Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 279: Buổi Tiệc Gia Đình






Bởi vì lần trước Đồng Dao bị Trần Hoàng Khôi đẩy ngã trong bệnh viên khiến trán bị thương nên toàn bộ thông cáo đã bị hủy!
Phim không thể quay, quảng cáo cũng không nhận được, cả ngày trốn trong biệt thự của chính mình uất ức mắng chửi người khác!
Buổi tiệc tối của Hoàng Phủ Thiếu Hoa cô ta cũng không đi được, vốn dĩ đang trông cậy vào hai tiện nhân Trần Ngọc và Chương Ngọc Lan thay cô ta xử lý Lâm Thanh Mai.
Không nghĩ tới lại vô dụng như vậy, lại để cho Lâm Thanh Mai chạy mất!
“Chị Hoa, gần đây anh rể tôi vẫn luôn ở biệt thự với Lâm Thanh Mai sao?” Đồng Dao đứng trên sofa thở phì phì, nhìn một đống đồ hiệu trên sofa khiến cô ta rất muốn mang ra ngoài nhưng lại bị vết sẹo trên trán cản trở toàn bộ!
Chị Hoa thấy Đồng Dao ngồi xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Đồng Dao chịu ngồi xuống thì trong đầu mới khôi phục chút lý trí.
Căn bản thì có thể nói chuyện bình thường với nhau rồi, chị Hoa cũng ngồi xuống sofa cách đó không xa, chị ta nói: “Phải, theo tình báo là như vậy, nghe nói Vương Gia Linh đã dọn ra khỏi biệt thự.”
Đồng Dao cười lạnh: “Mạng của Lâm Thanh Mai cũng thật dài! Bị bỏng tới hủy dung vẫn có thể sống sót, lại còn có thể đuổi Vương Gia Linh ra khỏi biệt thự trong thời gian ngắn như vậy.

Tôi khẳng định Vương Gia Linh chắc chắn đang ôm một bụng tức giận!”
Cô ta tiếp tục nói: “Lần trước có một nghệ sĩ của công ty chúng ta gặp được Vương Gia Linh, lúc đó thấy cô ta dùng ảnh của anh rể tôi làm màn hình điện thoại… A, tôi đã nói rồi mà, trên thế giới này làm gì có chuyện tự nhiên mà có, đến cuối cùng còn không phải là có một người không nguyện ý làm bạn bè…”
Chị Hoa kinh ngạc nói: “Cô ta không phải là mang thai đứa con của bạn trai đã qua đời sao? Lần trước mẹ em nói như vậy với em sao?”
“Ừm, chuyện này là Lâm Thanh Mai nói cho mẹ tôi biết.


Vậy thì thú vị rồi, trong bụng thì mang thai đứa con của người đã chết, trong tim lại chứa người còn sống.

Thật ra tôi muốn xem xem rốt cuộc cô ta có hàm ý gì.”
Chị Hoa không nói chuyện nhưng ánh mắt cũng tỏ vẻ đồng ý.
Đồng Dao cầm lọ sơn móng tay màu vàng trên bàn trà lên, cô ta nhướng mày hỏi: “Tôi nhờ chị mua thuốc đã mua chưa?”
Nhất thời chị Hoa lộ ra vẻ mặt khó xử nói: “Dao Dao, đó là thuốc kê đơn.

Bách Lý Huyền nói nếu em tự đi lấy thì anh ta có thể cân nhắc…”
“Cái thứ lòng tham không đáy, bán chút thuốc mà còn khó khăn như vậy!” Trong mắt Đồng Dao cực kì chán ghét Bách Lý Huyền này.
Chỉ là một bác sĩ chủ nhiệm trong bệnh viện tư nhân của La Chí Thanh mà thôi, muốn chết mà!
“Bách Lý Huyền còn nói, anh ta muốn mời em ăn cơm, em vẫn luôn không nhận cuộc gọi của anh ta nên anh ta liền gọi cho chị…”
Vẻ mặt chị Hoa khó xử, đáng tiếc Bách Lý Huyền chướng mắt chị ta, cái loại bác sĩ yêu nghiệt này vừa nhìn kích thước lưng áo là biết thắt lưng cực kì có lực.

Đồng Dao nhìn chi Hoa cười ra tiếng: “Chị Hoa, chị với bạn trai chia tay cũng được ba tháng rồi chứ nhỉ? Quá cô đơn thì phải tìm một người đàn ông thôi, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, đều hiểu cả…”
Cô ta trêu đùa khiến chị Hoa thoáng xấu hổ: “Dao Dao, em đừng chọc chị nữa, chị làm sao có thể so với em được chứ… Người mà Bách Lý Huyền coi trọng chính là em!”
“Ha ha ha… Tôi cũng chưa kêu chị đi tìm Bách Lý Huyền!” Đồng Dao tự phụ mà cười, sắc mặt chị Hoa rất xấu, trong lòng còn hơi tức giận.
Không phải là trẻ tuổi hơn chị ta thôi sao, còn kiêu ngạo như vậy? Mặt mày đã hốc hác tới mức này rồi còn vô tâm vô phế như vậy.
Đi theo bên người Đồng Dao tính tình càng lúc càng lớn này, kỳ thật chị Hoa dần dần cũng có ý muốn bỏ đi theo người khác.
“Chị Hoa, chuyện ngày mai chị nhất định phải làm cho thỏa đáng! Gần đây Trần Hoàng Khôi này đang tìm một người phụ nữ lai Lâm Thanh Mai, tôi liền thỏa mãn nguyện vọng của anh ta, nếu để anh rể tôi tận mắt chứng kiến hình ảnh kia cũng không cần quá đẹp…” Đáy mắt Đồng Dao xẹt qua một tia thâm trầm.

Sáng sớm ngày mai cô ta phải đi tìm Bách Lý Huyền để lấy thuốc ngủ!
……
Năm giờ chiều ngày hôm sau, Đồng Dao mang theo mẹ Vương Lệ Hằng và ba Lâm Tường đi tới một nhà hàng Tây dùng bữa cùng với Lâm Thanh Mai.
Người một nhà chính thức gặp mặt, em trai Lưu Chính Hải vì còn có hạng mục ở Luân Đôn nên chạy về không kịp, trước kia Lâm Thanh Mai có gặp qua Lưu Chính Hải qua gọi video một lần.
Một phòng trong nhà hàng Tây này đã được Trần Hoàng Khôi đặt trước hẹn người mẫu ăn cơm.
Đồng Dao đã biết chuyện này từ sớm rồi.

Cô ta muốn chồng trước Trần Hoàng Khôi “vô tình” gặp mặt người một nhà bọn họ một lần.
Nửa tiếng sau, cả nhà đều ngồi xuống.
Tuy rằng giữa mọi người đều có nhiều ít xấu hổ nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống nên sau khi nói chuyện thì mặt ngoài cũng coi như là trầm tĩnh lại.
Đồng Dao nhìn Lâm Thanh Mai một thân phong cách ăn mặc nhẹ nhàng, khẽ cười nói: “Chị, bây giờ chị còn đẹp hơn trước kia! Em nhìn còn thấy động tâm, không hề giống như đã phẫu thuật thẩm mỹ…”
Từ lúc gặp mặt, Lâm Thanh Mai vẫn luôn duy trì trạng thái nói chuyện cẩn thận, hôm nay trước khi cô đến vẫn không nghĩ tới Đồng Dao sẽ mang theo ba mẹ cùng gặp cô.
Đồng Dao không hề nhắc tới chuyện đã xảy ra ở bệnh viện lúc trước, sự chuyển biến quá nhanh này khiến cô cảm thấy rất khó tin.
“Thanh Mai, tuy chuyện đã qua nhưng mẹ vẫn muốn thay Dao nói một câu, con bé đã hối lỗi với mẹ rồi, lần trước là con bé nhất thời xúc động hiểu lầm con, Dao hy vọng con không chấp nhặt con bé nữa!” Vương Lệ Hằng làm người hòa giải, dù sao lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt.

Bà không mong muốn hai đứa con gái của mình vì một người đàn ông mà trở mặt với nhau.
Lâm Tường cũng hé ra khuôn mặt già nua khuyên bảo vài câu, kỳ thật thì ông vẫn không dám nhìn vào mắt Lâm Thanh Mai, không phải bởi vì gương mặt xa lạ của cô mà là vì Lâm Tường đã biết được Lê Anh Đào chính là người phụ nữ đã phá hỏng cuộc hôn nhân của con gái ông.
Vì để xin lỗi nên Lâm Tường chủ động nói: “Thanh Mai, ba với Lê Anh Đào đã ly thân rồi, người đàn bà thối tha đó đã bị ba bắt được lúc thân mật với thư ký nam của ba…Trước kia ba thật sự mù quáng bị người đàn bà thối đó lừa gạt…”
Có lúc ông nhớ tới còn cảm thấy ghê tởm.

Người phụ nữ bản thân đã ngủ qua còn ngủ với con rể cũ.


Tới ngày Lê Anh Đào bị phát hiện ông còn tự đánh mình một cái.
Sắc mặt Lâm Thanh Mai không tốt lắm, đối với lời nói của Lâm Tường thì cô cũng không biết nói gì, duy trì trầm mặc là tốt nhất.
Dù sao đối với sự bất hạnh của ba mình, cô là con gái cũng không thể bỏ đá xuống giếng nhưng mắng chửi sau lưng người khác cũng không phải là phong cách của cô, không nói gì hết là tốt nhất.
Sự im lặng của cô đổi lấy sự ủng hộ của Đồng Dao.
“Ba, không con đã nói với ba rồi sao, loại người thấp hèn như Lê Anh Đào này nên bị đuổi ra ngoài từ sớm! Cô ta ngoại trừ có thể mở chân ra thì còn có thể làm gì chứ?” Đông giao không kiêng nể nói, ỷ vào việc ba mẹ đều cưng chiều cô ta mà nói chuyện không thèm ý tứ.
Gương mặt già nua của Vương Lệ Hằng đỏ ửng, ho khan nói: “Dao, con chú ý hoàn cảnh xung quanh một chút, nơi này không phải là ở trong nhà, con nên chú ý hình tượng của một ngôi sao lớn…”
Bà bắt đầu dạy dỗ con gái, Lâm Thanh Mai nhìn một nhà ba người trước mắt này, nhất thời liền hiểu được những năm nay bọn họ đã qua như thế nào.
Cô sắp ngồi không nổi nữa, nếu không phải vì mẹ cô Vương Lệ Hằng thì cô cũng không muốn đến.
Đồng Dao mặt ngoài khách sáo, Lâm Thanh Mai không phải không biết đây là diễn trò cho ba mẹ xem, Lê Anh Đào vừa mới ly thân với người ba Lâm Tường này thì nghe nói đã ở cùng với thư ký mới tới.
Lâm Thanh Mai im lặng cười cười gọi phục vụ hối thức ăn, muốn bọn họ mang món ăn lên nhanh một chút, bất đắc dĩ là cơm Tây không nhanh được, chỉ có thể tiếp tục chờ.
Ngay lúc phục vụ vừa mới rời đi, tầm mắt Lâm Thanh Mai đụng phải ánh mắt Trần Hoàng Khôi.
Ánh mắt anh ta lập tức tập trung vào cô, sau khi cô công khai thân phận thì Trần Hoàng Khôi cũng không có liên lạc với cô nữa.
Vốn dĩ là nước giếng không phạm nước sông nhưng Lâm Thanh Mai lại tận mắt chứng kiến Trần Hoàng Khôi đưa ra thẻ tín dụng đuổi cô người mẫu bên người đi, xoay người liền đi về phía bàn ăn của bọn họ…
Hai phút sau, Trần Hoàng Khôi khoác tây trang chỉnh tề đứng trước mặt Lâm Thanh Mai, anh ta chủ động vươn tay phải nói: “Thanh Mai, hoan nghênh em trở về! Mấy năm nay anh vẫn luôn chờ em.”.