Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 68: Gặp lại




Hôm nay, Khương Chi Chu bỏ vệ sĩ lại, rời khỏi Thượng Hải, đến thị trấn Thanh Trì một mình để thăm mộ bố mẹ.

Ngày giỗ của bố mẹ đang đến gần, nàng không có thời gian để về nên chỉ có thể đến nghĩa trang Thanh Sơn để cúng bái trước.

Vài ngày trước, vệ sĩ của Giang Thanh Mộng luôn theo sát nàng. Tháng này, quyền kiểm soát của Giang Thanh Mộng đã nới lỏng, Khương Chi Chu có nhiều tự do hơn để làm việc riêng của mình.

Bia mộ của bố mẹ nàng đã được người dân trong thị trấn chăm sóc cẩn thận, không có bất kỳ nhúm cỏ dại nào.

Khi những người hâm mộ của nàng đến cúng bái, họ cũng sẽ đặt một bó hoa tươi lên phần mộ của bố mẹ nàng.

Khương Chi Chu dọn đồ cúng bái, thắp vài nén nhang rồi quỳ lạy vài cái trước ngôi mộ.

Nàng không có thói quen nói chuyện với bố mẹ. Sau khi cúng bái xong, nàng chỉ ngồi trước mộ, nói thầm trong lòng: Con đã tìm được một người bạn gái, con yêu cô ấy và định dành phần đời còn lại của mình cho cô ấy. Nếu bố mẹ có nghe thấy thì cũng đừng tức giận, vì tức giận cũng vô ích. Con cũng không ngờ có một ngày mình lại có thể cong thành cái kẹp giấy. Nhưng đã gặp gỡ và yêu đương rồi, con cũng không còn cách nào khác.


Sau khi cúng bái, Khương Chi Chu bước đến lăng mộ của mình để nhìn một lúc.

Nàng đứng trước mộ, mang khẩu trang và kính râm. Mái tóc dài xõa ngang lưng, sống lưng thẳng tắp, dáng người và khí chất càng ngày càng giống với người trên bia mộ.

Hai giờ trưa, trời nắng chói chang.

Mùa hè ở nông thôn không oi bức như ở thành phố. Gió mùa hạ thổi qua mang theo cái mát của cỏ cây.

Chúng làm Khương Chi Chu nhớ về thời thơ ấu của mình.

Mùa hè thuở nhỏ, nàng lên núi hái quả dại, xuống nước hái đài sen, trèo cây bắt ve sầu. Trong thời đại thông tin và mạng chưa phát triển, phương thức giải trí của nàng là chơi núi non và sông nước.

Mùa hè thuở thanh xuân của nàng chỉ còn lại phim trường nóng như lò hơi. Nàng vừa ra đời nên vẫn còn non nớt, sợ bị người khác khinh thường cho nên cắn răng kiên trì, nhẫn nhịn. Cuối cùng, nàng dần dần thích nghi với sự nổi tiếng quá đột ngột.


Mùa hè tuổi trẻ, ngày nào cũng sống dưới ánh hào quang, từng giây từng phút bận tâm đến danh lợi, tài lộc. Từ lâu nàng đã không quan tâm đến thế gian, không còn nhớ rõ ngày tháng và nhiệt độ môi trường vì đã có người bung dù, thổi quạt giúp mình.

Tuổi thơ, thanh xuân, tuổi trẻ, hai mươi bảy năm cuộc đời thuộc về Khương Chi Chu, lại đột ngột kết thúc vì một vụ tai nạn xe cộ.

Nàng là một diễn viên đã đóng phim mười năm, hiện tại, nàng vẫn đang 'diễn'.

Đóng vai một người phụ nữ tên là "Thẩm Tinh Hà".

Những người xung quanh gọi nàng là cô Thẩm, Thẩm Tinh Hà, Tinh Hà, Tinh Tinh, nhưng không ai biết nàng là Khương Chi Chu.

Nàng không phải Thẩm Tinh Hà, nàng là Khương Chi Chu. Trong cuộc đời này, nàng là duy nhất —— Ý niệm này đã chôn sâu trong lòng nàng từ rất lâu và sẽ không bao giờ nhìn thấy được ánh sáng mặt trời.


Xa xa là những ngọn đồi xanh mướt, đâu đâu cũng thấy nhiều bia mộ.

Đứng trước lăng mộ, Khương Chi Chu cảm thấy cô đơn, bất lực vì dường như chỉ còn lại một mình nàng tồn tại trên cõi đời này.

Nàng vô thức chạm vào sợi dây màu đỏ trên cổ tay mình.

Sợi dây đỏ mà Giang Thanh Mộng đã tặng cho nàng.

Bất cứ khi nào cảm xúc tiêu cực trỗi dậy, nàng luôn nghĩ đến Giang Thanh Mộng. Nàng nhớ về nụ cười, cái ôm của cô và dùng chúng để xua tan mây mù trong lòng mình từng chút, từng chút một.

Người yêu của nàng, vừa là điểm yếu, vừa là áo giáp của nàng.

Càng ngày nàng càng nhớ cô nhiều hơn.

Khương Chi Chu lại chạm vào cổ tay mình.

Cô gái nhỏ của nàng luôn có tâm tư đầy nhạy cảm và tinh tế.

Hơn một năm sau khi tái sinh, chỉ có Giang Thanh Mộng đối xử với Khương Chi Chu như một nhân cách hoàn toàn mới. Hầu như cô không gọi tên "Thẩm Tinh Hà", mà chỉ dùng từ "em" để gọi nàng.
Tất nhiên, cùng với những lần thử của cô, dường như cô đã biết được thân phận thật của nàng...

Lúc trước, cô chỉ mơ hồ có cảm giác này, kèm theo những lần thử đứt quãng. Càng về sau, cảm giác này càng rõ ràng hơn, nhưng lại đột nhiên không thử nữa.

Có hai lý do để ngừng thử lòng.

Một là, Giang Thanh Mộng không biết thân phận của nàng, nhưng cô đã giữ lời hứa. Lần trước, cô đã nói rằng cô sẽ dừng điều tra, với điều kiện là nàng không được can thiệp vào vụ rửa tiền của Tinh Nguyên.

Khả năng thứ hai là Giang Thanh Mộng đã biết thân phận thật của nàng, nhưng vẫn cố ý tính toán điều kiện này. Cô cố tình giả vờ như không biết thân phận thật của nàng để tránh cho nàng xen vào chuyện của Tinh Nguyên.

Dù thế nào đi chăng nữa thì mục đích chính của cô vẫn là không muốn để nàng gặp nguy hiểm.
Khương Chi Chu hiểu ra điều này, cúi đầu thở dài một hơi.

Nếu thật sự là tính kế, nàng cũng sẽ không tức giận với cô bé. Nàng chỉ tò mò, nếu thật sự biết thân phận của mình, tâm trạng cô gái nhỏ trong khoảng thời gian này có phải rất phức tạp không?

Cô gái nhỏ có biết rằng nàng đã nhớ ra cô rồi không?

Trong cuộc đời này, nàng sẽ không bao giờ quên nữa.

Thực sự rất khó để quên đi.

Trong một khoảnh khắc, Khương Chi Chu lại nghĩ về con phố đoán mệnh kia.

Nàng muốn nhân cơ hội này đến cửa hàng bán hương, tìm người chủ tiệm kỳ quái kia để hỏi kỹ về việc tái sinh. Nàng muốn hỏi việc tiết lộ thân phận thật của nàng có xảy ra nguy hiểm gì không?

Nếu có nguy hiểm gì, một mình nàng gánh chịu là đủ rồi, đừng để cô phải gánh lấy.

Sau khi rời khỏi Thanh Sơn, Khương Chi Chu lái xe đến các quầy hàng ở thị trấn Thanh Trì.
Nàng xuống xe để mua hai đài sen trong sạp.

Tất cả đều tươi, mới hái xuống, có thể để tủ lạnh vài ngày.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vài ngày nữa, cô gái nhỏ của nàng sẽ về nhà.

Nàng muốn bóc hạt sen cho cô ăn.

Khương Chi Chu thuê ô tô từ thành phố, nàng không dám về nhà "chôm" xe nữa.

Sau khi lái xe về thành phố và trả xe lại cho cửa hàng, Khương Chi Chu ngồi máy bay rồi chuyển sang tàu cao tốc, đến phim trường của《 Cửu khúc 》 để tìm cửa hàng bán nến trên con phố lân cận.

Cửa hàng bán nến đã đóng sập cửa cuốn. Khương Chi Chu đành hỏi chủ cửa hàng chuông gió gần đó:" Ông chủ, cho tôi hỏi thăm một chút, tại sao cửa hàng bên cạnh lại đóng cửa thế?"

Ông chủ là một chàng trai trẻ tuổi. Hắn thấy Khương Chi Chu mang khẩu trang và đeo kính râm, không nhìn rõ mặt, thân hình mảnh khảnh, thướt tha. Lúc đứng gần, hắn có thể cảm nhận được dáng vẻ xinh đẹp và khí chất xuất chúng của nàng.
Có lẽ là tiểu minh tinh đang quay phim gần đây.

Chủ cửa hàng nhiệt tình trả lời: "Họ đi du lịch rồi, đến tháng 9 mới trở về."

Khương Chi Chu nhớ rõ vị nữ chủ tiệm hương nến bị mù, nhưng tại sao vẫn còn đi du lịch được?

Thực sự rất kỳ quái.

Khương Chi Chu lắc đầu hỏi chủ tiệm thông tin liên lạc của cô ấy. Chủ tiệm cười nói:" Tôi cũng không có số điện thoại của họ, nếu không thì cô cứ thêm WeChat của tôi đi. Khi bọn họ trở về, tôi sẽ nói với cô một tiếng."

Khương Chi Chu do dự một lúc rồi để lại số điện thoại cho chủ tiệm, nghiêm túc dặn dò:" Khi nào họ về thì nhắn tin cho tôi, phiền anh đừng liên lạc với tôi khi không có chuyện gì. Chồng của tôi nhìn thấy sẽ giận, nếu giận thì anh ấy sẽ ôm con bỏ nhà đi, rất thích dày vò người khác."

Nụ cười trên mặt chủ tiệm đông cứng lại: "Cô... trông cô trẻ vậy mà đã kết hôn rồi à... còn có con nữa?"
Khương Chi Chu gật đầu, giả vờ như thật: " Anh nhìn không ra à? Năm nay tôi 28 tuổi rồi, con tôi cũng đã cai sữa được vài tháng."

*

Sau khi rời khỏi cửa hàng chuông gió, Khương Chi Chu bắt taxi đến sân bay, bay về Thượng Hải ngay trong đêm.

Khi trở lại tiểu khu, đã gần 12 giờ đêm.

Khương Chi Chu bước đến sảnh của tiểu khu. Khi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy đèn nhà mình đang sáng.

Nàng dừng bước, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, bấm số của Giang Thanh Mộng.

Điện thoại đổ chuông một tiếng liền có người nhấc máy.

Khương Chi Chu hỏi: "Thanh Mộng, chị về rồi à?"

Giang Thanh Mộng đang cuộn tròn trong góc sô pha xem phim hoạt hình. Cô rầu rĩ "ừm" một tiếng rồi nói:" Em đang ở dưới lầu à? Mau lên đây đi."

Khương Chi Chu xoa xoa thái dương, cảm giác có chút đau đầu. Nàng không biết nên viện cái cớ gì.
Nàng cúi đầu nhìn đài sen đang cầm trên tay rồi đi lên lầu như người thấy chết mà không sờn.

Cửa đang mở.

Giang Thanh Mộng mặc áo sơ mi màu lam nhạt, dựa vào cửa, ôm cánh tay, nhìn Khương Chi Chu bước từng bước đến gần.

Khương Chi Chu bước đến gần cô, đặt mọi thứ trong tay xuống, giang rộng vòng tay, nhìn cô, mỉm cười và nói: "Ôm em đi."

Giang Thanh Mộng sững người một giây, sau đó nghiêng người về phía trước, vòng tay qua eo Khương Chi Chu rồi ôm chầm lấy nàng.

Thời khắc ôm nhau, mọi muộn phiền đều tan biến, trong lòng chỉ có nhau.

Họ gặp nhau và ôm hôn lần đầu tiên kể từ khi chia xa vào tháng 4.

Khương Chi Chu vòng tay qua cổ Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng ôm chặt eo nàng, sau đó sờ soạng lên trên, ôm lấy bờ vai nàng. Cô dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, muốn mang nàng vào trong cơ thể cô để cả hai hòa làm một thể, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.
Hai cơ thể mảnh mai lả lướt dán sát vào nhau, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim đập loạn của nhau.

Tiếng đập của động mạch cảnh, tiếng thình thịch của lồng ngực.

Pháo hoa lộng lẫy bùng nổ trong tâm trí Khương Chi Chu. Nàng dán mặt vào mái tóc lành lạnh của Giang Thanh Mộng, hôn lên sườn mặt và tóc cô hết lần này đến lần khác.

Có quá nhiều nhớ nhung và yêu thương không thể nói ra, chỉ có thể tan chảy trong những cái ôm thầm lặng.

Gặp được nhau quá mức xa xỉ, Giang Thanh Mộng không nỡ giận dỗi Khương Chi Chu.

Nhưng cô thực sự rất giận.

Cô buông tay ra, kéo cổ áo Khương Chi Chu rồi đẩy nàng ngã xuống ghế sô pha.

Khương Chi Chu ngoan ngoãn để cô muốn làm gì thì làm.

TV trong phòng khách vẫn đang chiếu phim hoạt hình Pikachu. Giang Thanh Mộng đè lên người Khương Chi Chu và hôn lên môi nàng. Lúc đầu chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng về sau, nụ hôn càng ngày càng sâu hơn. Môi và lưỡi quấn chặt lấy nhau, công thành chiếm đất, đấu đá lẫn nhau.
Khương Chi Chu đặt tay lên vai cô rồi dùng sức, cố gắng đẩy cô ra và đem cô áp dưới thân.

Giang Thanh Mộng không chịu để Khương Chi Chu áp mình. Cô cắn lấy môi nàng, lợi dụng lúc nàng đau mà nắm lấy cổ tay nàng, gắt gao đè trên đầu.

Vì vậy, chỉ còn lại cuộc chiến giữa môi và lưỡi.

Hôm nay, Khương Chi Chu bôn ba khắp nơi, thể lực cũng không hơn Giang Thanh Mộng đã nghỉ ngơi nửa buổi tối. Nụ hôn giữa môi và lưỡi dần dần trượt xuống dưới, nhiệt độ cơ thể vẫn không ngừng tăng lên.

Một lúc lâu sau, Giang Thanh Mộng mới chịu nới lỏng khống chế, dịu dàng mơn trớn gương mặt nàng.

Ngực phập phồng lên xuống, nhịp thở đầy dồn dập và nặng nhọc.

Khương Chi Chu nhũn người, bị hôn đến mức đầu óc choáng váng.

Nàng nghĩ, có lẽ là thiếu oxy một chút.

Trong cơn choáng váng, nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của Giang Thanh Mộng: "Giải thích đi, tại sao em lại về muộn như vậy?"
Thực tốt.

Cô gái nhỏ sẵn sàng cho nàng một cơ hội để giải thích.

Khương Chi Chu đỡ lấy trán, khẽ mỉm cười. Nàng hít sâu vài hơi, dần dần khôi phục vẻ trấn tĩnh.

"Lần trước chị đã từng nói sẽ đưa em đến thị trấn Thanh Trì vào kỳ nghỉ hè. Nhưng rất có khả năng em sẽ không đi cùng chị được. Em có lịch trình khác nên hôm nay em muốn đến đó trước, mua hai đài sen, muốn đợi chị trở về ăn cùng. Em nghe nói đài sen ở đó rất ngon."

Giang Thanh Mộng nằm trên người nàng và hỏi:" Có thật không?"

Khương Chi Chu nói:" Thật."

Đó là sự thật, nhưng là sự thật không hoàn chỉnh. Nàng đã che giấu một số việc khác.

Nàng hỏi Giang Thanh Mộng: "Chị trở về lúc mấy giờ thế? Có phải chị đợi em rất lâu rồi không, tại sao lại không gọi điện trước cho em?"

Giang Thanh Mộng cười nhẹ: "Về đến đây lúc 5 giờ chiều. Chị muốn xem xem em có thành thật không, nhưng hóa ra em lại không nghe lời."
Khương Chi Chu giơ tay đầu hàng: "Em thề, từ nay về sau, em sẽ không bao giờ đi xa một mình nữa, em sẽ luôn mang vệ sĩ theo."

Giang Thanh Mộng dùng môi chặn lời nàng lại. Cô cắn nhẹ khóe môi nàng, dùng đầu mũi cọ cọ gò má nàng rồi nói:" Nhưng bữa tối dưới ánh nến mà chị chuẩn bị không còn ngon nữa. Đã 12 giờ rồi, cũng không thể ăn được, có nên xem xét việc...ăn món khác không..."

Khương Chi Chu liếm khóe môi, nhìn vào mắt Giang Thanh Mộng, ngầm hiểu ý tứ của cô. Nàng hôn lên khóe môi cô và nói:" Để em ăn một chút gì đó rồi tắm rửa, được không?"

Giang Thanh Mộng ngồi dậy:" Em vẫn chưa ăn à? Tại sao không ăn gì đó trên đường đi?"

"Buổi chiều em có tùy tiện ăn một ít. Bây giờ em cảm thấy rất đói bụng, trong tủ lạnh có trái cây, em chỉ cần ăn một nửa quả táo là được rồi. Chị có muốn ăn một chút không?"
Giang Thanh Mộng lắc đầu: " Chị không đói, chị đã ăn rồi."

Cô đổ hết mọi thứ trên bàn đi.

Khương Chi Chu vào bếp cắt táo, rửa sạch đài sen, bóc hạt sen ra một cái đĩa nhỏ rồi đưa đến trước mặt Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng đang nhìn điện thoại. Khi nhìn thấy Khương Chi Chu bước đến, cô nhanh chóng ấn nút khóa màn hình. Lúc màn hình tối sầm lại, sự u ám trong ánh mắt cô cũng dần tan biến.

Cô ném điện thoại sang một bên: " Chị có kỳ nghỉ một tháng, em có muốn đi đâu không? Chị sẽ đi với em."

"Sao lại có kỳ nghỉ dài như vậy?" Khương Chi Chu xoa xoa đầu cô: "Trần Lâm đã trở nên hào phóng hơn rồi à?"

Giang Thanh Mộng cười nói: "Chị đã chấm dứt hợp đồng với Tinh Nguyên rồi."

Tin tức này quá mức đột ngột. Khương Chi Chu ngẩn ra một giây rồi nói:" Mặc dù em đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nhưng khoảng thời gian này, chị lại không tiết lộ một chút tin tức nào cho em ..." Nàng véo nhẹ vào mũi cô:" Lúc trước chị còn gọi em một tiếng 'sư tỷ', nhưng sau này chị lại không gọi nữa. Hiện tại, chúng ta không còn cùng công ty nên chị sẽ càng không gọi nữa."
"Sao vậy? Em muốn chị gọi em bằng cái tên đó à?"

"Có được không?"

Giang Thanh Mộng mỉm cười:" Không, chị không gọi."

Thẩm Tinh Hà mới là sư tỷ của cô, Khương Chi Chu thì không.

Khương Chi Chu sẽ không ép buộc cô, nàng chỉ thoáng dùng sức véo nhẹ vào mũi cô.

Giang Thanh Mộng nắm lấy ngón tay nàng và giữ nó trong lòng bàn tay của mình:" Em cũng chấm dứt hợp đồng rồi. Ngày mai, em đến đó ký hợp đồng rồi gia nhập phòng làm việc của chị đi."

Khương Chi Chu sững sờ một lúc, sau đó rút tay về, có chút khó hiểu:" Chuyện lớn như vậy, tại sao chị không thảo luận với em mà đã tự tiện đưa ra quyết định?"

Giang Thanh Mông nói:" Chị biết em muốn chấm dứt hợp đồng, cho nên chị chỉ thuận nước đẩy thuyền, tặng quà cho em. Không được sao?"

Khương Chi Chu xoa xoa tóc cô, bất lực nói:" Nhưng em đã nợ chị rất nhiều rồi."
"Cho nên em có thể ký hợp đồng với phòng làm việc của chị và trả lại từ từ. Nhưng nếu không trả cũng được, tất cả những gì mà chị có cũng đều là của em."

Khương Chi Chu trút bỏ mọi dịu dàng trên gương mặt, bình tĩnh nói: "Chị định để em ký bao nhiêu năm?"

Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng đáp: "Ba mươi năm."

Quả nhiên.

Khương Chi Chu cười tự giễu.

Mong muốn kiểm soát của Giang Thanh Mộng chưa bao giờ nguôi ngoai. Chẳng qua là cô lấy lui làm tiến, âm thầm dệt tấm lưới rồi nhân lúc nàng vẫn chưa chuẩn bị mà bắt lấy nàng.

Khương Chi Chu kiềm chế bản thân, cố hết sức dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói với người trước mặt: "Em từ chối."

Giang Thanh Mộng khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ mọng mở ra rồi khép lại, giọng nói dịu dàng đầy lưu luyến: "Ngoài chị ra, em không còn sự lựa chọn nào khác."
--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.