Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 77: Tách ra (2)




Giang Thanh Mộng khuỵu gối, vùi đầu vào khuỷu tay, không nói lời nào.

Cô không biết nên đối mặt với Khương Chi Chu như thế nào.

Khương Chi Chu nghiêng người về phía trước, muốn ôm lấy Giang Thanh Mộng.

Nhận thấy nàng đến gần, Giang Thanh Mộng ngẩng đầu nói: " Đừng chạm vào em......"

Gương mặt dịu dàng, xinh đẹp trước kia, bây giờ lại tái nhợt không có chút máu.

Khương Chi Chu đau lòng không thôi, nhưng lại không dám ôm cô vào lòng. Nàng do dự một lúc lâu rồi cẩn thận duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, cầu xin cô: " Đừng tách ra, được không? Em muốn về nhà, chị có thể trở về cùng em. Chỉ cần em đừng từ bỏ, chị sẽ không buông tay, chuyện gì khó giải quyết đều có thể cùng nhau giải quyết......"

"Sao đến bây giờ chị vẫn còn chưa hiểu?" Giang Thanh Mộng đẩy tay Khương Chi Chu ra, giọng điệu có chút mất bình tĩnh: "Nếu chị cảm thấy em có bệnh, còn giấu em đi tìm bác sĩ, thì ở bên nhau còn có ý nghĩa gì? Tách ra đi, hoặc nếu chị nguyện ý thì cứ chờ cho đến khi em khỏi bệnh, em sẽ trở về tìm chị."


Nếu có thể chữa lành đôi mắt, cô nguyện ý trở về tìm Khương Chi Chu.

Giả vờ không nghe ra vẻ bực bội trong giọng nói của cô, Khương Chi Chu vứt bỏ lòng tự trọng sang một bên, vẫn nhẹ giọng cầu xin cô: "Thanh Mộng, chỉ vì chuyện này mà em giận chị sao? Là người đều sẽ mắc bệnh, có bệnh thì đi khám bác sĩ, cũng không phải chuyện gì không tốt... Chị có thể ở bên em, cùng em chữa bệnh, tại sao nhất định phải tách ra? Kể cả nếu ông ngoại em tạm thời không đồng ý, chị có thể gặp ông ấy để nói rõ ràng. Chị có thể chờ, chị sẽ chậm rãi thuyết phục ông chấp nhận chị, đừng tùy tiện nói chia tay, được không?"

Giọng điệu nhẹ nhàng này có vẻ khép nép, cúi đầu. Giang Thanh Mộng dùng sức bóp chặt cánh tay.

Lồng ngực cuộn lên từng đợt đau đớn, cô nửa ngồi ở đầu giường. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô mới tiếp tục nói: "Thật ra, thẳng thắn mà nói, ở bên chị làm em cảm thấy rất đau khổ. Em rất hận chị, khoản thời gian trước, em hận chị đến mức muốn gϊếŧ chết chị rồi tự sát. Chúng ta cùng chết, như vậy sẽ không còn đau khổ nữa.


Nhưng cuối cùng em đã không làm vậy, em không muốn trở thành người như Giang Tĩnh San, bà ta là kẻ điên, em không phải. Em biết cảm giác cố chấp mãnh liệt và du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đó rất không bình thường, em vẫn luôn cố gắng kiềm chế. Em sợ chị chán ghét em, chị đừng chán ghét em."

Khương Chi Chu thấp giọng nói tiếp: "Thanh Mộng, chị thà ghét bỏ chính mình, cũng sẽ không ghét em."

Giang Thanh Mộng lắc đầu, nở một nụ cười có chút chua xót: "Nhưng em thật sự có bệnh, ở bên chị, em trở nên không còn là bản thân nữa. Tất cả mọi cảm xúc đều xoay quanh chị làm em rất đau khổ. Những năm qua, em vẫn luôn muốn làm một người bình thường, nhưng vừa gặp được chị sẽ lại phát điên. Em không muốn phát điên vì chị, bộ dáng lúc đó quá xấu xí, em cũng không muốn để chị nhìn thấy.


Chị hiểu không? Không chỉ bởi vì người nhà phản đối, mà là giữa chúng ta cũng tồn tại rất nhiều vấn đề. Cho nên, tạm thời tách ra đi, bình tĩnh lại một chút."

Khương Chi Chu chưa bao giờ nghĩ đến việc nàng giúp Giang Thanh Mộng tìm bác sĩ lại ép cô đẩy chính mình ra.

Cũng chưa bao giờ dự đoán được, tình yêu này mang đến cho Giang Thanh Mộng cảm giác đầy đau đớn và khổ sở.

Người yêu ngày xưa bây giờ không còn chút dịu dàng nào, chỉ còn lại những lời nói bình tĩnh nhưng không kém phần tàn nhẫn. Khương Chi Chu không còn hơi sức phản bác, chỉ có thể hỏi lại cô: "Ở bên chị thật sự đau khổ sao? Có phải em muốn nói với chị rằng trước kia em luôn miễn cưỡng nói cười không?"

Giang Thanh Mộng cười khổ: "Không phải, lúc đầu ở bên nhau rất vui. Nhưng về sau, càng ngày em càng không có cảm giác an toàn, càng ngày càng đau khổ. Chi Chu, giấu giấu giếm giếm như vậy mỗi ngày, rất dễ khiến người khác chán ghét......"
Khương Chi Chu càng không thể tin nổi: "Em chán ghét chị?"

"Không có." Giang Thanh Mộng lắc đầu phủ nhận, "Em chỉ cảm thấy lòng mình mệt mỏi. Em muốn tranh thủ lần chữa trị này để nghỉ ngơi một thời gian, cũng muốn tách nhau ra một khoảng thời gian."

Khương Chi Chu lắc đầu, từ chối tin lời nói này: "Chị không tin, có phải em lại lừa chị không? Em luôn lừa chị, cái gì cũng không cho chị biết."

Giang Thanh Mộng tiếp tục nói: "Bởi vì biết cũng không có tác dụng gì. Chị chẳng làm được gì cả, có chị ở bên cạnh chỉ làm em cảm thấy đau đớn nhiều hơn."

Lời này vừa nói ra, Khương Chi Chu cũng không nói gì một lúc lâu.

Giang Thanh Mộng biết những lời này làm tổn thương người khác đến mức nào, nhưng vẫn muốn nói ra.

Cô luôn luôn có thiên phú nói những lời cay nghiệt làm tổn thương người khác. Khương Chi Chu bị cô làm đau đến nỗi thương tích đầy mình, toàn thân đều rét run.
Hơi lạnh phát ra từ sâu trong tâm, lan tràn khắp cơ thể.

Giang Thanh Mộng lại nói: "Chị đừng nghĩ quá nhiều, em thực sự chỉ cảm thấy quá mệt mỏi. Đoạn tình cảm này làm em cảm thấy mệt mỏi, đúng lúc có ông ngoại đến đón em, em muốn trở về nghỉ ngơi một thời gian. Không phải chị cũng cảm thấy em có bệnh sao? Em sẽ nhân cơ hội này về nhà chữa trị."

Khương Chi Chu cúi đầu: "Thanh Mộng, nếu em thật sự muốn như vậy, chị có thể chờ em. Em không chịu cho chị ở bên cạnh, cảm thấy chị ở bên cạnh khiến em đau khổ, vậy thì chị sẽ nhìn em từ phía xa, không quấy rầy em. Đợi em khỏe hơn một chút, nếu em còn muốn chia tay, vậy thì chúng ta sẽ chia tay."

"Chi Chu, chị không cần phải như vậy......"

Nàng không nên ăn nói khép nép như vậy.

Không nên hèn mọn như vậy.

Đây không phải là Khương Chi Chu kiêu ngạo kia.
"Không cần như vậy? Chị còn có thể làm thế nào?" Khương Chi Chu che đôi mắt lại, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy: "Sau khi ở bên nhau, em nghĩ người trở nên không giống chính bản thân chỉ có mình em hay sao? Chị cũng sắp không nhận ra chính mình nữa rồi. Thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, khống chế không được mà đành thỏa hiệp, chấp nhận số phận. Chị cũng không muốn chấp nhận, nhưng tưởng tượng nếu không thỏa hiệp, không chấp nhận thì sẽ phải tách ra, chị không buông được... Thanh Mộng, chị cũng muốn yêu ít hơn một chút, kiềm chế hơn một chút, không muốn đánh mất tôn nghiêm như vậy ... Nhưng chị không thể khống chế được..."

"Được rồi, đừng nói nữa!" Giang Thanh Mộng cắt đứt lời nói của nàng: "Ông ngoại em sắp trở lại rồi, chị về trước đi, ông ấy không muốn nhìn thấy chị..."
Khương Chi Chu buông tay, dùng hốc mắt đỏ hoe nhìn Giang Thanh Mộng, cười nói: "Muốn đuổi chị đi sao? Thanh Mộng, người nói thích chị trước chính là em, bắt chị kí hợp đồng cũng là em. Bây giờ, người đuổi chị đi vẫn là em... Chị có quyền lựa chọn không? Em có từng nghĩ sẽ cho chị quyền lựa chọn không? Người như em, sao có thể như vậy..."

Nói được một nửa, nàng bỗng nghẹn ngào.

Có những lời, trước sau vẫn không đành lòng nói ra, vì sẽ làm tổn thương cô.

Giang Thanh Mộng cũng cười, giúp nàng nói tiếp: "Con người của em sao có thể ích kỷ như vậy, chị định nói như thế đúng không? Em là một người ích kỷ như vậy đấy, vẫn luôn như vậy, chị có thể lựa chọn không thích nữa."

Khương Chi Chu thoáng dời tầm mắt, nhìn cửa sổ trong phòng bệnh, dùng sức chớp chớp mắt. Khi nhìn thấy bộ dáng khổ sở, đẫm nước mắt của bản thân, nàng tự thấy có chút chịu không nổi.
Thật sự quá sức chịu đựng rồi.

Khương Chi Chu lau sạch nước mắt, lại nhìn về phía Giang Thanh Mộng, muốn nhặt lại lòng tự trọng đã rách nát tả tơi của bản thân. Nàng sắp xếp lại từ ngữ một lần nữa, không tiếp tục cầu xin mà chuyển thành uy hiếp: "Chị cũng cảm thấy khi những người yêu nhau cãi nhau, tách ra sẽ không làm cả hai bình tĩnh lại, mà chỉ cảm nhận được đau khổ. Một khi chia tay, chị sẽ không quay lại nữa. Thanh Mộng, em thật sự muốn như vậy sao?"

Câu khẳng định không quay lại này thực sự khiến Giang Thanh Mộng im lặng một lúc lâu.

Sau khi im lặng, cô nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười cười: "Chi Chu, chị đi về trước đi, em không muốn chỉ vì chị mà làm người nhà của em không vui. Đừng lo cho em, họ sẽ chăm sóc em thật tốt."

Lệnh đuổi khách trực tiếp được đưa ra, hoàn toàn đánh nát tia vọng tưởng cuối cùng của Khương Chi Chu. Nàng gật gật đầu, tức giận đến mức bật cười rồi nói: "Được rồi, em cứ đoàn tụ cùng người nhà của mình đi, chị sẽ không quấy rầy em nữa, sẽ không làm em cảm thấy đau khổ nữa."
Nàng gỡ sợi dây đỏ trên cổ tay xuống, ném lên giường, nhẹ giọng nói: "Đồ của em, trả lại cho em. Dù gì chúng ta cũng đã từng yêu nhau. Chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình."

"Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình". Câu nói này đều khiến cho cõi lòng cả hai đồng thời tan nát.

Sắc mặt Giang Thanh Mộng càng thêm tái nhợt. Cô cắn môi dưới đến mức ứa máu.

Hàng mi Khương Chi Chu vương đầy nước mắt. Nàng chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má.

Nàng vội vàng lau đi. Cũng may, không một ai nhìn thấy bộ dáng mất mặt này của nàng. Nàng nhanh chóng xoay người chạy đi.

Vừa mới bước một bước, nàng đã cầm lòng chẳng đặng muốn ngoảnh lại nhìn Giang Thanh Mộng.

Nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng làm như vậy. Nàng đành phải cất bước nhanh hơn, tựa như chạy trốn. Nàng đóng cửa lại, tựa vào cánh cửa, ngửa đầu lau đi dòng nước mắt, cố kìm nước mắt lại, không chịu để cho người khác nhìn thấy.
Giang Thanh Mộng nghe thấy tiếng đóng cửa rồi mới lần mò đến đầu giường, cúi người xuống, vươn tay mò mẫm tấm ga giường.

Cô có thể đoán được thứ Khương Chi Chu ném lại cho mình là gì.

Vật tùy thân mà Khương Chi Chu luôn luôn mang theo, chỉ là sợi dây đỏ rẻ tiền kia.

Sợi dây đỏ được cô tùy tiện mua trên phố.

Đó là lần thứ hai các nàng xảy ra mẫu thuẫn. Khương Chi Chu giận dỗi vì cô ra ngoài với sao nam khác vào nửa đêm.

Cô đã nhắn tin hỏi thăm, nhưng lần đầu tiên Khương Chi Chu nói không quan tâm. Lần thứ hai, là lúc Khương Chi Chu hỏi, nhưng Giang Thanh Mộng lười trả lời nàng.

Lúc đó cô không biết thân phận của Khương Chi Chu, lại còn bị tính chiếm hữu quấy phá, không thể chịu đựng được việc bị thờ ơ nên đã cắn Khương Chi Chu trong phòng thử đồ.

Cuối cùng, cô dùng sợi dây đỏ này để chuộc lỗi.
Lời xin lỗi không hề chân thành, chỉ tùy tiện tặng, nhưng Khương Chi Chu lại xem nó như bảo bối và mang theo bên người rất lâu.

Không nhìn thấy được gì, Giang Thanh Mộng sờ soạng ga giường rất lâu, cuối cùng cũng tìm được sợi dây đỏ mà Khương Chi Chu đã vứt lại, nắm chặt vào lòng bàn tay.

Trái tim đau đớn đến mức chết lặng. Cô gắt gao nắm chặt tay, khóc không ra nước mắt.

Khóc không được.

Mọi nỗi đau đều chồng chất tận đáy lòng, dồn ép đến mức khiến người khác thở không nổi, nhưng vẫn không khóc được.

Đau đến mức sống không bằng chết.

Trong chớp mắt, cô thực sự hy vọng mình chết đi vào năm 12 tuổi, chết dưới lưỡi dao của người khác, chết tại hiện trường vụ nổ, còn tốt hơn đau lòng như lúc này.

*

Khương Chi Chu tựa vào cửa, yên lặng canh ở đấy, dần dần bình tĩnh lại.
Cho đến khi nhìn thấy ông ngoại của Giang Thanh Mộng xuất hiện, Khương Chi Chu mới lấy lại tinh thần, chủ động hỏi: " Ông Giang, có thể nói chuyện một lúc không ạ? Nhân tiện, cháu cũng muốn nói chuyện với bác sĩ tâm lý của gia đình ông."

Ông Giang nhìn nàng một cái, phất phất tay để Tiểu Ngải và vài nhân viên đi cùng tiến vào chăm sóc cho Giang Thanh Mộng. Ông, bác sĩ và Khương Chi Chu cùng nhau đi đến hội trường khu VIP.

Khương Chi Chu muốn nói với bọn họ về vấn đề tâm lý của Giang Thanh Mộng. Nàng phát hiện ra cô khác thường kể từ khi nào, cô biểu hiện ra những hành động cực đoan nào, hay giai đoạn đầu đã uống loại thuốc chống lo âu và trầm cảm gì. Nàng nói tất cả mọi thứ mà mình biết cho họ nghe.

Vốn dĩ, ông Giang tưởng rằng Khương Chi Chu sẽ cầu xin ông, van cầu ông cho cả hai ở bên nhau, nhưng lại không ngờ được việc Khương Chi Chu chỉ toàn nói về bệnh tình của Giang Thanh Mộng.
Bác sĩ cố vấn tâm lý ghi lại từng chút một.

Ông Giang đẩy gọng kính, hỏi Khương Chi Chu: " Cô buông tay rồi?"

Hốc mắt nàng đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc một lúc lâu.

Hiển nhiên là bị cháu gái của ông làm tổn thương không ít.

Khương Chi Chu cúi đầu, đan mười ngón tay vào nhau, im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ông rồi xin lỗi: "Cháu xin lỗi, là tại cháu đã dẫn em ấy đi trên con đường đầy khó khăn này. Cháu chỉ nghĩ thích nhau thì hiển nhiên sẽ ở bên nhau. Có rất nhiều chỗ, cháu làm chưa được tốt, vẫn chưa chăm sóc em ấy chu đáo, khiến em ấy mắc bệnh, hại em ấy ra nông nỗi này, làm cho hiện tại em ấy chỉ cảm nhận được đau khổ. Cháu thực xin lỗi."

Ông Giang nói: "Ít ra cô cũng tự hiểu được. Con gái nhà họ Giang chúng tôi đều không có mắt nhìn người. Năm đó, mẹ của nó đã coi trọng một tên..." Ông cân nhắc lời nói của mình một chút: "Rác rưởi." Ông lão nho nhã này khẳng định: "Mẹ nó phải lòng một tên rác rưởi, hủy hoại cả một đời, tôi không muốn cháu ngoại của tôi cũng đạp lên vết xe đổ đó, hy vọng cô hiểu được."
"Cháu hiểu." Khương Chi Chu gật đầu, không kiêu ngạo hay nịnh bợ: "Nhưng cháu không phải là kẻ rác rưởi, cháu không giống bố em ấy, cháu sẽ không bao giờ làm ra chuyện có lỗi với em ấy. Cháu cũng đã từng suy nghĩ cẩn thận, lên kế hoạch tạo dựng một tương lai tốt đẹp cho em ấy. Tất nhiên, ông có thể cho rằng cháu đang ba hoa, nói lời sáo rỗng. Nhưng cháu biết, tình yêu còn có nghĩa là ràng buộc và trách nhiệm. Hiện tại, giữa chúng cháu xuất hiện một chút vấn đề, em ấy muốn cháu rời đi, không muốn cháu mắc kẹt ở giữa, phá hủy tình thân giữa hai người. Cháu tôn trọng quyết định của em ấy, không có nghĩa là cháu đồng ý với em ấy, càng không có nghĩa là cháu thực sự buông tay."

"Cho nên, ý của cô là không chia tay, cứ tiếp tục quấn lấy cháu gái tôi?"

Khương Chi Chu lắc đầu, ảm đạm nói: "Hiện tại em ấy tránh né cháu, không chịu để cháu ở bên. Em ấy là người rất thích nói một đằng, nghĩ một nẻo. Cháu chỉ nguyện ý tin tưởng lời chia tay khi thể xác và tinh thần em ấy khỏe mạnh nhất.
Cháu sẽ chờ em ấy, chờ sau khi em ấy bình phục, lại hỏi em ấy có muốn chia tay hay không. Cháu muốn cầu xin ông... đừng cắt đứt liên hệ giữa cháu và em ấy, hãy cho cháu liên lạc với người bên cạnh em ấy để biết tin tức về em, được không ạ?"

Nghe vậy, ông Giang không tỏ ý kiến, đứng dậy nói: "Tôi chỉ muốn đưa nó về nhà, chữa bệnh chữa thương."

Lời nói này giống như ngầm đồng ý, Khương Chi Chu vội vàng cảm ơn.

Làm xong việc này, Khương Chi Chu mới rời khỏi bệnh viện, thẫn thờ trở lại khách sạn.

Sau khi trở về từ bệnh viện, nàng mất đi năng lực tự vấn, chỉ ngồi suốt đêm trên ghế sofa.

Tuy căn phòng tối tăm nhưng nàng vẫn không bật đèn, chỉ ngây ngốc ngồi đó. Trong đầu đều là hình ảnh của Giang Thanh Mộng. Cô cười, cô khóc, cô dịu dàng nhỏ nhẹ, cô ôn tồn săn sóc, cô vô cớ gây sự.
Khương Chi Chu suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến lần tranh cãi vừa rồi giữa cả hai. Giang Thanh Mộng nói đúng, dẫu nàng có biết cũng vô dụng, nàng chẳng thể làm được gì, những điều nàng có thể làm cho cô chỉ là bao dung, dẫn lối và âm thầm bầu bạn.

Tình yêu không phải là liều thuốc tốt để chữa bệnh, và không thể chữa khỏi mọi thứ chỉ bằng tình yêu.

Gia đình cô có thể làm được nhiều hơn, có thể chăm sóc cho cô, có thể bỏ ra một số tiền lớn để mời người hoặc đội ngũ y tế hàng đầu đến chữa trị cho cô.

Cảm giác bất lực này thật sự rất khó chịu.

Khương Chi Chu ngồi trên sô pha cả đêm. Ngày hôm sau, nàng thu dọn đồ đạc rồi đến bệnh viện tìm Giang Thanh Mộng.

Nàng không quấy rầy đến cô, chỉ đứng nhìn từ xa, chỉ cần biết được trạng thái thể chất của cô là đã quá tốt rồi.
Thời điểm nàng vội vã chạy đến nơi, Giang Thanh Mộng đã làm xong các thủ tục xuất viện, chuẩn bị chuyển viện.

Giang Thanh Mộng vừa mới phẫu thuật mắt xong, không tiện hoạt động quá nhiều. Ông Giang đích thân đẩy xe lăn, đẩy cô lên xe.

Khương Chi Chu đi theo cả một đoạn đường dài, chỉ nhìn Giang Thanh Mộng.

Trông cô tiều tụy hơn nhiều so với ngày hôm qua, gương mặt xinh đẹp cũng không thể che giấu được nét tiều tụy ấy.

Khương Chi Chu nhìn theo, rồi đỏ hốc mắt.

Rõ ràng cô cũng rất đau khổ, tại sao lại muốn tách ra?

Sau khi tận mắt tiễn cô lên xe, Khương Chi Chu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn hỏi Tiểu Ngải việc cô chuyển đến bệnh viện nào.

Tiểu Ngải nhanh chóng trả lời.

Một bệnh viện mắt cấp ba ở thành phố lân cận. Cô cần sử dụng thiết bị của họ để điều trị phục hồi chức năng.
Khương Chi Chu liền mua vé máy bay, bay đến thành phố lân cận.

Những người xung quanh Giang Thanh Mộng nhìn thấy nàng nhưng chỉ xem nàng như không khí, hoàn toàn không để ý đến nàng.

Chỉ có Tiểu Ngải và A Hằng sẽ cho nàng vài ánh mắt thương hại.

Thỉnh thoảng Tiểu Ngải hoặc A Hằng sẽ đẩy Giang Thanh Mộng xuống lầu để phơi nắng, Khương Chi Chu cũng sẽ đi theo từ xa, không để Giang Thanh Mộng phát hiện.

Nàng vẫn luôn nhớ rõ câu nói kia của Giang Thanh Mộng.

Sự xuất hiện của nàng, sự bầu bạn của nàng chỉ làm tăng nỗi đau cho Giang Thanh Mộng.

Vậy thì... không cần xuất hiện trước mắt Giang Thanh Mộng, dõi theo từ phía sau là được rồi.

Hai mắt Giang Thanh Mộng bị băng gạt bịt kín, lại còn mang khẩu trang nên nàng không thể nhận ra được nét mặt cô. Nhưng Khương Chi Chu có thể thấy tâm trạng của cô rất nặng nề, không nói không cười, đầy âm u.
Khương Chi Chu mua một bộ trang phục thú bông Pikachu mặc vào, mang theo kẹo rồi đứng nhảy nhót dưới sảnh bệnh viện. Khi gặp người bệnh, nàng liền phát kẹo cho họ.

Khoa mắt của bệnh viện có vài đứa trẻ, mắt vẫn còn nhìn được. Chúng suиɠ sướиɠ hét lên rồi chạy đến, túm lấy cái đuôi Pikachu, sờ vào lông Pikachu. Có những đứa trẻ không nhìn thấy được cũng được bố mẹ đẩy qua, cho bọn trẻ chơi đùa một chút, lấy một ít kẹo để ăn.

Đôi mắt Giang Thanh Mộng vẫn chưa lành nên không thể nhìn thấy những chuyện này. Khi nghe thấy tiếng trẻ con ầm ĩ, cô chỉ cảm thấy ồn ào và muốn rời đi.

Tiểu Ngải liếc mắt nhìn Khương Chi Chu, đẩy Giang Thanh Mộng thật chậm thật chậm.

Cô ấy đẩy rất chậm.

Khương Chi Chu làm động tác 'suỵt' với mấy đứa trẻ, rồi mang theo bộ đồ thú bông dày nặng đuổi theo, ngăn lại.
Tiểu Ngải dừng bước.

Giang Thanh Mộng hơi hơi nghiêng đầu, hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu Ngải nói: "Có một người mặc trang phục thú bông Pikachu đứng trước mặt chúng ta, muốn cho chúng ta kẹo."

Giang Thanh Mộng à một tiếng: "Nhận lấy đi." Cô hướng về phía trước rồi gật đầu, nhẹ giọng cảm ơn.

Khương Chi Chu - người đang mặc bộ thú bông, bình tĩnh nhìn Giang Thanh Mộng, lấy một bịch kẹo sữa từ túi của Pikachu ra.

Tiểu Ngải vươn tay muốn nhận lấy.

Nhưng Khương Chi Chu không cho. Nàng dùng ngón tay lông xù xù chỉ chỉ Giang Thanh Mộng.

Tiểu Ngải hiểu ý, nói với Giang Thanh Mộng: "Nó muốn chị tự mình nhận lấy."

Giang Thanh Mộng sững người, sau đó vươn tay phải, mở lòng bàn tay ra.

Khương Chi Chu cúi người, thả vào lòng bàn tay cô vài viên kẹo sữa, sau đó dùng ngón tay xù xù cầm lấy ngón tay cái của cô.
Giang Thanh Mộng rụt tay lại.

Khương Chi Chu nhìn cô qua bộ trang phục thú bông dày nặng.

Nàng rất muốn xoa xoa đầu cô, muốn ôm lấy cô vào lòng để an ủi, dỗ cô vui vẻ.

Giống như những việc mà nàng thường làm.

Nhưng điều hiện tại nàng có thể làm, chỉ có như vậy....

Khương Chi Chu cúi đầu, cái đầu Pikachu cũng thấp theo. Nàng đứng dậy, tránh đường.

Tiểu Ngải nói: "Chúng tôi về trước đây, tạm biệt."

Pikachu cồng kềnh vẫy vẫy tay, yên lặng nói tạm biệt, ngày mai gặp.

Sau khi đi được vài bước, Giang Thanh Mộng bỗng nhiên mở miệng: "Pikachu của cậu là bản lậu, ngón tay Pikachu ngắn lắm, không có dài như vậy."

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.