Đối với sự chủ động của Trần Hoàng Khôi, Lâm Thanh Mai nhìn anh ta một cái, vì lịch sự nên cô vẫn đứng lên, vươn tay nắm lấy tay anh ta rồi lập tức thả ra: “Cám ơn anh đã chăm sóc ba mẹ tôi mấy năm nay.
”
Anh ta cười cười: “Đều là người một nhà cả mà, không cần khách sáo.
”
Đồng Dao ngồi tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người chồng trước này nói chuyện cùng với vợ trước của anh ta, trong lòng đã sớm tức điên lên nhưng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô ta đã có thể khiến cô ta bình ổn ngồi yên trầm mặc.
Đồng Dao ly hôn với Trần Hoàng Khôi, chuyện này đối với hai ông bà mà nói thì đã nhìn thoáng rồi nhưng khi gặp lại vẫn chào hỏi như bạn bè.
“Hoàng Khôi, con cũng tới đây dùng cơm à?”
Lâm Tường chủ động đứng lên chào hỏi, tuy đứa con rể cũ này từng có đoạn quá khứ nhơ nhuốc nhưng tháng trước Trần Hoàng Khôi đã đầu tư hai trăm bốn mươi tỷ cho Lâm Tường, để Lâm Tường thành lập một cái nhà xưởng lớn ở thành phố tuyến ba, còn luôn tiếp nhận những đơn hàng quốc tế, nể mặt những đơn hàng này mà Lâm Tường đối đãi với Trần Hoàng Khôi vẫn nhượng lễ ba phần.
Ngay cả Vương Lệ Hằng cũng cười cười chào hỏi: “Hoàng Khôi, nếu con chưa ăn thì cùng dùng bữa với chúng ta đi.
”
“Ba, mẹ, vậy thì để con mời mọi người…” Trần Hoàng Khôi dứt khoát ngồi xuống.
…….
Đợi tới khi ăn gần xong rồi, Lâm Thanh Mai và Vương Lệ Hằng cùng nhau đi vào nhà vệ sinh của nhà hàng Tây.
Còn lại Lâm Tường đang nói về chuyện kinh doanh với Trần Hoàng Khôi, Đồng Dao ngồi ở một bên vẫn luôn nghịch điện thoại.
Sau khi cô ta uống xong ly rượu thứ hai, cô ta lén lấy ra một viên con nhộng trong suốt từ trong túi ra.
Loại thuốc con nhộng này là một loại thuốc mê chỉ cần thả vào nước là tan, hôm nay cô ta đã đặt mua nó ở trên mạng.
Bởi vì là hàng chuyển phát nhanh trong nội thành nên người bán hàng đã giao tận nơi, lúc đó cô ta đã để địa chỉ là một cửa hàng hoa quả mà cô ta thường mua, tùy tiện chọn một cái tên, khi đi lấy chỉ cần bảo là nhận đồ giùm bạn là được.
Tốn công như vậy, trừ khi bác sĩ Bách Lý Huyền kết giao với cô ta, nói rằng sau này có thể cung cấp thuốc miễn phí cho cô ta.
Từ trước tới nay, Đồng Dao ghét nhất là bị người khác áp chế, Bách Lý Huyền này chỉ đơn giản là muốn chơi cô ta, cô ta cũng không có ngốc như vậy, vì chút thuốc mê này mà ngủ với một bác sĩ, anh ta vẫn chưa có tư cách này!
Cô ta lấy hết can đảm cho chị gái Lâm Thanh Mai thử loại thuốc mê này, cô ta rất muốn khiến anh rể Lập Gia Khiêm đi bắt kẻ thông dâm.
Nhân lúc Trần Hoàng Khôi đang tán gẫu với Lâm Tường, Đồng Dao giả vờ rót rượu cho mình rồi rót cho Lâm Thanh Mai và Vương Lệ Hằng một ít.
Lúc rót rượu cho Lâm Thanh Mai, Đồng Dao thả viên con nhộng kẹp ở kẽ tay xuống ly rượu.
Ly rượu sủi lên chút bọt trắng, rất nhanh liền nhìn không thấy nữa.
Trần Hoàng Khôi vẫn luôn tán gẫu gẫu với Lâm Tường thực ra vẫn lén lút để ý tới Đồng Dao, bởi vì cô ta thực sự yên tĩnh tới mức khác thường.
Cuối tuần trước còn gọi điện thoại mắng chửi anh ta chuyện ở bệnh viện lần trước, hôm nay thấy anh ta lại không nói gì cả.
Đây không phải là phong cách của Đồng Dao.
Quả nhiên, đuôi mắt anh ta đã nhìn thấy một màn bỏ thuốc vô rượu của Lâm Thanh Mai.
Chờ tới khi Đồng Dao nhìn về phía Trần Hoàng Khôi và Lâm Tường thì Trần Hoàng Khôi đã giả vờ đang nghịch điện thoại từ sớm.
Lúc này Lâm Tường chuẩn bị đi vệ sinh, ông ta vừa mới đứng lên thì Đồng Dao cũng đứng lên: “Ba, con cũng đi vệ sinh.
”
Lâm Tường nở một nụ cười rồi đi, Đồng Dao cũng đi theo sau ông ta.
Nhân chứng ngoại phạm của cô đã xuất hiện, chính là ba của cô ta Lâm Tường.
Mà Trần Hoàng Khôi ngồi ở trên bàn, nhỡ đâu sau này điều tra ra, anh ta là tình nghi đã hạ thuốc Lâm Thanh Mai.
Dù sao thì ba mẹ Lâm Thanh Mai không thể nào hại còn gái của bản thân được.
Tới lúc đó Đồng Dao chỉ cần ngậm chặt miệng là có thể giải vây rồi.
Trần Hoàng Khôi nắm chặt điện thoại trong tay, đuôi mắt nhìn về phía ba ly rượu giống hệt nhau trên bàn, con ngươi đen nhánh của anh ta xẹt qua một tia lạnh lẽo, người phụ nữ Đồng Dao này thực sự xuống tay với chị gái của chính mình…
Sau khi trải qua trận đánh ở bệnh viện lần trước thì Đồng Dao sao lại có thể tiêu tan hiềm khích với Lâm Thanh Mai nhanh như vậy!
Hóa ra là đánh loại chủ ý hạng ba này.
Trần Hoàng Khôi tự nhận anh ta cũng không phải là người tốt lành gì nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc hạ thuốc Lâm Thanh Mai.
Anh ta vẫn có nguyên tắc của mình, anh ta thà dùng tiền để thu phục lòng dạ phụ nữ chứ không dùng loại thủ đoạn hạ thuốc hèn hạ này, đây có khác gì với phạm tội một cách trắng trợn đâu?
Bây giờ thanh danh và địa vị của anh ta đã lớn hơn trước, làm việc cũng cũng cẩn thận hơn, loại chuyện âm thầm hại người thì tất nhiên anh ta cũng làm không ít.
Cũng may là bây giờ có tiền nên anh ta bố trí không ít vệ sĩ thân cận.
Trần Hoàng Khôi trầm tư, anh ta biết lâm Thanh Mai và Vương Lệ Hằng rất nhanh sẽ trở lại.
Anh ta liếc mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ vệ sĩ của bản thân bí mật đứng gần đó thì ngay cả phục vụ cũng ở rất xa, cuối cùng thì anh ta đưa ra lựa chọn…
Năm phút sau, cuối cùng thì Đồng Dao cũng trở lại bàn cơm Tây.
Cô ta vừa tới thì Trần Hoàng Khôi liền nói: “Dao, ba mẹ đều muốn trở về nghỉ ngơi rồi, thời gian cũng không còn sớm, ba sẽ đưa mẹ trở về, em với Thanh Mai muốn về như thế nào?”
Đồng Dao vừa nghe thấy ba mẹ phải về liền hợp với tâm ý của cô ta, vội vàng nói: “Đừng chứ! Bây giờ mới chín giờ, trở về sớm quá vậy!”
“Ba, mẹ, vậy hai người về trước đi, ba người chúng ta tiếp tục uống rượu tán gẫu, giải quyết hết những mâu thuẫn trong lòng trước kia!”
Vương Lệ Hà và Lâm Tường cũng rất tán thành, bọn họ biết hai chị em này vẫn còn khúc mắc, vừa nãy ở trên bàn cơm cũng không có nói gì nhiều, đang lúc vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, nếu đêm nay ba người bọn họ có thể giải quyết hết cũng là chuyện tốt.
Lâm Thanh Mai hơi bài xích, ba mẹ vừa đi, để lại ba người bọn họ sẽ càng xấu hổ nhưng Vương Lệ Hằng cực lực khuyên Lâm Thanh Mai ở lại, nói hy vọng hai chị em có thể cởi bỏ hết những hiểu lầm.
Cuối cùng thì Lâm Thanh Mai cũng ở lại.
Nhưng khi cô tự mình tiễn Vương Lệ Hằng xuống lầu xong thì gọi điện thoại cho Lập Gia Khiêm, bảo anh lái xe tới đón cô vì lúc nãy cô có uống chút rượu.
Đợi tới khi Lâm Thanh Mai quay trở về, ly rượu đỏ trên bàn của cô vẫn không nhúc nhích, hai người Đồng Dao và Trần Hoàng Khôi đã uống hết hơn nửa ly.
“Chị, chị mau tới đây, chúng ta đều đang chờ chị đó…” Thậm chí Đồng Dao còn nhiệt tình đi ra đón.
“Chờ tôi làm gì, hai người muốn uống hay là tán gẫu thì cứ tùy ý!”
Đồng Dao cười nói: “Thiếu chị là không được, đêm nay ba người chúng ta phải nói lời thật lòng.
”
Chờ Lâm Thanh Mai ngồi xuống một lần nữa, Đồng Dao vẫn luôn ngóng chờ Lâm Thanh Mai uống ly rượu đỏ đó đã giơ ly rượu lên, cô ta cười nói: “Chị, em biết bởi vì chuyện đánh chị ở bệnh viện lần trước, chắc chắn trong lòng chị vẫn còn tức giận nhưng em hy vọng chị có thể hiểu cho em, em rất coi trọng Asa! Chị có biết không? Sau khi đứa con của em là Trần Hoàng Khôi chết thì em thật lòng đối đãi với Asa như con ruột của mình!”
Cái chết của đứa con vẫn là nỗi đau trong lòng Trần Hoàng Khôi, anh ta nhìn Đồng Dao mà tim lạnh lẽo, không nghĩ tới Đồng Dao sẽ lấy cái chết của đứa con cô ta để làm lòng Lâm Thanh Mai nhiễu loạn.
Điều này thực sự khiến anh ta cực kỳ phản cảm!
Trần Hoàng Khôi không nhịn được mà lên tiếng: “Đồng Dao, chuyện của Nhạc Nhạc không cần nhắc tới nữa! Đây là hiệp nghị trong quá khứ của chúng ta!”.