Lời nói của Lâm Thanh Mai khiến Trương Mỹ Phụng vô cùng ngạc nhiên: “Gì cơ? Cô và con trai tôi đã ly hôn rồi sao?”
Vẻ mặt kinh ngạc của bà ta khiến Lâm Thanh Mai ý thức được rằng, Trần Hoàng Khôn vẫn chưa nói chuyện này cho Trương Mỹ Phụng biết. Cô đột nhiên cảm thấy tức giận, nếu anh ta nói với Trương Mỹ Phụng sớm hơn, thì hôm nay, bà ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh cô trên đường.
Lâm Thanh Mai không muốn nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Nhưng khi cô chuẩn bị rời đi, Trương Mỹ Phụng lại kéo lấy cánh tay cô, hỏi tiếp: “Có phải cô vụng trộm sau lưng con trai tôi, rồi bị nó bắt được hay không?”
Lời nói của bà ta khiến Lâm Thanh Mai nhíu mày, có thể nhận ra, bà ta hoàn toàn để ngoài tai những lời cô nói ban nãy.
“Lâm Thanh Mai, cô đúng là cái đồ không có lương tâm! Con trai tôi cày mặt ở công ty, liều mạng kiếm tiền để cho cô một cuộc sống sung sướng, tốt đẹp hơn. Nhưng cô nhìn lại mình xem, cô có xứng đáng làm vợ của nó hay không? Bảo cô sinh cho tôi một đứa cháu trai thì cô luôn mồm từ chối. Hóa ra là vì không muốn ở cùng con trai tôi… Khi đó, con trai tôi đúng là mù rồi mới nhìn trúng loại người như cô!” Trương Mỹ Phụng nổi giận, đôi mắt đỏ au lên, hùng hùng hổ hổ, ra sức mắng chửi cô.
Sự vô lý của Trương Mỹ Phụng khiến Lâm Thanh Mai lạnh sống lưng. Tốt xấu gì thì trước đây, khi còn làm con dâu của Trương Mỹ Phụng, cô cũng đối xử không tệ với bà ta, luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người con dâu.
Nhưng hôm nay, khi cô và Trần Hoàng Khôn ly hôn, Trương Mỹ Phụng lập tức không coi cô ra gì cả.
Bà ta đổ toàn bộ lỗi lầm lên người cô. Nghĩ vậy, Lâm Thanh Mai bèn cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không tranh luận với bà nữa. Nếu như bà đã cho rằng, con trai mình tốt như vậy, thì bà nên chúc mừng anh ta, vì đã ly hôn được với tôi mới đúng chứ! Tôi chúc dì Trương sau này sẽ có một người con dâu tốt, biết sinh cháu trai cho bà, và cung phụng bà như Vương Mẫu nương nương!”
Nói xong, Lâm Thanh Mai dùng sức gỡ những ngón tay của Trương Mỹ Phụng ra, sau đó cô lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, rồi nghênh ngang rời đi.
Trương Mỹ Phụng đi giày cao gót, nhất thời đứng không vững, bỗng ngả người về phía sau. Thấy vậy, bạn của bà ta vội vàng đỡ lấy bà ta.
“Lâm Thanh Mai, cô là cái đồ rẻ rách, mất dạy! Hừ! Con trai tôi gặp phải cô, thật đúng là xui xẻo tám kiếp …!” Trương Mỹ Phụng nói kháy cô, người phụ nữ trung niên đứng kế bên cũng hùa theo mắng chửi.
Lâm Thanh Mai bước nhanh về phía trước. Dần dần, cô không còn nghe thấy những lời mắng chửi vô cùng khó nghe đó nữa.
Nghĩ đến Trần Hoàng Khôn - kẻ đầu têu, khiến cô vô duyên vô cớ bị xỉ vả, nhục nhã trên đường, cô lại cảm thấy bực mình! Do đó, cô lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Trần Hoàng Khôn.
Trần Hoàng Khôn ngay lập tức đã nghe điện thoại.
“Vì sao anh không nói chuyện chúng ta đã ly hôn cho mẹ anh nghe?”
Phía đầu dây bên kia điện thoại, Trần Hoàng Khôn kinh ngạc nói: “Cô gặp bà ấy?”
Nghe vậy, cô thở ra một hơi, nói: “Hôm nay, mẹ anh mắng chửi và tát tôi ngay trên đường. Nể tình bà ta từng là mẹ chồng tôi nên tôi mới không so đo, tính toán với bà ta! Nếu lần sau, bà ta còn vô lý như vậy nữa thì đừng trách tôi không khách khí! Tôi cũng là con người, được ba mẹ sinh ra tử tế, chứ không phải là cái bao để bà ta trút giận!”
Không đợi Trần Hoàng Khôn trả lời, cô đã dứt khoát cúp điện thoại.
Đến khi Trần Hoàng Khôn gọi lại, cô hoàn toàn không muốn nghe.
Nghĩ đến đây, cô càng tức giận hơn. Rõ ràng là Trần Hoàng Khôn ngoại tình sau lưng cô, nhưng cô lại là người chịu tiếng xấu. Cô nhớ đến khi đó mình đã trả đũa Trần Hoàng Khôn một lần, tâm trạng cũng trở nên sảng khoái hơn nhiều.
Cô cũng không phải là người phụ nữ trời sinh ra đã biết nhẫn nhục chịu đựng!
Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, cô cúi đầu xuống nhìn, là Lý Trường Lâm gọi điện đến.
Cô do dự một lát, sau đó mới nghe điện thoại.
“Thanh Mai, em có ở công ty không? Nếu rảnh, em có thể xuống tầng dưới một chuyến không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Mai nói: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, nhưng rất gần công ty. Nếu anh thấy tiện, thì ra ngoài gặp tôi đi, tôi đang ở…”
Lâm Thanh Mai nhìn xung quanh con phố thương mại, sau khi nhìn thấy một cửa hàng Starbucks cách đó không xa, cô nói tiếp: “Tôi đợi anh ở quán cà phê Starbucks trên đường Nguyên Tân.”
“Được, em ngồi đó đợi tôi.”
…
Ba mươi phút sau, Lý Trường Lâm đi vào quán cà phê Starbucks. Anh ta nhìn quanh quán một vòng, rất nhanh đã tìm thấy Lâm Thanh Mai đang ngồi trong góc.
Lý Trường Lâm đi nhanh về phía cô, sau khi đi đến trước mặt cô, anh ta lập tức ngồi xuống phía đối diện với cô.
“Anh muốn uống gì thì tự mình gọi đi.” Lâm Thanh Mai hơi nghiêng mặt sang một bên, mái tóc phủ xuống, dọc theo gò má cô.
Ánh mắt của Lý Trường Lâm bỗng trở nên u tối, anh ta lên tiếng: “Mặt em làm sao thế? Bị ai đánh?”
Lâm Thanh Mai ngẩng lên nhìn anh ta, rồi mỉm cười tự giễu: “Anh có thể nhìn ra tôi bị người ta đánh ư?”
Nghe vậy, Lý Trường Lâm cắn chặt răng, nói: “Vẫn có thể nhìn thấy dấu tay mờ mờ. Rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy? Là Lập Gia Khiêm sao?”
Lâm Thanh Mai thấy Lý Trường Lâm kích động như vậy thì lập tức giải thích: “Không phải anh ấy, là mẹ chồng trước của tôi…”
Lâm Thanh Mai kể sơ qua chuyện xảy ra trước đó cho Lý Trường Lâm nghe. Dường như khi ở trước mặt Lý Trường Lâm, cô không hề có bất cứ dè chừng nào cả.
Dù sao khi đó, anh cũng đã nhìn thấy chuyện khó coi của cô trong phòng làm việc, do đó cô không cần phải làm bộ làm tịch gì nữa cả.
“Trần Hoàng Khôn đúng là cái loại khốn kiếp! Chỉ biết nghĩ cho mình, mà không hề đứng trên lập trường của em, suy nghĩ cho em.” Lý Trường Lâm cảm thấy rất tức giận và bất bình thay cô. Thân là một người đàn ông, anh ta vô cùng coi thường loại người cặn bã như Trần Hoàng Khôn.
Lâm Thanh Mai cố gắng nở một nụ cười nhạt nơi khóe môi: “Đúng đó, thật ra anh ta đã sớm thay lòng đổi dạ rồi! Là do tôi vẫn cứ ngốc nghếch, không nhìn ra…”
Lý Trường Lâm đưa tay ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Thanh Mai, chuyện đã qua thì đừng nên nhắc lại làm gì nữa! Anh ta không đáng để em bận tâm, đau lòng.”
Nhiệt độ từ tay Lý Trường Lâm truyền đến, khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy nóng ran, cô vội vã rút tay lại.
Lý Trường Lâm thấy biểu cảm mất tự nhiên của cô thì hơi ngượng, nói: “Xin lỗi em…”
“Không… không sao. Đúng rồi, không phải anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi ư?” Lâm Thanh Mai chuyển chủ đề, muốn hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này.
Nghe vậy, Lý Trường Lâm nghiêm mặt, nói: “Lần trước, tôi từng nói sẽ giúp em rời khỏi anh họ. Hiện giờ, tôi đã nghĩ ra cách rồi, chỉ có điều, cách này có thể sẽ khiến em chịu ủy khuất…”
Giờ phút này, nội tâm Lâm Thanh Mai cảm thấy rất rối ren. Trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác không muốn và phản đối trước lời đề nghị của Lý Trường Lâm. Bởi hiện giờ, quan hệ của cô và Lập Gia Khiêm đang chuyển biến theo chiều hướng tốt lên.
Mặc dù vẫn chưa thể nói rõ mối quan hệ của hai người, nhưng cô có thể chắc chắn một điều, bản thân cô đã không muốn rời khỏi Lập Gia Khiêm nữa.
Ít nhất hiện giờ cô vẫn chưa muốn.
Nhưng khi thấy vẻ mặt mong chờ của Lý Trường Lâm, Lâm Thanh Mai lại không nỡ từ chối anh ta. Cô bình tĩnh, hỏi: “Cách gì?”
Trong mắt Lý Trường Lâm hiện lên tia hưng phấn: “Tôi muốn nói chuyện của em cho dượng nghe. Ông ấy chính là ba của Lập Gia Khiêm và cũng là Chủ tịch của Lập thị! Mặc dù ông ấy thường xuyên sinh sống ở nước ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ về nước!”
Đáy mắt Lâm Thanh Mai thoáng qua tia nghi ngờ. Chuyện của cô và Lập Gia Khiêm thì có liên quan gì đến Chủ tịch Lập thị chứ?
Do đó, cô lập tức hỏi: “Ý của anh là nếu Chủ tịch biết quan hệ giữa tôi và Lập Gia Khiêm, ông ấy sẽ ngăn cản tôi ở bên anh ấy ư?”
“Đúng vậy! Chủ tịch chắc chắn sẽ phản đối! Bởi vì con dâu nhà họ Lập chỉ có thể xuất thân từ gia đình giàu có, môn đăng hộ đối (xứng vai xứng vế). Mà gia đình em… Xin lỗi, ý của tôi là…” Lý Trường Lâm nhất thời không tìm ra từ thích hợp để giải thích, chỉ sợ mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Nhưng Lâm Thanh Mai chỉ cười, nói: “Không sao, anh không cần giải thích, tôi hiểu ý của anh. Một người đàn ông có thân phận và địa vị giống như Lập Gia Khiêm, tương lai đương nhiên sẽ phải tìm một người phụ nữ xứng đáng với anh ấy về mọi mặt. Mà tôi lại chỉ là một người phụ nữ không quyền, không thế, không địa vị. Quả thật có rất nhiều người phụ nữ bình thường giống như tôi ở trong thành phố.”
Trong lòng Lý Trường Lâm, lời tự nhận xét về mình của cô giống như lời tự hạ thấp chính mình. Đáy mắt anh ta lập tức hiện lên tia đau lòng: “Thanh Mai, em đừng tự nói mình như vậy! Trong lòng tôi, em vẫn luôn là người phụ nữ có một không hai trên thế giới này!”
Giờ phút này, tâm trạng của Lâm Thanh Mai đã trở nên vô cùng tồi tệ, lời nói an ủi của Lý Trường Lâm hoàn toàn không có tác dụng khích lệ cô.
Cô cười nhẹ một tiếng, nói: “Cái gì mà có một không hai chứ? Tôi chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, là anh đã đánh giá quá cao về tôi …”