Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 99: Tuyên thệ chủ quyền




Mở cửa vào phòng, đóng cửa lại, động tác làm liền một mạch. Tả Tình Duyệt không có phát hiện khoảnh khắc cô đóng cửa đã đem một người đàn ông đang tức giận ngăn cách ở ngoài cửa. Tựa người vào cửa, cô cuối cùng vô lực mặc cho thân thể ngồi bệt xuống đất.

Những chuyện xảy ra hôm nay, tất cả đều để lại cho cô một dấu ấn khó phai. Cô tự an ủi mình, mặc dù ngày hôm nay kết thúc như vậy, nhưng cô cũng đã có một kí ức tốt đẹp để nhớ lại, không phải sao?

Hôm nay Cố Thịnh đối với cô muốn gì được đó, đối với cô dịu dàng che chở, cô cho là lòng mình sẽ tốt lên chút ít, nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt chảy ra, nức nở nghẹn ngào khóc ra thành tiếng.

Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên sau lưng Tình Duyệt, thân thể đột nhiên ngẩn ra, nhất thời đề phòng.

"Mở cửa ra!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa, cô gái đáng chết, động tác đóng cửa lại nhanh chóng như vậy? Dùng sức gõ cửa phòng, anh hối hận, nhớ lại nụ cười thoáng qua của cô trước khi rời đi. Anh cũng không định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy!

"A. . . . . ." Tả Tình Duyệt lập tức đứng dậy, trong mắt mang theo một chút hoảng hốt, anh muốn làm gì? Trong đầu hiện ra bộ dáng thô bạo của Cố Thịnh, trong lòng trầm xuống, vội vã khóa cửa.

"[bad word]!" Cố Thịnh gõ hồi lâu cũng không có động tĩnh, khuôn mặt anh tuấn khó coi tới cực điểm, hành động của Tả Tình Duyệt không nghi ngờ gì đã tiến thêm một bước khiêu chiến quyền uy của anh. Tự ái đàn ông bị kích thích mãnh liệt, con ngươi sắc bén lạnh lại. Tốt lắm! Người phụ nữ này coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai?

Nghĩ đến điều gì đó, Cố Thịnh ngừng gõ cửa, thân hình cao lớn đi vào gian phòng bên cạnh.

Tiếng gõ cửa dừng lại, Tả Tình Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây kế tiếp, trong lòng cô cả kinh, theo bản năng nhớ tới ngoài cái cửa này, phòng của cô và Cố Thịnh còn có một cánh cửa có thể thông nhau. Hơn nữa, cánh cửa này chỉ có Cố Thịnh ở bên kia có thể khóa, hoàn toàn là tiện lợi cho Cố Thịnh!(G3m: no fair)

Từ tính tình của Cố Thịnh có thể đoán được, xem ra tối nay anh không vào được nhất quyết sẽ không bỏ qua, nhưng cô lại không muốn cùng anh tiếp tục dây dưa.

Tả Tình Duyệt quét mắt nhìn căn phòng, ánh mắt rơi vào bàn trang điểm, nếu đem nó dời qua, hy vọng có thể ngăn trở Cố Thịnh xông vào.

Nhưng dựa vào hơi sức của cô, còn chưa kịp di chuyển bàn trang điểm, rầm một tiếng, cửa đã được mở ra. Tả Tình Duyệt ngẩn ra, nhìn về phía cửa, thấy khuôn mặt sát khí của Cố Thịnh đang tiến về phía mình, đôi mắt như chim ưng không chớp nhìn cô.

"Thế nào? Cô cứ như vậy không hoan nghênh tôi?" Cố Thịnh nhếch miệng, khiến cả người Tả Tình Duyệt muốn run rẩy, có một sự sợ hãi vô hình tràn ngập trong không khí.

Người phụ nữ này còn muốn dùng bàn trang điểm chận cửa sao? Nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, thân thể mảnh mai như vậy, làm sao di chuyển nổi cái bàn trang điểm?

Tả Tình Duyệt theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt lóe lên, anh ta muốn làm gì?

"Em đừng quên chúng ta là vợ chồng! Có người vợ nào lại không để cho chồng mình vào phòng hay không?" Cố Thịnh từng bước từng bước hướng tới Tả Tình Duyệt, hiện tại biết sợ sao? Mới vừa rồi người đối với anh cười thị uy là ai nhỉ?

"Thịnh. . . . . ." Tả Tình Duyệt bị chiếc giường ngăn trở, thân thể ngã ngồi xuống giường, dáng vẻ quyến rũ khiến ánh mắt Cố Thịnh bỗng chốc khóa chặt, anh đã cưới về một báu vật! Nhìn cô gái thanh thuần này càng ngày càng có mị lực! Khó trách Cận Hạo Nhiên đối với cô si mê, bây giờ ánh mắt của Kiều Nam nhìn cô cũng không bình thường!

"Muốn cầu xin tôi? Đừng có trưng ra khuôn mặt khổ sở đó, tôi thích cô cười, cười lên!" giọng nói Cố Thịnh đột nhiên cất cao, tức giận như núi lửa bộc phát, nói với cô.

Tả Tình Duyệt nắm thật chặt mép giường, dáng vẻ Cố Thịnh giờ phút này quá quen mắt, cô gần như có thể dự liệu được tiếp theo sẽ là gì. Cười? Cô còn cười được sao? Ở trước mặt một Cố Thịnh như vậy, cô cho dù muốn kiên cường cũng không có sức lực!

Chấp nhận mở to mắt, anh muốn làm gì thì cứ làm đi!

Cô vốn không ngăn cản được mà.

Hành động của cô không khác gì là thêm dầu vào lửa, khiến anh không thể nhịn được nữa.

Cố Thịnh như con sư tử đang nổi giận, hung hăng đẩy cô lên giường, xé rách quần áo trên người cô, cả người đè lên cô, tách ra hai chân, gạt quần lót, không có chút nào dịu dàng liền tiến vào lúc cô chưa chuẩn bị xong.

"Ah. . . . . ." Tả Tình Duyệt thống khổ kêu rên, lông mày nhíu chặt, người đàn ông ở trên người cô cố ý gia tăng sức lực mỗi lần ra vào, không ngừng công chiếm thân thể của cô.

"Nhớ rõ, từ hôm nay trở đi, thân thể này là của mình tôi thôi! Nếu để cho tôi phát hiện có dấu vết người đàn ông nào khác, hậu quả cô nhất định không gánh nổi!" Cố Thịnh ở bên tai cô bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu, hô hấp nóng rực tựa hồ muốn làm phỏng Tả Tình Duyệt.

Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, khóe miệng nâng lên chút châm chọc, thân thể của cô là của anh, vậy thân thể anh là của ai?(G3m: hay)

Lisa, Tôn Tuệ San? Hay là những người đàn bà khác?

Giữa bọn họ chưa từng có công bằng!

Suốt đêm Cố Thịnh không biết bao nhiêu lần muốn Tả Tình Duyệt, Tả Tình Duyệt mỗi lần đều bất tỉnh. Mỗi một lần tỉnh lại, còn chưa có mở mắt ra, đã cảm thấy có cái gì đó đang không ngừng ra vào trong thân thể mình, cô giống như một nô lệ trên giường chính cống.

Tả Tình Duyệt lần cuối cùng tỉnh lại, ngoài trời đã sáng choang, còn chưa mở mắt ra cũng đã cảm thấy cả người giống như bị xe đè nát. Đặc biệt giữa hai chân đau nhức nhắc cô nhớ, tối hôm qua Cố Thịnh điên cuồng đến cỡ nào

Mở mắt ra, bên cạnh đã không có bóng dáng của Cố Thịnh, cô không biết anh đi lúc nào, chỉ biết khoảng trống bên cạnh lạnh như băng.

"Muốn giống như một đôi vợ chồng bình thường, thì ra cũng khó như vậy!" Tả Tình Duyệt thở dài, tự giễu cười cười, những thứ này đều là cô cầu cũng không tới, nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ tăng thêm phiền não thôi!

Dùng dằng muốn đứng dậy, nhưng chỉ nhẹ nhàng động thôi, thân thể liền đau nhức không dứt, nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ, lúc này Cố Thịnh đã đến công ty rồi!

Cô cũng không cần chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh nữa, định nằm ở trên giường ngủ tiếp.

Cô ngủ một giấc liền ngủ thẳng tới tối, bụng phát ra một hồi kháng nghị. Tả Tình Duyệt khổ sở cười cười, xem ra cô vẫn bị cái đói làm cho tỉnh!

Miễn cưỡng rời giường, nhanh chóng rửa mặt, chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn lót bụng, sau đó sẽ làm bữa tối cho Cố Thịnh.

Nhưng khi cô đi vòng qua đại sảnh, vào phòng ăn, lại nhìn thấy trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn, mà trên bàn ăn ngoài chồng của cô, Cố Thịnh, còn có chị họ của cô Tôn Tuệ San!

Cụp mắt xuống, Tả Tình Duyệt cưỡng bách mình không nhìn tới bọn họ, đi thẳng vào bếp, xem ra cô tối nay không cần vì Cố Thịnh chuẩn bị bữa tối rồi. Cô nghĩ mình sẽ lấy một chút thức ăn đơn giản rồi trở về phòng tiếp tục ngủ, có lẽ tối nay, cô sẽ được yên tĩnh.

Nấu một tô mì, định ở trong bếp ăn, mùi vị này bình thường vẫn thích ăn, hôm nay ăn vào trong miệng lại không có một chút hương vị.

"Nhất định bỏ ít gia vị rồi!" Tả Tình Duyệt bỏ thêm muối, thêm tiêu, cưỡng bách mình nở nụ cười.

"Em họ, sao lại một mình ở trong bếp ăn những thứ này?" Giọng nữ sau lưng vang lên, mang theo cố ý châm chọc, khiến tay Tả Tình Duyệt run lên, toàn bộ muỗng muối nhất thời đổ hết vào trong tô.