Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)

Chương 15




Trong những tuần tiếp theo, vận khí của Ellie đã được chuyển tốt. Bắt đầu từ khi ngài Charles viết thư báo rằng nghi phạm chính trong vụ án hiện giờ là cô gái hóa trang của Louise và người yêu cô. Dường như Louise Daudet đã rút một khoản tiền lớn từ ngân hàng của cô.

Không những số tiền ấy đã bị mất tích, mà còn có những món nữ trang rất đặc sắc của cô, và có ai đó đã loáng thoáng nhớ rằng mình đã nhìn thấy cô gái hóa trang đã đeo một cây ghim trên áo thuộc về nữ diễn viên này trong ngày hoặc là cận ngày của vụ án giết người.

Ellie và Robbie đang ở trong văn phòng của Jack khi chàng đọc lá thư của ngài đại sứ cho hai chị em nàng nghe. Khi đọc xong đoạn kết, chàng gấp lá thư và khóa nó vào học tủ. “Anh không cần phải nói với các em,” chàng nói: “rằng chuyện này chưa giải quyết được gì. Cô gái giúp hóa trang chỉ là bị tình nghi trong vụ giết người. Cô ấy chưa có bị buộc tội.”

Robbie lắc đầu. “Nhưng tại sao cô ấy đã trở thành nghi phạm chính trong vụ án? Họ phải biết từ lời khẩu cung của chúng em gửi đến ngài Charles rằng em đã có mặt tại hiện trường hung án. Nếu em là một nhân viên pháp luật, em sẽ nghĩ phải cần nhiều hơn là một cái cây ghim áo mà người giúp hóa trang đã đeo trên người để làm chứng cớ buộc tội. Tất cả mọi thứ chúng ta biết đều có thể chỉ đơn giản là Louise đã dùng cây ghim áo đó làm một món quà cho cô gái.”

“Đúng,” Jack nói: “nhưng có sự khác biệt là, người giúp hóa trang và người yêu của cô đã biệt tích. Không một ai nhìn thấy họ kể từ đêm của vụ án. Em dẩu có lẩn trốn, nhưng cuối cùng em cũng nguyện ý đứng ra để làm một tờ biên bản.

Chuyện này đối em là một lợi thế. Ngoài ra còn có ngài Charles. Ông ấy đứng cùng chiến tuyến với em, nên họ biết họ cần phải đào ra nhiều hơn là những bằng chứng tình huống cho vụ án này. Ngài Charles có một tầm ảnh hưởng đáng kể với chỉ huy trưởng Wellington.”

Bỗng nhiên những chuyện này có vẻ quá mức chịu đựng của Ellie. Đôi mắt nàng trở nên ửng đỏ. Robbie lúng túng vỗ lên bờ vai nàng. “Thôi, thôi, chị ạ. Đừng có như vậy mà. Cuối cùng thì mọi thứ cũng sẽ ổn thôi.” Cậu gượng ép bật một tiếng cười. “Có ngài Charles và anh Jack đứng về phía mình, sao chúng ta có thể không thành công với việc chứng minh em là trong sạch được? Anh Jack, anh nói với chị ấy đi.”

“Anh thích nói”, Jack mỉm cười nói: “rằng có Ellie bên cạnh em, em sẽ không còn gì để bận tâm.”

Ellie đã cười trong nước mắt.

Robbie nhỏm người đứng dậy. “Em muốn cảm ơn anh, thưa anh, cho tất cả những gì anh đã làm giúp em. Và nếu có bất cứ điều gì em có thể làm cho anh, anh chỉ cần yêu cầu.”

“Em chỉ cần nghe lời gia sư dạy kèm và tập trung vào cuộc thi tiếng Hy Lạp sắp tới là được.”

“Em sẽ gắng hết sức.”

Khi nàng và Jack được ở riêng bên nhau, Ellie nói: “Đây là tin tốt, phải không Jack?”

“Có vẻ là vậy.”

Câu trả lời không khẳng định của chàng khiến nàng không hoàn toàn hài lòng. “Cậu bạn của anh, Brand Hamilton, sẽ không cần phải tiếp tục cuộc điều tra của anh ta chứ, phải không? Ý em là chuyện đó không còn có ý nghĩa gì cả?”

Nét cau mày nhàn nhạt trong mắt chàng chợt tan biến. “Chưa bao giờ có bao nhiêu bằng chứng để gợi ý rằng em hoặc Robbie bị nguy hiểm gì. Tất cả xem ra chỉ là suy đoán của anh. Xét cho cùng thì anh đã sai.”

“Thật là một sự giải tỏa!” Nàng đứng lên. “Anh có lời khuyên nhủ nào dành cho em không?”

Chàng đâu các đầu ngón tay vào nhau, rồi nhìn lên nàng. “Thật ra thì có. Đã đến lúc em phải ra mắt với xã hội thượng lưu rồi đấy. Em không nên nhìn sợ hãi như thế. Chuyện này không tệ hơn chuyện Robbie phải đối diện với cuộc thi tiếng Hy Lạp là bao. Và anh cũng đã tìm được người dạy kèm hoàn hảo cho em.”

Sau khi nàng rời đi, Jack ngồi tại bàn của chàng, nhìn chằm vào khoảng trống trước mặt, ngón tay chàng đánh nhịp một cách vu vơ. Mặc dù chàng đã nói những chuyện ấy với Ellie, chàng vẫn không hài lòng với tình trạng vấn đề của họ vẫn chưa được giải tỏa hoàn toàn, nhưng chàng không có gì để chứng minh quan điểm ấy của mình.

Trong thực tế, tất cả mọi việc đều chống lại với quan điểm ấy. Đã không còn những vụ xâm nhập, không còn những cuộc tấn công, không có ai theo dõi nàng và Robbie. Một người đàn ông biết lý lẽ sẽ phải chấp nhận sự thật hiển nhiên này.

Trên chiến trường, một sĩ quan mà quá dễ dàng chấp nhận chuyện hiển nhiên có thể dẫn đoàn đội mình vào cạm bẫy. Chàng không sẵn lòng mang Ellie ra để đánh cuộc.

Thà là nhầm lẫn vì quá cẩn thận, còn hơn là phải gánh lấy hậu quả. Cuộc điều tra sẽ được tiếp diễn.

Người dạy kèm hoàn hảo của Ellie hóa ra là cậu bạn của Jack, anh Ash Denison. Ash đã là một thành viên của nhóm ‘người ăn diện’. Anh biết làm thế nào để đưa một phụ nữ lên hương và thuận lợi đưa cô vào xã hội thượng lưu.

Lúc đầu Ellie có vẻ cảnh giác, nghĩ rằng mình sẽ bị làm mất mặt hết lần này đến lượt khác, nhưng khi Ash giới thiệu nàng với một người bạn của anh, anh Beau Brummel, người đã cố ý diển hành cùng nàng trong một lần nghỉ giải lao giữa cuộc trình diển tại Nhà hát Đế Vương, và những dòng người rỉ rã dừng lại để chuyện trò đã trở thành một dòng lũ, nàng nhận thức được mình đã may mắn ngần nào để có được Ash làm người kèm cho nàng.

Beau Brummel, không biết vì lý do lạ đời nào, lại có một tầm ảnh hưởng cực lớn. Một lời từ anh ấy có thể khiến một phụ nữ được nổi hoặc ngược lại. Mà nàng là một trong số người may mắn ít ỏi ấy.

Mặc dù nàng đã cố gắng, tuy nhiên, nàng vẫn không thể hoàn toàn vượt qua mối âu lo của mình. Với thân phận bá tước phu nhân xứ Raleigh, nàng được dự kiến sẽ nằm trong nhóm người được nổi. Mọi người đều quan sát nhất cử nhất động của nàng. Nàng biết có một số người sẽ hy vọng rằng được thấy nàng trở thành trò cười cho thiên hạ [ngã sấp mặt vào đất]. Sự mong muốn để tránh khiến Jack bị mất mặt của nàng khiến nàng kiên quyết tiến đến thành công.

Đây chỉ là hiệu xuất của sự kiêu hãnh của bản thân nàng. Càng ngày nàng càng thấy rõ rằng, với Jack, hành động luôn vang dội hơn lời nói. Sau khi nàng phân loại tất cả những cách chàng đã giúp Robbie và ngay cả nàng kể từ khi hai chị em nàng lao bừa vào cuộc sống của chàng như một ngôi sao chổi rực lửa, nàng có cảm giác tội lỗi vì nàng cứ cau có với chàng chỉ vì chàng không được lưu loát với từ ngữ. Chàng không phải là không có khiếu với ngôn ngữ hơn là quá thẳng thừng để người khác không còn đất xoay sở.

Nàng thật mong là họ có thể làm lại từ đầu. Vậy thì sẽ không có cánh cửa nào bị khóa để ngăn cách chàng và nàng. Điều duy nhất nàng cần làm là mời chàng vào phòng nàng. Nàng đang củng cố lòng dủng cảm để làm việc ấy, cố biểu hiện qua hành động của nàng cho chàng thấy được những điều mà nàng thật khó nói thành lời. Nàng đã mở khóa cửa từ nảo nao rồi. Tại sao người đàn ông đầu gỗ ấy lại không chịu vặn núm cửa?

Một điều nàng biết rằng sẽ khiến Jack được vui lòng là nếu nàng và Caro có thể trở thành bằng hữu. Nói thì dễ, bởi Caro chưa từng giấu giếm sự thiên vị của cô lệch về phía Frances. Nản lòng, nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng, Ellie đà mời Caro cùng đi du ngoạn cùng nàng trên xe ngựa với Ash trong công viên.

Bọn họ đang có mặt trên cầu thang, và Ellie đã đóng bộ để ra ngoài chơi. Caro đã rút người về phía sau như thể bị ong chích.

“Đi du ngoạn trên xe ngựa! Với chị?” Giọng Caro rung rẩy nói.

“Phải, Ash sẽ điều khiển cỗ xe, do đó em sẽ được khá an toàn.”

“Vậy còn Frances?”

“Chị ấy có chuyện gì?” Ellie hỏi, trái tim nàng chùn xuống. Nàng thật mong rằng cô ấy đã không đá động đến chuyện này.

Caro là một cô gái mỹ miều với một làn da sáng láng, một đôi mắt to đầy biểu cảm, và mái tóc đen bóng uốn dợn một cách tự nhiên. Trong thời khắc này, Ellie không thấy cô ấy có vẻ gì xinh đẹp cả. Cô ta nhìn như một mụ phù thủy [kẻ ác ôn] non choẹt.

“Chị sẽ không bao giờ thay thế được địa vị của chị Frances,” Caro tuyên bố: “không thể trong lòng của Jack cũng như là một nữ chủ nhân nơi này. Chị có thể đã lừa đảo anh của tôi khiến anh ấy kết hôn với chị, nhưng đừng hòng nghĩ rằng tôi sẽ thích chuyện ấy.”

Ellie điều chỉnh lại bao tay của nàng. “Đấy có phải là lời khước từ “không” không? Thật đang tiếc! Anh Beau Brummel đã hy vọng được quen em trong lúc chúng tôi du ngoạn trên xe. Có lẽ để lần khác.”

Nàng đi xuống cầu thang để tụ họp với Ash một cách vô tư như thể nàng không có chút ưu tư nào trên thế gian này.

Ash đã nhận ra nét mặt vui vẻ gượng ép của nàng trong giây lát. “Đừng nói với tôi rằng Frances lại giở lại những thủ đoạn cũ rít của chị ấy,” anh nói.

“Những thủ đoạn gì nào?” Nàng hỏi một cách tinh quái.

“Chị ấy chắc phải là một con ong chúa. Bọn chúng luôn luôn chích đối thủ của họ cho đến chết. Đó là bản chất của chúng.”

Nàng quay đầu nhìn anh. “Ôi, anh thật là nhạy bén. Nhưng không phải Frances người đã chích phải tôi.”

“Vậy thì là Caro.”

Nàng thở dài. “Cô ấy dành toàn tâm ý cho Frances và dường như nghĩ rằng tôi là một mối đe dọa cho chị ấy. Tất nhiên là cô ấy sai.”

Ash cười. “Không, Ellie, cô mới sai. Những ngày Frances còn được làm ong chúa chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, và chị ấy không còn cách gì để xoay sở. Caro cũng biết rõ điều này, nhưng cô ấy không sẵn sàng tiếp nhận sự thật này.”

Nàng nhìn anh ta điều động đội ngựa của anh tránh một cỗ xe của một phụ nữ trước khi cô đáp: “Lần trước một con ong chúa tỏ rõ là không mấy thích tôi, tôi đã từ bỏ tổ ra đi.” Nàng đang suy nghĩ về Dorothea. “Tôi sẽ không để điều đó xảy ra nữa.”

Ash rộng miệng cười. “Đúng là nên như vậy.”

Nếu nàng thật sự sẽ tham gia vào mùa giải này với xã hội, nàng nhất định sẽ phải ăn mặc cho đúng thân phận bá tước phu nhân của Jack, và đó đồng nghĩa với sự mua sắm một tủ quần áo mới hoàn toàn. Jack đã rất vui vẻ khi có đôi tay đầy năng lực của Ash để an bày mọi thứ cho Ellie. Anh ta là người có nhiều thẩm quyền trong thế giới thời trang của phụ nữ, và đó là một đề tài mà Jack tự cảm thấy chàng khá mù mịt.

Vì vậy chỉ vài ngày sau là Ellie đã tự mình trên đường đến tiệm may mặc của bà Clothilde, một trong những tiệm thời trang nổi tiếng nhất tại Luân Đôn, trong một cỗ xe không mui do Ash Denison điều khiển. Bá tước thái hậu [bà nội của phu quân nàng] đã nói với nàng, nếu nàng đi đến hiệu may mặc với bất kỳ quý ông nào khác thì những chiếc lưỡi không xương sẽ bắt đầu lắc léo.

Nhưng những ý kiến và tham khảo của Ash rất được mọi người chào đón. Và chuyện anh đã nguyện ý làm người cố vấn cho nàng chính là một chuyện thành công đối với nàng.

Cơ sở của bà Clothilde nằm trên con phố Knightsbridge [Hiệp Kiều, cầu hiệp sĩ]. Đây là chuyến viến thăm thứ hai của Ellie đến nơi đây. Lần đầu, nàng đã cùng Ash chọn một số thiết kế và vải mẫu khác nhau cho những bộ y phục cần thiết đủ cho nàng ăn vận đủ một mùa - nào áo đầm của buổi sớm, áo đầm đi dạo, bộ váy du ngoạn trên cỗ xe, và, tất nhiên là không thể tránh khỏi những chiếc áo dạ hội cho các buổi tiệc. Danh sách liệt kê thật là vô cùng vô tận.

Ellie cảm thấy có lỗi bởi phải khoản chi tiêu thật là lớn, nhưng mọi thứ được thực hiện dưới sự chấp thuận của Jack. Chàng đã nói chàng tin tưởng Ash sẽ không khiến chàng phải phá sản. Hơn nữa, chàng cảm thấy đề tài thời trang của quý cô chán ngắt, và cũng vì hiện giờ Quốc hội đang còn làm việc, chàng cảm thấy có nghĩa vụ để có mặt trong nghị viện đôi lúc.

Ash chỉ biết chế giễu việc này. Anh không thể nghĩ ra chuyện gì nhàm chán hơn là ngồi trong nghị viện của các quý ngài trong khi những công việc thực tế của Quốc hội thì được thực hiện bởi những thường dân. Anh thà là giúp chưng diện cho một mỹ nữ.

Bọn họ để người chăm ngựa đứng cạnh đầu ngựa trong khi họ bước vào tòa nhà. Bà chủ chỉ gặp các quý khách của mình khi có hẹn, vì vậy không có những quý khách khác mà bà cần phải chia tâm. Bà ấy đã vào khoản đầu tứ tuần và bản thân bà chính là cái quảng cáo tốt nhất cho các bộ y phục bà bày bán.

Mái tóc màu ngân bạc bạc của bà tôn vinh những nét đẹp quý tộc. Thân hình mảnh mai của bà được ôm gọn trong một bộ áo đầm dài tay màu hường đậm [màu hoa oải hương đậm]. Mặc dù bà luôn muốn quý khách được hài lòng, nhưng bà không ép người khác phải chịu quan điểm thời trang của bà. Và giọng phát âm lơ lớ của người Pháp của bà, dẩu đã phai nhạt nhiều sau một thời gian sinh sống lâu dài tại Anh, nghe rất êm tai.

Bà dẫn hai người họ lên lầu, nơi có hai người trợ lý của bà đã bày ra những chiếc áo được chọn lựa để Ellie có thể mặc trong vài tuần sắp tới, cho đến khi phần còn lại của tủ áo của nàng được chuẩn bị đầy đủ. Chẳng có một chút màu sắc xám nào trong đấy.

Ellie mê dại đứng tại chỗ, ánh mắt nàng chậm rãi lướt qua từng tác phẩm tuyệt vời này đến tác phẩm khác. Ash, với đôi chút giúp đỡ của bà, đã chọn các màu sắc phù hợp với đôi mắt màu hạt dẻ của nàng và mái tóc nâu hung - các màu như màu ngà, màu xanh lá cây, màu nâu hung, và màu hoàng kim. Nàng thấy được một viển cảnh có được ánh mắt của Jack bám sát theo nàng, bị choáng đến nỗi si dại với sự ngưỡng mộ bởi sự hóa thân của nàng để thành một tạo vật tuyệt mỹ.

Ash chăm chú nhìn nàng. “Tôi đã sắp xếp một bữa tiệc nhỏ,” anh nói: “với bà nội của Jack và Caro. Chúng ta sẽ họp mặt với họ tại khách sạn Clarendon để dùng bữa tối. Đừng lo lắng về phần của Jack. Anh ta sẽ bị bận bịu tại nghị viện hàng giờ.”

“Bữa tối! Tại khách sạn Clarendon!” Nàng chỉ biết đến khách sạn này qua danh tiếng. “Chuyện này có vẻ hơi không đúng đắn, phải không Ash?”

“Tầm phào. Cô đã nghe rõ lời tôi chưa? Bá tước phu nhân và Caro sẽ có mặt. Oh, tôi cũng đã mời Robbie, nhưng cậu Milton bạn của cậu có dịp vào thành và họ đã có hẹn để đến viến nhà hát với bạn bè.”

“Vậy còn Frances?”

“Tôi đã không bận tâm để hỏi. Chị ấy hình như đang tổ chức một trong những hội họp văn học của chị ta, cô không nhớ sao?” Đôi mắt của anh đang lấp lánh.

Đôi môi của nàng có chút co giật. “Anh đã làm gì để thuyết phục Caro đến tham gia cùng chúng ta?”

“Tôi đã hứa rằng Beau Brummel sẽ có mặt. Sao cô không còn nở nụ cười?”

“Tôi không có ăn vận sẵn cho bữa tiệc ăn tối này.”

“Đấy,” anh kiên nhẫn thố lộ: “chính là lý do tại sao chúng ta có mặt nơi này.” Anh quay sang nói với bà thợ trang phục. “Thưa bà, chúng ta sẽ bắt đầu chứ?”

Cho đến lúc họ đã sẵn sàng để rời đi, đầu óc của Ellie đã quay cuồng. Ash và Bà chủ đã thảo luận và xử lý nàng như thể nàng là một cô búp bê để trưng bày thời trang trong cửa hàng không có trí tuệ của bản thân. Sự phẫn nộ của nàng cũng chỉ rất ngắn ngủi. Bởi làm sao có một phụ nữ nào có thể phản đối khi được miêu tả bằng những từ ngữ đầy tâng bốc?

“Thật là một niềm vui để được chưng diện cho một người với thân hình cân đối hoàn mỹ.” Bà chủ tiệm nói.

“Sắc màu quả mơ này thật là quá hoàn hảo khi mặc trên người cô ấy. Nó tăng thêm màu hồng nhuận vào gương mặt mịn màn ấy.” Ash chêm vào.

“Mái tóc của cô ấy không được hay lắm. Nó quá dài.” Bà chủ cho ý kiến.

“Tôi thì nghĩ khác. Chỉ là phong cách quá là đậm đặt, khắt nghiệt. Hãy làm chúng mềm mại một chút vòng quanh gương mặt. Cây kéo đâu?” Ash hỏi.

“Nhưng... nhưng... tôi vẫn luôn chải tóc theo kiểu này.” Ellie phản đối.

“Ah!” Bà chủ tiệm thốt lên khi Ash xỏa mái tóc của Ellie xuống. “Chính làm màu sắc ấy! Thật là lộng lẫy, mượt mà. Thực sự là một đường nét huy hoàng tuyệt đỉnh của người phụ nữ. Cậu đã nói đúng, thưa cậu. Mái tóc thật không phải là quá dài. Tôi nghĩ rằng nó lại là nét đặc sắt nhất của cô ấy.”

Tất cả mọi thứ đều mang đến cảm thấy lâng lâng cho một người phụ nữ mà đã dành những năm tháng vừa qua sống trong bóng tối của những ánh sáng chiếu hơn là nàng. Không phải là nàng đã để tâm. Ngoại hình và thời trang chưa bao giờ được đánh giá cao trong gia đình nàng và nàng tự hỏi Papa và Mama sẽ có ý kiến gì nếu họ có thể nhìn thấy nàng hiện giờ.

Nàng không nghĩ họ sẽ nhận thấy sự khác biệt gì, nhưng họ sẽ hoan nghênh sự mong muốn của nàng để tăng tín dụng cho phu quân nàng.

Ash đã đến đứng sau nàng trước tấm gương dựng đứng. “Đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả cho cuộc ra mặt huy hoàng của cô tại khách sạn Clarendon chưa?”

Nàng đang mặc một chiếc áo đầm buổi chiều bằng vải gạc màu kem đúng thời trang - viền cổ thấp, eo cao, và tay áo phồng phồng. Chính là những chi tiết được xử lý một cách tỉ mỉ đã khiến chiếc áo trở nên bất phàm. Đường viền cổ áo và gấu áo được thêu với những nụ hoa hồng nho nhỏ bằng chỉ hoàng kim.

Khi nàng thinh lặng gật đầu, Ash mở ra một chiếc áo choàng pellise [như là một cái khăn choàng ngang vai mà có cổ] bằng len merino màu trái mơ cho nàng chui người vào. Bà chủ tiệm bước đến với một chiếc nón bê-rê cao với chiếc quai bằng vải satin được thắt lại dưới cằm nàng và tiệp màu với chiếc áo choàng.

“Hãy nói cho tôi biết sự thật, Ash,” nàng nói. “Làm sao anh đã khiến Caro từ bỏ buổi hội họp văn học của Frances để đến dùng bữa ăn tối với tôi?”

“Tôi đã nói với cô. Chính là sự thu hút bởi cuộc họp mặt với Beau, còn gì khác sao?”

“Anh thật là một người đầy âm mưu vô đạo đức,” nàng vừa yêu kiều mắng anh vừa bật cười.

“Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó.”

Những chiếc hộp hành lý được gói ghém và sắp xếp gọn ghẽ. Còn một chiếc váy đầm vẫn phải cần lên gấu, nhưng Ellie đảm bảo với bà chủ rằng cô hầu gái Alice của nàng là một tay kim chỉ tài ba và có thể trông cậy để hoàn tất tốt nhiệm vụ. Những lời tạ ơn đã được thể hiện, sau đó họ đã trên đường tiến đến khách sạn Clarendon.