Lâm Thanh Mai nghĩ nếu cô có kiếp trước, chắc chắn cô là người tội ác tày trời, nên kiếp này mới đụng phải Trần Hoàng Khôi.
Nhất định là do cô không hợp bát tự với anh ta!
Nên cô tùy tiện đi trên đường cũng bị chồng cũ đâm bị thương.
Giờ Lâm Thanh Mai cố gắng đè nén cơn giận của mình, thật sự không muốn biến mình thành người phụ nữ đanh đá, cô vừa cử động đầu gối đã đau đến mức nhe răng trợn mắt, vốn định tự đứng dậy nhưng không làm được.
“Cô đừng cử động! Tôi sẽ gọi xe cấp cứu tới đây ngay!” Giờ sắc mặt Trần Hoàng Khôi cũng rất khó coi, lúc nhìn thấy Lâm Thanh Mai, anh cũng hơi ngạc nhiên.
Không ngờ lại trùng hợp đụng cô đến thế!
Lâm Thanh Mai ngước mắt lên nhìn Trần Hoàng Khôi, thấy anh đang gọi điện, rồi nhanh chóng căn dặn bệnh viện qua điện thoại...
Cô cũng để mặc anh xử lý, dù gì Trần Hoàng Khôi cũng là người gây ra, nên Lâm Thanh Mai không muốn anh hời như vậy.
Dù cô không quen biết anh, thì Trần Hoàng Khôi cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình.
Trần Hoàng Khôi vừa cúp máy chưa được bao lâu thì hai cảnh sát giao thông đang tuần tra gần đó đúng lúc đi ngang qua, nên nhanh chóng ngừng lại, giải tán người dân vây xem trước.
Nhưng có hai chàng trai trẻ tuổi chụp trộm bức ảnh Lâm Thanh Mai bị thương, hơn nữa còn đăng lên facebook: Tình cờ bắt gặp người đẹp bị xe sang đâm phải, cảnh tượng ăn vạ này thật sự rất đẹp mắt!
Cảnh sát giao thông đi tới hỏi Trần Hoàng Khôi đầu đuôi mọi chuyện xong, thì hỏi hai người muốn giải quyết thế nào, cả hai đều nhất trí với quyết định đồng ý giải quyết riêng.
Cảnh sát giao thông rất hài lòng với quyết định của hai người, như vậy bọn họ cũng đỡ phiền phức, sau khi bảo Trần Hoàng Khôi và Lâm Thanh Mai ký vào các giấy tờ liên quan thì rời đi ngay, vì lúc này xe cứu thương cũng đã tới.
...
Một tiếng sau, trong bệnh viện Nhân Dân Số Một, Lâm Thanh Mai đã được băng bó vết thương, nhưng vì vết thương khá nghiêm trọng, nên bác sĩ bảo cô nhập viện theo dõi ba ngày trước đã.
Cũng may chỉ là vết thương ngoài da chứ không tổn thương đến gân cốt.
Cả Lâm Thanh Mai và Trần Hoàng Khôi đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy thông tin này.
Lúc này, Trần Hoàng Khôi vừa đi nộp toàn bộ viện phí xong, thì đi vào phòng bệnh.
Với sự giàu có của anh, tất nhiên Lâm Thanh Mai được nằm trong phòng bệnh cao cấp nhất của bệnh viện rồi.
“Diễm, tôi đã nộp viện phí một tuần cho cô rồi, nếu cô cảm thấy khó chịu, thì cứ nằm viện thêm một khoảng thời gian nữa.” Trần Hoàng Khôi mặc bồ đồ vest thời thượng trông rất sáng láng, nhưng giữa hai hàng lông mày lại hiện lên vẻ áy náy.
Sau khi nằm viện, anh đã xin lỗi Lâm Thanh Mai ba lần rồi.
Giờ Lâm Thanh Mai đang ngồi tựa lưng vào tường, lưng còn lót thêm đệm dựa.
Nghe thấy Trần Hoàng Khôi gọi cô là Diễm như rất quen thuộc, thì mí mắt cô khẽ giật, liếc nhìn anh ta rồi sai bảo: “Anh cầm túi xách của tôi tới đây.”
“Ngay bây giờ?”
Lâm Thanh Mai lườm anh: “Phí lời.”
Từ lúc đụng xe đến giờ, cô luôn tỏ thái độ hận không thể đánh anh một trận, nên trong lòng Trần Hoàng Khôi hơi kiềm nén lửa giận.
Anh là tổng giám đốc công ty niêm yết mà lại bị một người phụ nữ sai như người giúp việc, tất nhiên trong lòng sẽ rất khó chịu, nhưng nghĩ tới đây là lỗi của anh nên anh không so đo với cô.
Dù Lâm Thanh Mai không nhắc, thì trong lòng anh cũng hiểu rõ, lúc anh lái xe băng qua ngã tư đã hơi sơ suất, nên mới không nhìn thấy cô.
Kết quả là đụng trúng cô.
Đợi Trần Hoàng Khôi cầm túi xách Lâm Thanh Mai tới, thì cô mở túi ra lấy điện thoại ra, giờ cô không thể đi gặp Asa được rồi.
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cô đã trễ thời gian dạy hơn 20 phút rồi.
Trùng hợp là lúc Lâm Thanh Mai vừa mở danh bạ ra tìm số của Lập Gia Khiêm, thì đúng lúc anh gọi tới.
Nên cô nghe máy ngay.
“Chào cô Đông Phương, cô vẫn còn nhớ tối nay cô phải dạy kèm cho Asa chứ?” Lập Gia Khiêm hỏi rất bình tĩnh, không nghe ra được cảm xúc gì.
Lâm Thanh Mai hơi áy náy nói: “Thật xin lỗi! Anh Lập, tôi xảy ra chút chuyện, nên có lẽ mấy ngày tới sẽ không thể dạy kèm cho Asa được...”
“Cô xảy ra chuyện gì?” Giờ Lập Gia Khiêm đang ngồi trên sofa phòng khách biệt thự nhà mình, bỗng đứng phắt dậy hỏi.
Ánh mắt anh hơi lo lắng, Asa ngồi bên cạnh bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Ba, cô Diễm làm sao ạ?”
Nghe thấy giọng điệu lo lắng của con trai, Lâm Thanh Mai nhất thời cảm thấy lần này cô bị đâm cũng có chút lợi ích, bằng không cô làm sao biết được con trai cô quan tâm cô đến thế.
Lập Gia Khiêm che điện thoại rồi ngồi xuống sofa lần nữa, nhẹ nhàng nói: “Asa, ba đang nói chuyện điện thoại với cô Diễm, nên con không được lên tiếng, lát nữa ba sẽ nói cho con biết.”
Asa ngoan ngoãn gật đầu, đặt hai tay lên đùi Lập Gia Khiêm, đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm đó hơi căng thẳng.
Lập Gia Khiêm lại lấy tay ra, đè nén sự sốt sắng trong cuống họng, rồi bình tĩnh hỏi: “Cô Diễm, cụ thể là cô đã xảy ra chuyện gì, cô có thể nói cho tôi biết được không?
“Thật ra cũng chẳng có gì, lúc nãy tôi đang trên đường về thì bị xe đụng...”
“Cái gì? Cô bị xe đụng? Đụng chỗ nào? Giờ cô đang ở đâu? Để tôi tới tìm cô.” Lập Gia Khiêm lại kích động bật dậy, chính anh cũng cảm thấy bất ngờ, khi vừa nghe thấy tin tức Lâm Thanh Mai bị xe đụng, anh đã lo lắng căng thẳng đến thế.
Lâm Thanh Mai vội giải thích, sợ câu nói của mình sẽ hù dọa Asa.
“Anh Lập, anh đừng lo lắng, tôi không sao, chỉ bị trầy trụa ngoài da thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể chống nạng tới dạy kèm cho Asa rồi...”
Lập Gia Khiêm trầm giọng nói: “Trước mắt đừng nói chuyện dạy kèm nữa! Giờ cô đang ở đâu? Để tôi dẫn Asa tới thăm cô.”
Vừa nghe anh nói sẽ dẫn con trai cùng tới thăm cô, Lâm Thanh Mai liền do dự, cô rất muốn gặp thằng bé, nhưng giờ bộ dạng cô thế này nên không gặp vẫn hơn.
“Anh Lập, anh đừng nên dẫn Asa tới những nơi như bệnh viện, hơn nữa chân tôi bó bột rất xấu, nên không muốn hù dọa Asa.” Giọng điệu Lâm Thanh Mai hơi khẩn cầu.
Nghe cô nói thế, Lập Gia Khiêm im lặng mấy giây, rồi lạnh lùng đáp: “Được, vậy tôi không dẫn Asa tới nữa, giờ cô đang ở đâu? Để tôi qua đó thăm cô.”
“Hả... không cần làm phiền anh Lập thế đâu...” Khóe mắt Lâm Thanh Mai liếc nhìn Trần Hoàng Khôi đang ngồi trên sofa, nếu lát nữa anh tới thăm cô, chẳng phải bầu không khí trong phòng bệnh sẽ rất kỳ lạ à?
“Đông Phương Diễm! Cô đừng lề mề nữa, mau nói cho tôi biết cô đang nằm bệnh viện nào, nếu cô không nói thì đừng dạy kèm cho Asa nữa!” Lập Gia Khiêm mất kiên nhẫn nói, sao người phụ nữ này cứ thích chậm chạp thế nhỉ?
Lâm Thanh Mai thầm cả kinh, Lập Gia Khiêm đang sốt sắng ư, còn dùng chuyện cô dạy cho Asa để uy hiếp nữa...
Nghĩ tới năm đó Lập Gia Khiêm cầm bức ảnh uy hiếp cô, Lâm Thanh Mai không khỏi thốt lên: “Anh thật sự vẫn không thay đổi...”
“Cô nói gì?” Lập Gia Khiêm nghe thấy rất rõ, nhưng chưa hiểu ý của cô.
Mắt Lâm Thanh Mai sáng lên rồi đáp: “Không có gì, tôi đang ở bệnh viện Nhân Dân số một... anh đợi tôi một lát.”
“Trần Hoàng Khôi, giờ tôi đang ở phòng bệnh số mấy tầng mấy?”
Trần Hoàng Khôi đang ngồi trên sofa bỗng đứng dậy, nhanh chóng đứng trước mặt cô, vẻ mặt hơi lạnh lẽo: “Cô đưa điện thoại cho tôi, để tôi nói với anh ta.”
Lúc Lâm Thanh Mai đang do dự, thì Trần Hoàng Khôi đã giật lấy điện thoại của cô.
“Sao anh lại cầm điện thoại của tôi? Tôi tự nói với anh ấy là được...” Lâm Thanh Mai trơ mắt nhìn Trần Hoàng Khôi cầm điện thoại của cô rời khỏi phòng bệnh.
“Đồ thần kinh! Tại sao anh lại ra ngoài nói chuyện?”
Trần Hoàng Khôi ra khỏi phòng bệnh mới cầm điện thoại Lâm Thanh Mai lên nghe, anh đã sớm nghe thấy cô nói tạm thời không thể dạy kèm cho Asa được, hơn nữa còn gọi đối phương là anh Lập, nên anh nhanh chóng hiểu rõ người đàn ông trong điện thoại là ai.
Trần Hoàng Khôi khẽ nhếch miệng cười, giọng nói hơi mỉa mai, không mang theo ý tốt: “Lập Gia Khiêm, anh thật sự rất quan tâm đến cô gia sư trong nhà, không biết Vương Gia Linh vợ anh sẽ có tâm trạng gì?”