Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 42: Em trai xin giúp đỡ




Nghe Lập Gia Khiêm nói một cách tức giận như vậy, Lâm Thanh Mai bị dọa cho sợ hãi, đợi khi cô hoàn hồn thì không dám nói nữa.

Trong xe đột nhiên yên lặng, tâm trạng của Lập Gia Khiêm lúc này mới ổn định lại một chút, vừa rồi anh có chút mất kiểm soát, trong lòng hơi bực bội nên ủ rũ không nói gì.

Chờ bọn họ đến bãi đậu xe ngầm của công ty, giữa hai người vẫn không có nói gì, từng người đi thang máy lên văn phòng.

Sau khi Lâm Thanh Mai đến bộ phận thiết kế của công ty, cô muốn đi tìm Tạ Lan Lan để hỏi mấy vấn đề, không phải cô nghi ngờ Tạ Lan Lan sẽ bỏ thuốc cô, dù sao thì từ lúc vào công ty cho đến giờ Tạ Lan Lan chưa bao giờ cãi nhau hay xung đột gì với cô, cô cảm thấy Tạ Lan Lan sẽ không có lý do gì để hãm hại cô cả.

Nhưng trong sảnh tiệc tối hôm qua, cô chỉ trò chuyện với Lý Trường Lâm và Tạ Lan Lan thôi, sau đó uống qua chút đồ, Lâm Thanh Mai không khỏi nghĩ đến Lý Trường Lâm...

Nghĩ đến Lý Trường Lâm, cô cảm thấy anh càng không thể nào bỏ thuốc cô, nhớ đến dáng vẻ đoan chính của anh ta, cô thấy nếu nghi ngờ anh ta chẳng khác nào đang nhục nhã anh.

Khi Lâm Thanh Mai thấy chỗ ngồi của Tạ Lan Lan vẫn còn trống, sau đó cô trở về chỗ ngồi của mình.

Sau khi mở máy tính lên, Lâm Thanh Mai ngẩn người nhìn vào màn hình máy tính, mặc dù cô không tin có người thực sự bỏ thuốc cô nhưng tình trạng thân thể kỳ lạ tối hôm qua của cô cùng với những điều Lập Gia Khiêm đã nói khiến cho cô không thể nào không tin được!

Cô nhìn quanh bộ phận thiết kế, ngay lập tức cảm thấy về sau khi ở công ty, bản thân cô phải cẩn thận hơn mới được.

Lúc này, điện thoại của Lâm Thanh Mai truyền đến lời nhắc của messenger, cô nhập mật khẩu, mở màn hình ra thì thấy dòng tin nhắn của Đường Văn Tú: Thanh Mai, khi nào thì cô mới trả quần áo lại cho tôi?

Lâm Thanh Mai bật cười, nhớ tới lần trước Đường Văn Tú nói không cần trả lại, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cô không còn nhớ tới sự tồn tại của bộ đồ đó nữa mà anh ta ngược lại đến thúc giục rồi!

Cô nhanh chóng trả lời: Anh nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ chuyển phát nhanh tới cho anh, tôi đã giặt sạch quần áo, cũng đã ủi phẳng phiu, không khác gì lúc mới mua. Còn nữa, đừng có gọi tôi là Thanh Mai, chúng ta đâu có quen thân tới vậy.

Vì để giữ gìn mác treo, cô cũng mất không ít thời gian.

Lúc đầu, cô muốn mua bộ đồ này, nhưng khi nghĩ kỹ lại tại sao cô lại muốn mua một bộ đồ đắt tiền trong khi bản thân không hề thích nó tí nào?

Không đợi Đường Văn Tú trả lời đã có người gọi điện tới.

Lâm Thanh Mai nhìn thấy cuộc gọi từ quê nhà nên nhanh chóng nghe máy, cô rời khỏi chỗ ngồi, vừa đi vừa nói chuyện với mẹ: "Mẹ, mẹ đợi chút, con đến cầu thang sẽ nói chuyện với mẹ."

Bình thường, điện thoại từ nhà gọi lên sẽ do mẹ cô Vương Lệ Hằng gọi, ngoài ra không có ai liên lạc với cô cả, đợi tới khi cô bước vào cầu thang rồi đóng cửa phòng cứu hỏa lại, cô nói: "Mẹ, bây giờ có thể nói được rồi."

"Chị ơi, em là Chính Hải nè!"

"Chính Hải hả, sao lại là em, trường học em đã cho nghỉ hè rồi phải không?" Mặc dù Lâm Thanh Mai có quan hệ bình thường với người em cùng mẹ khác cha này, cũng không có liên lạc thường xuyên, nhưng ít ra ở bề ngoài cũng giống như người một nhà.

Lúc này Lưu Chính Hải đang đứng trong phòng khách nhà mình, vẻ mặt lo lắng nói: "Chị à, chị nghe em nói trước, em cảm thấy hình như ba mẹ đã xảy ra chuyện gì á..."

Lâm Thanh Mai nghe vậy, da đầu đều tê dại, đầu óc nhất thời trống rỗng, vội vàng nói: "Em từ từ kể lại, rốt cuộc mẹ và chú Lưu đã xảy ra chuyện gì?"

"Hai ngày trước, mẹ mua vé máy bay đến thành phố Úc, mẹ nói muốn đón ba về nhà. Sáng nay em gọi điện thoại cho mẹ hỏi chừng nào bọn họ về nhà, nhưng điện hoài không được! Mà điện thoại của ba mấy ngày rồi điện cũng không được! Em không liên lạc được với hai người bọn họ nên rất lo lắng..."

Giọng nói của Lưu Chính Hải phát ra trong điện thoại gần như phát khóc, dường như thực sự lo lắng lắm, Lâm Thanh Mai bình tĩnh tiếp tục hỏi: "Em có biết tại sao họ lại đến thành phố Úc không? Còn nữa, em có biết chuyện mấy hôm trước ba em lái xe đụng chết người không? Chuyện này còn chưa được giải quyết nữa?"

"Hả? Ba em lái xe đụng chết người? Sao em lại không biết vậy! Gần đây em có ở nhà nhưng chưa bao giờ nghe họ nói về chuyện này..."

Nó lại nói: "Em chỉ biết ba vì chuyện bị trường học khai trừ nên tâm trạng không tốt lắm, có một chú Trương hình như là người giàu có chút tài sản muốn dẫn ba đi thành phố Úc để thư giãn vài ngày, lúc đó mẹ cũng đồng ý cho ba đi. Nhưng hai ngày trước vẻ mặt của mẹ không tốt lắm, mẹ nói muốn đi thành phố Úc đón cha về nhà, còn chuyện khác thì em cũng không biết nữa."

Những lời này khiến Lâm Thanh Mai rơi vào trầm tư, dựa vào thông tin mà em trai Lưu Chính Hải cung cấp, cô nhất thời không thể phán đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Như vậy đi Chính Hải, em ở nhà một mình nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, nếu ở nhà một mình mà thấy sợ thì sang nhà dì ở vài ngày, chị sẽ gọi điện cho dì."

"Chị nhất định điều tra rõ chuyện của mẹ và chú Lưu. Nếu cần thiết, chị sẽ gọi cho cảnh sát xử lý, em ở nhà chờ tin tức của chị. Còn nữa, trên người em còn tiền không? Nếu không, chị sẽ gửi một ít cho dì, em qua nhà dì để dì chăm sóc cho em."

Lưu Chính Hải đang cầm điện thoại trên tay, giọng nói vẫn còn chút băn khoăn: "Chị ơi, đừng lo cho em, trước khi đi mẹ đưa cho em ba triệu đồng, số tiền này đủ để em tiêu, chị có thể chuyên tâm đi điều tra chuyện của ba mẹ."

Nó dừng lại một chút rồi nói: "Em sẽ không qua nhà dì ở đâu, chuyện của ba mẹ dì cũng không có biết, mẹ đã dặn em không được nói chuyện này cho người nào biết, vì em không liên lạc được với bọn họ, không còn cách nào khác nên mới gọi điện thoại cho chị nè..."

"Được rồi Chính Hải, chị biết rồi, vậy em ở nhà đợi tin của chị đi, đừng có chạy lung tung, buổi tối ngủ nhớ đóng cửa cẩn thận."

"Chị ơi, chị bận thì cứ làm đi, em tự chăm sóc tốt bản thân mà, em cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi!"

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Mai nửa ngày cũng không có khí lực, trong lòng có linh cảm mạnh mẽ có lẽ mẹ và chú Lưu đã xảy ra chuyện gì rồi.

Thành phố Úc, một thành phố nổi danh bài bạc.

Lâm Thanh Mai nhíu mày không nghĩ ra, người chú Trương mà em trai cô nhắc đến trong điện thoại là người nổi danh bài bạc, làm sao mà mẹ cô có thể đồng ý cho chú Lưu đi thành phố Úc...

Sau khi trở lại văn phòng, Lâm Thanh Mai đã nhắn tin sự việc cho Lưu Bảo Bảo, muốn hỏi cô ấy xem coi có bạn bè nào ở thành phố Úc không, có thể giúp đỡ điều tra chuyện của mẹ cô và chú Lưu không.

Nếu bây giờ trực tiếp gọi cảnh sát, ngộ nhỡ Vương Lệ Hằng và Lưu Ái Quốc không có chuyện gì, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ à.

Lưu Bảo Bảo không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi điện, cô nói với Lâm Thanh Mai là cô có một người bạn ở thành phố Úc có thể giúp Lâm Thanh Mai thăm dò, bảo Lâm Thanh Mai ở nhà đợi tin tức.

Sau khi Lâm Thanh Mai cúp điện thoại vẫn không yên tâm, cô cũng hy vọng là bản thân nghĩ nhiều, hy vọng Lưu Ái Quốc sẽ không dính dáng đến cờ bạc!

...

Lý Trường Lâm đến bộ phận thiết kế thì cũng đến giờ ăn trưa, anh nhờ trợ lý Tiêu truyền lời bảo Lâm Thanh Mai đến văn phòng anh.

Khi Lâm Thanh Mai đến văn phòng tổng thanh tra, nhìn thấy trên bàn cà phê có hai miếng sushi, ánh mắt lại nhanh chóng quay đi, hỏi: "Tổng thanh tra, anh tìm tôi có việc gì à?"

Lý Trường Lâm đặt đống giấy tờ trong tay xuống, rời khỏi chỗ ngồi rồi đi về phía cô, trên mặt anh tràn đầy ý cười: "Không có gì đâu, tôi chỉ muốn nói tại sao tối qua em lại bỏ đi mà không nói cho tôi biết, tôi muốn đưa em về nhà. "

"Xin lỗi nha... Đêm qua đột nhiên Lan Lan cảm thấy bụng hơi khó chịu..."

"À, tôi biết, lúc đó, tôi thấy hai người dường như đang đi về phía toilet, hôm nay cô ấy cũng không đến làm việc, trợ lý Tiêu nói với tôi cô ta đã xin nghỉ phép."

"Hóa ra là nghỉ phép..." Lâm Thanh Mai gật đầu.

Lý Trường Lâm hỏi: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em có sắp xếp nào khác không? Nếu không thì cùng đi ăn với tôi đi, em xem tôi bảo trợ lý Tiêu đi mua sushi mà anh ta lại mua tới hai phần, một mình tôi cũng ăn không hết."

Lâm Thanh Mai đang suy nghĩ tìm cớ rời đi, tin nhắn điện thoại trong túi cô đúng lúc vang lên, chẳng qua đó là tin nhắn nhắc nhở của Lập Gia Khiêm, nhưng cô lại khéo léo tìm một cái cớ: "Xin lỗi, cảm ơn lòng tốt của Tổng thanh tra, tôi đã hẹn một người bạn đi ăn cơm rồi, cô ấy mới gửi tin nhắn cho tôi này"

Trong đôi mắt đen láy của Lý Trường Lâm hiện lên tia âm u, anh như cười như không nói: "Tôi đoán quan hệ giữa em và cô ấy rất tốt thì phải, bởi vì em cài đặt âm báo tin nhắn của cô ấy rất đặc biệt."