Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 65: Nỗi sợ




Sau khi làm loại chuyện vui vẻ kia, Giang Thanh Mộng càng thích những hành động dịu dàng sau khi xong việc hơn. Chỉ đơn giản là hôn, ôm, nói lời yêu với cô rồi dỗ cô ngủ.

Sau khi cô ngủ say, Khương Chi Chu rón rén đứng dậy, đi đến phòng khách để lấy hộp y tế gia đình ra, bước vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, quần áo Khương Chi Chu cởi một nửa, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng. Nàng nhìn vào gương, khẽ cau mày rửa sạch miệng vết thương trên vai.

Cô thực sự dùng rất nhiều lực.

Cũng không phải là chó, tại sao lại thích cắn người như vậy?

Trong lúc mơ mơ màng màng, Giang Thanh Mộng vươn tay sờ sờ người bên cạnh theo thói quen. Khi không cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, cô lại tiếp tục sờ sờ, nhưng vẫn không có gì. Cơn buồn ngủ ngay lập tức biến mất, cô vội vàng mở mắt ra, khi thấy đèn phòng tắm bật sáng thì thần kinh căng thẳng của cô mới dần thả lỏng.


Cô xốc chăn lên, chẳng buồn mang dép lê, cứ đi chân trần đến phòng khách. Cô khoanh tay dựa vào cửa phòng tắm, nhìn Khương Chi Chu với vẻ mặt đầy mờ mịt.

Khoanh tay là tư thế phòng thủ.

Khi Khương Chi Chu nhìn thấy cô, nàng định giễu cợt cô, nhưng lại nhớ đến câu nói đùa vào tối hôm qua: "Sự dịu dàng và săn sóc của chị không còn nữa rồi." đã khơi dậy sự hoang tưởng và thù địch của cô, vì vậy nàng không dám giễu cợt cô nữa. Nàng chỉ nhìn cô, mỉm cười, giang hai tay ra và nói:" Lại đây, ôm một cái."

Giang Thanh Mộng cười toe toét ngay lập tức. Cô lon ton chạy tới, nhào vào lòng nàng, vòng lấy eo nàng.

Khương Chi Chu ôm chặt cô vào lòng, xoa xoa tóc cô: "Giúp em sát trùng đi."

"Ừm."

Giang Thanh Mộng lấy tăm bông, dùng nước muối sinh lý rửa sạch miệng vết thương, lau sạch vết máu, sau đó khử trùng bằng Povidone.


Tuy lực tay của cô rất nhẹ nhưng nàng vẫn cảm nhận được cơn đau dữ dội. Khương Chi Chu không rên tiếng nào, vẻ mặt trông hết sức tự nhiên, chỉ có đầu ngón tay chống trên thành bồn rửa mặt trở nên trắng bệch vì dùng quá nhiều lực.

Khương Chi Chu nhìn vào gương, liền thấy Giang Thanh Mộng đang rũ mi mắt, cẩn thận lau vết thương cho nàng rồi bỗng nhớ lại bộ dáng vừa rồi của cô.

Bộ dáng khỏa thân trên giường.

Đó là thời điểm phụ nữ dễ bị tổn thương nhất và cần cảm giác an toàn nhất.

Thân thể lõα ɭồ thường đi kèm với phơi bày tâm hồn, lột bỏ hết lớp ngụy trang, mọi ánh nhìn và cử động đều là phản ánh của cảm xúc tâm lý, đại diện cho những cảm xúc chân thật nhất trong tim.

Tìиɦ ɖu͙ƈ là sự khám phá sinh lý, tình yêu là sự khám phá tâm lý. Tình yêu giữa những người yêu nhau là sự khiêu vũ của thể xác và tâm hồn, là khoảnh khắc thể xác và tâm hồn gần nhau nhất.


Mỗi lần thân mật, Khương Chi Chu luôn luôn tận hứng, cho Giang Thanh Mộng thấy những phản ứng chân thật nhất của bản thân.

Giang Thanh Mộng luôn mang theo những cảm xúc khác. Cuộc tấn công của cô đi kèm với tính chiếm hữu mạnh mẽ, ép nàng không thể thở nổi. Sự chịu đựng của cô xen lẫn với những cảm xúc tiêu cực nhạy cảm ——Lần đầu tiên chạm vào cô, trong mắt cô chỉ có đau thương, lo được lo mất. Chỉ trong vài ngày, cảm xúc đó đã phát triển thành hoảng loạn và tàn nhẫn.

Sự thiếu cảm giác an tòan đã ăn sâu vào tận xương tủy, cho dù nàng có nhượng bộ quyền kiểm soát cho cô, thì sự bất an của cô vẫn không biến mất được. Thậm chí vào đêm hôm qua, nó lại càng mạnh mẽ hơn.

Nguyên nhân nằm ở đâu?

Cãi nhau.

Khương Chi Chu nhớ lại hai điều mà nàng đã nói với Giang Thanh Mộng vào đêm qua.
Khi nói đến chuyện đầu tiên, về vệ sĩ, cảm xúc của cô vẫn có thể kiểm soát được. Cô thậm chí còn bộc lộ sự tự nhận thức của mình một cách rất thẳng thắn và nói: Hoặc là nàng không thích cô nữa, nhưng nếu thích thì phải thích tất cả những gì thuộc về cô.

Nói đến chuyện thứ hai, khi nhìn thấy danh thiếp của Ôn Tuân, cảm xúc của cô dần dần mất khống chế. Tính chiếm hữu và sự ghen tuông của cô luôn mạnh mẽ, nhưng luôn có thể kiểm soát được. Chẳng hạn như Đỗ Hành, tuy cô sẽ nhạy cảm và đa nghi, nhưng vẫn có thể dỗ dành được. Nhưng khi nhìn thấy Ôn Tuân, cô đã mất kiểm soát ...

Thân phận Thẩm Tinh Hà này không liên quan gì đến Ôn Tuân. Hắn gần như là một người xa lạ, sự quen thuộc với hắn cũng kém hơn rất nhiều so với Đỗ Hành.

Tại sao phản ứng của cô lại mạnh mẽ như vậy?
Có phải cô đã biết được chuyện gì hay không?

"Rửa xong rồi." Giang Thanh Mộng hôn lên cánh tay không bị thương của Khương Chi Chu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào gương.

Khương Chi Chu còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thăm dò thì đã đụng phải tầm mắt của cô.

Hai người nhìn nhau qua gương.

Nhìn nhau một lúc, Giang Thanh Mộng thấp giọng hỏi: " Em đang suy nghĩ gì vậy?"

Khương Chi Chu vươn tay ra, vuốt ve đôi mắt của Giang Thanh Mộng , mặt không đổi sắc:" Em đang nghĩ, đôi mắt của chị thật đẹp."

Đôi mắt màu hổ phách, đặc biệt sáng trong dưới ánh nắng mặt trời.

" Phải không?" Giang Thanh Mộng mỉm cười, ghé sát vào tai Khương Chi Chu, vén tóc nàng ra sau tai rồi dùng đầu mũi cọ nhẹ lên vành tai nàng. Cô dùng đầu ngón tay lạnh lẽo mơn trớn cằm nàng, giọng điệu vừa mềm mại, vừa dịu dàng:" Em không thể gạt chị ... Cách em nhìn chị vừa rồi rõ ràng khác hẳn mọi khi ..."
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Khương Chi Chu hỏi: " Là loại ánh mắt nào?"

Giang Thanh Mộng thì thầm vào tai nàng, cười khẽ:" Ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu, hoặc cũng giống như ánh mắt nhìn một kẻ điên... Nó làm chị nhớ đến một vài người. Tạ Hoài, Giang Tĩnh San, chị chưa nói tên bố mẹ mình với em, phải không?"

Cô đang cười, nhưng trong mắt lại không chất chứa ý cười nào. Chỉ có sự lạnh lùng, đôi con ngươi thoáng mở to, giống như một con mèo bị đe dọa và tiến vào trạng thái cảnh giác.

"Không phải là ánh nhìn một kẻ điên. Em thực sự đang nghĩ về một số chuyện, nếu chị muốn biết, em sẽ nói cho chị biết."

Khương Chi Chu không dám sơ suất, nàng vươn tay ra nắm lấy tay Giang Thanh Mộng, đặt trên eo nàng. Sau đó, nàng thả lỏng người, dựa vào lòng cô, trao toàn bộ bản thân mình cho cô, dịu dàng nói:" Hiện tại chị đã chịu nói tên bố mẹ cho em, sau này em sẽ nhớ kỹ."
Cơ thể trong vòng tay mềm mại và thơm ngát. Giang Thanh Mộng ngẩn ra một lúc, sau đó thu lại sự lạnh lùng. Cô siết lấy eo Khương Chi Chu rồi ôm chặt nàng vào lòng, dùng gò má cọ cọ vành tai nàng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào gương, ghi lại từng biểu cảm của nàng:" Hai người đó là những người không liên quan, không cần nhớ... Em nói cho chị biết, bạn gái của chị đang suy nghĩ gì vậy?"

Khương Chi Chu cũng nhìn vào gương.

Mặt gương bóng loáng, sáng ngời, giúp cả hai nhìn rõ gương mặt của nhau, thậm chí còn có thể thấy được từng sợi lông mi.

Trong gương, quần áo Giang Thanh Mộng xộc xệch, tóc đen như mực, sắc môi đỏ tươi, làn da trắng như ngọc. Cô vừa ngây thơ, vừa tà mị hệt như đóa hoa hồng trắng ngập tràn sắc hương.

Cô đẹp đến mức trở nên kiêu ngạo hơn, dữ dội hơn, và nguy hiểm hơn.
Khương Chi Chu nhìn vài giây, sau đó xoay người ôm lấy mặt Giang Thanh Mộng, hôn lên khóe môi cô, dịu dàng nói:" Em đang nghĩ, chỉ còn một ngày rưỡi nghỉ phép nữa, làm sao em có thể nói với người bạn nhỏ của em rằng không thể lãng phí thời gian để tranh cãi vì tức giận."

Lòng Giang Thanh Mộng chợt mềm nhũn khi nghe thấy câu nói 'người bạn nhỏ' của nàng. Cô lập tức buông lỏng cảnh giác, chạm vào khóe môi Khương Chi Chu rồi nói:" Chị sẽ không."

Sẽ không lãng phí thời gian cãi nhau nữa, sẽ không làm nàng rời đi nữa.

Nàng chỉ có cơ hội rời đi lần này, nhưng nàng đã lựa chọn quay lại, và nàng sẽ không bao giờ có thể rời đi lần nào nữa.

Khương Chi Chu hỏi: "Chị còn muốn ngủ không?"

Giang Thanh Mộng ôm lấy cổ nàng và nói: " Không muốn, chị ngủ không được."

Khương Chi Chu: "Vậy thì chúng ta cùng nhau vào bếp đi, nấu một số món đơn giản rồi trò chuyện với nhau trong lúc chuẩn bị."
Sau khi thân mật là thời điểm tốt nhất để nói chuyện.

Giang Thanh Mộng trả lời:" Được."

Khương Chi Chu dùng mũi chân chạm chạm vào đôi chân trần của Giang Thanh Mộng rồi nói:" Chị mang giày vào trước đi ... Cũng lớn như vậy rồi mà sao chẳng khác gì một đứa con nít thích đi chân trần...sàn nhà lạnh như vậy mà..."

Giang Thanh Mộng cọ cọ lên cổ nàng: "Chị rất vui, em càng ngày càng dong dài."

Giọng điệu gần như làm nũng.

Khương Chi Chu nhớ khi còn nhỏ, nàng cũng thích đi chân trần khi ở nhà vì muốn mát mẻ. Bố mẹ nhìn thấy liền bảo nàng phải mang dép lê vào để tránh bị cảm lạnh.

Sợ cô lạnh, sợ cô đói bụng, đây không phải là tâm lý của những người lớn tuổi khi nhìn đứa trẻ sao?

Khương Chi Chu mỉm cười, xoa xoa tóc người trong vòng tay mình. Nàng trực tiếp bế cô trở về phòng rồi mang dép lê vào cho cô.
Sau khi mang dép lê xong, cả hai đến phòng khách cho mèo ăn, sau đó vào bếp nấu nướng.

Đêm qua, trợ lý sinh hoạt của Giang Thanh Mộng đã chất đầy tủ lạnh trong nhà bếp, nhưng khi Khương Chi Chu mở tủ lạnh ra, liền cảm thấy đau đầu khi chỉ toàn là rau củ.

"Không có thịt, đến một miếng thịt, một quả trứng cũng không mua cho chị, chị thật sự rất thảm..."

Giang Thanh Mộng nhàn nhạt nói: " Tuần sau chị phải quay quảng cáo một thời gian, đoàn đội yêu cầu chị không được tăng cân."

Khương Chi Chu hỏi: "Còn rau luộc thì sao? Chúng ta trộn thêm một chút nước sốt và ăn nhé?"

Giang Thanh Mộng suy nghĩ một lúc, lấy trong tủ bếp ra một hộp cá ngừ đại dương rồi đưa cho Khương Chi Chu:" Chị lén trữ đấy, bọn họ không biết đâu."

Khương Chi Chu mỉm cười, xoa xoa đầu cô, nhận lấy đồ hộp rồi hỏi:" Chị có bánh mì ngũ cốc không? Chúng ta có thể làm sandwich cá ngừ đại dương."
"Có, cái này luôn có sẵn."

Cả hai bắt đầu chuẩn bị bánh mì.

Giang Thanh Mộng chỉ đơn giản nướng bánh mì trong chảo, còn Khương Chi Chu phụ trách rửa và cắt rau.

Tay không ngừng cử động, miệng cũng bắt đầu tán gẫu về chủ đề chung.

Khương Chi Chu nói:" Khi còn nhỏ, em thường chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau đến mức lộn ngược bàn ăn lại, rất gay gắt. Nhưng hôm sau, bọn họ lại gắn bó như keo sơn, xem như chưa từng có gì xảy ra."

Giang Thanh Mộng mỉm cười: " Chị biết, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lành, đúng không?"

Khương Chi Chu: " Chị đoán xem tại sao lại có cách nói như vậy?"

Giang Thanh Mộng cắn cắn môi: " Hiện tại em nói chuyện này, thực sự khiến chị hiểu sai nghĩa..."

Khương Chi Chu ho một tiếng rồi nói:" Vậy chị cứ hiểu theo ý sai của chị đi, dù sao thì trong cái đầu nhỏ của chị cũng chứa một đống thứ màu mè mà."
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô lại biết rất nhiều. Cô lăn lộn nàng thành nhiều tư thế khác nhau ở trên giường.

Giang Thanh Mộng suy nghĩ chuyện này một cách rất nghiêm túc, sau đó do dự nói:" Dùng tình cảm mãnh liệt để làm tổn thương nhau, sau đó lại dùng chúng để hàn gắn?"

Khương Chi Chu ừ một tiếng rồi nói:" Gần giống như vậy."

Trong tâm lý học cơ sở, thuật ngữ cảm xúc mạnh mẽ được hiểu là: một trạng thái cảm xúc mãnh liệt, bùng nổ, tồn tại trong thời gian ngắn.

Có thể được sử dụng để chỉ sự tức giận trong cuộc tranh cãi, và cũng có thể được sử dụng để chỉ tìиɦ ɖu͙ƈ.

Khương Chi Chu nói thêm: "Khi hai người ở chung, sẽ luôn xảy ra xích mích, và những cuộc cãi vã cũng là một phương thức giao tiếp, bộc lộ những vấn đề đang tồn tại.

Có thể cãi nhau thì sẽ có cơ hội hòa giải. Nhưng cứ giữ trong lòng mà không nói gì sẽ khiến những mâu thuẫn tích tụ lâu ngày bùng phát, rất khó để hàn gắn lại.
Cái gọi là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, thực chất là thông qua sự thân mật để xác nhận mối quan hệ tình cảm có an toàn hay không. Cơ thể sẽ nhắc nhở họ rằng họ đang yêu nhau và có thể tìm lại được cảm giác ác toàn đã mất đi trong cuộc cãi vã.

Giống như đêm qua, rõ ràng chúng ta quay lưng về phía nhau khi ngủ. Nhưng đến sáng, chị lại lén chui vào lòng em trong lúc em đang ngủ."

Nàng đang nói về bố mẹ của mình, nhưng cũng đang nói về cả hai.

Giang Thanh Mộng hiểu điều này và nghiêm nghị nói: "Không, chắc chắn đêm hôm qua em mới là người lén lút ôm chị."

Vẫn có thể nói đùa được.

Khương Chi Chu cúi đầu mỉm cười, không tỏ ý kiến.

Sau khi nướng bánh mì và thái rau xong, Khương Chi Chu tiếp tục thái một ít dưa chuột.

Khi cắt được một nửa, Khương Chi Chu đột nhiên nói: "Có một cách khác để ăn dưa chuột, chị có muốn thử không?"
Giang Thanh Mộng trực tiếp mở tủ lạnh, lấy ra một trái mới, rửa sạch, sau đó đưa cho Khương Chi Chu và nói:" Em làm đi, chị sẽ ăn."

Khương Chi Chu mỉm cười, cầm lấy dưa chuột đặt trên thớt, cắt làm đôi rồi rắc muối lên thịt dưa, sau đó úp lại, xoa lên xoa xuống, để gia vị muối thấm vào.

Ở vùng nông thôn, dưa chuột trong ruộng rau có thể ăn sống. Lũ trẻ nghịch ngợm thường ra đồng hái trộm, phần thịt của dưa chuột vừa hái về có chút lợ, khi cắt đôi và rắc muối lên như vậy sẽ cảm thấy ngon miệng hơn.

Khương Chi Chu sợ Giang Thanh Mộng ăn không quen và quá mặn đối với cô, vì vậy nàng chỉ cắt một phần tư cho cô ăn.

Cái miệng nhỏ của Giang Thanh Mộng nhấm nháp dưa chuột. Khi ăn xong, cô cảm thấy hương vị rất ngon, vì vậy cô lấy một nửa, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng Khương Chi Chu để đút nàng ăn.
Khương Chi Chu đang bận rộn quết cá ngừ lên bánh mì nướng, lớp phủ phía trên là rau xanh và dưa chuột thái lát. Khi thấy Giang Thanh Mộng đút mình ăn, nàng trực tiếp cắn vào miệng, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ đầu ngón tay cô để trêu chọc.

Điều này khiến Giang Thanh Mộng buông xuống một câu: "Nếu như em còn làm như vậy, chị không ngại 'làm' em ở phòng bếp đâu."

Khương Chi Chu ngay lập tức không dám nữa.

Giang Thanh Mộng là người nói được làm được.

Một bên làm sandwich, một bên tiếp tục đề tài vừa rồi. Khương Chi Chu thản nhiên hỏi:" Trước kia, bố mẹ của chị có thường xuyên cãi nhau không?"

Giang Thanh Mộng im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói:" Cũng tàm tạm, không ồn ào, chỉ là chiến tranh lạnh. Chủ yếu là Tạ Hoài thích chiến tranh lạnh hơn, Giang Tĩnh San không thể chịu đựng được hắn như vậy. Lúc nóng giận, bà ta thường cầm dao chém vào tay hoặc đùi hắn, sau đó lại khóc lóc rồi băng bó giúp hắn. Trước đây, Giang Tĩnh San là bác sĩ tâm lý. Chỉ sau vài năm, chị cảm thấy kỹ thuật băng bó của bà ta còn thành thạo hơn những người trong khoa cấp cứu."
Khương Chi Chu bỗng cảm thấy cánh tay và đùi đau nhức, liền hỏi:" Nếu đổi lại là chị thì sao, chị sẽ đối xử thế nào với người bạn đời thích chiến tranh lạnh? Hay nói đúng hơn, chị đối xử với một người không yêu chị như thế nào?"

Giang Thanh Mộng nhìn về phía Khương Chi Chu, nói thẳng: "Em không cần sợ, cũng không cần phải thử chị. Chị sẽ không đối xử với em như vậy."

Cô không nỡ. Cô thà tự làm mình bị thương còn hơn làm tổn thương Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu thầm thở dài trong lòng.

Cô luôn nhạy cảm như vậy, cô có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.

Khương Chi Chu làm xong miếng bánh mì nướng cuối cùng, đặt lên đĩa rồi chậm rãi nói:" Thanh Mộng, thật ra em không sợ những chuyện này. Từ đầu đến cuối, người sợ hãi luôn là chị. Chị sợ rằng chị biến thành một người giống như mẹ mình, chị sợ em sẽ giống như bố chị, chị cũng sợ kết cục của hai chúng ta cũng sẽ giống như bố mẹ chị, sẽ đi đến hướng chán nản, tổn thương và hủy diệt."
--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.