"Không biết xấu hổ! Ai thèm dụ dỗ anh..." Lâm Thanh Mai căng thẳng giữ lấy áo sơ mi, không muốn thân thể của mình bị lộ ra.
Ánh mắt Lập Gia Khiêm mang theo ý cười, đi vào trong phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
"Rốt cuộc đây là đâu?"
"Công ty của tôi."
Lâm Thanh Mai sợ hãi, sao cô lại ở nơi làm việc của anh.
"Anh nói, đây chính là nơi làm việc của anh?" Cô không thể tin được, toàn thân bỗng nổi da gà.
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của cô, đôi mắt đen của Lập Gia Khiêm lóe lên, anh biết cô đã hiểu lầm, nhưng anh không muốn giải thích.
Anh sải những bước chân dài đi tới và ngồi xuống, khóe miệng mang theo ý cười: "Sao, tôi không thể đi làm nghiêm túc sao?"
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên cao xuống, lúc này Lâm Thanh Mai mới nhận ra bản thân vẫn ngu ngốc ngồi ở trên thảm, lập tức đứng dậy, tận lực cách xa anh ba mét.
"Anh mà cũng có công việc đàng hoàng sao?" Cô có chút tò mò, người đàn ông này thế mà cũng làm một lúc vài việc?
Lập Gia Khiêm dùng tay chống cằm, đôi mắt cụp xuống, suy nghĩ mấy giây: "Tôi là tổng giám đốc... thư kí của tổng giám đốc."
Lâm Thanh Mai hiểu ra, gật đầu: "À, tôi biết rồi... Mà không nói những chuyện này nữa, quần áo của tôi ở đâu rồi?"
"Quần áo của cô đều để ở khách sạn tối hôm qua."
"Hả? Tại sao anh không lấy về? Anh bảo tôi ra ngoài kiểu gì..." Khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Mai lập tức đen lại.
Lập Gia Khiêm khó mà có được tâm trạng tốt như vậy, anh đứng lên: "Đúng lúc tôi chưa ăn sáng, tôi có thể đưa cô về khách sạn lấy quần áo."
"Tôi mặc như thế này ra ngoài?"
"Cô xấu hổ à?"
Lâm Thanh Mai cả giận nói: "Nói nhảm! Bảo anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi rồi đi ra ngoài, anh có thoải mái không?"
Lập Gia Khiêm chỉ nói: "Để tôi suy nghĩ đã."
"Nếu không thì anh mua giúp tôi một bộ quần áo đi... Tôi sẽ trả anh tiền." Cô đề nghị.
"Tôi không phải culi." Anh từ chối.
Cô lại nói: "Hay là anh cho tôi mượn điện thoại gọi cho bạn tôi, tôi sẽ bảo cô ấy mang quần áo tới đây?"
Sắc mặt anh không vui, nói: "Cô nghĩ đây là nơi có thể tùy tiện đi vào sao?"
"Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Lâm Thanh Mai gấp gáp.
Mười mấy giây sau, đôi mắt Lập Gia Khiêm loé lên ý cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: "Tôi có ý này…"
Hai phút sau, Lâm Thanh Mai được Lập Gia Khiêm bế ra từ văn phòng.
Đỗ Tuấn đi ngang qua họ, nhìn thấy thế thì khiếp sợ không thôi, định lên tiếng: "Lập…"
Đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lập Gia Khiêm khoá miệng.
Chờ sau khi anh ôm cô vào thang máy, Lâm Thanh Mai mới nhẹ nhàng hỏi: "Anh chắc chắn là không ai nhìn thấy tôi chứ?"
Tình trạng lúc này của cô chính là, đầu trùm áo khoác của Lập Gia Khiêm, chân mặc quần của Lập Gia Khiêm, thừa ra hẳn một đoạn dài, giống như một cô nhóc nghịch ngợm mặc trộm đồ người lớn.
Anh cười nhạo nói: "Bộ dạng bây giờ của cô, đến mẹ cô cũng không nhận ra."
"Vậy thì tốt rồi..." Tay cô vẫn đang cầm túi xách của mình, ôm chặt lấy cổ anh, sợ mình sẽ ngã xuống.
Ra khỏi thang máy chuyên biệt chính là bãi đỗ xe riêng của anh.
Mở cửa xe, anh thả cô xuống ghế lái phụ.
Lúc Lập Gia Khiêm lái chiếc xe Maybach rời khỏi gara, anh nói: "Thực ra cô không cần phải che."
Lâm Thanh Mai lập tức cởi áo khoác ngoài, chán nản một hồi, khuôn mặt đỏ ửng lên trông thật đáng yêu, giống như quả táo đỏ mọng nước, nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Lập Gia Khiêm dùng ánh mắt u ám liếc nhìn cô.
Lúc này, trong túi của Lâm Thanh Mai truyền tới tiếng rung dữ dội.
Cô mở túi ra xem, mười mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, người gọi tới là chồng của cô Trần Hoàng Khôi.
Mở máy nghe điện thoại, cô liền nghe thấy giọng nói giận dữ của Trần Hoàng Khôi: "Bây giờ cô đang ở đâu?"
Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông bên cạnh không có một tia hứng thú nào, từ từ thả lỏng.
"Có chuyện gì sao?" Giọng điệu của cô không tốt lắm.
"Mẹ cô đến rồi! Bà không tìm thấy cô đâu nên đã đến công ty của anh, cô mau tới đón mẹ cô đi."
"Bụp" điện thoại bị ngắt.
Lâm Thanh Mai cúi đầu mắng: ghê tởm!
"Chồng cô?" Giọng nói lạnh lùng, không rõ vui hay buồn.
Đáy lòng Lâm Thanh Mai không yên, nhìn anh nhưng không lên tiếng.
Thấy cô không trả lời, Lập Gia Khiêm cũng không hỏi lại.
Lúc lái xe đến bãi đậu của khách sạn, anh trực tiếp ôm cô lên phòng.
Vào phòng, Lâm Thanh Mai nhanh chóng trượt xuống đất, đi tìm quần áo của mình.
Lại bị Lập Gia Khiêm ôm vào lòng, bế lên vai đưa vào phòng ngủ.
Sau đó, cô giống như lúc trước, bị anh ném xuống giường, đầu bị va đập đến choáng váng, không đợi cô khôi phục đã bị Lập Gia Khiêm ôm lấy.
"Anh thả tôi ra!"
Anh nhếch môi: "Tôi đã làm tài xế miễn phí cho cô rồi, giờ muốn thu chút phí…"
"Phí gì? Tôi không có tiền!" Lâm Thanh Mai vô cùng tức giận, lúc trước là cô đã hồ đồ để cho anh ta có một món hời lớn, anh ta còn không biết xấu hổ yêu cầu cô trả tiền?
Lập Gia Khiêm không hề tốn sức đã ép được hai tay của cô đặt lên trên đỉnh đầu.
Không quá mấy giây, da thịt cô đã bại lộ trong không khí, gió lạnh thoảng qua, cô không chịu được mà rùng mình một cái.
"Anh thử đụng vào tôi xem!" Tròng mắt đen láy của cô lập tức xuất hiện sát khí.
"Tại sao tôi không dám đụng vào?" Anh không hề sợ hãi, cố tình làm cô tức giận.
Một người đàn ông xấu xa như vậy, dựa vào cái gì mà lấy khí thế áp đảo để chiếm tiện nghi của cô?
Lí nào lại như vậy!
"Tôi cho anh biết, tôi không có tiền để bao anh, anh đừng tốn thời gian ở chỗ tôi..."
Lập Gia Khiêm cúi đầu, ghé sát bên tai cô: "Tiền nhiều quá thì có thể trả theo tháng..."
Trả theo tháng?
Lâm Thanh Mai dở khóc dở cười: "Tôi không muốn trả theo tháng gì gì đó! Anh thả tôi ra... Nếu không buông, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Nếu anh tiếp tục lấn tới, cô sẽ báo cảnh sát!
Lập Gia Khiêm khẽ cười nói: "Ngoại trừ hơi một tí là đòi báo cảnh sát thì cô còn nói được điều gì khác?"
"Tôi không nói đùa với anh đâu! Tôi cũng không đủ thời gian ở đây chơi với anh! Tránh ra đi!" Cô hơi gằn giọng.
Anh cong môi: "Chỉ cần cô thả lỏng, tôi cam đoan sẽ khiến cô cảm nhận được khoái cảm…"
"Anh đừng nói hươu mói vượn nữa! Tránh ra để tôi đi!" Nhưng cô giãy dụa nửa ngày cũng không vó ích lợi gì, giống cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Đôi mắt đen láy hiện lên một tia sáng: "Không tin? Vậy chúng ta thử một chút…"
Nhớ tới đêm hôm đó, thống khổ và kịch liệt như thế khiến cho cô cảm thấy tê dại cả da đầu.
Nhìn mắt cô như sắp khóc, ngón trỏ của anh khẽ đặt lên môi cô: "Xuỵt, đừng khóc, lần này tôi hứa sẽ thật nhẹ nhàng... Để cô cũng có thể yêu thích loại cảm giác này."
"Coi như tôi cầu xin anh đi! Thả tôi ra..." Cô bị doạ đến nước mắt chảy đầy mặt.
Đôi môi mỏng đỏ thẫm của anh nhếch lên một tia vô tình: "Cầu xin tôi... Vô dụng thôi."
Mấy giây sau, Lâm Thanh Mai đau đến hít vào một hơi khí lạnh, cắn môi dưới chịu đựng.
Hai tay bị anh khống chế ép sang hai bên, đôi mắt đen của cô dần dần mê mang, khoé miệng của anh nhếch lên gian xảo.
"Nhìn tôi…"
Giọng nói của anh giống như ma quỷ, cô nhìn anh, trong mắt đen phản chiếu một khuôn mặt tuấn tú.
Lần đầu tiên cô trầm luân.