luôn toát ra năng lượng của tuổi trẻ. Cậu ta có nụ cười tươi rói, rất rực rỡ, rất ấm áp. Cậu thanh niên giống như ánh dương mặt trời này ngay lúc này đây đang ngồi đối diện với tôi bên chiếc bàn gỗ nhỏ chính giữa căn nhà trọ chật chội của Chính Đông.

Cậu ta tên Hứa Thành, Chính Đông gọi cậu ta là Tiểu Thành.

Hứa Thành nhìn tôi không có thiện cảm, nhất là khi biết tôi ngủ lại một đêm ở nhà của Chính Đông. Cái nhìn thù hằn đó của cậu ta không làm tôi chột dạ hay nao núng. Cậu ta không biết mình đang ở trước một ai. Một ông già như tôi chẳng lẽ lại đi sợ một đứa trẻ còn chưa trưởng thành hay sao.

Hứa Thành trợn mắt nhìn tôi một lúc, rồi nhìn sang Chính Đông cười thật tươi rói.

– Anh Chính Đông. Em không ăn sáng rồi.

Chính Đông chỉ biết lắc đầu:

– Tiểu Thành, em quậy đêm qua còn chưa đủ. Giờ còn muốn thế nào nữa. Về nhà đi, không bố mẹ lo lắng.

Nói là nói vậy, nhưng Chính Đông vẫn từ trong bếp mang ra một hộp cơm nóng, đưa cho Hứa Thành.

– Em biết anh tốt với em nhất.

Hứa Thành bật cười khanh khách. Trong căn phòng trọ của Chính Đông nhờ có tiếng cười của cậu ta mà ấm dần lên. Tôi thấy Chính Đông cũng cười. Đó là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại Chính Đông tôi mới thấy nụ cười thật lòng của em. Khi em cười, đuôi mắt sẽ nheo lại, môi hơi nhếch lên để lộ ra hàm răng trắng đều, khuôn mặt cũng vì thế mà trở nên dễ gần và mềm mại hơn rất nhiều.

Tôi biết Chính Đông khi cười lên sẽ rất đẹp. Nụ cười của em có thể hớp hồn bất cứ cô gái nào. Nhưng lúc này, tôi mới biết khi em cười, cũng có thể khiến một cậu thanh niên 18 tuổi trước mặt và ngay cả tôi nữa đều không phải nhìn tới ngây người ra thì cũng là thất thần.

Hứa Thành ngây người vì người cậu ta thích khi cười thật đẹp.

Còn tôi thất thần vì Chính Đông cười với Hứa Thành là nụ cười thật lòng, hoàn toàn không cứng nhắc như khi cười với tôi.

Chúng tôi tạm biệt nhau ở dưới lầu. Hứa Thành phải đến trường, tôi thì phải tới bệnh viện, còn Chính Đông cũng có công việc của em. Tôi hỏi em làm công việc gì thì em không nói, thậm chí còn lái sang chuyện khác.

Chính Đông đi rồi, Hứa Thành mới thu lại nụ cười trên môi của cậu ta, hằn học nhìn tôi:

– Anh là cái gì của anh Chính Đông?

Đáp lại sự ác ý và khiêu khích của Hứa Thành, tôi chỉ lạnh nhạt đáp:

– Là bạn.

– Là bạn sao đêm qua lại ngủ ở nhà của anh Chính Đông?

Tôi không để ý việc Hứa Thành vô lễ với mình, mà tôi chỉ nghĩ chuyện tôi ngủ tại nhà Chính Đông dường như mang một ý nghĩa khác với Hứa Thành. Một ý nghĩa mà Hứa Thành cảm thấy căm ghét tôi, còn tôi thì chỉ thấy mình quả thật là oan ức. Nếu biết chuyện chúng tôi còn ngủ trên một chiếc đệm, không biết Hứa Thành có ngay lập tức đánh ghen không nhỉ? – Cậu đừng để ý – Tôi trả lời Hứa Thành rồi lên xe buýt về bệnh viện, không hề quan tâm tới việc cậu ta có tin hay không.

Dù sao, đó cũng không phải là chuyện của tôi.

Xinhua là một bệnh viện nổi tiếng ở Tây An. Vị bác sĩ hôm qua kê đơn thuốc cho Chính Đông là một vị bác sĩ khoa tim mạch. Sau khi vào nhà xác để vệ sinh tử thi và đi kiểm tra một lượt hồ sơ bệnh án của các bệnh nhân, tranh thủ lúc giờ nghỉ giải lao, tôi tới hỏi vị bác sĩ kia bệnh tình của Chính Đông. Bởi tôi biết, nếu tôi có hỏi thì Chính Đông cũng sẽ không cho tôi câu trả lời.

– Cậu là anh của cậu ta sao?

Vị bác sĩ lấy tay đẩy lấy gọng kính trên sống mũi, nghi ngờ nhìn tôi. Có lẽ anh ta cảm thấy giữa chúng tôi không giống một cặp anh em.

Nhưng tôi lại coi Chính Đông như em trai của mình.

– Có thể xem là vậy.

Tôi nói, hoàn toàn không giải thích nhiều về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi hỏi anh ta đơn thuốc kê cho Chính Đông cùng với phác đồ điều trị cho Chính Đông. Anh ta nhìn tôi tới một lúc lâu, rồi mới mở ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ bệnh án:

– Cậu cũng học y. Cậu xem cái này chắc sẽ hiểu.

Tôi nhìn xuống những đơn thuốc và bệnh án trong tay, ngay lập tức cảm thấy như toàn bộ sức lực bị rút cạn hết, những con chữ cứ thế nhảy múa, quay cuồng trước mắt của tôi. Toàn bộ như biến thành những lời buộc tội.

Trong bệnh án, ghi ngay Chính Đông nhập viện, ngày Chính Đông tới tái khám, ngày Chính Đông phát bệnh, và thứ thuốc em đang dùng.

Chính Đông nhập viện vào chính ngày hôm sau khi em nói với tôi: “Hà Ngạo Quân, em thích anh”.

Căn bệnh: Suy tim.

Một tháng sau, em nhập viện trong tình trạng hoảng loạn và gặp ảo giác.

Căn bệnh: Trầm cảm.

Ba tháng sau, bệnh tim của em lại tái phát.

Dùng thuốc: Thuốc giảm đau, và thuốc trợ tim digitalis

Tay tôi run rẩy, thậm chí chẳng thể cầm trên tay bệnh án của Chính Đông. Nó như một tảng đá đè nặng mà tôi không thể bỏ xuống. Chính Đông phát bệnh tim nhẹ vào lúc chúng tôi cùng học quân sự. Chính Đông không hề biết về căn bệnh của mình khi đó. Tôi không nói cho em, chỉ cố gắng khiến Chính Đông luôn trong tâm trạng tích cực và thoải mái. Như thế 4 năm, tôi tưởng rằng bệnh tim của Chính Đông không còn nguy hiểm. Nhưng một lần nữa, tôi lại biết mình đã nhầm.

Lại là chính tôi đã hại em.

– Cậu biết thuốc digitalis là thuốc mạnh như thế nào không? Nó có thể tăng sức co bóp của tim, tăng trường lực cơ tim, giảm kích thích cơ tâm thất, và tăng kích thích cơ tâm nhĩ. Nhưng nó không thể dùng nhiều vì sẽ gây ra ngộ độc.

– Chính Đông đã dùng rất nhiều sao?

– Rất nhiều. Thằng nhóc kia cứ như thể sống phụ thuộc vào thuốc vậy. Tôi thậm chí còn cắt đơn thuốc của cậu ta, hay chuyển sang một thuốc khác, nhưng không có tác dụng nhiều. Tôi nuốt nước bọt.

– Còn chuyện trầm cảm là sao?

Trầm cảm là sao? Tôi thật sự muốn biết. Rốt cuộc, khi tới Tây An em đã mang tâm trạng gì, và vì sao em lại bị trầm cảm. Có lẽ chính việc bị trầm cảm đã khiến căn bệnh tim của Chính Đông trở nặng.

– Khoảng gần một năm trước đây, Chính Đông có biểu hiện của hội chứng tự hủy hoại bản thân.

Tôi thất thần tới một lúc, hoàn toàn không thể nghe nổi thêm nữa.

– Tôi cũng cố gắng thuyết phục thằng nhóc ấy đi điều trị. Cậu biết bệnh suy tim nếu không chữa trị sẽ ngày càng nghiêm trọng chứ. Tiếc là thằng nhóc ấy không nghe lời bất cứ ai.

– Tôi sẽ thuyết phục cậu ta.

– Cái gì?

Tôi đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt của anh ta. Tôi biết anh ta lúc này nghĩ tôi thật điên rồ.

– Xin anh cho tôi chữa trị cho Chính Đông.

– Cậu không biết cậu đang nói gì đâu? Một sinh viên như cậu cầm dao mổ bao giờ chưa? Cậu biết bệnh tim phải chữa trị như thế nào không? Cậu biết một bác sĩ cần bao nhiêu năm mới có thể có đủ tư cách cầm trên tay dao mổ. Trở về với vị trí của mình đi, Hà Ngạo Quân. Đó là một con người, chứ không phải một hình nhân.

Anh ta không tin tôi. Anh ta cũng có phần đúng. Tôi chỉ hận bản thân không học xong ngành y sớm hơn. Tôi chỉ hận bản thân chưa hề có thành tích gì để chứng minh bản thân. Tôi chỉ hận bản thân không có thời gian và Chính Đông không thể chờ được.

Hình ảnh của kiếp trước như tái hiện ra trước mặt tôi. Một ngày, trong trong trại giam Tần Thành tối tăm, u ám và kín mít không có cửa sổ, bỗng vang lên tiếng ồn ào, tiếng người đi lại, tiếng la hét, và cả những tiếng gào rú của bọn phạm nhân, tôi mang theo bản xét nghiệm ADN, sững sờ khi nhìn thấy trong phòng giam của số 39 tập trung rất nhiều cảnh sát và cả bác sĩ.

“Phạm nhân số 7 chết rồi. Phạm nhân số 7 chết vì cơn đau tim”

Phạm nhân số 7 là Đường Chính Đông.

Đường Chính Đông chết rồi. Chết vì đau tim. Tôi thậm chí còn chưa thể chỉ thẳng tay vào mặt em mà nói:

” Đường Chính Đông, cậu biết tin gì không? Cậu không phải con trai ruột của Đường Qúy Giác”

Tôi chưa thể nhìn một Chính Đông trở nên tuyệt vọng, em đã chết rồi, chết trước cả khi tôi mang theo bản xét nghiệm ADN tới.

Tôi thường tới nhà của Chính Đông, chờ tới khi em trở về nhà, thuyết phục Chính Đông đi làm điều trị.

– Chính Đông, em biết mình bị bệnh tim sao? Biết từ khi nào?

Chính Đông đang nhặt rau trong rổ, nghe câu hỏi của tôi, em vẫn không dừng lại, mà chỉ bâng quơ trả lời:

– Biết cách đây 1 năm. Hôm đó có đi hiến máu, bác sĩ bảo bị suy tim…Hôm nay anh lại ăn ở đây à? Lại không về sao?Chính Đông quay lại hỏi.

– Em không chào đón tôi sao?

Chính Đông đáp:

– Không phải. Nhưng tốn cơm lắm.

Tuy nói thế, nhưng Chính Đông vẫn là nấu thêm gạo, thêm thức ăn và bỏ thêm bát đũa.

Có hôm, Hứa Thành tới, trợn mắt trợn mũi nhìn tôi ở nhà Chính Đông, ăn cơm trên bàn của Chính Đông. Tôi biết cậu ta là đang ghen nhưng lúc nào trước mặt Chính Đông, cũng cố gắng tỏ ra lịch sự. Chỉ khi không có Chính Đông, Hứa Thành mới ném về phía tôi cái nhìn hằn học và căm tức.

Tuy vậy, tôi vẫn là thường xuyên tới, thường xuyên ngủ lại, để rồi phát hiện ra Chính Đông không hề ổn như những gì em thể hiện.

Ngăn tủ trong bếp đầy mì gói. Tôi hỏi tại sao em lại ăn thứ này, em chỉ trả lời ở một mình, tiện thì nấu.

Trên bậc cửa sổ ở nhà Chính Đông để một cái gạt tàn luôn đầy những mẩu thuốc lá. Khi tôi hỏi, tại sao giờ lại hút thuốc, em bình thản dập tắt một điếu thuốc đang cháy dở trả lời đó là bởi thói quen.

– Chính Đông em ổn chứ.

Chính Đông nhấp điếu thuốc trên môi, khói thuốc tỏa ra giữa những ngón tay thon dài của em, tan trong không khí như làn sương mờ.

– Ổn

Đề nghị giúp em điều trị bệnh tim của tôi, em không trả lời.

Tôi và Chính Đông cứ duy trì quan hệ nửa quen nửa xa lạ.

Tôi và Hứa Thành là quan hệ không hòa hợp.

Cho đến một ngày, Hứa Thành tới bệnh viện tìm tôi làm náo loạn.

Cậu ta say xỉn, quậy từ bác sĩ tới y tá, làm phiền tới tất cả những bệnh nhân đang nghỉ ngơi. Trưởng khoa sai người đi gọi tôi tới. Lúc tôi tới, Hứa Thành vừa chửi vừa gào:

– Hà Ngạo Quân, anh ra đây. Tại sao anh cứ làm phiền anh Chính Đông. Anh ra đây, nếu anh thích anh ấy thì đấu tay đôi với tôi.

Mọi người ở trong bệnh viện Xinhua, từ bác sĩ, y tá, tới bệnh nhân đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì dị. Tôi biết mọi người đang hiểu lầm chuyện gì.

Cái chuyện mà Hứa Thành đang làm khiến tôi nhớ tới Chính Đông 18 tuổi. Em từng chạy tới lớp đại học của tôi, tuyên bố với tất cả mọi người tôi là của em, không ai có quyền tranh giành. Lúc đó, tôi nghĩ em làm nhục mình, nghĩ em động tới lòng tự trọng của một thằng đàn ông như tôi. Lúc đó, tôi nói em thật bệnh hoạn, biến thái. Lúc đó, tôi vừa khinh bỉ vừa căm tức.

Lúc này, tôi bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, mặc kệ mọi người trong bệnh viện nghĩ như thế nào, tôi chỉ lo lắng Hứa Thành có thể làm ra chuyện điên gì ở đây mà thôi.

– Hứa Thành, cậu say rồi.

– Tôi không say. Tôi tới đây để nói cho anh biết, tôi theo đuổi anh Chính Đông không được thì anh cũng đừng chõ mũi vào.

– Cậu …

– Hứa Thành

Lúc tôi định khuyên Hứa Thành, thật không ngờ Chính Đông lại xuất hiện. Em hét thật lớn, tất cả chúng tôi đều phải quay lại. Một bác sĩ đã gọi cho em tới.Và rồi trước tất cả mọi người, em đánh Hứa Thành.

Đây là lần thứ hai tôi thấy Chính Đông đánh người. Em ra tay rất mạnh, nếu như chúng tôi không can ngăn, có lẽ tôi sẽ tin, em thậm chí có thể đánh chết Hứa Thành.

Chính Đông thở dốc. Tôi lo lắng muốn kiểm tra mạch của em, nhưng em đẩy tay tôi ra.

Chính Đông quàng một tay của Hứa Thành trên vai mình, gần như kéo lê cậu ta đi. Hứa Thành cao bằng Chính Đông, nhưng lại tráng kiện hơn rất nhiều, cậu ta như thể tảng đá đè lên người của Chính Đông, khiến em nghiêng ngả.

Tôi một tay đỡ lấy Hứa Thành về phía mình, không quan tâm em đồng ý hay phản đối, tự mình mang Hứa Thành đã bị đánh ngất ra khỏi bệnh viện.

Chính Đông và tôi đưa Hứa Thành tới khách sạn, sau khi ném cậu ta lên trên giường, em bỏ đi.

Tôi hỏi cứ để cậu ta như thế này sao? Nhỡ cậu ta chết thì sao?

Em nói, chết thì thôi, em cũng không quan tâm.

Hứa Thành nằm như chết trên giường với khuôn mặt bị sưng như heo, máu mũi lem nhem cả khuôn mặt, lấm bẩn cả cổ áo và ngực áo. Điều đó đủ để hiểu Chính Đông ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

Tôi mang chăn tới cho cậu ta. Tôi đoán ở bệnh viện giờ có lẽ đang rất loạn nên có lẽ tôi ngày mai tôi mới đến thì tốt hơn.

Hứa Thành tỉnh lại, câu đầu tiên cậu ta hỏi tôi là:

– Tại sao lại là anh?

– Cậu đang mong ai?

– Anh Chính Đông không tới sao?

Chính Đông đã dặn tôi đừng nói chuyện của em nên tôi chỉ có thể nói dối:

– Em ấy bận.

Hứa Thành thất vọng.

– Cậu thích Chính Đông?

Tôi chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng Hứa Thành vẫn gật đầu không chút do dự.

– Tôi muốn ở cùng một chỗ với anh Chính Đông.

– Tại sao?

– Anh ấy rất ngầu. Anh không biết đó thôi. Một năm trước, tôi từng tới quán bar đồng tính. Tôi lúc đó rất hoang mang về bản thân. Tôi nghĩ mình thích đàn ông. Tôi lúc đó mới có 17 tuổi, nên phải giả chứng minh thư để vào quán bar. Ai biết đâu tôi lại bị phát hiện, suýt nữa bị đánh gần chết, là anh Chính Đông đã một mình đánh lại bọn chúng.

Hứa Thành say sưa kể, cậu ta như thể đang nhớ lại kí ức 1 năm trước.

– Lúc đó, anh ấy rất ngầu. Chúng tôi khi đó đều bị thương, nhưng anh Chính Đông bị nặng hơn tôi nhiều. Phải vào bệnh viện khâu 7 mũi ở trán. Anh Chính Đông chỉ hỏi tôi tại sao vào bar khi chưa đủ tuổi. Tôi nói tôi chỉ cảm thấy hoang mang. Anh ấy chẳng nói gì ngoài bảo rằng mình cũng có lúc mất phương hướng khi phát hiện bản thân thích đàn ông, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Tôi bảo làm sao để vượt qua, anh chỉ bảo hai chữ “Chấp nhận”. Đó chính là lúc, tôi thích anh Chính Đông, muốn ở bên anh Chính Đông.

Hứa Thành mơ màng. Cậu ta có lẽ cũng không ngờ rằng mình sẽ có ngày bộc bạch những chuyện riêng tư đó với người ngoài thậm chí còn là người cậu ta coi như kẻ thù như tôi.

Đang chìm đắm trong những hồi tưởng quá khứ, Hứa Thành giật mình,trở về thực tại.

– Anh sẽ không tranh giành anh Chính Đông với tôi chứ?

– Không đâu.

Tôi trả lời.

Chuyện đó sẽ không xảy ra. Tôi và Chính Đông không cùng đi trên một con đường. Tôi chỉ coi em như em trai. Tôi còn có Tuệ Nhi.

“Không đâu”. Nhất định tôi sẽ không thể có một tình cảm khác ngoài cảm thông và muốn bù đắp dành cho Chính Đông.

Nhất định là không.

Nhưng tại sao, tôi lại không thấy thoải mái như vậy? Tại sao tôi lại khó chịu với Hứa Thành, và càng khó chịu hơn khi biết cậu ta là thích Chính Đông?

Là cảm thấy cậu ta không xứng đáng với Chính Đông? Hay bản thân tôi có vấn đề?

Tại sao, hình ảnh Chính Đông đứng bên cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc, để làn khói cứ thế lượn quanh đầu ngón tay, ánh mắt thất thần nhìn ra bên ngoài lại cứ thế không rời bỏ tâm trí của tôi.