Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 117: 117: Chương 119






Mạc Song Song cự ki tủi thân, đứng tại đó không dám bước lên phía trước chiếc miệng nhỏ bẹt ra, “Tôi chỉ sợ anh rớt xuống dưới sông bị đuối nước thôi, muốn kéo anh một cái mà thôi.

Ai mà biết”
Ai mà biết sẽ đụng phải nhau, răng cùa cô ấy đúng lúc làm sứt môi của người đàn ông.
Coco nhìn dáng vẻ tủi thân của cô ấy, cũng không tức giận nổi, thở dài nói: “haiz thôi bỏ đi.

Coi như là kiếp trước tôi nợ cô đi.”
Nghe anh ta nói như vậy, Lê Hân Đồng mới thở phào nhẹ nhõm,
lên trước đỡ lấy anh ta, “Nếu anh đã bị thương vậy thì chúng ta đừng câu cá nữa.

Dù thế nào giải thưởng cũng không có phần của chúng ta.

Tôi đỡ anh đi xử lí vết thương.”
Anh ta rất ghét lại dần phụ nữ, nhất là chạm vào phụ nữ.

Nhưng không biết tại sao đối với sự đụng chạm cố ý hay vô tình của Lê Hân Đồng anh ta lại không hề tức giận cũng không có ác cảm.
Coco thấy cô ấy hiếm lắm mới lệ ra dáng vẻ dễ thương, đột nhiên muốn đưa tay ra xoa đầu cô ấy, vừa đưa tay ra giữa chừng thì lại
rút về.


Trời ơi rốt cuộc anh ta đang làm cái gì vậy? Đột nhiên muốn đụng vào cô ấy, anh cảm thấy bản thân chắc chắn bị điên rồi.
Suy nghĩ khác, có lẽ nguyên do là bản thân cô ấy không có chút sự nữ tính nào.

Trong mắt anh ta đại khái coi cô như là đàn ông.
Coco gật đầu: “Được.

Trời nắng như thế, vào trong mát cũng được.”
“Ha đàn ông con trai như anh mà còn sơ nắng.” Mạc Song Song cười, “Anh xem anh coi vừa đeo
kính râm vừa đội mũ chống nắng.

Vừa nãy tôi còn nhìn thấy anh bôi rất nhiều kem chống nắng.

Chậc chậc chậc, anh còn chăm sóc hơn cả phụ nữ.”
Mặt Coco lạnh lùng: “Nắng độc hại như thế không có biện pháp chống nắng, phụ nữ cũng chỉ có cô, cô xem lại cô coi đều phơi”
Coco nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.

Bời vì anh ta phát hiện Mạc Song Song không hề rám nắng, dưới ánh nắng mặt trời làm da của cô ấy trắng sáng chói, o
“Làm sao không nói nữa, có phải

phát hiện ra da tôi căn bản không có rám nắng không?” Mạc Song Song cười đắc ý.
“Khoe khoang cái quái gì” Coco dội cho cô ấy một gáo nước lạnh, “Không bị rám nắng không có nghĩa là không bị cháy nắng.

Tiếp xúc với tia uv trong thời gian dài có thể khiến da bị lột ra và thậm chí là ung thư da.

Cô là một bác sĩ mà ngay cả chuyện này cũng không hiểu.”
Mạc Song Song lè lưỡi, không phủ nhận lời Coco nói.
“Được rồi.

Môi của anh bị thương
rồi còn nói nhiều như thế.”
Coco: “…”
Trờ về phòng làm việc ở sơn trang của Coco, Mạc Song Song lấy tủ dựng thuốc dùng bông gạc sát trùng và cầm máu cho Coco.

Rất may là miệng vết thương không sâu lắm rất nhanh đã cầm được máu.
“Chỗ bị thương là ở môi vậy nên không thể băng bó.

Lúc ăn đồ ăn cẩn thận đừng đụng trúng, nếu không thì rất đau.

Vài ngày này ăn chút đồ ăn thanh đạm vết thương sẽ mau lành.”
Khóe miệng Coco cong lên: “Nhìn không ra nghiệp vụ của cô thật thuần thục.

Thái độ đối với bệnh nhân rất tốt, là một bác sĩ đạt tiêu chuẩn.”