Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 177: Bỏ đi đứa bé?




Ngày hôm sau, Tôn Tuệ San liền dọn đi, Cố Thịnh đã bỏ đi cảm giác trống trải đêm trước, quyết định cuộc sống mới của bọn họ, mà Tả Tình Yên thì hoàn toàn thành nữ chủ nhân của căn biệt thự này!

Buổi trưa, Cố Thịnh để công việc trong tay xuống, vội vã về nhà, mới vừa vào đại sảnh đã thấy cô gái mình yêu ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí, thu lại vẻ cương nghị trên mặt, thay vào nhu hòa, đi tới bên người cô, thân mật ôm cô vào trong ngực, ánh mắt rơi vào trên tạp chí cô đang xem, mi tâm hơi nhíu, "Từ khi nào em thích xem những tạp chí này rồi?"

Bình thường Duyệt Duyệt thích xem trích đoạn trong một tác phẩm, từ lúc nào cảm thấy hứng thú với những tạp chí thời thượng này?

Trong lòng Tả Tình Yên hơi run, tựa hồ đang cực lực che giấu cái gì, "Chỉ là lúc nhàm chán xem một chút thôi, sao hôm nay anh về sớm vậy?"

"Hôm nay em cần làm kiểm tra, lần này anh đi với em!" bàn tay Cố Thịnh đi tới trên bụng của cô, anh đã hoàn toàn đón nhận đứa bé này, anh phát hiện, mình cũng có cảm giác vui sướng khi được làm cha.

Oanh một tiếng, đầu Tả Tình Yên trống rỗng, khám thai? Làm sao đây? Cô căn bản không phải Tả Tình Duyệt chân chính, căn bản không có mang thai, vừa đến bệnh viện, cô sẽ hoàn toàn bị đánh về nguyên hình rồi!

Không, cô không thể để cho chuyện như vậy xảy ra được!

"Emlàm sao vậy? Không thoải mái sao? Tại sao sắc mặt kém như vậy?" Cố Thịnh nhíu mày rậm, bén nhạy bắt được bất an và hốt hoảng trong đôi mắt cô, lập tức cho rằng cô đang lo lắng mình sẽ bất lợi với đứa bé, theo bản năng trấn an, "Duyệt Duyệt, anh sẽ để em sinh đứa bé ra, bình an sinh ra!"

Cho nên, về sau cô không cần nơm nớp lo sợ nữa!

Anh biết cô cho dù là hy sinh tính mệnh, cũng muốn giữ lấy đứa bé của cô, sự quan trọng của đứa bé đối với cô, anh đã lĩnh giáo qua nhiều lần!

"Không. . . Thịnh. . . Em. . ." Tả Tình Yên cố gắng khiến mình trấn định lại, nhưng vẫn không tự chủ nắm chặt cánh tay Cố Thịnh, cơ hồ có thể bấu ra dấu vết!

"Em làm sao?" Phản ứng của cô khiến Cố Thịnh càng nhíu mi tâm sâu hơn.

Tả Tình Yên cắn chặt môi, biết hôm nay mình phải giải quyết chuyện đứa nhỏ rồi, nếu không. . . Lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần, nghĩ đến cái gì, Tả Tình Yên thống khổ nhắm chặt hai mắt, "Thịnh, em đã phá thai rồi!"

"Cái gì?" Cố Thịnh không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, thậm chí không tin lời mình nghe được là thật! “Em lặp lại lần nữa!"

"Em đã bỏ đứa bé, anh không thích nó, không phải sao? Anh đã không thích, em liền bỏ nó!" Tả Tình Yên nắm chặt đôi tay, sợ Cố Thịnh nhìn ra chút đầu mối nào, thời điểm này, lừa gạt anh đã bỏ đi đứa bé là lối thoát duy nhất của cô!

"Không. . . . Em biết em làm cái gì không?" Cố Thịnh thống khổ gào thét ra tiếng, Duyệt Duyệt sẽ không tàn nhẫn như vậy! Cô ấy rất thích đứa nhỏ trong bụng, sao lại bỏ nó?

Bỏ đứa bé? Vậy có nghĩa về sau cô vĩnh Viễn sẽ không có con của mình!

"Em biết rõ em làm cái gì, em làm tất cả đều là vì khiến anh vui, vì em yêu anh mà!" Tả Tình Yên nhào vào trong ngực Cố Thịnh.

Yêu anh? Tại sao khi anh nghe được lời yêu này thổ lộ từ miệng cô, trong lòng anh lại thiếu đi cảm giác rung động?

Trong đầu hiện ra người phụ nữ tỏa sáng tình thương của mẹ, cư nhiên cảm thấy một trời một vực với người phụ nữ trước mắt, rốt cuộc là sai lầm ở đâu?

Tại sao cảm giác cô cho anh trước sau chênh lệch lớn như vậy?