Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 123: 123: Chương 125






Lê Hân Đồng ngại ngùng mím môi: “Em” cô ấy muốn nói, có thể qua được ải này của anh ấy đã không dễ dàng gì rồi.

Cô ấy nào dám nghĩ nhiều thứ khác.
“Qua được ải rồi không bằng tất cả mọi thứ đều ổn.” Bạc Diễn Thần đưa bản vẽ thiết kế cho cô ấy, “Cụ thể nên sửa như thế nào, đó là chuyện mà với tư cách là nhà thiết kế em nên biết, anh không thể cho em ý kiến được.

Hai ngày này trọng điểm nên đặt ở bản vẽ thiết kế này đi, số lượng không thể tốt bằng chất lượng.

Thứ hai em mang đi đưa cho Mão Dịch nói với anh ta đây là ý
kiến của anh.”
“Á” Lê Hân Đồng trợn tròn mắt, “Như thế không được.

Nếu như vậy, Mão Dịch nhất định sẽ cho rằng, em cố ý lấy anh ra để ép anh ta.

Đã đắc tội với anh ta, những ngày tháng tử nay về sau chẳng phải sẽ càng chật vật sao”
“Điều đó sẽ không xảy ra.” Bạc Diễn Thần nói: “Anh hiểu con người Mão Dục.


Tính tình thanh cao, nhưng đối với người có có tài thực sự, có lẽ bề ngoài lời của anh ta nói không lọt tai, nhưng trên thực có lẽ sẽ đối xử khác.
Anh nghĩ, anh ta đối với em có lẽ
là loại thái độ đó, nếu không thì sẽ không chủ động đề nghị em đến với bộ phận thiết kế nữ trang.”
Lê Hân Đồng sững sờ, còn cho rằng bản thân nghe nhầm, “Anh nói cái gì? Là Mão Dục đề nghị để em đến bộ phận thiết kế nữ trang sao?”
Thông tin này quá sốt dẻo.

Điều này sao có thể, lần đầu gặp mặt cô ấy đã đắc tội với Mão Dục.

Ai mà đặt người đắc tội với mình ở bên cạnh? Vậy không phải là có bệnh sao? Chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội để đày đọa cô sao.
Trong thời gian này, có quá nhiều điều không may xảy đến với cô.

Khiến cô thấy lòng người dễ dàng thay đổi, cũng khó trách cô ấy sẽ bi quan như thế và nghĩ chuyện gì cũng xấu.
Bạc Diễn Thần gật đầu: “Đúng vậy.

Bao gồm cả việc sắp xếp nhân sự của của em, cũng là anh ta anh ta đề nghị.

Bởi vì trong bộ phận quần áo nũ’ không thiếu quản lý, anh ta đề nghị rằng em nên là quản lý của bộ phận đồ nội y, nhưng bạn phải làm việc trong bộ phận quần áo nữ.”
Lê Hân Đồng hoàn toàn choáng
váng.

Nếu như nói Mão Dục có ý định chuyển cô đến bên cạnh anh ta để báo trả đũa, hà cớ gì đề nghị giải quyết chức vụ cho cô ấy.
Lê Hân Đồng nghĩ mãi không ra, “Anh ta anh ta tại sao phải làm như vậy, nói ra thì em cũng từng đắc tội với anh ta?”
Sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, cò ấy không tin trên đời này có chuyện lấy ơn báo oán.
Bạc Diễn Thần cười: “Vì vậy em cảm thấy anh ta là quân tử trả thù mười năm chưa muộn?”
Lê Hân Đồng mím môi môi nói chuyện.

Trên thực tế cô ấy chính là nghĩ như vậy.

Bạc Diễn Thần thấy cô ấy không nói chuyện, tiếp tục nói: “Em nghĩ như vậy cũng là chuyện thường tình.

Nhưng bây giờ chuyện đã vậy rồi.

Anh ta bây giờ là người lãnh đạo trực tiếp của em.

Việc duy nhất phải làm bây giờ là làm sao thích ứng với anh ta, nỗ lực làm việc để anh ta hài lòng.

Việc khác nghĩ quá nhiều, chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền muộn cho bản thân.

Thay vì cứ ngồi đó lo bò trắng răng, không bằng lấy thời gian đó đi thiết kế, anh vẫn
đang đợi kiệt tác vô song của em.
Lê Hân Đồng nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy những lời Bạc Diễn Thần nói rất có lí.

Cô ấy cũng không thay đổi được hiện thực.

Hơn nữa, cho dù Mão Dục có nhằm vào cô thế nào nữa cũng chỉ giới hạn trong công việc, ở những chỗ khác cô không thề nào liên quan gì đến anh ta.
Vừa nghĩ như vậy, Lê Hân Đồng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bạc Diễn Thần nhìn thấy dáng vẻ đầy vẻ đăm chiêu của cô ấy, cho
rằng cô ấy còn đang khó xử, dứt khoát ôm lấy cô ấy rồi ngồi trên rấm tatami bên cạnh cửa sổ.

“Được rồi, làm việc từ sáng đến giờ rồi nên nghỉ ngơi một lát.

Đừng để thần kinh quá căng thẳng, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới có thể có nguồn cảm hứng bất tận.”
“Mau thả em cuống đi, ngồi như thế này không thoải mái.” Lê Hân Đồng nói sự thật, ngay lúc này cô ấy đang dang chân ra ngồi trên người anh ấy, hai chân buộc phải cuốn quanh eo của anh ấy.

Cô ấy không dám loạn động sợ mình bị
rớt xuống, chỉ đành ôm chặt cổ của anh ẩy, tư thế rất ám muội.
Bạc Diễn Thần vuốt ve eo của cô ấy, cúi đầu hôn lên mắt, hôn lên mũi, hôn lên miệng của cô ấy.
Sau khi hôn ngũ quan của cô ấy, mới ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô ấy, “Như thế này thoải mái không?”
Lê Hân Đồng: “…”
Cô ấy muốn nói bị anh ấy trêu ghẹo như vậy càng không thoải mái.

Đương nhiên không phải sức khỏe không thoải mái mà là
sự rục rịch từ đáy lòng khiến khắp người cô khó chịu.