Lâm Thanh Mai nghe Đông Phương Trực nói vậy thì ngẩn người một lúc, sau khi cô hoàn hồn lại lắp bắp hỏi: "Tại sao lại như vậy? Bạn của anh sao lại đưa ra yêu cầu như vậy? Em đâu quen biết anh ta!"
Phản ứng của cô hoàn toàn nằm trong dự đoán của Đông Phương Trực, vẻ mặt buồn rầu thương tiếc đi đến ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Mai.
Đông Phương Trực ngồi bên cạnh, thuận tay cầm thuốc độc quyền do Vườn địa đàng nghiên cứu điều chế, ánh mắt hơi né tránh: "Thuốc trên mặt em nên thay rồi, may mà tiểu tam Đồng Dao này còn biết nương tay, mặt em chỉ bị móng tay cào trúng, xoa loại thuốc này liên tục năm ngày sẽ không để lại sẹo."
Lâm Thanh Mai nhìn ánh mắt trốn tránh của anh ta, cô quen biết Đông Phương Trực lâu như vậy, nếu không phải vì anh ta thật sự tin vào năng lực của bạn anh ta thì chắc chắn sẽ không khó xử như vậy. Truyện Trinh Thám
Mặc dù người đàn ông đó đồng ý giúp cô khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy vô lý nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra được nếu đối phương là một người kỳ quái thì đưa ra yêu cầu như vậy cũng có khả năng.
"Đông Phương, anh đừng giấu em, anh nói cho em biết đi, anh cũng biết bây giờ em đã rối đến như thế nào mà, Asa chính là mạng của em đó!" Lâm Thanh Mai kích động khẩn cầu.
"Nếu anh không nói em sẽ không dùng thuốc này! Con không tìm được thì em còn cần bề ngoài này làm gì!"
Thấy Lâm Thanh Mai kiên quyết như vậy, thậm chí còn hơi cam chịu, anh ta không biết làm sao thở dài.
Không lâu sau, vẻ mặt Đông Phương Trực do dự, giống như vẫn đang suy nghĩ nói hay không nói, nhưng lúc nãy anh ta cũng đã nói với Lâm Thanh Mai về yêu cầu kỳ lạ của người kia.
Anh ta biết nếu anh ta không nói thì Lâm Thanh Mai sẽ truy hỏi đến cùng, tính của cô anh ta rất rõ.
Đông Phương Trực đột nhiên đặt thuốc lên bàn, anh ta chân thành nói: "Thanh Mai, anh biết yêu cầu của tên vô sỉ kia rất quá đáng, nhưng anh nói thật, nếu không phải vì em xin anh giúp em, anh cũng sẽ không tìm đến anh ta! Anh biết hệ thống bảo vệ của Vườn địa đàng là do ai thiết kế không? Chính là anh ta..."
Anh ta bất đắc dĩ nói: "Lúc mười ba tuổi anh ta đã là lập trình viên thiên tài, anh ta đã lập ra rất nhiều chương trình ở khắp mọi nơi trên thế giới. Nhưng việc anh ta giỏi nhất không phải là lập trình, mà là tìm tung tích của người khác. Anh ta đã từng giúp cảnh sát quốc tế bắt hai tên sát nhân, nếu như em quen anh sớm hơn, anh sẽ nhờ anh ta tìm em..."
Nói đến đây, trên mặt Đông Phương Trực tràn đầy sự tự trách và tiếc nuối, do anh ta không quen Lâm Thanh Mai sớm hơn nên mới khiến cô phải chịu đựng nỗi đau điều trị bỏng và biến dạng nhiều năm như vậy.
Lâm Thanh Mai bình tĩnh nói: "Đông Phương, tất cả những chuyện này đều đã qua, bây giờ nói chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa, cũng không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra được. Anh ta không có tên thật sao?"
Đông Phương Trực được kéo về từ quá khứ, anh ta nghiêm mặt nói: "Xin lỗi em, nhất thời hơi xúc động nên lạc đề. Anh ta có một cái tên là Smoker, nhưng đây chỉ là biệt danh của anh ta..."
"Smoker rất quái dị, đối với những chuyện anh ta không thích thì em có cầm súng uy hiếp cũng vô dụng, nếu như anh ta đồng ý giúp thì có thể một đồng cũng không lấy, dù thuê anh ta mất một khoản rất lớn. Lúc anh nói cho anh ta về chuyện của Asa, anh ta muốn xem hình của em, sau đó anh cũng không suy nghĩ nhiều gửi luôn cho anh ta..."
Dứt lời Đông Phương Trực căm hận mắng một câu: "Tên vô sỉ này, cũng không biết đột nhiên lại muốn làm cái gì nữa! Trước đây anh ta cũng chưa từng đòi tiền, anh cũng không biết đầu óc anh ta có bình thường không nữa! Tự nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy..."
Lâm Thanh Mai sau khi nghe xong thì trầm tư thật lâu, bên ngoài nhìn cô bình tĩnh như vậy nhưng thực ra trong lòng đã sớm rối như tơ vò.
Cô không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để suy đoán mục đích của Smoker được, có lẽ do hứng thú nhất thời sao?
Đại khái khoảng năm phút sau, Lâm Thanh Mai nghiêm túc nhìn Đông Phương Trực, cực kỳ nghiêm túc: "Đông Phương, chúng ta có thể tin vào năng lực của anh ta được sao? Em không muốn Asa có bất kỳ nguy hiểm nào, em biết những việc như cứu người này nếu không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng..."
Vẻ mặt Đông Phương Trực hơi nặng nề, nhưng anh ta cực kỳ chắc chắn: "Mặc dù hận không thể bắt Smoker ra để đánh một trận nhưng anh nói thật, nếu như anh ta ra tay chắc chắn chúng ta sẽ rất nhanh tìm được Asa."
Lời này của anh ta khiến Lâm Thanh Mai đưa ra quyết định: "Được! Em đồng ý yêu cầu của anh ta."
Đông Phương Trực rất muốn ngăn cản cô nhưng nghĩ đến việc năm đó Trần Hoàng Khôi không thể tìm được Lâm Thanh Mai, anh ta rất hoài nghi năng lực của Trần Hoàng Khôi, hoặc có thể không phải Trần Hoàng Khôi sai mà do đối thủ quá tinh vi...
Anh ta biết Asa là tất cả với Lâm Thanh Mai, cô có thể chống đỡ ở Vườn địa đàng hơn sáu năm cũng nhờ sự tồn tại của Asa, sự tồn tại của thằng bé cũng đủ để cho cô dũng khí tiếp tục cố gắng, anh ta không thể ích kỷ mà ngăn cản cô được.
Đông Phương Trực nặng nề nói: "Thanh Mai, anh chưa bao giờ thấy Smoker, căn bản chúng ta không biết anh ta như thế nào, nếu như em thực sự đồng ý với yêu cầu của anh ta, anh ta lại giúp em tìm được Asa thì em không thể đổi ý, Smoker chính là một người điên, không ai có thể đùa bỡn anh ta!"
Lâm Thanh Mai thở dài, cô tỉnh táo nói: "Em biết."
"Vậy nếu em phải làm gì trong một tuần làm bạn gái của anh ta thì sao..." Đông Phương Trực nhíu mày, vẻ mặt rầu rĩ không nói tiếp.
Cô nắm chặt tay Đông Phương Trực, khẳng định: "Đông Phương! Hiện giờ em không có gì để mất cả, nếu như Smoker thực sự coi trọng thân thể này của em, em làm người phụ nữ của anh ta một tuần, cũng không chết được! Em chỉ cần Asa an toàn trở về!"
Vẻ mặt cô giống như anh dũng hi sinh, Đông Phương Trực lúc đầu không đành lòng nhìn cô bị Smoker chiếm tiện nghi đột nhiên suy nghĩ thông suốt, cho dù Lâm Thanh Mai lợi dụng thì cô vẫn là người phụ nữ anh thích!
Đông Phương Trực không kéo dài thời gian, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động tìm số điện thoại của Smoker, trước đó anh ta dùng laptop nói chuyện với Smoker về Asa trong quán rượu.
Đây là lần đầu tiên Smoker cho Đông Phương Trực số điện thoại di động.
Nhưng lại không biết đây là dãy số chỉ gọi được một lần...
"Thanh Mai, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho Smoker, lát nữa em nói ý của mình cho anh ta là được, nếu lúc ấy tên khốn này còn nói nếu như không phải do em tự nguyện thì thôi... Anh ta làm như thế có khác nào bắt người ta tự nguyện đồng ý không!" Đông Phương Trực tức giận mắng.
"Đông Phương, anh gọi đi." Lâm Thanh Mai vẫn bình tĩnh nói.
Bây giờ trong lòng cô, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống của con trai.
Ban nãy khi nói chuyện điện thoại với Trần Hoàng Khôi, cô liên tục nhấn mạnh nếu Asa không sao thì nhất định phải gọi điện thông báo với cô một tiếng.
Hiện tại đã hơn ba tiếng trôi qua, Trần Hoàng Khôi không gọi điện cho cô, mỗi một giây một phút trôi qua đều giống như dày vò cô trong chảo dầu vậy!
Đông Phương Trực cuối cùng cũng nhấn phím gọi.
Rất nhanh đầu bên kia có chuông.
Hô hấp Đông Phương Trực hơi dồn dập, anh ta hơi khẩn trương, quen biết Smoker hơn mười lăm năm, đây là lần đầu tiên anh ta được nghe giọng nói của Smoker.
Chưa quá năm giây, đầu bên kia đã truyền đến một âm thanh già nua: "Đông Phương Trực, tìm tôi có chuyện gì?"