Đến cửa hồ nước nóng, người hầu bàn để Tả Tình Duyệt đi vào một mình. Tả Tình Duyệt dừng một chút, Cố Thịnh nói đợi cô ở hồ nước nóng, lại phải một mình đối mặt anh rồi sao?
Trong lòng phát ra khổ sở, hít thở một cái thật sâu, phải đối mặt rồi.
Nhếch lên nụ cười, Tả Tình Duyệt đi về phía trước, trong hồ nước nóng to lớn lộ thiên, cũng chỉ có một người tựa vào bên cạnh. Từ vị trí của cô nhìn sang, người đàn ông có bả vai rộng lớn, da thịt bền chắc, da màu đồng dưới ánh mặt trời cực kỳ mê người, suýt nữa lung lay mắt Tả Tình Duyệt.
Dáng người của người đàn ông này rất đẹp, về điểm này, cô so với ai khác đều rõ ràng hơn, khó trách những người phụ nữ kia mê luyến người đàn ông này như vậy, ngay cả cô cũng. . . .
Nghĩ đến điều gì đó, mặt của Tả Tình Duyệt vừa trắng xanh vừa đỏ, ánh mắt bắt đầu lóe lên, tránh khỏi thân thể đàn ông làm cho người mơ mộng kia.
"Em đến rồi à." Thanh âm trầm thấp của anh tựa hồ không có bén nhọn thường ngày, lộ ra một sự lười biếng, giống như anh đang hết sức hưởng thụ sự thoải mái giờ phút này.
"Ừ." Tả Tình Duyệt nhàn nhạt đáp một tiếng, nắm ngón tay, đột nhiên cảm thấy chỗ này nóng quá, hơi khiến cô hít thở không thông.
"Hồ nước nóng nơi này rất nổi tiếng, trong hồ còn bỏ vào dược liệu danh quý, có tác dụng làm giảm mệt nhọc, em cũng tới thử một chút đi."
Trong không khí tỏa ra một mùi thuốc nhẹ, Cố Thịnh nhắm hai mắt lại. Anh có thể tưởng tượng vẻ mặt giờ phút này của cô, nhất định là vô cùng giật mình. Khóe miệng khẽ nâng lên một đường cong, cũng khó trách cô sẽ giật mình, ngay cả chính anh cũng rất giật mình, vốn tưởng rằng giờ phút này ôn hoà đối với cô sẽ là chuyện rất khó, nhưng không nghĩ đến lại tự nhiên như thế. Anh giống như hết sức hưởng thụ cảm giác và không khí như thế này.
Nghĩ đến tối hôm qua, trong tiềm thức, anh muốn làm chút gì đó để che lấp tất cả chuyện tối qua!
Nói không áy náy là gạt người, trừ áy náy, còn có ghen tỵ, ghen tỵ ngoài anh ra, còn có người đàn ông khác nếm vẻ đẹp của cô, ghen tỵ Cận Hạo Nhiên có thể càn rỡ yêu cô.
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, Cố Thịnh như vậy hình như là một điều bí ẩn, khiến cô đoán không ra. Cô càng ngày càng cảm thấy cô không biết người đàn ông này, rõ ràng là chồng cô, lại có thù hận không rõ với cô, rõ ràng làm tổn thương cô mà còn khí thế hùng hồn cứ như không làm gì sai. Nhưng bây giờ, lại giống như thay đổi thành người khác, khiến cô mê man, không hiểu rõ được anh rốt cuộc là Cố Thịnh chồng cô, hay là Cố Thịnh bạn trai cô.
Càng thêm khiến cô đoán không ra còn có chính bản thân mình, rõ ràng bị anh tổn thương, nhưng tim cô vẫn là nhịn không được nhảy lên vì anh.
Cô nên kịp thời rút người ra, lại không ngờ rằng mình sẽ hãm sâu hơn, khổ sở cười cười, đạo hạnh của cô đúng là còn quá nông. Trong cuộc tình này, đường cô đi nhất định sẽ rất khó khăn!
Chờ mãi không thấy Tả Tình Duyệt có động tác gì, Cố Thịnh khẽ cau mày, trong lòng thoáng qua không kiên nhẫn, biết cô gái này không dám dễ dàng đến gần anh, trong lòng lại có chút mất mát. Nhưng anh là Cố Thịnh, từ trước đến giờ chỉ có chuyệnanh muốn, cũng chưa từng có đường sống cho cô cự tuyệt.
Thân hình cao lớn đột nhiên đứng dậy, rào một tiếng, kế tiếp kèm theo là một tiếng la cao vút.
"A. . . ." Tả Tình Duyệt dùng đôi tay che kín mắt, trời ạ! Anh cư nhiên đứng lên không nói một tiếng.
Động tác đáng yêu của cô khiến Cố Thịnh khó nhịn được tươi cười, tâm tình thật tốt, từng bước từng bước đến gần Tả Tình Duyệt.
"Thân thể của anh, em cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy!" Cố Thịnh cố ý trêu chọc, giọng nói nhẹ nhõm không nói ra được, không chớp mắt nhìn Tả Tình Duyệt, trong mắt toát ra cưng chiều, tựa hồ muốn Tả Tình Duyệt chết đuối trong đó. . . .