Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 18: Chương 18






Bạc Diễn Thần đỉnh chút lông mày: “Cùng một vấn đề, tôi không muốn nói đến lần thứ hai.”
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông, trên mặt hiện lên sự uy nghiêm không thể kiêu chiến, Lê Hân Đồng chỉ nhìn một cái là cảm thấy áp lực mười phần, không dám lại trả giá.
Bạc Diễn Thần nhìn cô không nói gì nữa, thái độ lại dần dần ôn hòa
xuống:
“Sau khi chuyển nhà, chiều đến công ty đi làm.

Đừng quên mang theo giấy tờ của cô.”
“Ồ.” Lê Hân Đồng ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Nhuế Văn Đào rất nhanh đã xuất hiện, Bạc Diễn Thần phân phó anh vài câu thì để anh mang Lê Hân Đồng rời đi.

Cửa thang máy “ding” một cái mở ra, từ bên trong đi ra một người đàn ông trẻ cao to đẹp trai, anh đi quá nhanh suýt nữa va vào Lê Hân Đồng.


Nhuế Văn Đào nhanh tay kéo Lê Hân Đồng:
Cảnh thiếu, chào ngài.
“Hi, Nhuế Văn Đào lâu rồi không
gặp.”
Người đàn ông chào hỏi Nhuế Văn Đào, lộ ra một nụ cười hoài nghi.

Khi ánh mắt của anh rơi vào trên người Lê Hân Đồng, cả người như nhìn thấy ma, hai mắt mở to, lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi, “Đây, đây., không phải là…”
Lê Hân Đồng bị anh làm cho bối rối, anh không hiểu tại sao anh lại có phản ứng lớn như vậy, lẽ nào tướng mạo của cô rất kinh khủng?
“Đây là trự lý mới của Bạc thiếu mới tuyển.” Nhuế Văn Đào giới thiệu, “Cô
Lê, đây là bạn tốt của Bạc thiếu, Cảnh Hạo Nhiên chủ tịch tập đoàn Cảnh thị”
“Cảnh tổng, xin chào” Lê Hân Đồng mỉm cười và gật đầu.
“Xin, xin chào,” Cảnh Hạo Thiên vẫn có biểu cảm hồn bay thất lạc.
“Cảnh thiếu, chúng tôi còn có việc gấp, nên đi trước.” Nhuế Văn Đào nói.

“Được, đi từ từ” Cảnh Hạo Nhiên lắp bắp, nhìn chằm chằm Lê Hân Đồng một lúc, cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Bạc Diễn Thần ngồi trên ghế, trong tay cầm bản thỏa thuận trước hôn nhân, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đúng lúc này, cảnh cửa sầm cái mở ra, Cảnh Hạo Nhiên lỗ mãng xông vào, thở hổn hển nói: “A Thần, vừa rồi tôi nhìn thấy một người phụ nữ.”
Bạc Diễn Thần không hiếu kì nhìn anh một cái: “Lại gặp được mỹ nhân nào rồi?”
“Không phải.” vẻ mặt của Cảnh Hạo Nhiên rất kỳ lạ, “Vừa rồi tôi nhìn thấy một người phụ nữ bên cạnh Văn Đào, trông giống hệt Mẩn Đồng Đồng.”
Bạc Diễn Thần kinh bỉ nhìn anh ta một cái, “Gần đây thị lực của cậu giảm sút rất nhanh đấy.

Có phải nên đo một cặp kính đeo.”
Cảnh Hạo Nhiên không để cái lưỡi độc địa thường ngày của anh, tiếp tục nói: “Thị lực của tớ tốt lắm luôn,
nên không thể nhìn nhầm được đâu.

Này, nói đi, cậu tìm ở đâu người phụ nữ giống Mẩn Đồng Đông vậy?”
“Cô ấy chính là Đồng Đồng.” Bạc Diễn Thần từng từ từng câu nói.
“A” Cảnh Hạo Nhiên há hốc miệng cơ
hồ có thể nhét vào hẳn mấy cây quầy lớn,“Nói đùa gì vậy, nếu như là Mạc Đồng Đồng vậy sao cô ấy nhìn thấy tớ lại hoàn toàn như không quen biết.”
Bạc Diễn Thần trầm mặc một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, “Hạo Nhiên, giúp tớ làm một việc.”