Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 83: Phiên ngoại 2




Không hề kiềm chế, các nàng hôn nhau cho đến khi trời nhá nhem tối, hậu quả là cả hai chỉ cần chạm vào môi nhau một chút liền có thể cảm nhận được đau đớn.

Buổi tối, ông ngoại Giang Thanh Mộng trở về, ba người cùng nhau ăn cơm tối, nhưng cả hai ăn rất khó khăn.

Lão gia tử tò mò hỏi nguyên nhân.

Giang Thanh Mộng dùng đôi mắt vừa lấy lại được thị lực của mình làm cái cớ.

Khương Chi Chu có chút lo lắng khi ngồi trước mặt trưởng bối, nàng đỏ mặt chần chừ hồi lâu nhưng vẫn chưa tìm ra một lý do thích hợp. Giang Thanh Mộng che giấu giúp nàng, nói nàng bị dị ứng hải sản nhẹ.

Lão gia tử có rất nhiều kiến thức, trường hợp nào cũng đã thấy qua, lòng ông đã sớm sáng như gương. Ông cười lớn, phối hợp gọi người dọn hết tôm om, cua tuyết hấp và nộm sứa trên bàn xuống, còn bảo người nấu cháo nhạt và rau xanh cho nàng ăn.


Hai tháng nay, ngày nào Khương Chi Chu cũng ăn cơm hộp trong đoàn phim, vất vả lắm nàng mới có có cơ hội cải thiện bữa ăn, nhưng lại đổ vỏ cho việc dị ứng hải sản nên đành phải cúi đầu lễ phép nói cảm ơn, sau đó ăn cháo và rau xanh.

Nàng thầm an ủi mình trong lòng, coi như mình đang ăn kiêng.

Dưới bàn ăn, Giang Thanh Mộng nắm chặt tay Khương Chi Chu. Sau khi lão gia tử ăn no rồi rời khỏi bàn ăn, cô ghé vào tai Khương Chi Chu:" Tối nay em sẽ bù cho chị một bữa ăn nhỏ, chị muốn ăn gì không? Em sẽ bảo người làm nấu cho chị."

Khương Chi Chu nói: "Món tôm om dầu, đĩa vừa được dọn xuống, ăn rất ngon, vừa thơm vừa mềm."

Đó là món Giang Thanh Mộng đặc biệt dặn dò đầu bếp làm, cô nhớ Khương Chi Chu thích ăn tôm.

Giang Thanh Mộng nhìn bát cháo rau xanh trước mặt Khương Chi Chu, vừa đau lòng vừa buồn cười.


Khương Chi Chu trừng mắt nhìn cô: "Em còn cười được."

Giang Thanh Mộng lấy tay che miệng, che nụ cười lại, nhưng mày vẫn cong cong, nói:" Em lén bưng lại bàn nhé, nếu bị phát hiện, em sẽ nói là em muốn ăn." Nói xong, cô thật sự bưng ra, còn có món cua tuyết hấp.

Giang Thanh Mộng đem tôm cua đến trước mặt mình, bóc từng con một.

Cô bóc tôm, Khương Chi Chu bóc cua, chọn ra phần thịt cua ngon, nhúng vào một chút nước gừng, cho vào bát Giang Thanh Mộng, còn mình thì ăn chân cua, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đề phòng ông ngoại Giang Thanh Mộng đột ngột bước ra.

Sau khi Giang Thanh Mộng bóc tôm, cô trực tiếp đưa đến bên môi Khương Chi Chu, muốn đút cho nàng ăn.

Khương Chi Chu có chút xấu hổ, không chịu để cô đút ăn. Giang Thanh Mộng bèn uy hiếp nàng:" Không cho em dùng tay đút, em sẽ đổi phương thức đút ăn, đến lúc đó ông ngoại ra ngoài, nhìn thấy được thì chị đừng có trách em đấy." Cô vừa nói vừa rút con tôm về, định đút cho nàng bằng miệng.


Cô là người nói được làm được, Khương Chi Chu vội vàng cúi đầu, cắn con tôm trong tay cô, chậm rãi nhai nuốt rồi nói:" Em để chị tự ăn đi."

Giang Thanh Mộng cười nhạo nàng: "Thật là, chị xấu hổ cái gì? Không phải em chưa từng đút chị như thế này."

Khi Khương Chi Chu gặp tai nạn xe cộ, cánh tay của nàng bị thương, không thể ăn uống được, Giang Thanh Mộng cũng đút cho nàng ăn như thế này.

Khương Chi Chu nghiêm nghị nói: "Chuyện này không giống nhau. Đó là thời kỳ đặc biệt, hơn nữa khi đó hai chúng ta đều ở nhà. Nếu bây giờ ông ngoại của em thấy sẽ ảnh hưởng xấu đến chị, nếu ông ấy hiểu lầm chị là người tùy tiện thì làm sao bây giờ?"

"Chị cho rằng ông ấy thật sự không nhìn ra được à." Giang Thanh Mộng mỉm cười, vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Khương Chi Chu:" Vừa rồi ông em cố ý đấy, giả vờ không hiểu, biết rõ còn cố hỏi."
Khương Chi Chu ngẩn người, nhớ đến nụ cười vừa rồi của ông Giang, lại nhìn thấy nụ cười trêu chọc của Giang Thanh Mộng. Vừa rồi nàng còn cúi đầu cười cười, hiện tại mới tỉnh ngộ, tức giận nói:" Gia đình em toàn nghĩ đến chuyện xấu."

Một già một trẻ cùng nhau trêu chọc nàng.

*

Mối quan hệ của cả hai không chịu quá nhiều phản đối.

Giang lão gia tử sống ở nước ngoài nhiều năm, ông đã ý thức được vấn đề đồng tính từ rất lâu, cũng ít khi can thiệp vào đời tư của thế hệ trẻ. Nếu như lúc trước vẫn còn có chút phản đối, thì sau bao lâu, chút phản đối đó đã bị giọng nói không ngớt của Khương Chi Chu dập tắt suốt một năm tám tháng.

Ông là một doanh nhân thành đạt và là một người chồng, một người cha thất bại. Ông đã từng trao nhầm con gái của mình cho người đàn ông tệ bạc, dẫn đến việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Sau này, khi ông giúp cháu ngoại mình tìm bạn đời, ông luôn phải xem xét kỹ nhân phẩm của đối phương.
Ông vẫn còn mang quan niệm hôn nhân của thế hệ cũ.

Những người ở thế hệ bọn họ hiếm khi yêu đương tự do, hầu như nửa kia đều là do bố mẹ sắp đặt. Họ đến với nhau vì lợi ích của gia tộc hoặc hôn nhân chính trị. Gặp được người có tinh thần trách nhiệm với gia đình, với người bạn đời của mình thì vẫn có thể sống với nhau cả đời mà không hề có tình yêu. Nếu không có tinh thần trách nhiệm thì dù có yêu thương nhau đến mấy cũng sẽ mài mòn và trở thành cặp đôi phụ bạc lẫn nhau.

Ông nhìn thấy tinh thần trách nhiệm ở Khương Chi Chu, đó là phẩm chất mà chồng của con gái ông không có.

Tình yêu tuổi trẻ dẫu có mãnh liệt đến đâu cũng phải trở thành tình thân và trách nhiệm. Về lâu dài, tình yêu có thể bị mài mòn nhưng tinh thần trách nhiệm thì không.

Vì có tinh thần trách nhiệm, cho dù sau này giữa hai người không còn tình yêu, cô ấy cũng sẽ không tùy ý phản bội cháu gái ông, sẽ không khiến cháu gái ông đau khổ.
Trong phòng làm việc, ông Giang đọc báo xong, tháo kính ra, đứng dậy đẩy cửa sổ, khom khom lưng nhìn phong cảnh ngoài sân.

Ngoài cửa sổ trăng thanh gió mát, gió đông từ từ thổi qua, sao rơi như mưa, thổi đến mức khiến khu vườn đung đưa xào xạc.

Dưới ánh trăng, Khương Chi Chu và Giang Thanh Mộng sánh bước bên nhau.

Lúc đầu cả hai không nắm tay nhau. Hơn một năm nay, Giang Thanh Mộng đã quen đi một mình, không muốn người khác giúp đỡ. Đợi đến khi mu bàn tay của Khương Chi Chu chạm chạm vào mu bàn tay mình, cô mới đặt lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay Khương Chi Chu để Khương Chi Chu dẫn cô đi.

Khi đi được một đoạn, Khương Chi Chu mới phát hiện Giang Thanh Mộng vẫn luôn nhắm mắt lại.

Nàng chậm rãi dừng lại, hỏi Giang Thanh Mộng:" Em nhắm mắt làm gì vậy? Mắt em khó chịu chỗ nào sao?"

Giang Thanh Mộng mở mắt, nhìn xuống ngón tay đan vào nhau của hai người, kéo đến, hôn lên cổ tay Khương Chi Chu rồi nói:" Muốn cùng chị chơi trò chơi."
"Bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi——" Khương Chi Chu véo mũi cô, khi đang muốn trêu chọc cô thì giây tiếp theo, ký ức hệt như thác lũ lần lượt ùa vào tâm trí nàng.

——"Chúng ta cùng chơi nào, chị nhắm mắt lại đi."

"Trò chơi gì thế?"

"Chị đi theo em, chị không được mở mắt ra."

"Muốn đưa chị đi đâu đó?"

"Không có, chỉ đi dạo quanh đây thôi."

"Được rồi, hiện tại đến lượt chị đi trước, em sẽ nhắm mắt lại."

...

"Em không sợ khi nhắm mắt lại và bước đi sao?"

"Không sợ, em tin chị. Chờ một ngày chị hoàn toàn tin tưởng em, chị sẽ không còn sợ hãi nữa."

Những lời nói trong quá khứ văng vẳng bên tai, Khương Chi Chu liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của cả hai, cười thầm, ôm lấy cô tiếp tục tiến về phía trước.
Về đêm, trong vườn phảng phất hương hoa, yên tĩnh mờ mịt. Ánh mắt Giang Thanh Mộng rạng rỡ, nói năng nhẹ nhàng và chậm rãi:" Vào mùa xuân sẽ có hoa mẫu đơn, dạ lan hương và hoa diên vĩ; Vào mùa hạ sẽ có hoa hồng, hoa loa kèn và hoa cẩm tú cầu; Vào mùa thu, sẽ có hoa dâm bụt, nguyệt quý và đan quế; Vào mùa đông, sẽ có hoa mận đỏ và mận sáp, đỏ rực như lửa, rất đẹp."

Khương Chi Chu nghiêm túc lắng nghe, xem xét từng loài hoa.

Đây là nơi cô con gái nhỏ của nàng đã gắn bó bao năm, cô gái nhỏ của nàng đã trưởng thành trên mảnh đất này và trở thành một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, có thể làm xiêu lòng mọi người qua từng cử động, từng nụ cười và từng ánh mắt của mình.

Giang Thanh Mộng đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Khương Chi Chu:" Này, em đã gửi cho chị rất nhiều hoa, nhưng trước giờ chị chưa bao giờ nói cho em biết loài hoa yêu thích của chị là gì?"
Khương Chi Chu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, vị ngọt lan tràn khắp cõi lòng. Nàng suy nghĩ một lúc rồi khẽ mỉm cười.

"Chị à? Trước kia chị từng nói rồi, trong tim chị vĩnh viễn chỉ có một đóa hoa."

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.