Trong suối nước nóng, hai
người lẳng lặng hưởng thụ không gian yên tĩnh, không có bất kỳ người nào quấy rầy, Tả Tình Duyệt như trở lại thời gian trước khi kết hôn.
Cố Thịnh đối với cô dịu dàng săn sóc che chở trăm bề, cô giống như người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ!
“Có thể nói cho em biết quá khứ của anh không?” Tả Tình Duyệt đột nhiên mở
miệng, lúc cô cùng Cố Thịnh yêu nhau trong vòng mấy tháng, anh không hề
nhắc tới quá khứ của anh. Cô ngây thơ cho là chỉ cần có thể cùng anh
trải qua hiện tại cùng tương lai cũng đã đủ rồi.Nhưng sự thật chứng minh cô còn chưa hiểu rõ anh cũng như cừu hận ẩn giấu trong lòng anh.
Cố Thịnh ngẩn ra, theo bản năng xiết chặt, bầu không khí mơ hồ có chút biến đổi khiến Tả Tình Duyệt cảm thấy có chút bất an.
“Không sao, anh không muốn nói cũng không cần nói”. Tả Tình Duyệt lúng túng
cười cười, cô rõ ràng cảm thấy khi cô đề cập tới quá khứ, trong mắt Cố
Thịnh âm trầm tựa như thần sắc anh lúc căm hận cô.
“Sao em không kể về quá khứ của em?” trong đầu Cố Thịnh hiện ra hình ảnh hai người lúc đó, tay vô ý nắm chặt lại.
“Quá khứ của em?” Tả Tình Duyệt nhún vai một cái, vừa đúng mượn cơ hội này
dời đi sự chú ý của anh, “Quá khứ của em rất đơn giản, em từ nhỏ lớn lên bên bờ biển cùng bà ngoại, chưa từng gặp qua ba mẹ mình. Một ngày nọ,
bọn họ xuất hiện, mang em về sống cùng họ, em cũng rất yêu bà ngoại
nhưng ba mẹ không cho em trở về thăm bà, nói rằng phải cùng quá khứ vạch rõ giới hạn”.
Cô cũng không biết vì sao muốn cùng quá khứ vạch
rõ giới hạn, mỗi lần hỏi ba mẹ chuyện này, bọn họ luôn có lý do lấp liếm cho qua.
Cố Thịnh cũng không có để ý cô nói, anh là muốn biết chuyện khác chứ không phải là những gì cô vừa nói.
“Em cũng chưa từng yêu ai? Hoặc là không cách nào quên đi một người đàn ông nào đó?” Cố Thịnh thử hỏi, trong lòng trồi lên một loại cảm giác kỳ
quái, muốn từ trong miệng của cô lấy được đáp án nhưng rồi lại sợ đáp án kia.
Yêu qua người nào? Tả Tình Duyệt trên mặt toả ra một tia đỏ ửng. Người đàn ông duy nhất cô yêu chính là người chồng trước mắt của
mình đây, nhưng đây chỉ là một trò chơi mà thôi, cô có nên thừa nhận
không?
“Em đã từng yêu ai rồi?” Cố Thịnh nắm cổ tay của cô thật
chặt, ánh mắt có chút vội vàng nhìn cô, mong cô trả lời câu hỏi của anh.
“Không có, không có, em không có yêu ai hết.” Tả Tình Duyệt lắc đầu, sợ tâm tư của mình bị anh phát hiện, thôi thì cứ chôn ở trong lòng đi! Không nên
đi thừa nhận cô yêu anh!
Chưa? Cố Thịnh thở phào nhẹ nhõm đồng
thời trong mắt cũng càng ngày càng nồng đậm “nếu như có một người đàn
ông vì em bỏ ra sinh mạng, em sẽ nhớ anh takhông?”
Đột nhiên xuất hiện vấn đề khiến Tả Tình Duyệt một hồi nghi ngờ, vì cô bỏ ra sinh
mạng? Nếu như có một người đàn ông chịu vì một người phụ nữ mà bỏ đi
sinh mạng như vậy người đàn ông kia nhất định là yêu người phụ nữ kia
rất nhiều!
“Sẽ nhớ!” trên mặt Tả Tình Duyệt nở nụ cười vui vẻ,
nếu như người đàn ông kia cũng là người cô yêu sâu đậm, cô nhất định
không hy vọng anh ta bởi vì chính mình mà xuất hiện chuyện gì ngoài ý
muốn.
Đôi mắt Cố Thịnh có chút ý châm chọc, “tiểu nha đầu nói dối!”
Sẽ nhớ? Hừ!
Trước mặt còn nói không nhớ, phía sau lại nói sẽ nhớ!
Khả năng diễn kịch của người phụ nữ này khiến anh thật bội phục!
Vươn tay ra muốn đem cô xé nát nhưng anh tự nói với mình, anh muốn hưởng thụ trò chơi hôm nay, chỉ là trò chơi nhất định phải theo ý anh đặt ra.