Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)

Chương 8




Điều duy nhất Ngài Charles có thể nói với Jack trước khi chàng rời Paris là Ellie luôn mướn một căn phòng trong một ngôi nhà trọ ở phố Henrietta và trong thời gian chuyển việc thì đó chính là nơi nàng trú ngụ. Jack nghĩ nơi đó không quá xa đường đi của chàng bởi vì con phố Henrietta nằm một bên của đường Oxford, và con phố Park, lối vào nhà chàng, thì nằm phía bên kia. Chàng có thể đến nơi của Ellie dưới ba mươi phút đi bộ.

Chàng có thể đã chọn để đi đến đại học Oxford, khoảng cách không xa từ thị trấn, để nói chuyện với em trai của nàng trước, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì chàng đã quyết định rằng chuyện ấy chỉ khiến Ellie nổi giận hoặc, ít nhất, sẽ báo động với nàng. Sẽ tốt hơn cho mọi người có liên quan nếu chàng có thể dành được sự ủng hộ của nàng, để nàng đứng cùng chiến tuyến với chàng khi chàng nói chuyện với cậu em của nàng. Nàng phải hiểu, hoặc được làm cho hiểu, rằng Robbie phải rửa sạch tội danh của cậu ấy.

Dành sự ủng hộ của Ellie? Chàng không có chút ý kiến rằng mình sẽ phải làm sao để thực hiện điều đó, mặc dù chàng có được lòng tin của Ngài Charles trong sức thuyết phục của chàng. Nếu sức hấp dẫn và sự chân thành không được thành công, chàng có thể buộc phải sử dụng đến những lời hăm dọa. Nhưng điều đó chưa bao giờ có hiệu lực với nàng trong quá khứ. Sao lại có khác biệt gì vào lúc này?

Những suy nghĩ của chàng thật không hiện thực, nhưng ít nhất chúng đã khiến chàng thấy vui vui trên đoạn đường dài năm tiếng đồng hồ từ Dover.

Chàng về đến Luân Đôn đúng giờ, và đến con phố Park ngay khi bà nội và cô em khác mẹ của chàng, Caro, vừa trở về từ một chuyến đi mua xắm. Ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy họ, vì họ lý ra phải ở lại miền quê cho đến khi mùa giải tại Luân Đôn được tiến hành tháng một sau.

Đây là một sự kiện mà Caro đang mong đợi vì cô ấy đã tròn mười bảy tuổi và sẽ được ra mắt và có đủ điều kiện để tham dự các buổi yến tiệc và các buổi khiêu vũ. Chàng thắc mắc liệu cô có quá háo hức trong sự mong đợi hoặc là có lý do khác khiến kế hoạch có thay đổi.

Sau những nụ hôn theo tập quán và lời chào hỏi, chàng hỏi về Frances, góa phụ của người anh trai quá cố của chàng, và được biết cô đã đến thăm song thân tại xứ Wales và sẽ không trở về cho đến hai tuần sau. Đây là một sự nhẹ nhõm to lớn. Khi có Frances hiện diện, đặc biệt là trong mùa giải, là một thử nghiệm. Cô ấy sẽ muốn chàng khiêu vũ với cô tại mỗi một buổi khiêu vũ.

Ngay sau khi những cái áo khoác ngoài và những kiện đồ vật được đưa vào trong, bà nội của chàng đã dẫn đường đến phòng khách riêng của bà, nơi mà có một ngọn lửa đáng sống động đốt trong lò sưởi. Thái hậu bảo một bộ binh mang khay trà đến, và ngay sau khi ông ta đóng cửa lại, Caro đã bước vào.

Đôi mắt nâu đen lóe sáng, cô nói trong cách tinh nghịch của cô: “Ôi, cô dâu đâu rồi? Ồ, đừng nói là anh vẫn còn là một chàng độc thân! Một người hầu gái của quý cô! Đó chính là thứ mà gia đình này cần!”

Nụ cười của Jack đã trở nên mỏng hơn một chút. “Nó không bao giờ ngừng gây ngạc nhiên cho anh cách các phụ nữ được lớn lên trong gia đình lễ giáo lại thích trầm mình trong vũng nhờn. Anh đã nên rửa miệng của em sạch sẽ thường xuyên hơn khi em còn là một đứa trẻ.”

“Đó không phải là câu trả lời!” Caro phản đối.

Bà nội chàng, người mà chàng thường trông cậy để giữ thái độ của Caro có chừng mức, đang nhìn chằm chàng với sự hứng thú cuồng nhiệt không kém cô em của chàng.

Mí mắt của Jack hạ thấp xuống. “Thì ra đó là lý do tại sao mọi người lại vào thành [sớm hơn], để hỏi tôi về một sự cố đáng tiếc mà đã bị thổi phồng. Hai người đã nghe được gì?”

Bà nội của chàng trả lời. “Đó là cháu và Ellie Brans-Hill đã qua đêm trong phòng của cháu tại Cung Điện Hoàng Gia.”

“Cháu đã cứu cô ta khỏi một cuộc bạo động.” Vai nhấc cao trong một cái nhún cẩu thả. “Chỉ là như vậy thôi.”

Caro nói: “Vâng, ít nhất anh có đủ đầu ốc để không đề nghị hôn nhân với người phụ nữ ấy.”

Có điều gì đó trong giọng nói của Caro, một cái gì đó về lời nói của cô, nghe trái tai với Jack. “Hãy để anh sửa chữa bất cứ hiểu lầm gì có thể đã phát sinh. Tiểu thư Brans-Hill không phải là một người hầu gái của quý cô, mà là đồng hành đáng kính.”

Caro tấn công vào điều đó. “Nếu cô ấy là đáng kính thì cô ta đã làm gì tại Cung Điện Hoàng Gia khi cô ta đã phải nằm ngủ trên giường?”

“Caro!” thái hậu khiển trách. “Cháu không phải tin vào mọi thứ mà bạn cháu nói. Bà chắc rằng có một lời giải thích hợp lý cho cơn bão trong tách trà này [chuyện nhỏ xé to].” Quay sang Jack, bà nói, “Bạn của Caro hiện đang ở Paris với song thân của cô ấy, cháu biết đấy, cô gái Courtney ấy? Đấy là lý do tại sao em gái cháu lại biết được nhiều như thế. Bà chắc chắn đa phần của câu chuyện là chuyện tàm xàm và cháu có thể làm sáng tỏ bất cứ sự hiểu lầm nào.”

“Cám ơn bà”, Jack nói, “nhưng cháu không có gì nhiều để nói ngoại trừ cái lý do mà mọi người không cần chúc tôi hạnh phúc là người phụ nữ này sẽ không lấy tôi với bất cứ giá nào.”

Thái hậu và Caro đều bị sốc đến chìm vào im lặng. Lịnh bà đã hồi phục trước. Giọng nói của bà khô như giấy bị thiêu đốt. “Bà hy vọng đó là một bài học cho cháu! Có, cảm ơn Chúa, một vài phụ nữ có nhiều điều trong đầu của họ hơn so với sự truy sự giàu sang và địa vị. Bà cũng không mong đợi điều gì hơn từ Ellie. Ngay cả khi còn là một cô gái, cô đã nhạy cảm với bất kỳ hành động hạ mình nào. Bà không nói rằng đó là một điều tốt, nhưng-”

Caro phá lên: “Bà bà, bà đang nói rằng bà biết các cô gái đó?”

Môi của thái hậu giãn ra trong giây lát, sau đó bà mỉm cười. “Bà biết cô ấy trước khi cô ta được sinh ra, và đó là điều duy nhất các cháu sẽ được biết từ bà cho đến khi bà có cơ hội để nói chuyện với Jack. Caro, cháu chắc phải có những điều phải làm chuẩn bị cho đêm nay?”

Quay sang Jack, bà nói thêm: “Bà đang mở một buổi một chương trình nhạc với một vài người bạn thân của Caro và song thân của chúng. Bạn của bà cũng sẽ có mặt. Đây sẽ như là một thứ để thử nghiệm em gái của cháu, để xem cô bé làm sao để tròn bổn phận của mình giữa rất nhiều người đặc biệt. Tướng Baird sẽ có mặt và-”

“Tướng Baird”, Caro tình cảm nói: “là một lão lạc hậu. Ông ấy bao giờ cũng nói về những trận chiến. Cháu không bao giờ biết phải nói gì với ông ta.”

“Hãy cố gắng tán tỉnh ông ta,” anh trai cô đáp một cách không một chút đồng tình. “Điều đó luôn hữu hiệu với những lão lạc hậu như anh.”

Lịnh bà nói: “Bà hy vọng cháu sẽ tham gia cùng chúng tôi đêm nay, Jack?”

“Thật không may,” chàng nói, vui mừng vì có lý do chính đáng để tránh sự nhàm chán khi phải nghe Caro và bạn bè của cô hát và diễn kịch cả suốt buổi tối: “cháu đã có việc khác.”

“Với Tiểu thư Brans-Hill?” Caro khinh miệt hỏi.

“Caro!” Lịnh bà chỉ ra cửa. “Ngay lập tức.”

Với một tiếng thở xúc động, Caro đã đứng lên. “Có nhiều hơn một cách để lột da con mèo”,[vấn đề có nhiều hơn một cách giải quyết] cô nói một cách âm u và rời phòng vào cùng một lúc khi người bộ binh trở lại với khay trà.

“Hãy để nó xuống đây, Simpson,” thái hậu nói.

Khi bà nội của chàng rót trà, Jack thoải mái tự vào lưng ghế và nghiên cứu bà. Chàng nghĩ rằng, đối với một người phụ nữ sắp đến sinh nhật tám mươi của mình, bà nhìn khá trẻ trung. Tuy nhiên bà sẽ là người đâu tiên để thừa nhận rằng làn da trẻ mát của bà chỉ là một ảo ảnh được tạo thành từ các chai lọ trên bàn trang điểm của bà.

Nhưng sự thông minh trong đôi mắt sống động xanh lơ của bà hay là dáng người mềm mại của bà thì không có công cụ nghệ thuật nào có thể tạo ra. Bà thái hậu tin rằng bằng vào cách giữ cho tâm trí lẩn cơ thể luôn hoạt động thì có thể ngăn chặn tuổi già, và trong trường hợp của bà nó dường như có hữu hiệu.

Chàng tự động nhận lấy tách và đĩa bà đưa mời chàng. Mặc dù chàng không mấy thích trà, nhưng cái nghi lễ quen thuộc này đã gợi lại nhiều kỷ niệm hạnh phúc. Chàng đã thường xuyên cùng hưởng khay trà của bà khi chàng còn là một cậu bé. Phòng của bà đã luôn có vẻ ấm cúng hơn bất cứ phòng nào trong nhà, là một nơi trú thân và là nơi chàng có thể nói những gì chàng nghĩ mà không sợ bị sự khinh miệt được chất thành đống lên người chàng.

Chàng đã từng nghĩ rằng bà bà là mẹ ruột của mẹ chàng, và vì vậy đã hoàn toàn trái ngược cha chàng đến nỗi chàng không thể phát hiện có chỗ nào giống nhau từ ngoại hình cũng như cung cách.

Khi mẹ chàng qua đời, bà nội đã chuyển nhà vào nhà tổ để lấp đầy khoảng trống, nhưng không lâu dài. Cha của chàng tái hôn với một người phụ nữ lạnh lẽo y hệt như hình ảnh của ông ấy, và bất kỳ sự ấm áp trong nhà đều đã lặng lẻ tan biến.

Họ có một cô con gái, Caroline, nhưng sự chào đời của cô bé đã không khiến cuộc đời cha chàng có tí gợn sóng nào. Chàng, Jack, cũng là cùng một trường hợp tương tự với Caro, ngoại trừ việc chàng đã bị một kỷ luật khắc nghiệt hơn áp lên mình. Tuy nhiên, kỷ luật khắc nghiệt nhất hơn tất cả đã được dành cho đứa con đầu lòng, là anh trai của Jack tên Cedric.

“Cháu đang nghĩ gì?” thái hậu hỏi.

“Sao?”

“Cháu nhìn khá nghiệt ngã trong giây lát.”

“Cháu đã suy nghĩ đến Cedric.” Chàng húp một ngụm trà. “Cháu đã đến chiến trường và trở về không bị chút tổn thương. Nó hầu như không có vẻ công bằng.”

“Cedric đã không quá mạnh khỏe bao giờ. Cháu ấy đã có một trái tim yếu, giống như mẹ của cháu. Trong thực tế, cháu ấy giống với mẹ cháu trên nhiều mặt.” Một nụ cười chóng vánh thoáng chạm vào đôi môi của thái hậu. “Cháu ấy đã cố hết mình để đạt đến những yêu cầu của cha. Nó chưa bao giờ thành công, bạn biết đấy. Bản chất thật không thể thể thay đổi.”

Đôi mắt xanh lơ của bà ảm đạm và bà đã thở ra một tiếng thở dài nhè nhẹ. Nhìn lên, bà nói tiếp: “Cha của cháu chính là kẻ thù sâu sắc nhất của bản thân ông. Ông ấy là một người đàn ông cô đơn và không có ai để đổ lỗi ngoại trừ bản thân mình. Nhưng chuyện này như vậy là đủ rồi. Bà biết cháu đã không vào phòng của bà để thỏa mãn sự tò mò của bà. Vì vậy, cháu muốn biết những gì?”

Bà nội nhà Rigg không phải là kẻ ngu ngốc. Chàng không khỏi mỉm cười. “Cháu muốn tất cả những chuyện mà bà có thể kể về Ellie Brans-Hill và gia đình nàng. Và đừng đặt hy vọng vào đấy, bà bà ạ. Cháu đã không nói với Caro tất cả mọi thứ. Không chỉ riêng Ellie sẽ không lấy cháu với bất cứ giá nào, mà cả hai bên đều có cùng một cảm giác như thế.”

Ánh mắt của thái hậu nhìn sắc bén. “Cháu sẽ không quan tâm nói tỉ mỉ hơn về lời nói đó chứ?”

“Không, cháu sẽ không!”

“Bà không muốn nghĩ rằng tình cảm của Ellie đã bị tổn thương.”

“Bà bà...”

“Ồ, được rồi. Nhưng ít nhất cháu có thể cho bà biết lý do tại sao cháu muốn biết. Ý của bà là nếu cháu sẽ không kết hôn với cô gái thì tại sao lại bận tâm?”

Chàng không muốn đề cập đến những chuyện rắc rối của Robbie, nên chàng đã nói với bà những phần sự thật chàng có thể nói mà chàng cho là đủ thận trọng. “Cháu cảm thấy có trách nhiệm để đảm bảo rằng cô ấy không bị khó khăn bởi cuộ phiêu lưu khờ dại kia.” Bà nội của chàng có vẻ ngạc nhiên, vì vậy chàng đã giải thích. “Cứ cho là vì đoạn thời gian xưa, bà có thể nghĩ.”

“Cháu sẽ làm gì?” Thái hậu húp một miệng đầy trà.

“Cháu sẽ đến thăm cô ấy buổi chiều nay.”

Và đã kịp thời nghẹn lại.

“Nếu cháu có thể khám phá nơi trú ngụ của cô ta.”

Khi bà có thể tìm lại hơi thở của bà, lệnh bà cáu kỉnh nói: “Điều đó sẽ không giúp ích gì, chỉ ngược lại. Bà vui mừng khi thấy rằng cháu có lương tâm, nhưng hãy để người khác làm thay cho cháu, vì lợi ích của Ellie. Mọi thứ đều ổn với một người đàn ông bởi các quy tắc [của xã hội] không áp dụng trên người của hắn. Nhưng danh tiếng của người phụ nữ phải được trong sạch, và danh tiếng của Ellie bị hoen ố, ngoại trừ đối với một số người quen biết cô ấy.”

Quan điểm đã được chấp nhận, nhưng không có cách nào chàng có thể thoái thoát, thậm chí nếu chàng muốn được như thế, mà chàng lại không. Nhiệm vụ của chàng là mang Robbie Brans-Hill vào dưới sự bảo hộ của chàng cho đến khi Ngài Charles đã có thời gian để điều tra vụ án. Và sự giúp đỡ của Ellie lại rất là quan trọng.

“Cháu sẽ kín đáo,” chàng đáp.

Bà trao cho chàng một ánh mắt đã gián tiếp nói với chàng rằng tín dụng của chàng đã giảm một vài điểm trong sự đánh giá của bà, sau đó bà nhìn chằm vào không gian khi bà tập trung ý nghĩ của bà. “Những gì bà có thể cho cháu biết về Ellie và gia đình cô ta? Không phải là nhiều lắm. Cháu nên biết rõ họ như bất cứ ai. Cháu đã ở với họ qua một mùa hè, có phải không?”

“Là ý kiến của ai vậy bà?”

“Tất nhiên là của bà. Cha của cháu đang tìm kiếm một ai đó để dạy kèm cho cháu, và bà đề nghị Tiến sĩ Brans-Hill, và không chỉ vì danh tiếng của ông là một học giả. Bà nghĩ rằng nó sẽ có ích cho cháu để xa rời cha và mẹ kế của cháu một thời gian. Cedric thì lại khác. Cháu ấy không bao giờ tranh luận hay chống đối cha của cháu.”

Jack nhớ rất rõ những ngày tháng ấy, nhưng chỉ khi một ai đó mang chúng đến sự chú ý của chàng. Chàng đã làm quá nhiều thứ trong cuộc sống của mình để có thể mang những kỷ niệm đau đớn ấy chôn vùi trong tâm trí.

“Bà đã từng nói với cháu rằng gia đình Brans-Hill đều là ‘điên’,” chàng nói.

“Có sao? Vâng, trong ý bà đấy là một lời khen. Bà nghĩ cháu đã rất thích thời gian cháu ở lại nhà của cha sở này.”

“Vâng.”

“Và cha của cháu đã được vui vẻ với kết quả. Tiến sĩ Brans-Hill đã cho cháu sự tự tin để trở thành tinh thông với ngữ pháp tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh. Ông ấy nói rằng đó là điều duy nhất cháu đã cần là sự tin vào khả năng của mình.”

Chàng vừa định cãi lại rằng điều đã khiến chàng có ý chí để trở thành tinh thông ngữ pháp tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh chính là cái mong muốn mạnh mẽ để cho con nhãi con sành đời biết vị trí của mình.

Có một tia chớp suy đoán trong ánh mắt của bà nội chàng, do đó, chàng dễ dàng đáp: “Phải. Brans-Hill là một người đàn ông đáng khen. Ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông ấy qua đời khi Ellie tròn hai mươi. Bà nhớ chuyện ấy rất rõ vì bà đã đến dự đám tang của ông. Mẹ cô đã từ trần một năm trước. Ôi, đấy là một cú sốc, bởi vì Bà Brans-Hill đã trẻ hơn nhiều so với phu quân bà. Ông ấy kết hôn muộn màng, cháu xem. Ngay sau khi ông qua đời, Ellie và em trai cô đã đến sống với một người họ hàng xa bên mẹ nàng, Lãnh chúa Cardvale. Ông ta là một trường hợp đáng buồn, trước là bị bắt nạt bởi mẹ mình và bây giờ đến phiên con rồng cái phu nhân của ông. Ellie đã không ở lại đó lâu dài.”

“Ký ức của bà là rất nhạy.”

“Phải, cho một lão bà lạc hậu, bà đã làm rất tốt.”

Jack bật cười. “Thế còn cậu con trai? Bà có thể nói cho cháu biết gì về cậu ta?”

“Robert? Không nhiều lắm. Cậu ấy là một đứa trẻ có lễ phép, nhưng không được thông minh như cô chị của mình. Ellie đã hết lòng với cậu ta, hay gần như thế bà đã nghe. Trong thực tế, cô ấy đã quá nuông chiều cậu ta.”

“Bà bà, bà đúng là một nguồn suối thông tin. Sao bà có thể biết tất cả điều này?”

Bà trao cho chàng một cái nhún vai nhỏ bé. “Bà có bạn bè mà bà thương xuyên thư từ qua lại. Cháu chắc nhớ Agatha Lyle? Cháu trai út của bà ấy đang học tại Oxford và biết Robbie khá rõ. Còn có Phu nhân Elizabeth Stuart, phu nhân của ngài đại sứ. Bà ấy cũng giúp cho bà theo sát những tin tức mới nhất.”

Sự hứng thú của Jack trở nên bén nhạy. “Phu nhân Elizabeth biết Ellie?”

“Thông qua Ngài Charles. Cha của Ellie là cha đỡ đầu của ông ấy và đã rất quan tâm đến ông ấy khi ông ấy là một cậu bé. Trong thực tế, họ đã rất thân. Bà nghĩ rằng ông ấy đã muốn làm nhiều hơn cho Ellie và em trai cô, nhưng cô ấy quá tự ái để chấp nhận sự giúp đỡ.”

Điều đó giải thích một điểm đã khiến chàng khó hiểu. Bây giờ chàng đã hiểu tại sao Ngài Charles đã rất quan tâm đến chị em Brans-Hill.

Người con gái đó bị chứng gì chứ? Mọi người đều muốn giúp đỡ nàng, nhưng nàng lại từ chối tất cả.

Bà của chàng nhẹ nhàng nói, “Không ai thích bị làm kẻ nghèo nàn trong mối quan hệ hết, Jack ạ, như cháu nên biết với thân phận của một người con trai thứ.”

Sau một lúc, chàng mỉm cười. “Không có điều gì mà có thể thoát khỏi mắt bà.”

“Ồ, bà không cho là vậy. Cháu vẫn chưa kể với bà những gì đã xảy ra giữa cháu và Ellie.”

Chàng vui vẻ nói: “Không có gì xảy ra, bà bà ơi. Như cháu đã nói với bà, cháu đã cứu cô ấy khỏi một cuộc bạo động. Cháu không biết cô ấy đến Cung Điện Hoàng Gia để làm gì.”

Bà nội của chàng gật đầu. “Bà tin cháu, than ôi, nhưng bà không nghĩ rằng thế giới sẽ tin cháu.”

Chàng thở dài. “Chỉ cần cho cháu biết nơi cô sống.”

***

Ellie điều chỉnh ngọn nến để giúp nàng đọc rõ hơn. Ngay cả vào ban ngày, nàng cũng buộc phải thắp sáng một ngọn nến. Trong tầng hầm trú thân của nàng, không bao giờ có một tia sáng mặt trời xuyên qua các khung cửa sổ bé nhỏ kia.

Nàng đã không xem nơi này như nhà của mình, mà chỉ là một trạm trú chân tạm thời giữa các công việc. Giá mướn nó được rẻ và còn được thuận tiện, và là một nơi để lưu trữ vài mảnh đồ vật nội thất của mẹ nàng mà nàng muốn giữ lại. Và khi nào nàng cảm thấy những bức tường này quá chật hẹp thì Công viên Hyde chỉ cách đấy một đoạn đường ngắn đi bộ mà thôi.

Nàng đã có không ít cuộc tản bộ tại Công viên Hyde, nhưng không phải hôm nay. Sau khi đọc những bức thư vừa được đưa đến bởi người phát thư thứ nhì, không một tia sáng [hy vọng] nào còn lại trong nàng. Vì vậy, nàng đã tự pha cho mình một tách trà dược thảo và đã khóc cho hết những tủi buồn.

Nàng không thể ngừng đọc những bức thư ấy. Ngay cả bây giờ, nàng ngồi tại bàn, vuốt cho chúng thẳng thóm lại, và đọc chúng thêm một lần nữa. Mỗi bức thư đều có cùng một nội dung như bức trước. Vị trí mà nàng đã xin làm đã không còn trống, cảm ơn nàng rất nhiều, vân vân, vân vân. Và điều này được xảy ra trong khi họ chưa bao giờ phỏng vấn nàng.

Tên của nàng đã nói lên tất cả, mặc dù nàng đã đổi lại thành Elinor Brans-Hill. Chuyện thật là kỳ lạ, chỉ trong vòng chưa đầy hai tuần, mà lời đồn về chuyện nhục nhã của nàng đã lan xa.

“Ít nhất,” nàng lớn tiếng nói: “đối với các gia đình giàu có ở Luân Đôn mà có thể đủ khả năng để trả lương cho người đồng hành của phụ nữ.”

Nàng lại làm chuyện đó nữa rồi, tự nói chuyện với mình. Cái nàng mong ước là có một chú chó con. Lúc ấy nàng có thể nói những cảm nghĩ của mình lớn tiếng mà không tự cảm thấy mình bị điên.

Nàng sẽ phải làm lại từ đầu, chỉ là lần này, nàng phải tìm kiếm một vị trí bên ngoài Luân Đôn, nơi mà chưa ai từng nghe đến cái tên Ellie Brans-Hill. Nhưng không được quá xa. Nàng vẫn muốn được ở gần Robbie.

Thở dài, nàng trải tờ báo sáng nay trên mặt bàn và đánh dấu bất cứ việc gì có vẻ hứng thú.

Có một quảng cáo tìm một quản gia cho một gia đình bác sĩ đang phát triển [gia tăng nhân khẩu] tại Hampstead.

Hampstead. Đó gợi nhớ lại một ít ký ức trong nàng. Người họ hàng của nàng đã tặng nàng một ngôi nhà làng tại Hampstead sau vụ suy sụp kinh khủng kia tại Paris. Nếu Dorothea là một loại phụ nữ khác, nàng có thể bị cám dỗ để chấp nhận đôi chút. Nhưng nàng sẽ không cho Dorothea một cơ hội nào khác để khiến cuộc sống của nàng khổ sở. Ông Cardvale đáng thương.

Nàng đọc lại phần quảng cáo thêm một lần nữa.

Một gia đình đang phát triển. Điều đó có nghĩa là nàng sẽ vừa là quản gia, vừa là vú em. Tuy nó không bằng những vị trí xưa của nàng, nhưng còn tốt hơn so với nơi ảm đạm này.

Hoặc nàng có thể trở lại làm Aurora. Một đêm với thân phận Aurora sẽ giải quyết tất cả vấn đề của nàng.

Hoặc nó có thể biến thành một sự cố bất hảo như lần trước.

Trước khi nàng đã đi quá xa với dòng ý tưởng ấy, nàng đánh một dấu bút chì bên cạnh cái quảng cáo cho vị trí “Quản Gia tại Hampstead”. Vị trí đó có nhiều điều tốt để có thể suy nghĩ - không khí tươi mát của miền thôn quê và lại gần Luân Đôn.

Ấm nước trên lò đã bắt đầu huýt còi [báo động đã sôi]. Nàng đứng dậy và pha một ấm trà mới. Khi trà được thấm, nàng rót ra một tách và thêm vào một muỗng cà phê thuốc nước nàng tự pha chế- với công thức của mẹ - để giúp định kinh. Thuốc pha chế mạnh liều này lý ra là dành cho bà chủ nhà vì bà thường bị chứng mất ngủ. Một phụ nữ trẻ trung,khỏe mạnh không nên cần đến những loại viện trợ này.

Ý tưởng ấy chỉ khiến nàng thêm trầm uất.

Nàng ngồi trước ngọn lửa đang cháy âm ỉ, sưởi ấm những ngón chân, nhấm nháp tách trà nóng. Lò sưởi là nơi ấm cúng nhất trong căn nhà. Cái hốc tường nơi nàng kê giường ngủ được che khuất bởi tấm màn thì lại lạnh như một ngôi mộ.

Nàng thở dài rồi thở dài lần nữa. Nàng đã có lần xuống chó trước đây, nhưng chưa bao giờ thấp đến mức này. Số tiền của Aurora đã không còn vì đã phải dùng tất cả để trang trải nợ nầng của Robbie. Và Robbie không còn là cậu bé như trước khi cậu ấy đến Paris. Cậu đã nói với nàng rằng cậu bị tấn công trong một cuộc ẩu đả.

Điều mà cậu không có can đảm để nói với nàng cho đến khi họ về lại Anh là cậu ấy tạm thời đã bị đuổi học từ đại học Oxford vì đã thi trượt môn tiếng Hy Lạp. Đó là lý do tại sao cậu muốn xuất hành làm một chuyến đi chơi đến Paris. Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch! Bây giờ cậu ấy đã phải học trầy da tróc vẫy để đậu kỳ thi này bằng không cậu sẽ bị đuổi hẳn và đó chính là điểm kết thúc của nền giáo dục của cậu tại đại học.

Trong thời gian này, cậu đang hồi phục sức khỏe tại nhà của Bác Freddie ở Chelsea. Nàng đã đến thăm cậu một lần, nhưng chuyến thăm đã không được toại ý.

Nàng chậm rãi nhấm nháp tách trà, cuộc hội thoại với Robbie khi trên đường về lại anh được khơi lại trong tâm trí nàng. Milton đã bảo đảm tất cả mọi thứ em trai nàng nói với nàng. Nhưng cả hai đều có vẻ rất khẩn trương và luôn tránh né. Họ đã nói thật với nàng đến một điểm nào đó, nhưng đấy không phải là toàn bộ sự thật.

Thật sự đang xảy ra chuyện kinh thiên gì thế?

Có lẽ nàng đã tưởng tượng ra mọi thứ. Cuộc sống giống như một con chuột chũi trong đường hầm dưới lòng đất đã không giúp ích gì. Đây là hộ khẩu thường trú của nàng, lúc xưa khi nàng mới mướn nó ngay sau khi nàng rời khỏi mái nhà và dưới sự bảo vệ Cardvale, nàng đã rất vui mừng. Giá nó rẻ mạc và nó đủ rộng để chứa những đồ nội thất của mẹ nàng.

Nhưng điều tốt nhất chính là căn phòng này có một lối cửa dẫn ra bậc thang lát đá để trực tiếp đến phố Henrietta. Nơi này được yên tĩnh và riêng tư, và việc đi lại của nàng sẽ không bị ai chú ý, quan tâm.

Hiện giờ chính là vì nó lại quá gần với con phố để được thoải mái [có vẻ nguy hiểm]. Không nghi ngờ rằng lại là sức tưởng tượng của nàng đã bắt đầu giở trò, nhưng nàng đã bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân muộn trong đêm, tới lui trên những bậc thềm đá bên ngoài. Nàng bị mất bình tĩnh đến nỗi phải để một ngọn nến thắm sáng trước lò sưởi khi nàng ngủ, hy vọng rằng ánh sáng có thể xua đuổi kẻ xâm nhập.

Tay nàng giật nảy. Giờ nàng lại nghe thấy chúng, những tiếng bước chân xuống cầu thang của nàng.

Có một tiếng gõ cửa. “Ellie?” Là giọng nói của bà chủ nhà nàng. “Có một quý ông muốn gặp cô. Là luật sư của cô.”

Nàng đặt tách trà xuống và hít không khí vào lòng phổi nàng. Theo đà này, nàng chắc sẽ phải bị vào Bedlam [nhà thương điên được nổi tiếng qua tác phẩm Rebel Angels của Libba Bray]. Đứng lên, nàng vội vã đến mở khóa cửa. Người đàn ông đẹp trai rám nắng đã lấp đầy ô cửa không phải là luật sư của nàng.

“Jack!” Nàng ngạc nhiên. “Sao anh lại đến đây?”

Chàng cúi người chào, nhắc nhở nàng để ý đến lễ phép. Nàng nhún người chào.

“Hãy tha thứ cho sự xâm nhập,” chàng nói: “nhưng tôi có một bức thư khẩn cấp đang cần sự chú ý của cô.” Quay sang bà chủ nhà, chàng nói: “Tôi thường làm việc trong giờ văn minh hơn tại văn phòng của tôi, nhưng như tôi đã nói, vấn đề rất cấp bách.”

Lời thuyết này đã khiến Ellie khá vui thú. Bà Mann sẽ không quan tâm một quý ông đến thăm viến nàng trễ cỡ nào hoặc là liệu những lễ giáo có được tuân thủ không. Bà chăm sóc tất cả những người thuê phòng của bà như một người mẹ, và tham vọng duy nhất bà dành cho Ellie là được xem nàng ổn định với một quý ông trẻ trung lịch sự nào đó. Bà chỉ sẽ quá vui để nới lỏng những quy tắc lễ giáo.

Jack đã nhìn qua vai nàng để kiểm kê mọi thứ trong khu cư trú tồi tàn và chật chội của nàng. Nàng không cảm thấy xấu hổ, nhưng hai má nàng cũng đỏ bừng như nhau. Trong nàng có một sự thúc giục kỳ lạ để đóng sầm cửa vào mặt chàng, nhưng điều đó sẽ khiến Bà Mann bị sốc. Ngay cả bây giờ, bà làm những vẻ mặt với nàng, ý bảo nàng phải mỉm cười và đối tốt với người đàn ông này.

Quyền quyết định đã bị tướt khỏi tay nàng. Jack đuổi khéo Bà Mann với một cái khom người chào duyên dáng rồi tiến vào phòng, buộc Ellie phải lùi lại một bước, sau đó chàng đóng cửa lại. Sự yên tĩnh của chàng khiến nàng cảm thấy bất ổn và nàng thắc mắc tự hỏi không biết chàng đang nghĩ gì.

Chàng đã cố không để cho cảm xúc của mình lộ ra. Chàng đã nghe nói về cảnh khốn khó, nhưng đây lại là quá đáng thương và cũng không cần thiết. Một là nàng có những người bạn tốt luôn vui vẻ dang tay giúp đỡ nàng. Ngài Charles là một. Cardvale là hai. Tất cả điều đó sang một bên, chàng biết rằng nàng có được một khoản tiền lớn để tùy ý sử dụng trước khi nàng rời Paris.

Chàng bắt gặp ánh mắt không phòng ngờ trong mắt nàng và đã nhìn thấy một thứ gì đó chàng đã không bao giờ ngờ đến. Nàng trông thật tả tơi.

Như thể đọc được tâm trí của chàng, nàng thẳng lại đôi vai và nâng cao chiếc cằm. “Tôi mới vừa khỏi cảm,” nàng nói, sau đó đưa tay vào trong túi lấy ra chiếc khăn mù soa để hỉ mũi.

Chàng ôn tồn nói. “Cô đã nên bảo với tôi ngay tại Paris rằng cô là ai. Tôi đã có thể giúp cô, Ellie, cả cô lẩn Robbie. Tôi không biết tại sao tôi đã không nhận ra cô.”

Nàng đã phải hỉ mũi thêm một lần nữa. “Cảm ơn anh, nhưng chúng tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Chúng tôi có thể tự lo liệu.”

Cảm xúc mềm mỏng hơn của chàng đã bốc hơi. “Ồ phải, tôi có thể thấy được cô tự lo cho mình tốt đến ngần nào. Đã xảy ra chuyện gì với số tiền cô có tại Paris? Rõ ràng là cô đã không dùng nó cho bản thân cô, vậy thì cô đã... ah, chắc phải là Robbie.”

Gương mặt nàng thắt lại. “Anh không phải là luật sư của tôi. Tôi không nợ anh lời giải thích nào. Và tại sao anh lại có mặt ở đây?”

“Chúng ta hãy ngồi xuống?”

“Không được, cho đến khi tôi biết lý do tại sao anh đến đây.”

Giọng điệu của nàng đã không khiến chàng đỡ bực tức. Cụt ngủn như nàng, chàng đáp: “Tôi đến đây thể theo yêu cầu của Ngài Charles Stuart. Ông ấy yêu cầu tôi can thiệp thay mặt em trai của cô.” Chàng rút một lá thư ra từ trong túi. “Bức thư của Ngài Charles sẽ giải thích tất cả mọi thứ.”

Chàng giữ bức thư trên cao, ngoài tầm với của nàng. “Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống chứ?”

Nàng nổi cáu khi chàng tóm lấy khuỷa tay nàng và đưa nàng ngồi vào một chiếc ghế. Chỉ khi cả hai đều ngồi xuống chàng mới giao bức thư cho nàng. Nàng phá vỡ con dấu và bắt đầu đọc. Trước khi nàng đọc hết bức thư thì mặt nàng trắng như sáp.

“Sao?” chàng cuối cùng nói.

Nàng đang nhìn chằm vào bức thư ngây dại. Tiếng nói của nàng rất yếu. “Tôi biết Robbie đã vướng phải một chút rắc rối, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng được một chuyện như thế này.” Nàng nhìn lên chàng. Sắc huyết đã trở lại trên đôi má nàng và nàng nói thật cương quyết: “Đó không phải là sự thật! Nó không thể! Robbie không có cái ác tâm để tổn thương bất cứ ai. Cậu ấy là một cậu bé tốt.” Giọng nàng bắt đầu mếu máo, nhưng nó đã không ngăn nàng. “Ngài Charles nói rằng bằng chứng cáo tố cậu ấy chỉ à gián tiếp. Nhưng tôi cho rằng họ nên đi nơi khác để tìm kẻ sát nhân của họ!”

“Tôi xin lỗi. Tôi cần phải có nhận ra em trai của cô đã không kể mọi thứ với cô.”

“Không có gì để kể! Cậu ấy là vô tội.”

“Tôi tin cô. Ngài Charles cũng vậy. Chúng tôi không phải kẻ thù của cô. Chúng tôi muốn giúp cô.”

Nàng đưa bức thư lên và đọc nó một lần nữa. “Cô diễn viên,” nàng nói. “Giờ tôi đã nhớ. Họ đã tìm kiếm người yêu của cô ta.” Nàng ngướt mắt nhìn vào mắt của chàng. “Người đó không thể là Robbie.”

“Cô có chắc chắn không?”

Không. Nàng không chắc chắn về bất cứ điều gì ngoại trừ việc em trai nàng không phải là một kẻ sát nhân. Nàng nói: “Ngài Charles nói rằng anh sẽ giải thích những gì cần phải làm. Ông ấy có ý gì?”

Chàng hơi chuyển mình, nhít người về phía trước ghế. “Tôi phải gặp Robbie và lấy khẩu cung của cậu ta, một tờ khẩu cung sẽ được luật sư tôi công chứng. Trong khi đó, Ngài Charles sẽ tự điều tra về cái chết của Louise Daudet. Hiện giờ thì Robbie không phải ra tòa. Có những kẻ tình nghi khác trong vụ án, và nếu tất cả đều tiến triển tốt đẹp, lời khai đã được công chứng do tôi gửi cho Ngài Charles sẽ rửa sạch tội danh của em trai cô.”

Nàng lặng lẻ nói: “Anh sẽ không đưa cậu ấy trở lại Pháp chứ?”

“Tuyệt đối là không. Tôi hứa với cô.”

Khi nàng lại sụt sịt, chàng với tới để nắm lấy đôi bàn tay của nàng. “Không có cần thiết phải lo lắng như thế,” chàng bảo. “Robbie sẽ có được sự bảo hộ của tôi, cô hiểu không?”

Nàng gật đầu, nhưng vẫn chớp chớp mắt.

Chàng nhìn đôi tay của nàng và cau mày. “Cô đang lạnh như băng.”

Nàng cố rút tay nàng ra. “Đó là lỗi của tôi. Tôi để cho ngọn lửa cháy quá thấp. Nếu anh cho tôi một giây lát, tôi sẽ đổ đầy thùng than.”

“Than được chứa ở đâu?”

“Tất nhiên là trong hầm than.” Nàng có vẻ cau có. “Nó không có gì là khó khăn.”

Chàng biết rằng cái hầm than sẽ nằm tại một trong những ngôi nhà bên ngoài vườn và đã chuẩn bị để tự đi nhưng chàng lại có một ý tưởng tốt hơn. Chàng muốn đưa nàng ra khỏi ngôi nhà chật chội sầu thảm này đến một nơi có ánh sáng và được ấm áp, một nơi mà họ có thể có một ít thức ăn và một ly rượu đi kèm.

Chàng đứng dậy. “Có một quán trọ chỉ ngay đường Oxford, quán Windsor Arms. Nơi đó vừa ấm áp lại thoải mái và chỉ là một đoạn cuốc bộ ngắn ngủi. Chúng ta có thể đến đó nói chuyện.”

Khi nó có vẻ như nàng sắp sửa tranh cãi, chàng bèn nói thêm: “Tôi thấy đói, Ellie ạ. Thực tế là đói rung. Và tôi không cho rằng cô có sẵn rượu mạnh trong nhà. Bia cũng được.”

“Chắc chắn là không!”

“Ngay cả rượu thuốc brandy cũng không?”

“Tôi có thể cho anh một tách trà thuốc.”

Chàng cười toe toét. “Cảm ơn cô, nhưng trà lại khiến tôi bị phát ban.”

Một nụ cười miển cưỡng cong trên môi nàng. “Ồ, thôi được rồi.” Nàng đứng dậy. “Nhưng anh hẳn nhận ra rằng nếu mọi người nhìn thấy chúng ta ở với nhau, sẽ có thêm các lời nhảm nhí.”

“Họ sẽ không nhìn thấy chúng ta. Bên ngoài đã tối và Windsor Arms lại nằm trong một hẻm cụt yên tĩnh [cul-de-sac: đường chỉ một lối vô và ra duy nhất]. Hãy mặc áo khoác của cô vào.”

Nàng trao chàng một ánh mắt biết nói, nàng cầm một ngọn nến châm lửa từ ngọn đèn, và bước vài bước đến cái hóc tường nơi nàng dùng để làm phòng ngủ. Chàng để ý thấy lá thư của Ngài Charles vẫn còn trong tay nàng và phỏng đoán rằng nàng sẽ muốn đọc nó lại khi không có chàng theo dõi nàng.

Nụ cười toe toét của chàng đã phai nhạt ngay trong lúc nàng vừa biến mất sau bức rèm. Chàng cảm thấy không khí ảm đạm trong căn ngục u tối chật chội mà Ellie gọi là “nhà” quá lạnh. Chàng đã hứa với Ngài Charles chàng sẽ làm những thứ trong khả năng chàng cho cả hai người - Ellie và em trai nàng, và chàng càng quyết tâm hơn bao giờ hết để thực hiện lời hứa của mình.

Và điều đầu tiên chàng sẽ làm là chuyển Ellie đến một môi trường thân thiện hơn. Trong trí tưởng tượng của chàng, chàng đã nhìn thấy một căn phòng với ánh sáng xuyên qua những khung cửa sổ dài. Sẽ có một cánh cửa của Pháp dẫn vào trong vườn, và một cây táo...

Đôi môi chàng co giật khi chàng nhận ra rằng căn phòng chàng đang nghĩ đến chính là phòng khách của ngôi nhà Ellie đã lớn lên, căn nhà của cha xứ. Một ngôi hạnh phúc như chàng đã nhớ.

Nàng không nên sống trong hoàn cảnh thế này.

Có một tờ báo được tr ải trên mătbàn. Chàng cầm nó lên, tò mò xem những gì đã khiến nàng có hứng thú. Trang được mở ra là phần quảng cáo. Có một số quảng cáo đã được đánh dấu, tất cả đều là những vị trí như cô giáo tại gia hoặc người đồng hành cho các quý cô, với một ngoại lệ. Đó là vị trí của một quản gia ở căn nhà bận rộn của một bác sĩ tại Hampstead.

Khuôn mặt chàng nghiệt ngã khi chàng để tờ báo sang một bên.

Trên cùng một mặt bàn còn có một số lá thư được xếp chồng ngay ngắn. Chàng do dự trong giây lát, nhưng lương tâm của chàng lại được xoa dịu một cách dễ dàng. Động lực duy nhất của chàng là giúp đỡ Ellie. Với ý nghĩ đó, chàng cầm chồng thư lên và bắt đầu đọc từng cái một.

Chúng rất ngắn gọn và đánh vào trọng điểm, những lời lẽ người viết đã sử dụng khiến chàng nổi nóng. Chàng lướt mắt nhìn rõ những chữ ký, ghi nhớ từng tên một, quyết tâm rằng nếu có một trong những người kém vận may này mà bao giờ gặp phải chàng, chàng sẽ dạy cho họ những lễ phép mà rõ là họ không có.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng, chàng nhanh chóng đặt chồng thư lại vị trí cũ.

Vật đầu tiên nàng nhìn khi nàng bước vào phòng là chồng thư nằm trên bàn. Điều cuối cùng chàng muốn là đè bẹp lòng tự ái của nàng, vì thế chàng đã đẩy nhẹ tờ báo như thể chàng vừa đặt nó xuống.

“Tôi thấy ông Amherst đã được bổ nhiệm làm ngài đại sứ tại Trung Quốc,” chàng nói. “Amherst đáng thương. Đấy là kết quả của việc xem thường phe cánh của thái tử.” Chàng nói thêm một cách nghiêm trọng hơn: “Sự việc không phải vô vọng. Giờ cô không phải chỉ có một mình, Ellie. Tôi đã hứa với Ngài Charles tôi sẽ giúp cô và em trai của cô, và tôi luôn giữ lời hứa của mình.”

Dáng vẻ mong manh của nàng đã tan biến và một tia sáng vui thú lóe lên trong mắt nàng. “Cẩn thận nhé, Jack,” nàng cảnh cáo. “Chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra lần trước anh hứa sẽ giúp tôi.”

“Ah, nhưng lần trước cô đã giữ bí mật với tôi. Nếu lúc đó tôi được biết rằng cô là cô bé khoe khoang đến mức không thể chịu đựng nổi, và là người đã từng giảng dạy cho tôi về sự khác biệt giữa dạng động từ được sử dụng như danh từ và và tỉnh từ dùng như danh từ, tôi đã bỏ cô vào máng nước như tôi đã làm lúc xưa. Aurora, quả thật vậy!”

Nàng mỉm cười. “Anh còn nhớ ngày đó à?”

Chàng gật đầu. “Nhãi con sành đời!”

“Tôi muốn gây ấn tượng với anh. Tôi chỉ là thực hiện nó một cách sai lầm.”

“Ừ, thì bây giờ cô cũng có thể cố gây ấn tượng với tôi. Không còn có bí mật gì nữa nhé, Ellie. Cô phải cho tôi biết tất cả mọi chuyện.”

Nàng nhanh chóng nói: “Tôi chưa không đồng ý với bất cứ điều gì.”

“Chưa, nhưng cô sẽ.”

Nàng ngẩng đầu lên, nhưng sau một cái nhìn vào khuôn mặt không mỉm cười của chàng, nàng đã không làm gì hơn là trút một tiếng thở dài. “Chúng ta đi chứ?”

Khi chàng theo chân nàng lên cầu thang, những ý tưởng của chàng thật quá cách xa với niềm vui vẻ. Có rắc rối của Robbie, nhưng trong lúc này vấn đề của Ellie khiến chàng bận tâm nhiều hơn. Khi còn là một cậu bé, chàng đã trêu chọc nàng không một chút thương tiếc, nhưng bất chấp điều đó, đã có một loại tình cảm thông thường giữa họ. Nó vẫn còn đó và đấy là lý do tại sao chàng muốn nhìn thấy nàng được an ổn trong một mái nhà tốt đẹp thoải mái, của riêng nàng, chứ không phải chỉ tồn tại ở một nơi như thế này.

Giọng điệu qua những bức thư nàng nhận được từ những nhà tuyển dụng là một thứ khác đã làm phiền chàng. Chỉ vào lúc này chàng mới nhận ra rằng nàng đã phải trả một cái giá đắt thế nào cho cuộc phiêu lưu của nàng đến Cung Điện Hoàng Gia. Không. Không phải là Cung Điện Hoàng Gia cho nhiều mà chính là thời gian cô nam quả nữ mà nàng trải qua với chàng. Tin tức ấy đã nhanh chóng lan tràn.

Ý nghĩ mà vẫn quẩn quanh tâm trí chàng là chàng phải làm sao để mọi thứ được đúng đắn lại cho nàng.