Nên làm cái gì?
Tả Tình Duyệt nghĩ đến giọng nói vừa rồi mơ hồ nghe được, trong căn phòng này trừ cô, còn có những người khác tồn tại.
Trong không khí truyền đến một hương thơm dễ ngửi, mùi nước hoa khiến lòng cô căng thẳng, có đàn ông!
Trong lòng nhất thời cảnh giác lên, muốn mở mắt ra, nhưng, một đôi mí mắt giống như nặng ngàn cân, mặc cho cô cố gắng như thế nào, đều không thể thành công.
Mắt không thể mở ra, lỗ tai lại càng nhạy cảm, một hồi tiếng bước chân có quy luật cách mình càng ngày càng gần, cả người cô căng thẳng, sự khó chịu trong thân thể vẫn càng ngày càng nghiêm trọng.
Kiều Nam ưu nhã nhìn xuống cô gái nằm trên giường, gương mặt tinh xảo của cô gái khiến khóe miệng anh nhếch lên chút ý cười. Người phụ nữ của Cố Thịnh, quả nhiên là cực phẩm trong phụ nữ. Con ngươi màu xanh quét qua toàn thân của cô, cô gái này nhìn như thanh thuần, nhưng lại là một báu vật có một không hai, khó trách Cố Thịnh chọn cô làm vợ trong số rất nhiều phụ nữ.
Anh nhạy cảm sớm đã nhận ra Tả Tình Duyệt tỉnh rồi, nhưng thấy cô vẫn nhắm hai mắt, anh lại nhíu mày vì không rõ chân tướng, muốn xem thật ra cô đang làm trò gì.
Không chỉ như thế, cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn có một đôi mắt mê người, anh không khỏi bắt đầu tưởng tượng, sau khi đôi mắt này mở ra, sẽ mang lại cho anh rung động kiểu gì!
Đôicon ngươi sắc bén giống như rắn lóe sáng, đột nhiên ngồi ở bên người Tả Tình Duyệt, nâng tay dài nhỏ ưu nhã lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi loạn trên mặt cô ra sau tai, trong phút chốc đầu ngón tay anh chạm vào gò má cô. Cô gái nằm ở trên giường quả nhiên chợt rùng mình, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không có mở mắt ra.
Thú vị thật!
Nụ cười trên mặt Kiều Nam sâu hơn, anh muốn xem một chút, cô gái này phải đến mức độ nào mới chịu mở mắt ra!
Ngón tay Kiều Nam tựa hồ mang theo vài phần tà ác, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, từ từ chuyển lên, dần dần đi xuống, lướt qua đôi môi, kéo xuống cằm, dời đến xương quai xanh khéo léo, tựa hồ xem thân thể cô như một cây đàn piano thượng đẳng, tận tình trình diễn nhạc khúc anh yêu thích.
Tay của anh khiến dược tính trong cơ thể cô càng ngày càng đậm hơn, Tả Tình Duyệt muốn ngăn cản tay của anh ta, nhưng tay của cô giống như không chịu khống chế, vài lần muốn nâng lên, mà vẫn không cách nào nâng lên được.
Bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, cô kêu gào ở trong lòng, tránh ra! Mau tránh ra!
Kiều Nam nhìn lông mày càng ngày càng nhíu của cô, tay đột nhiên dừng ở bộ ngực đầy đặn của cô, lúc này còn không mở mắt, chẳng lẽ mong đợi anh tiếp tục?
Nghĩ tới đây, trong con ngươi màu xanh thoáng qua chút không vui, phụ nữ như vậy anh thấy cũng nhiều, xem ra người phụ nữ của Cố Thịnh chẳng qua cũng chỉ có thế! Nhất thời không còn hứng thú vừa rồi.
Thu tay lại, khóe miệng Kiều Nam nhếch lên sự châm chọc, không còn hứng thú xoay người, anh không muốn lãng phí thời gian vì một cô gái mình không có hứng thú. Nếu không phải cô gái này là vợ Cố Thịnh, anh sẽ không phí nhiều ý định giao dịch với Trần Nhân Như như vậy.
Nhìn ngón tay mình một chút, trên ngón tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ trên người Tả Tình Duyệt, con ngươi màu xanh ngưng tụ lại một cỗ âm trầm, không vui lấy khăn tay từ trong ngực ra, tỉ mỉ lau. Anh từ trước đến giờ đều thích sạch sẽ, phụ nữ của anhđều phải là xử nữ!
Mà cô gái trước mắt này. . . . Hừ nhẹ một tiếng, Kiều Nam bỏ lại khăn tay, xoay người đi về phía quầy Bar trong phòng, rót cho mình một ly rượu đỏ, tỉ mỉ thưởng thức, động tác ưu nhã hoàn toàn không nhìn ra anh là thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất thành phố A, càng thêm không ai đoán được, sau lưng anh còn có một thân phận rất lớn mạnh.
Anh lúc này, nghiễm nhiên chính là một thân sĩ Anh quốc, hương vị trên trán, giống như là một hoàng tử u buồn, một người đàn ông làm cho người ta vừa nhìn đến, liền muốn yêu thương.
Tay người đàn ông vừa rời đi thân thể mình, Tả Tình Duyệt rốt cuộc thở dài một hơi trong lòng, nhưng thân thể cô vẫn đang thiêu đốt, nóng ran không chịu nổi.
Đáng chết! Bọn họ rốt cuộc nghĩ gì? Lại có thể cho cô uống nước có xuân dược!
Mà người đàn ông vừa rồi là ai?
Đầu hỗn loạn, Tả Tình Duyệt nỗ lực khiến mình an tĩnh lại, lúc này chắc Cố Thịnh đang tìm Tiểu Ngữ! Anh rất coi trọng Tiểu Ngữ, nhất định còn chưa nhận thấy cô bị người bắt cóc rồi. Một ý nghĩ chợt nhảy lên trong đầu cô, nếu Cố Thịnh biết mình bị bắt cóc rồi, anhcó đến cứu mình không, hay là vẫn tiếp tục tìm kiếm Tiểu Ngữ?
Ngọt ngào ở hồ nước nóng khiến lòng cô có thêm mấy phần mong đợi, mấy phần nghĩ ngợi. Hôm nay bọn họ là đôi vợ chồng hạnh phúc, trò chơi của bọn họ còn chưa kết thúc, chắc anh vẫn sẽ quan tâm đến mình!
Nhưng tất cả mong đợi và nghĩ ngợi đều biến mất trong nháy mắt, bởi vì, cô nhớ lại vẻ lạnh như băng trên mặt Cố Thịnh lúc rời đi, vẻ mặt đó nói cho cô biết, trò chơi đã kết thúc, cô trong lòng anh trừ ra sự tồn tại của thù hận, thì cái gì cũng không phải.
Tại sao cô có thể có mong đợi không chân thật này!
Hiện tại cô nên làm gì bây giờ?
Không có Cố Thịnh, cha mẹ cô càng thêm không cần nói, bọn họ sẽ không quan tâm cô đâu!
Chỉ có Cận Hạo Nhiên quan tâm cô, nhưng lúc này chắc anh cũng không biết tình hình của cô rồi.
"Anh cả. . . ." Một thanh âm giòn giã vang lên, mang theo mấy phần non nớt, mấy phần hồn nhiên.
Tả Tình Duyệt giật mình, đây là thanh âm của Tiểu Ngữ, sao Tiểu Ngữ lại ở chỗ này?
Cô còn không kịp tìm kiếm, đã cảm thấy trên giường rung rinh, tựa hồ có người nhảy xuống giường.
Cố Tâm Ngữ mông lung mở mắt ra, đập vào mắt chính là một bóng lưng rộng rãi, bóng lưng kia cực kỳ giống anh cả trong trí nhớ của cô, kích động cô không kịp chờ đợi nhảy xuống giường, xông về người đàn ông kia.
Hôm nay có một chị nói cho cô biết, nói muốn mang cô đi tìm anh cả, cô liền theo, quả nhiên là trông thấy anh cả!
Cố Tâm Ngữ tiến lên ôm lấy cánh tay Kiều Nam, dán sát mặt lên cánh tay của anh làm nũng, "Anh cả, Tiểu Ngữ rất nhớ anh! Anh rốt cuộc trở lại rồi, về sau Tiểu Ngữ có thể thường nhìn thấy anh!"
Kiều Nam hơi nhíu lông mày cương nghị anh tuấn, anh cả? Anh không nhớ từ lúc nào thì mình có thêm một người em gái, huống chi cô em gái này còn là em gái Cố Thịnh!
Trong mắt thoáng qua sự lạnh lùng, Kiều Nam không chút nào thương tiếc phất phất cánh tay. Cố Tâm Ngữ chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, thân thể từ trước đến giờ mảnh mai, sao có thể chịu đựng sức lực của anh, hết sức dễ dàng bị đẩy ngã xuống đất.
Cố Tâm Ngữ không để ý đau đớn, chỉ đáng thương nhìn người đàn ông trước mắt, lần này cô nhìn rõ ràng, dáng dấp người ở trước mắt không giống anh cả, nhưng lại cho cô cảm giác rất quen thuộc, cực kỳ giống anh cả của cô.
"Anh cả. . . . . Anh không thương Tiểu Ngữ nữa sao? Anh ghét Tiểu Ngữ rồi sao?" Cố Tâm Ngữ đã cho rằng người đàn ông ở trước mắt chính là anh cả đã lâu không gặp của cô, mỗi ngày tưởng niệm, đôimắt long lanh mang theo vài phần tự trách nhìn Kiều Nam.
Cô gái như thế, dù là ai cũng đều không thể không sinh lòng thương tiếc với cô.
Nhưng, người đàn ông này thì không, anh không phải ai khác, anh là Kiều Nam, từ trước đến giờ nổi tiếng hung ác máu lạnh, đồng tình và thương tiếc chưa bao giờ từng xuất hiện trong lòng anh. Anh chỉ biết, cô gái trước mắt đang luôn miệng gọi anh‘anh cả’ là em gái của Cố Thịnh!
"Anh cả, có phải anh thực sự chỉ muốn chị, không cần Tiểu Ngữ nữa không?" Cố Tâm Ngữ đột nhiên khóc lên.
Tả Tình Duyệt giật mình, nhất thời nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tâm Ngữ, nghĩ lại chuyện cô ấy nhận mình làm chị, anh cả trong miệng cô ấy chính là người đàn ông vừa rồi?