Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 173: Vĩnh viễn không từ bỏ




Đảo mắt, một tháng dày vò lòng người đã trôi qua.

Buổi sáng lúc năm giờ, bên trong văn phòng Tổng giám đốc ở tập đoàn Lập thị, Lập Gia Khiêm đứng ở trước cửa sổ sát đất chờ đợi ròng rã một buổi tối.

Thời gian một tháng này, dường như anh không ngủ ngon nổi, dưới đôi mắt thâm thúy của anh có một quầng thâm nhàn nhạt màu xanh, nguyên nhân là do ngủ không ngon thời gian dài.

Dung mạo hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm càng thêm lập thể, cương nghị, bởi vì anh đã gầy đi gần mười cân.

Trong một tháng này, anh bị viêm dạ dày, do thời gian dài không ăn uống đàng hoàng, mục đích duy nhất mỗi ngày ăn cơm chỉ là vì bảo trì năng lượng cơ bản.

Thuốc lá ở giữa ngón tay của anh cháy đến khi chạm đến da thịt của anh, Lập Gia Khiêm mới ngây ngốc đem ném đầu thuốc lá xuống dưới chân, trên mặt thảm màu khói xám cao cấp đầy những đầu thuốc lá.

Gần đây, anh nghiện thuốc càng lúc càng nặng, mỗi ngày trong lúc vô tình liền sẽ hút đến hai bao thuốc lá.

Gần như hàng đêm anh đều dùng rượu để tiêu sầu, ban đêm không thể say giấc, ban ngày liền dựa vào công việc cường độ cao để phân tán lực chú ý cho mình.

Chỉ cần khoảnh khắc thanh tỉnh, trong tim anh đều là Lâm Thanh Mai chiếm lấy.

Dần dần, cô thành gông xiềng nặng nề trong lòng của anh, thành một con dao vĩnh viễn đâm vào trong tim anh, anh không nhổ ra được cũng không muốn rút ra. Ròng rã một tháng, Lâm Thanh Mai dường như biến mất ở trên trái đất này.

Anh phái một đợt lại một đợt tinh anh để tìm kiếm khắp thế giới, thế nhưng không có tin tức gì cả.

Đến cả thám tử ở nước ngoài của anh cũng phái ra một đội lính đặc chủng để giúp anh tìm người, ròng rã mười ngày cũng không tìm ra manh mối.

Vị thám tử kia nói cho Lập Gia Khiêm một chân tướng tàn khốc: “Gia Khiêm, có thể nói đối phương đã tỉ mỉ bày ra một cuộc bắt cóc hoàn mỹ! Nếu như đối phương không tính toán thả người, cũng không cần bất luận tiền chuộc gì, hơn nữa còn không liên hệ với bất kì ai, bọn họ có thể trốn ở bất kỳ một hòn đảo ngăn cách nào, sâu trong rừng rậm, thậm chí có thể là chốn không người nhân loại chưa phát hiện ra! Bọn họ chỉ cần vật tư đầy đủ liền có thể chống đỡ đến thời gian mà bọn họ muốn.

Tìm kiếm được Lâm Thanh Mai giống như mò kim đáy biển.

Những phụ nữ và trẻ con bị lừa bán kia, rất nhiều người đều là mười mấy hai mươi năm sau mới tìm được người thân, hơn nữa đó còn là vận khí tốt còn bình an.

Cho dù là cầm tù phi pháp, có không ít vụ án rất cực đoan, người bị hại bị nhốt nhiều năm mới có người phát hiện.

Nhưng Lâm Thanh Mai ở chỗ nào, bọn họ căn bản không biết.

Mỗi một ngày, Lập Gia Khiêm đều cảm giác cực kỳ dày vò.

Trên gương mặt cô độc của anh trầm tĩnh đến đáng sợ, tựa như bất kì lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, chỉ có thể chờ đến sau khi chân chính mất đi, Lập Gia Khiêm mới hiểu được trong lòng của anh Lâm Thanh Mai đã biến thành quan trọng như vậy!

Anh nguyện ý ở bên cô, sinh con, điều này kì thật đủ để chứng minh anh yêu cô sâu đậm bao nhiêu.

Gần đây anh bắt đầu lâm vào sự hối hận.

Anh rất hối hận lúc trước vì sao lại đồng ý yêu cầu của ông nội Lập Quốc Tân!

Vì sao nhất định phải đi gặp người phụ nữ vô tình sinh ra anh lại vứt bỏ anh!

Vì sao anh không có trân quý người quan trọng nhất ở bên cạnh…

Vì sao?

Lập Gia Khiêm vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn lên bầu trời bỗng nhiên quay người bước nhanh về phía giá sách, dùng hết toàn lực đẩy ngã giá sách nặng nề trên mặt đất, toàn bộ sách lần lượt rơi xuống thảm, trên mặt thảm không ngừng truyền đến âm thanh ngột ngạt.

Điều này còn chưa đủ để trút ra những cảm xúc không thể tự điều khiển ở trong lòng của anh, anh không ngừng tìm kiếm đồ vật có thể đập ra, thấy cái gì thì đập cái đó…

Lúc này, Đỗ Tuấn đưa Vương Lệ Hằng đến phòng làm việc.

Mấy ngày trước Lập Gia Khiêm đã thông báo, nếu như Vương Lệ Hằng chủ động đến tìm anh, không cần thông báo có thể trực tiếp tiến đến.

Khi Đỗ Tuấn và Vương Lệ Hằng cùng đi vào văn phòng Tổng giám đốc, Lập Gia Khiêm vừa mới dùng tay đấm vào trên tủ rượu pha lê, chỗ khớp nối ngón tay đều là vết thương to to nhỏ nhỏ, máu tươi chảy ròng ròng, từng giọt máu rơi xuống thảm tạo thành từng đoá từng đoá hoa mai màu đỏ sậm.

“Tổng giám đốc Lập...” Đỗ Tuấn trông thấy người đàn ông trong quá khứ tồn tại lãnh khốc giống như thiên thần, bây giờ lại bị áp lực tinh thần của mình tra tấn thành như vậy, trái tim của một người đàn ông như anh ta cũng vỡ ra từng mảnh.

Vương Lệ Hằng cau mày nói: “Trợ lý Đỗ, anh nhanh đi gọi bác sĩ đi, hoặc là cầm thùng y tế đến đây!”

Bà tỉnh táo khiến cho Đỗ Tuấn hoàn hồn: “Có! Tôi đi lấy!”

Đỗ Tuấn vội vã chạy đi.

Lúc này Lập Gia Khiêm nhìn về phía Vương Lệ Hằng nói: “Dì đã tới...”

Ánh mắt của anh nhìn về bốn phía, đáy mắt mang theo một tia áy náy nói: “Thật có lỗi, nơi này đã lộn xộn, đến cả một chỗ để ngồi cũng đều không có.”

Vương Lệ Hằng nhìn qua người đàn ông lừa gạt con gái mình, đáy lòng rất mâu thuẫn, nếu như là bà của hai tuần trước, bà hận không thể xông lên tát cho anh mấy bàn tay vì con gái để hả giận!

Nhưng bây giờ Lâm Thanh Mai đã mất tích một tháng, sống chết vẫn chưa biết, trái tim Vương Lệ Hằng từ sự phẫn nộ lúc trước chuyển thành lo lắng.

“Gia Khiêm, hôm nay dì đến không phải để mắng cậu, trong lòng dì hiểu chuyện của Thanh Mai không phải lỗi của cậu, coi như thật sự có quan hệ cùng cậu đó cũng là số mệnh của Thanh Mai nhà chúng tôi không tốt, con bé yêu cậu, mặc kệ tốt xấu đều xem như đã chấp nhận...” Đáy mắt của Vương Lệ Hằng hiện lên một tia lấp lánh.

Mấy ngày nay chỉ cần một trò chuyện nhắc đến Lâm Thanh Mai, bà liền không kiềm chế được nước mắt, là mẹ ruột của Thanh Mai, bà cũng giống như Lập Gia Khiêm cả đêm đều không ngủ được.

Giờ phút này Lập Gia Khiêm bởi vì Vương Lệ Hằng mà lo lắng, anh bỗng nhiên xoay người không muốn để Vương Lệ Hằng nhìn thấy nước mắt chua xót tuôn ra của mình.

Cử động của anh, Vương Lệ Hằng đương nhiên hiểu, bà nói với bóng lưng của anh: “Gia Khiêm, dì muốn nói cho cậu, Thanh Mai cũng chỉ có chúng ta, nếu như chúng ta không tìm con bé, từ bỏ con bé, con bé còn có thể trông cậy vào ai? Cho nên dì cầu xin cậu, hi vọng vĩnh viễn không từ bỏ việc tìm kiếm Thanh Mai! Được không? Một ngày không tìm thấy, chúng ta cũng một ngày không từ bỏ! Gia Khiêm, cậu có thể đồng ý lời thỉnh cầu này của dì không?”

Lập Gia Khiêm cưỡng ép nuốt sự chua xót trong cổ họng vào, anh quay người nói với Vương Lệ Hằng: “Dì! Cháu sẽ không bỏ rơi Thanh Mai! Chỉ cần cháu còn sống!”

Nước mắt của Vương Lệ Hằng lạch cạch lạch cạch rơi xuống, bà dùng sức gật đầu: “cảm ơn... Cám ơn cậu.”

Bà là một phụ nữ ở huyện không quyền không thế, nào có năng lực gì để tìm được con gái của mình, bà chỉ có thể ký thác vào Lập Gia Khiêm, anh là hi vọng duy nhất của Lâm Thanh Mai, chí ít Vương Lệ Hằng không nghĩ ra còn có người nào càng có quyền thế hơn có thể giúp bà.

Hai người đứng tại chỗ không nói gì thêm, cảm xúc của song phương đều rơi vào đáy cốc hai người đều là người Lâm Thanh Mai yêu nhất, dùng phương thức khác để an ủi lẫn nhau.

Cũng không lâu lắm, Đỗ Tuấn đầu đầy mồ hôi cầm thùng y tế chạy về văn phòng.

Anh ta vừa tiến đến, Vương Lệ Hằng liền nói với Đỗ Tuấn: “Trợ lý Đỗ, chăm sóc tốt cho ông chủ của anh, loại thời kì đặc thù nhất này là thời điểm để anh phát huy tiềm lực lớn nhất của mình, về sau ông chủ không ăn cơm anh cũng không ăn, biết không?

Bà giả vờ thị uy với Đỗ Tuấn, lời nói này thật ra là nói cho Lập Gia Khiêm nghe, bà tận mắt thấy người đàn ông này bởi vì con gái của mình mà gầy hẳn đi, nói thật bà cũng rất đau lòng.

Bà thật sự tin tưởng người đàn ông này yêu con gái bà, khoảng thời gian này trợ lý Đỗ đã nói không ít chuyện liên quan tới Lập Gia Khiêm.

Tay Đỗ Tuấn bận bịu mở hòm y dược ra, rất dụng tâm nói với Vương Lệ Hằng: “Vâng, dì Vương, về sau nhất định tôi sẽ chăm sóc tổng giám đốc Lập thật kĩ.”

Lúc này, Lập Gia Khiêm lại tự mình lấy nước khử trùng trong hòm y tế ra, mở ra trực tiếp đổ vào miệng vết thương để rửa, lại đưa nước khử trùng cho Đỗ Tuấn, chính anh lại lấy băng gạc màu trắng ra, tùy ý băng bó vài vòng trên vết thương coi như xong.

“Tổng giám đốc Lập…” Đỗ Tuấn nhìn việc băng bó đơn giản thô bạo như vậy có chút đau lòng.

Lập Gia Khiêm quét mắt nhìn anh ta một cái: “Đỗ Tuấn, đưa dì trở về, dì muốn đi rồi.”

Mắt Đỗ Tuấn nhìn Vương Lệ Hằng gật đầu nói: “Vâng!”

Trước khi Vương Lệ Hằng đi, mắt bà nhìn tay của Lập Gia Khiêm một chút, bà vừa đi mấy bước đột nhiên quay người lại nói với anh: “Gia Khiêm, mặc dù bây giờ Thanh Mai còn chưa tìm được, nhưng dì nói thật, trong mắt dì, cậu đã là con rể. Thân là con rể của dì, cậu nhất định phải chăm sóc tốt chính mình trước, mới có tư cách chăm sóc con gái của dì thật tốt!”

Nói xong. Vương Lệ Hằng rời đi, trái tim như tro tàn của Lập Gia Khiêm bởi vì lời nói này của Vương Lệ Hằng mà có nhiệt độ lại, anh không nhẹ không nặng gọi một tiếng: “Mẹ!”

Kêu một tiếng này, khiến cho Vương Lệ Hằng lập tức rơi nước mắt, bà không quay người mà đứng nguyên tại chỗ.

“Mẹ, mẹ yên tâm, mặc kệ Thanh Mai ở đâu, nhất định con sẽ tìm được cô ấy! Con sẽ vĩnh viễn không từ bỏ cô ấy! Con cam đoan với mẹ! Còn có, con sẽ mau chóng ly hôn cùng Âu Dương Lan Lan.”

Nội tâm Vương Lệ Hằng bùi ngùi mãi không thôi, con gái không ở đây, bà và người con rể mới nhận này, trên vấn đề tinh thần xem như sống nương tựa lẫn nhau.

“Được, mẹ chờ.” Vương Lệ Hằng nện bước chân nặng nề rời đi.

Mắt bà nhìn về phía trước, trong mắt lóe lên nước mắt, nội tâm đang gọi: “Con gái, con nhất định phải sống thật khỏe mạnh! Gia Khiêm là người đàn ông tốt có thể phó thác cả đời, mẹ vẫn đang chờ uống uống rượu mừng của hai con, còn muốn ôm con của hai đứa…”