Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 102: Phóng viên vây chặt




Lời của Tạ Bân khiến cô bắt đầu bĩnh tĩnh, nghĩ về những dự định tiếp theo.

Cô nói rất bình tĩnh: “Tôi từng nói định mua nhà... Nhưng tiền trong túi tôi tạm thời đã cho ba tôi vay để xoay vòng vốn, tôi tạm thời thuê nhà đã.”

Anh ta chủ động kéo lấy một cánh tay cô, nói: “Chị Thanh Mai, nếu chị không chê thì ở chỗ của em trước đi! Em có một căn chung cư đang để trống không có ai ở, dọn dẹp qua loa là có thể xách đồ vào ở.”

Bây giờ tình thế giữa cô và Lập Gia Khiêm đã hoàn toàn căng cứng, Lưu Bản Bảo lại đang yêu đương, cô thật sự không còn nơi nào để ở nữa.

Cũng không thể cứ ở khách sạn mãi, cho dù tùy tiện ở một tuần cũng hết không ít tiền.

Lâm Thanh Mai từ từ rút tay mình lại, sắc mặt hơi khó xử: “Tôi biết bây giờ muốn tìm một căn nhà thích hợp cũng không dễ dàng, nhưng nếu tôi thật sự đến chỗ của cậu ở thì cũng không thích hợp lắm!”

Tạ Bân nhìn bàn tay bị rút lại kia, anh ta biết hiện giờ Lâm Thanh Mai đang ở trong tình cảnh tình cảm đặc biệt, anh ra cũng không muốn quá sốt ruột, thu lại sự mất mát trong lòng.

Anh ta cười: “Có cái gì mà không thích hợp chứ? Chị là bạn của em, bây giờ chị tạm thời có khó khăn, em giúp chị cũng là chuyện nên làm! Nếu chị không chấp nhận sự giúp đỡ của em, vậy em trả lại 3 triệu 3 của 10 năm trước cho chị, đương nhiên em sẽ trả lại gấp 10.000 lần! Hoặc là chị chấp nhận sự giúp đỡ của em, hoặc là chị để em trả lại chị 33 tỷ! Tự chị chọn đi!”

Thấy người đàn ông đẹp trai nhưng có chút ranh mãnh này bá đạo như thế, Lâm Thanh Mai cười khổ: “Cậu cũng phóng đại quá rồi, lãi như nào mà có thể khiến 3 triệu 3 biến thành 33 tỷ chứ...”

Tạ Bân nghiêm mặt nói: “Để em giúp chị đi, coi như để em trả nợ nhân tình này cho chị! Có được không?”

Trong mắt anh ta mang theo sự chân thành, giọng điệu mơ hồ mang chút cầu xin, cuối cùng Lâm Thanh Mai cũng gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cậu đã nguyện ý giúp tôi! Tôi sẽ cố gắng tìm được căn nhà thích hợp để chuyển đi nhanh nhất có thể...”

Cô còn chưa nói xong thì đã bị ngón trỏ của Tạ Bân chặn môi lại, anh ta nói: “Đừng nói nữa, chỗ kia của em, chị muốn ở bao lâu thì ở! Đừng có khách sáo với em như thế, em gọi chị một tiếng chị Thanh Mai, hy vọng chị cũng có thể coi em là em trai của mình.”

Đương nhiên em trai cũng có thể chuyển thành bạn trai...

Lâm Thanh Mai kéo lấy tay anh ta, mặt hơi đỏ lên: “Cảm ơn...”

“Chị Thanh Mai, em phát hiện một chuyện, chị thật sự là rất dễ đỏ mặt! Hay là vì chị coi em...” Tạ Bân cười trêu chọc.

“Cậu nói linh tinh gì thế....”



Đến 3 rưỡi chiều, Lâm Thanh Mai ngồi lên xe của Tạ Bân, tới biệt thự của Lập Gia Khiêm.

Tạ Bân cố tình lái xe MPV, anh ta đến để chuyển hành lý giúp cô, cũng là để Lập Gia Khiêm càng thêm chắc chắn quan hệ giữa anh ta và Lâm Thanh Mai.

Khi Lâm Thanh Mai đi vào trong biệt thự, anh ta liếc mắt liền nhìn thấy mười chiếc vali hành lý màu đen đặt ở trong góc phòng khách, còn có cả một chiếc vali thuộc về cô.

Chú Trung đi tới trước mặt cô, nói: “Cô Lâm, lúc trước cậu chủ đã dặn dò, nếu cô quay về lấy hành lý, thì mang hết những thứ thuộc về cô đi.”

Lòng Lâm Thanh Mai bỗng âm ỉ khó chịu, cô bình tĩnh hỏi: “Chú Trung, nhưng ngoài vali hành lý của tôi, những thứ khác đều không phải của tôi.”

“Cậu chủ nói rồi, nhưng quần áo giày dép và túi xách hàng hiệu này, lúc đầu đều là đặc biệt mua cho cô, nếu cô không cần nữa thì chỉ có thể mang vứt đi...”

Cô nhíu mày, sắc mặt không tốt: “Nhưng rất nhiều đồ trước giờ tôi chưa từng dùng, đến nhãn mác vẫn còn chưa dứt ra...”

Chú Trung khẽ gật đầu: “Cô Lâm, mong cô đừng làm khó tôi, tôi chỉ là làm theo lời dặn của cậu chủ.”

Lâm Thanh Mai gật đầu, mặc dù thật sự không muốn mang theo những thứ không thuộc về mình, nhưng so với việc vứt đi, vẫn là mang theo thôi, cô bất đắc dĩ gọi điện cho Tạ Bân, hỏi anh ta xem xe MPV có thể để được hết không.

Tạ Bân nói có thể thử xem.

Nửa tiếng sau, vali đã được sắp xếp xong, nếu mà còn có thêm một chiếc vali nữa thì thật sự là không để lên xe được nữa.

Chú Trung thấy Lâm Thanh Mai định rời đi, ông ta bỗng nói: “Cô Lâm, cậu chủ đang ở thư phòng, cô còn có lời gì muốn nói với cậu ấy không?”

Lâm Thanh Mai sững sờ, cô không ngờ Lập Gia Khiêm lại ở nhà...

Nhưng nghĩ tới tiệc đính hôn mà Lập Kỳ Sơn nói, còn cả “quan hệ” giữa cô và Tạ Bân đã bị Lập Gia Khiêm biết tới, Lâm Thanh Mai lắc đầu: “Thôi, tôi không có gì nói với anh ấy cả, cứ như này đi, khoảng thời gian này, cảm ơn chú Trung đã chăm sóc.”

Cô mỉm cười cúi người xuống chào chú Trung, chú Trung trơ mắt nhìn cô lên xe rời khỏi biệt thự.

Còn người đàn ông luôn đứng sau rèm cửa trên tầng hai cuối cùng cũng quay người rời đi.

Từ sáng, khi Lập Gia Khiêm trở về từ khách sạn ở ngoại thành đã về thẳng biệt tự, vừa về, anh đã sa sầm mặt mày sai người giúp việc ném hết tất cả đồ liên quan tới Lâm Thanh Mai ở trong phòng thay đồ.

Nhưng người giúp việc chỉ thu dọn chưa tới 5 phút, anh đã thay đổi ý định, bảo người giú việc xếp hết đồ vào vali.

Anh chắc chắn Lâm Thanh Mai sẽ quay lại biệt thự một lần nữa, vì trong biệt thự còn có những đồ vật quan trọng như máy tính xách tay, máy ảnh, hộ chiếu… của cô.

Anh đang chờ lời giải thích và xin lỗi của cô.

Dù sao lúc đó cũng chỉ có lời nói một phía từ Tạ Bân.

Chỉ cần cô yêu cầy gặp anh, muốn giải thích với anh, anh sẽ cho cô cơ hội. Truyện Mạt Thế

Nhưng cô lại đi cùng Tạ Bân như này…

Lập Gia Khiêm tức giận, hất hết giấy tờ trên bàn làm việc xuống đất, cầm hộp thuốc, rút ra một điếu, nhanh chóng rít sâu vài hơi.

Lúc này, Đỗ Tuấn đứng ở ngoài thư phòng, khẽ gõ cửa.

“Vào đi!”

Sau khi đi vào, Đỗ Tuấn nhìn giấy tờ dưới đất, cúi lưng nhặt lên, Lập Gia Khiêm liếc nhìn anh ta: “Có việc gì?”

“Đã nhận được tin tức bên phía chủ tịch, cô Lâm nhận 150 tỷ của chủ tịch.” Sắc mặt Đỗ Tuấn không tốt, khi nghe thấy tin tức này, thậm chí anh ta còn có chút không dám tin.

Đáy mắt Lập Gia Khiêm lóe lên ánh đau đớn, anh khẽ cười: “Cô ấy nhận rồi…”

Đỗ Tuấn cứ im lặng đứng ở bên cạnh.

“Cậu dặn dò xuống dưới, 6 giờ tối nay họp ở công ty!”

“Vâng, tổng giám đốc Lập.” Đỗ Tuấn đã bắt đâu đồng tình với lãnh đạo các bộ phận trong buổi họp tối nay, tốt nhất là đừng có sai sót gì, tối nay tổng giám đốc Lập họp mà mang đầy một bụng lửa giận…



Khi Lâm Thanh Mai và Tạ Bân đến khu chung cư, bên dưới tòa chung cư đầy phóng viên.

Bọn họ vừa nhìn thấy chiếc xe MPV đỗ cách đó không xa thì ùa lại.

Người thì chụp ảnh, người cầm mic, rất nhanh đám phóng viên đã hỏi một tràng!

“Chào Tạ Bân, xin hỏi cô ấy chính là bạn gái tin đồn của anh sao?”

“Tạ Bân, Tạ Bân… Bây giờ anh và bạn gái là chưa cưới mà sống thử sao?”

“Bạn gái anh thật sự là đã từng ly hôn sao?”

“Anh sẽ kết hôn với cô ấy sao?”

“…”

Tạ Bân ở trong xe, không hề đi xuống, khóa cửa xe, trong lòng anh đã sớm chửi bậy, cũng không biết là ai để lộ tin tức!

Ngoài người quản lý ra thì anh không nói với ai cả!

Lúc này, Lâm Thanh Mai ở trên xe đã sợ tới mức không biết làm sao, cô cứ cầm túi che mặt mình tránh cho đám phóng viên chụp được, nhưng bên ngoài toàn là phóng viên…

Các đó không xa, người quản lý và vài nhân viên của Tạ Bân dẫn theo một đội bảo vệ của chung cư chạy tới giải vây.

Rất nhanh, cả đám người đang vây kín đã bị tách ra.

5 phút sau, đám phóng viên vay quanh xe cản bản đã bị bảo vệ khống chế lại.

Lâm Thanh Mai lập tức nói: “Tạ Bân, sau này nếu mà cứ vài ba hôm lại có phóng viên xuất hiện thì làm thế nào? Cho dù bảo vệ có thể cản bọn họ một lúc, nhưng đám phóng viên đều cực kỳ giỏi ngụy trang, đây là khu dân cư, không quản lý được, tôi không thể tiếp tục ở lại đây được!”

Tạ Bân nhíu mày: “Chị Thanh Mai, chị đừng sốt ruột, chờ bọn họ đuổi dám phóng viên phiền phức này đi rồi nói!”

Lâm Thanh Mai thấy đám phóng viên và đám bảo vệ kia bắt đầu có chút xung đột, cô nói: “Vẫn nên lái xe rời đi thôi, tôi không muốn ở đây nữa, rời đi trước rồi tính sau!”

Anh ta nhìn về phía cô, thấy sắc mặt cô đã không tốt, Tạ Bân không kiên trì thêm nữa, bất đắc dĩ lái xe rời đi.

Sau khi đi khỏi 10 phút, Tạ Bân bỗng nói: “Hay là, đến ở trong biệt thự của em nhé?”