Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 251: Xác định tâm ý




Điện thoại của chị gái Vương Thư Hân đã cúp, Vương Gia Linh ngồi trên sofa nghĩ một lúc rất lâu, lâu đến mức Lập Gia Khiêm ngồi xe lăn đến gõ cửa phòng cô ta.

“Mời vào.”

Lập Gia Khiêm mở cửa phòng cô ta ra, xe lăn chậm rãi lăn vào.

“Sao em không đến nhà ăn ăn cơm?”

Vương Gia Linh vẫn ngồi trên sofa, ban nãy trong đầu cô ta đều là những chuyện nhỏ nhặt của cô ta và Lập Gia Khiêm trong ba năm này, lúc này nhìn thấy Lập Gia Khiêm lại đột nhiên có cảm giác khác với quá khứ.

Cô ta cười ngọt ngào: “Gia Khiêm, anh thật sự đẹp trai quá đó!”

Lập Gia Khiêm khẽ nhíu mày: “Em uống nhầm thuốc à? Đang yên đang lành lại khen anh đẹp trai? Hơn nữa vẻ đẹp trai của anh bày rõ ra đó, giờ em mới nhận ra à?”

Vương Gia Linh cười lớn, đứng dậy đi đến trước mặt Lập Gia Khiêm, cô ta đang định ngồi xuống, Lập Gia Khiêm bèn nói: “Em cẩn thận chút, còn đang mang thai đó, quay về ngồi đi, không thì xuống nhà ăn cơm, anh và Asa đều ăn xong rồi.”

Cô ta nhìn anh chớp mắt nói: “Được! Bây giờ em sẽ đi ăn cơm, cho dù em không muốn ăn, cục cưng trong bụng cũng cần ăn cơm chứ!”

Nhìn sắc mặt tràn đầy năng lượng của cô ta, Lập Gia Khiêm có chút không hiểu rõ được suy nghĩ của cô ta, nhưng anh cũng không muốn biết nguyên nhân, anh đến phòng cô ta chỉ để hỏi một chuyện.

“Gia Linh, trước đó em đã nói với cô giáo Diễm điều gì? Sao cô ấy lại trực tiếp rời đi rồi?” Trong lòng Lập Gia Khiêm có chút nghi hoặc, Lâm Thanh Mai rời đi đột ngột như vậy, còn là giúp việc nói với anh điều này, lúc đó Asa đã có chút thất vọng rồi.

Tôm he trên bàn Asa cũng không dám ăn, chỉ đợi Lâm Thanh Mai ăn.

Nhưng Lâm Thanh Mai lại có thể bỏ lại Asa mà rời đi, nếu không phải thật sự có chuyện gì đó, Lập Gia Khiêm tin rằng Lâm Thanh Mai sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội gặp gỡ giữa cô và con trai.

Đối diện với câu hỏi của Lập Gia Khiêm, Vương Gia Linh có chút chột dạ.

Dù sao cô ta cũng dựa vào thân phận mợ Lập để cảnh cáo Đông Phương Diễm, cô ta cũng biết chuyện này thật ra có chút mất thể diện, thậm chí là có chút không quá tôn trọng người khác.

Nhưng sao cô ta có thể nói sự thật cho Lập Gia Khiêm được.

“Em không nói gì với cô ấy cả, chỉ nói là Asa rất thích cô ấy, e cảm ơn cô ấy có thể làm giáo viên dạy vẽ cho Asa… Sau đó cô giáo Diễm nói là cô ấy nhớ ra phải bàn chuyện xuất bản truyện tranh với biên tập nên đã rời đi rồi.” Vương Gia Linh cười nói vô cùng tự nhiên.

Lập Gia Khiêm rũ mắt nghĩ một lúc, nói: “Anh biết rồi.”

Anh đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi, vừa đi đến cửa anh lại đột nhiên nói: “Gia Linh, có chuyện này anh muốn nói với em một tiếng, rất có thể một khoảng thời gian nữa cô giáo Diễm sẽ chuyển vào biệt thự sống cùng chúng ta.”



“Tại sao?” Vương Gia Thanh kinh ngạc hỏi, sắc mặt cô ta lập tức trở nên rất khó coi.

Giọng nói cô ta tràn đầy vẻ phản đối, Lập Gia Khiêm không kìm được quay đầu hỏi cô ta: “Em sao vậy? Cô ấy chuyển vào ở em rất không vui sao?”

Đáy mắt anh là sự nghi hoặc và sự không vui lờ mờ, khiến Vương Gia Thanh rất nhanh đã nhận ra mình thất thố.

Cô ta điều chỉnh tâm trạng của mình rồi nói: “Không phải em không vui, em chỉ cảm thấy đột ngột quá, dù sao đối với chúng ta cô ấy cũng là người ngoài, chỉ là giáo viên dạy vẽ của Asa mà thôi, cô ấy vào biệt thự thì quá không hợp quy tắc rồi. Hơn nữa, em và anh vẫn luôn phân phòng ngủ, như vậy thì Đông Phương Diễm sẽ nhìn chúng ta như nào chứ?”

Cho dù giọng điệu của Vương Gia Linh đã rất dịu dàng, khách khí rồi, nhưng sự chán ghét trong đáy mắt vẫn bị Lập Gia Khiêm nhìn thấy rõ mồn một.

Anh không nặng không nhẹ nói: “Gia Linh, chuyện anh và em phân phòng ngủ, người trong biệt thự đều biết, đây chính là cách chúng ta ở với nhau, hơn nữa bây giờ em còn đang mang thai, phân phòng ngủ sẽ là một cái cớ càng tốt hơn, tại sao em lại để ý cách nhìn của Đông Phương Diễm chứ? Đến cả ba mẹ em cũng không có ý kiến, em để ý cô ấy làm gì?”

Từ giây phút Lập Gia Khiêm biết được Đông Phương Diễm chính là Lâm Thanh Mai, sự tồn tại của Vương Gia Linh đã bị anh xa cách hoàn toàn.

Anh hiểu rõ trái tim của phụ nữ đều có giới hạn, anh không muốn Lâm Thanh Mai hiểu nhầm quan hệ giữa anh và Vương Gia Linh nên mới lập tức làm rõ quan hệ thật sự của anh và Vương Gia Linh với Lâm Thanh Mai ở bệnh viện.

Nhưng trước mắt Vương Gia Linh vẫn là người vợ trên danh nghĩa của anh, anh cũng đã hứa là sẽ bảo vệ cho cô ta đến khi đứa bé này ra đời, nên Lập Gia Khiêm sẽ không dễ dàng để Vương Gia Linh dọn khỏi biệt thự.

Anh vẫn không thể làm đến mức vô tình vô nghĩa như vậy.

Chỉ cần nội tâm anh trong sạch, không có chút mập mờ nào với người phụ nữ khác là được rồi.

Nhưng Lập Gia Khiêm không thể ngờ được, anh không có ý gì không có nghĩa là người khác cũng trong sạch như anh.

Sự tin tưởng và khoan dung của anh đối với Vương Gia Linh, cuối cùng vào một ngày nào đó trong tương lai lại khiến anh hoàn toàn lạnh lòng.

Vương Gia Linh nhìn người bạn tốt mà cô quen biết bao nhiêu năm nay, cô ta hỏi rất thẳng thắn: “Gia Khiêm, anh nói thật cho em biết, có phải anh có hơi thích cô giáo Diễm không?”

Lập Gia Khiêm không chút do dự trả lời: “Đúng.”

Trước đáp án này, Vương Gia Linh vẫn không thể hoàn toàn khẳng định tâm ý của mình.

Nhưng sau khi Lập Gia Khiêm trả lời, cô ta đã khẳng định được rồi.

Cô ta thật sự thích người bạn tốt Lập Gia Khiêm này của mình mất rồi!

Lời của anh như mang theo lực sát thương, trái tim của Vương Gia Linh đột nhiên như bị người ta đâm vào một dao.

Cô ta là nữ chủ nhân duy nhất của căn biệt thự này!



Thậm chí đến cả em gái sinh đôi Đồng Dao trông giống hệt Lâm Thanh Mai cũng không thể nào so được với cô ta, nhưng hôm nay Lập Gia Khiêm lại đột nhiên nói với cô ta, Đông Phương Diễm rất có thể sẽ vào biệt thự ở.

Sự thay đổi như vậy khiến cô ta không thể nào chấp nhận nổi…

Cái tên Đông Phương Diễm này trở thành một cái danh xưng vô cùng đáng ghét trong đầu Vương Gia Linh.

Thậm chí dần dần còn khiến cô ta cảm thấy căm hận!

Ánh mắt Vương Gia Linh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Lập Gia Khiêm, anh quay lưng về phía cô ta, lặng lẽ không nói lời nào.

Cô ta bật cười, nụ cười có chút ấm ức và chế giễu nhàn nhạt: “Gia Khiêm, bảy năm rồi! Từ khi Lâm Thanh Mai mất tích cho đến nay, đây là lần đầu anh thích một người phụ nữ khác nữa nhỉ? Có phải có nghĩa là anh đã quên Lâm Thanh Mai rồi không?”

Giọng nói của Lập Gia Khiêm rất bình tĩnh: “Anh không quên Lâm Thanh Mai, từ đầu đến cuối người phụ nữ anh yêu cũng chỉ có cô ấy, sau này cũng chỉ có mình cô ấy.”

Ánh mắt Vương Gia Linh hiện lên sự giận dữ: “Vậy Đông Phương Diễm thì sao? Ban nãy anh còn nói là thích cô ấy!”

Câu hỏi này khiến Lập Gia Khiêm im lặng, thân phận của Lâm Thanh Mai vẫn chưa thể công khai, anh không muốn để Lâm Thanh Mai ghét anh, cuối cùng anh không giải thích gì rồi rời đi.

Vương Gia Linh nhìn chiếc xe lăn rời đi, cơn giận bốc lên đầu, cô ta giận dữ bước tới đóng mạnh chiếc cửa lại!

Cô ta cười khẩy: “Đàn ông… luôn miệng nói nhớ nhung tình cũ, nhưng đối diện với niềm vui mới không phải vẫn động lòng hay sao!”

Trước kia cô ta còn cảm thấy mờ mịt, sau khi làm rõ tâm ý của mình, cô ta không còn do dự gì nữa.

Vương Gia Linh lại lấy điện thoại ra gọi cho Vương Thư Hân.

Điện thoại vừa được kết nối cô ta đã quyết đoán nói: “Chị, em chắc chắn là em đã thích Gia Khiêm rồi! Người phụ nữ Đông Phương Diễm này, em sẽ không để cô ta vào biệt thự ở đâu! Chị giúp em điều tra xem quan hệ của cô ta với những người đàn ông khác, theo em biết thì trước mắt cô ta đang ở biệt thự của Cảnh Thụy, nói không chừng quan hệ giữa cô ta và Cảnh Thụy cũng rất thân mật…”

Vương Thư Hân vẫn đang ở trong xe, trên tay cô ta là văn kiện của công ty, tai đeo tai nghe Bluetooth, cô ta hỏi rất quả quyết: “Nếu cô ta và Cảnh Thụy không có quan hệ gì, em muốn tự tạo ra chút quan hệ sao?”

Nghĩ đến Lập Gia Khiêm nói thích Đông Phương Diễm, Vương Gia Linh cảm thấy mình không thể mềm lòng nữa: “Nếu như cần thiết thì cứ làm vậy đi! Chị, nhất định đừng để Lập Gia Khiêm phát hiện ra…”

“Loại chuyện này sao có thể để cậu ta biết được, chị ra tay em cứ yên tâm.”

Sau khi cúp máy, trái tim của Vương Gia Linh tạm thời được thả lỏng, người chị gái tổng giám đốc hành sự quyết đoán này vẫn khiến cô ta cảm thấy rất an toàn.

Đông Phương Diễm, đừng trách tôi ra tay với cô, ai bảo người đàn ông tôi thích lại để mắt đến cô chứ…