Tưởng Đông sống trong một ngôi làng thành thị ở Thượng Hải.
Nó tồi tàn và đổ nát, có đủ loại quảng cáo nhỏ trên tường, tỏa ra một mùi vị kỳ lạ.
Chó mèo ở đây cũng không thể xem như đáng yêu, bẩn thỉu co cụm dưới đất, cảnh giác nhìn người qua lại.
Cách đây không xa là trung tâm tài chính, sang trọng, sạch sẽ, nơi thường có nam nữ diện âu phục, giày da ra vào.
Bọn họ đồng nghĩa với xa hoa, mỹ lệ.
Vừa mới lái xe qua trung tâm thành phố nhộn nhịp và rẽ vào ngôi làng đô thị đổ nát này, dòng xe cộ đã biến mất. Giang Thanh Mộng nhìn phong cảnh bên ngoài thông qua kính cửa sổ.
Tưởng Đông ngồi ở ghế trước, hết liếc nhìn vệ sĩ và tài xế lại liếc nhìn Giang Thanh Mộng qua kính chiếu hậu, cười nói:" Đại minh tinh chưa bao giờ đến một nơi như vậy, đúng không?"
Giang Thanh Mộng không trả lời, thay vào đó hỏi: " Ngày thường anh sống ở đây à?"
Tưởng Đông: " Cô biết rõ còn cố hỏi, nếu đây là nơi tôi thường ở, cô có dám đi theo tôi không?"
Giang Thanh Mộng khẽ mỉm cười, không nói không rằng.
Nơi hắn sống đã sớm bị nhà họ Chu cử người dòm ngó.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp phía sau. Trước kia Giang Thanh Mộng cũng cử người quan sát Tưởng Đông, chính là người tài xế trước mặt.
Tưởng Đông rất có nhãn lực, hắn thật sự nhận ra được.
Khương Chi Chu nắm tay Giang Thanh Mộng, đan các ngón tay vào nhau, hỏi Tưởng Đông:" Anh đã giấu tài liệu ở nơi này à?"
Tưởng Đông: " Giấu trong nhà một người bạn của tôi, anh ấy đã đi nước ngoài, nhưng không nỡ bán căn nhà cũ này đi. Anh ấy đang chờ di dời và phá bỏ để nhận được khoản tiền đền bù."
Đây là một tòa nhà cũ kỹ, thực sự cũ và đổ nát, ẩm thấp và lạnh lẽo. Mặt tiền của tòa nhà ngổn ngang những thanh thép gãy, cỏ dại vàng úa, héo queo trong những khoảng trống ở giữa, bức tường nham nhở, nhiều vết nứt loang lổ.
Tưởng Đông không đưa bọn họ lên lầu, mà chỉ đưa bọn họ đến góc tường ở góc cầu thang, dọn đống thép gãy, gõ hai lần vào một bức tường có góc cạnh. Sau đó, hắn luồn tay vào đấy, kéo một viên gạch đỏ ra, với lấy một túi giấy kraft.
Khương Chi Chu và Giang Thanh Mộng đều không nhịn được mà bật cười.
Ai có thể ngờ được một tài liệu quan trọng như vậy lại được cất giấu ở một nơi kín đáo như thế này.
Thảo nào nhà họ Chu không tìm được.
Túi giấy kraft được giao cho Khương Chi Chu. Khi chưa kịp làm ấm thì Giang Thanh Mộng đã cất nó đi, hay nói đúng hơn là 'giật' lấy.
"Em đừng nhúng tay vào việc này, chị có kế hoạch của mình." Giang Thanh Mộng đưa túi giấy kraft cho vệ sĩ phía sau.
Người vệ sĩ đeo găng tay, mở túi cho cô rồi lấy ra một xấp tài liệu và hình ảnh.
Giang Thanh Mộng nhìn lướt qua, sau đó đưa cho vệ sĩ để hắn cất đi.
Khương Chi Chu hỏi: "Chị có kế hoạch gì? Chẳng lẽ chị định tố cáo bọn họ?"
Rửa tiền là một hoạt động mà những người trong ngành đều biết rõ. Nhiều giám đốc lâu năm và những người nổi tiếng cũng tham gia vào hoạt động này. Đây cũng được xem như là quy tắc ngầm trong giới, chỉ có người ngoài giới là không biết gì.
Cắt đứt con đường kiếm tiền của người khác thì chẳng khác gì gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ. Nếu bất cẩn, sợ rằng bọn họ sẽ điên cuồng trả thù.
Giang Thanh Mộng cong khóe môi, ánh mắt trong veo, sạch sẽ:" Em đừng lo, chị biết chừng mực."
Cô sẽ không để họ biết cô đứng sau chuyện này. Ngay cả khi họ biết, bọn họ cũng sẽ không thể nào chạm vào cô được.
Vì chỉ có cô chơi những người khác, không ai từng chơi được cô.
Cô sẽ diễn vài cảnh hay cho người trong giới xem.
Giang Thanh Mộng liên tục hỏi Tưởng Đông vài câu, Tưởng Đông đều trả lời hết.
Giang Thanh Mộng sắp xếp các thông tin thu được vài ngày qua trong đầu, cuối cùng cũng hiểu ra.
Chu Tài Mậu, chủ tịch của Tinh Nguyên, lập nghiệp từ lĩnh vực bất động sản, nhưng thực ra lai lịch không được sạch sẽ. Sau khi rửa tay gác kiếm, hắn thành lập công ty giải trí, đầu tư vào việc phát hành phim điện ảnh và phim truyền hình. Người vợ Hướng Nhã thường xuyên làm từ thiện, tẩy trắng số tiền bẩn mà họ tích cóp được nhờ việc buôn bán ma túy.
Sự kiện nghiện ma túy của Khương Chi Chu là một cái bẫy do vợ chồng nhà họ Chu giăng ra, họ đã liên hệ để bày mưu với bọn buôn bán ma túy ngày xưa.
Vào năm xảy ra vụ án, nguyên chủ Thẩm Tinh Hà vô tình nhận thấy sự việc có liên quan gì đó đến Hướng Nhã, giám đốc tài chính của Tinh Nguyên. Đồng thời phát hiện ra rằng chính sự vô ý của mình đã làm hại đến Khương Chi Chu.
Thẩm Tinh Hà có tính tình ngay thẳng, lương thiện, không bao giờ nợ ai chuyện gì. Cho dù cô ấy không thích Khương Chi Chu một chút nào, nhưng cô ấy cũng đi điều tra, thu thập chứng cứ, muốn trả lại sự trong sạch cho nàng. Cuối cùng, cô ấy lần ra manh mối, biết được quá khứ của Hướng Nhã và lịch sử rửa tiền của Công ty giải trí Tinh Nguyên.
Năm đó, Chu Tài Mậu rửa tay gác kiếm, hắn đã tốn rất nhiều công sức. Sau khi dùng Tinh Nguyên để tẩy trắng tư bản, hắn không cam lòng bơi trong bùn lầy nữa. Nhưng một lần bước chân lên thuyền giặc, không dễ dàng bước xuống. Bọn buôn ma túy đã buộc Tinh Nguyên phải rửa một số tiền bẩn như một phần thưởng cho việc chúng đã làm cho họ.
Chu Tài Mậu buộc phải làm vậy, còn Hướng Nhã có tư cách là người liên lạc, sợ bị chúng lôi kéo nên lợi dụng bệnh tật để trốn ra nước ngoài, một lần trốn kéo dài đến hai ba năm.
Về phần Thẩm Tinh Hà, cô ấy không muốn để hạt cát nào sa vào mắt mình. Sau khi biết được sự việc này, cô ấy đã bí mật thu thập chứng cứ. Ngoài mặt cô ấy giả vờ đối nghịch với công ty, không muốn nhận phim truyền hình lưu lượng và phim truyền hình IP, gần như từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình và lấy chứng trầm cảm làm vỏ bọc. Cô ấy để những người trong công ty cảm thấy cô ấy như một cục bùn không thể chống chân tường, coi cô ấy không ra gì.
Mãi về sau, nhà họ Chu mới nhận thấy có điều gì đó bất thường.
Vài ngày trước vụ tai nạn xe của Thẩm Tinh Hà, cô ấy bỗng cảnh giác và giao toàn bộ bằng chứng thu thập được cho Tưởng Đông, người đã hợp tác với cô ấy trước đây và nói với hắn: Nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh hãy gửi những thứ này cho Giang Thanh Mộng. Nếu không, cứ đợi tôi đến tìm anh.
Thẩm Tinh Hà biết rằng Giang Thanh Mộng cũng đang điều tra toàn bộ câu chuyện về vụ lạm dụng ma túy của Khương Chi Chu.
Nhưng cuộc điều tra của Giang Thanh Mộng hoàn toàn xuất phát từ tâm.
Giang Thanh Mộng nhớ đến Thẩm Tinh Hà vào hai ba năm trước, là Thẩm Tinh Hà thật sự.
Năm đó, mọi người xung quanh đều khuyên nhủ Thẩm Tinh Hà đừng nên thuê Giang Thanh Mộng làm trợ lý vì cô quá mức xinh đẹp. Những người trong ngành thích thuê những cô bé có vẻ ngoài bình thường và ăn mặc giản dị làm trợ lý. Khi đó, Giang Thanh Mộng không trang điểm, tao nhã như hoa sen, mặc quần áo không thấy nhãn hiệu, ngón tay giống như tước hành, thoạt nhìn không giống như một trợ lý.
Tuy nhiên, Thẩm Tinh Hà đã nhận cô làm trợ lý, bất chấp sự phản đối của những người khác. Cô ấy còn nói:" Chắc có lẽ cô ấy là thiên kim đại tiểu thư nhà nào đó thích xem phim truyền hình và nghĩ rằng giới giải trí rất vui cho nên muốn lừa người nhà để chạy đến đây kiểm nghiệm, cứ cho cô ấy chơi một chút đi. Cô ấy đẹp như vậy mà làng giải trí thì lộn xộn, làm trợ lý cho tôi thì an toàn hơn làm trợ lý cho người khác."
Sự thật là như thế.
Rõ ràng Thẩm Tinh Hà nhỏ hơn Giang Thanh Mộng một tuổi nhưng luôn bảo vệ cô như em gái. Trong bữa tiệc, có người thèm muốn sắc đẹp của cô và muốn cô rót rượu, nhưng Thẩm Tinh Hà đã che chắn trước mặt cô và hất rượu vào người kia. Trên phim trường, có người ghen ghét cô, trực tiếp lấy cớ đội trên đạp dưới để làm cô mất mặt, Thẩm Tinh Hà đã tát thẳng vào mặt người đó. Nửa năm sau, Thẩm Tinh Hà đến thử vai cho 《 Minh Châu truyện 》 , thấy đạo diễn cứ nhìn Giang Thanh Mộng nên cô ấy đã đẩy Giang Thanh Mộng đến để thử vai. Sau buổi thử vai, đạo diễn quyết định Giang Thanh Mộng sẽ là nhân vật chính.
Sau đó, Giang Thanh Mộng nổi tiếng chỉ với một bộ phim.
Khi đó, Thẩm Tinh Hà chân thành gọi cô là "sư muội", lúc đó Thẩm Tinh Hà thật sự coi cô như một người bạn, nhưng Giang Thanh Mộng chỉ nhìn mặt cô ấy để nhớ đến Khương Chi Chu.
Bẵng đi một khoảng thời gian, Giang Thanh Mộng muốn lăng xê bản thân, làm ra rất nhiều cách thức marketing khác nhau. Thẩm Tinh Hà càng ngày càng thất vọng về cô, hai người dần dần trở mặt, thậm chí ngày càng xa cách.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ năm đó Thẩm Tinh Hà cố tình trở mặt như vậy.
Cô ấy muốn bảo vệ cô.
Thậm chí có thể nói, chính Thẩm Tinh Hà là người đã thu hút sự chú ý của nhà họ Chu đối với Giang Thanh Mộng, để Giang Thanh Mộng dùng chiêu bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh đứng phía sau.
Nếu không có Thẩm Tinh Hà, có lẽ người bị nhà họ Chu nhắm vào chính là cô.
Nhận ra điều này, Giang Thanh Mộng bỗng dưng nghẹn ngào.
Cuộc đời của Thẩm Tinh Hà không bao giờ hổ thẹn với trời, không hổ thẹn với người khác, sống trong sáng và ngay thẳng, là một người của địa đàng.
Giang Thanh Mộng cảm thấy xấu hổ.
Để đạt được mục đích của mình, cô sẽ làm bất cứ điều gì có thể, thậm chí lợi dụng người bên cạnh mình; Cô tăm tối và đáng khinh, tất cả những gì cô muốn chỉ là trả thù; Cô sẽ trả thù những kẻ đã hại Khương Chi Chu, cô sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần.
Giang Thanh Mộng chuyển sự chú ý sang Khương Chi Chu.
Nàng đứng bên vệ đường, dưới ánh nắng mặt trời.
Nàng cũng giống như trời quang trăng sáng, như tia nắng ban mai vừa ló dạng, xua tan mây mù, như áng mây chạng vạng bốn bề.
Hạt giống của sự nghi ngờ đột nhiên nổi lên.
—— Người như vậy, sẽ thực sự thích cô sao?
Cô tăm tối và đáng khinh, tay cô dính đầy máu tươi, xấu xí không chịu được...Đợi đến khi cô cởi bỏ lớp mặt nạ dịu dàng và trong sáng, nàng có còn thích con người thật của cô không?
Nhận thức được ánh mắt của Giang Thanh Mộng, Khương Chi Chu nhìn cô rồi nở nụ cười rạng rỡ hệt như ánh mặt trời ấm áp.
Sự nghi ngờ vừa mới bén rễ lập tức héo úa.
Khương Chi Chu bước đến, kéo Giang Thanh Mộng cùng đứng dưới ánh mặt trời:" Tòa nhà đó lạnh lẽo và ẩm ướt quá, chị đến đây sưởi ấm đi."
Nói xong, nàng nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình.
Nhìn nhau, tất cả mọi sự dịu dàng đều tràn ngập trong tim cô.
Tưởng Đông sốt ruột muốn nhìn thấy mẹ. Giang Thanh Mộng suy nghĩ một chút rồi phái tài xế đưa hắn đến bệnh viện trước, sau đó tay trong tay cùng Khương Chi Chu đi trên con đường nhỏ trải xi măng.
Khương Chi Chu đan mười ngón tay của cả hai vào nhau rồi đút vào túi áo theo bản năng. Nàng hỏi Giang Thanh Mộng:" Tiếp theo, chị định làm gì?"
Giang Thanh Mộng: "Chị có sự sắp xếp của riêng mình, em không được phép can thiệp vào chuyện này."
Đây là chuyện liên quan đến tính mạng người khác, cho dù không vì bản thân mình, Khương Chi Chu cũng muốn đòi lại công bằng cho nguyên chủ, làm sao có thể không xen vào?
Nhưng nàng không trực tiếp phản bác, chỉ đề cập với Giang Thanh Mộng:" Chị scan và sao chép tài liệu này đi, sau đó trả lại bản gốc cho Tưởng Đông để anh ta mang về cho Hướng Nhã."
Gợi ý này có hiệu quả, Giang Thanh Mộng nói:" Chị sẽ suy nghĩ lại. Việc điều tra về em dừng ở đây. Còn về phía Tinh Nguyên, em không cần xen vào, cứ xem như không biết chuyện gì đi. Chị sẽ phái vệ sĩ bảo vệ em cho đến khi bọn họ không còn nghi ngờ em nữa."
"Nếu em không can thiệp thì chị sẽ ngừng điều tra mọi thứ về em có đúng không?"
"Đúng vậy." Giang Thanh Mộng rất xảo trá, thật ra cô đã điều tra rất nhiều chuyện sau lưng, nhưng vẫn lấy việc này làm điều kiện để nói chuyện với nàng.
Khương Chi Chu hơi nhướng mày, ngập ngừng hỏi: "Chị chỉ mới điều tra vụ tai nạn xe cộ à?"
Giang Thanh Mộng không rơi vào bẫy, chủ động thẳng thắn:" Còn biển số xe địa hình lần trước là do chị điều tra Tưởng Đông nên thuận tiện tra thêm."
Sau khi Khương Chi Chu qua đời, tất cả tài sản do nàng đứng tên đều được bán đấu giá, và Tô Quả là người chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Kết hợp với sự quen biết giữa Tô Quả và Giang Thanh Mộng, nàng đoán rằng có lẽ Giang Thanh Mộng đã thầu hết bất động sản của mình.
Tất nhiên, cô cũng đã xem đoạn video giám sát lúc nàng lẻn vào biệt thự.
Có chứng cứ rõ ràng, thực sự khó để tranh luận.
Giang Thanh Mộng nắm chặt tay nàng, cười nhẹ:" Bây giờ em có muốn giải thích thêm gì không?"
Nếu nàng có thể chủ động thẳng thắn thì sẽ tốt hơn.
Khương Chi Chu dừng lại, bình tĩnh nói:" Mặc dù làm như vậy là hơi trái đạo đức, nhưng trước kia em đã điều tra vụ lạm dụng ma túy của chị ấy, tất nhiên em cũng theo dõi chị ấy trong quá trình điều tra. Em đã đến nhà chị ấy và ghi lại mật khẩu nhà vào cuốn sổ tay của mình."
Không muốn vạch trần Khương Chi Chu, Giang Thanh Mộng chỉ nắm chặt năm ngón tay giữa hai lòng bàn tay, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa một nụ cười dịu dàng và ấm áp.
Nàng là một người cẩn trọng như vậy, làm sao có thể để cho người khác biết mật khẩu nhà của mình?
Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có người đại diện Tô Quả và trợ lý chính của nàng biết được mật khẩu nhà.
Khương Chi Chu đã đánh giá thấp sự hiểu biết về nàng của Giang Thanh Mộng.
Trong tám năm qua, Giang Thanh Mộng cũng đã theo dõi nàng. Cô giống như một kẻ biếи ŧɦái, thu thập thông tin cá nhân của nàng và phân tích. Cô hiểu rõ nàng như lòng bàn tay, chỉ là không dám quấy rầy nàng, sợ sẽ khiến nàng chán ghét nên chỉ có thể kìm nén.
Dù là trong quá khứ hay tương lai, cô cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng. Cô thà tự làm tổn thương mình để giành lấy trái tim mềm yếu của nàng.
Những năm tháng đã qua ảm đạm, không ánh sáng hệt như vực thẳm. Giang Thanh Mộng không muốn chìm trong bóng tối nên chỉ có thể lén lút nhìn lên ánh sáng của nàng để trộm lấy một chút hơi ấm.
Nhưng hiện tại, Khương Chi Chu đã kéo cô đứng dưới ánh mặt trời.
Đi trên con đường mòn gập ghềnh, Giang Thanh Mộng cũng không hỏi thêm câu nào.
Mặt trời trải dài trên mặt đất, giống như con đường bông mềm mại.
Ở chốn riêng tư, khi cả hai đi dạo một mình, họ đã quen với việc ngẩng cao đầu sải bước. Khi ở bên nhau, họ vô thức đi chậm lại, câu được câu không trò chuyện với nhau.
Khương Chi Chu chỉ cho Giang Thanh Mộng những bức tường loang lổ, những cái rãnh lộn xộn trên tường, và những dây leo hoang dại cuộn tròn trong các góc, chúng mang một loại vẻ đẹp hỗn độn và mất trật tự.
Bên phải con đường là một cái ao, Giang Thanh Mộng chỉ có thể nhìn thấy mặt nước tĩnh lặng, nhưng Khương Chi Chu nói với cô rằng mặt nước yên tĩnh vẽ nên bầu trời xanh, cỏ dại quanh ao mọc um tùm, màu xanh nhạt của năm mới vẽ vào, che đi màu vàng khô của mùa đông năm ngoái.
Thế giới trong mắt nàng luôn đầy màu sắc.
Giang Thanh Mộng muốn khi về già cả hai cũng sẽ cùng nắm tay nhau bước đi chậm rãi như bây giờ. Nàng sẽ nói cho cô nghe làn gió êm đềm và cơn mưa hôm nay có bao nhiêu rực rỡ...
Cô nói với Khương Chi Chu những ý tưởng này, Khương Chi Chu chỉ cúi đầu cười, nhẫn tâm chọc phá tưởng tượng của cô gái nhỏ:" Không, khi đó em chỉ có khả năng nói với chị những điều này: Phải học cách bảo dưỡng khi về già, phải ngâm hạt kỷ tử trong bình giữ nhiệt, chị không được rủ rê em thức khuya, phải ngủ sớm dậy sớm. Về già, tính cách em sẽ trở nên xấu hơn, em có thể hỏi chị xem món ăn hôm nay mặn hay nhạt, nhưng chị chỉ có thể trả lời vừa lòng em. Nếu chị trả lời là quá mặn hay quá nhạt, em sẽ tức giận và không nấu ăn cho chị nữa. Em muốn nuôi vài chú mèo và vài chú chó, chị phải mua thức ăn cho mèo và chó thường xuyên. Sẽ có rất nhiều sợi tóc bạc mọc lên, em sẽ hỏi chị có muốn đi nhuộm đen không, chị chỉ được nói nhuộm hay không nhuộm đều có thể, trong lòng chị, em như thế nào cũng đẹp. Khi em nhìn thấy những cô gái trẻ trung và xinh đẹp trên phố, em sẽ che mắt chị lại và nói với chị không được nhìn chằm chằm vào họ...bla bla bla, nói luyên thuyên không ngừng."
Giang Thanh Mộng bị nàng trêu đến bật cười, cô cắn môi cười nói:" Ý của em là, khi còn nhỏ mới có thể nói chuyện tình cảm?"
Khương Chi Chu cũng cười, nhàn nhạt nói: " Tất cả cảnh đẹp trên đời này đều sẽ mài mòn theo thời gian."
Giang Thanh Mộng cúi đầu cười, một lúc lâu sau mới khẽ nói:" Chị sẽ không nhìn những cô gái trẻ khác, trong mắt chị chỉ có em."
Trái tim cô, cơ thể cô đều được dành riêng cho nàng, không hề giữ lại.
Lúc này, Khương Chi Chu lập tức dừng lại, kéo Giang Thanh Mộng vào trong lòng, muốn hôn lên môi cô. Giây tiếp theo, nàng cho rằng đây là nơi công cộng nên chỉ có thể kiềm chế mà hôn lên tóc cô, ôm lấy cô rồi thủ thỉ vào tai cô:" Chúng ta cùng chơi một trò chơi, chị nhắm mắt lại đi."
Giang Thanh Mộng nghe lời, nhắm mắt lại và hỏi:" Chơi trò gì thế?"
Khương Chi Chu nắm tay cô, tiến lên một bước.
Khi nhắm mắt lại, cô không thấy gì cả. Giang Thanh Mộng do dự một lúc rồi mới cất bước.
Khương Chi Chu nắm chặt tay cô, rồi bước đi trước: "Chị đi theo em, không được mở mắt ra đâu đấy."
"Em định đưa chị đi đâu đó?"
"Không có, chỉ tùy tiện đi quanh đây thôi."
"À."
Giang Thanh Mộng đi từng bước rất thận trọng. Cô thường đi chân trái của mình trước, sau đó là chân phải và tiến từng bước về phía trước. Tim cô đập thình thịch, lúc thì sợ dẫm phải đá, lúc thì lo sợ va phải tường. Khi ai đó chạy xe ngang qua, cô bỗng dưng lạnh sống lưng vì sợ họ sẽ đụng phải mình.
Cảm giác lo lắng, sợ hãi khiến cô không thể chịu được nữa. Chưa đầy 30 giây sau, Giang Thanh Mộng đứng lại, không chịu tiến về phía trước nữa:" Chị muốn mở mắt ra."
Vừa dứt lời, cô liền mở mắt ra, nhìn Khương Chi Chu một cách đầy khó hiểu.
Khương Chi Chu ngoảnh lại nhìn cô rồi mỉm cười: "Được rồi, bây giờ đến lượt chị bước đến trước mặt em, em sẽ nhắm mắt lại."
Nói xong, nàng buông tay ra và nhắm mắt lại.
Mặc dù Giang Thanh Mộng không biết nàng muốn chơi trò gì, nhưng cô vẫn kiên nhẫn phối hợp với nàng, nắm chặt tay nàng và đi về phía trước.
Cô bước đi rất chậm, nghiêm túc quan sát mọi thứ, từ việc tránh xa những ổ gà trên mặt đất đến việc tránh sang một bên khi có xe chạy qua.
Khương Chi Chu đi ở phía sau, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh.
Đi được một đoạn, dường như Giang Thanh Mộng nhận ra được điều gì đó. Cô dừng lại và hỏi:" Xem ra chị thua trò chơi này rồi, em còn muốn tiếp tục chơi không?"
Khương Chi Chu dừng lại, mở to mắt nhìn xung quanh rồi nói: "Không được, nếu rời khỏi con đường này, sẽ có rất nhiều người xung quanh."
Giang Thanh Mộng nhìn vào mắt nàng và hỏi: "Em không sợ khi nhắm mắt bước đi sao?"
"Không sợ, em tin chị." Khương Chi Chu véo mũi Giang Thanh Mộng như một hình phạt rồi dịu dàng cười:" Em sẽ chờ một ngày nào đó, khi chị hoàn toàn tin tưởng vào em, chị sẽ không còn sợ nữa."
Cô đã học được cách bày tỏ tình yêu, kế tiếp, cô vẫn còn phải học cách tin tưởng.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.