Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 172: Thời khắc ly biệt (3)




"Tự em có thể thay!" Tả Tình Duyệt thừa dịp anh không chú ý, đoạt lấy cái hộp trong tay anh, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Trời biết, ngộ nhỡ trong lúc thay quần áo, Cố Thịnh. . . . . Tả Tình Duyệt không dám nghĩ thêm. . . . . Đóng chặt cánh cửa, nhìn bộ lễ phục trong tay, khóe miệng nâng lên một tia khổ sở.

Trong lòng Cố Thịnh thoáng qua một tia mất mát, nhưng cũng không gây khó khân cho cô, đứng lẳng lặng ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ, nghĩ đến vừa rồi cô rất khác thường, mi tâm của Cố Thịnh lại khóa chặt như cũ, rốt cuộc là vì sao?

Cô tại sao lại đột nhiên. . . . .

Nhìn cánh cửa khép chặt, Cố Thịnh không khỏi thở dài, có lẽ lúc này anh đã quá gấp, mới vừa rồi cũng chỉ do anh quá nhạy cảm thôi!

Đang nhập tâm suy nghĩ, một bóng dáng khéo léo vội vàng đi tới.

"Thật xin lỗi, tôi đang rất vội! Xin cho tôi vào!" Một người phụ nữ trang điểm rất đậm, mang theo cái mắt kiếng khổng lồ, như muốn che đi cả khuôn mặt, còn quần áo đang mặc trên người là của nhân viên khách sạn, khiến Cố Thịnh không có nhìn lâu.

"Bên trong có người!" Lạnh lùng nói ra một câu, anh không có ý muốn mở cửa.

"Có người cũng là phụ nữ, đây là nhà vệ sinh của khách sạn, không có quy định chỉ một người dùng, phiền anh nhanh lên, tôi đang vội!" Người phụ nữ ôm bụng, thừa dịp Cố Thịnh không để ý, xông vào nhà vệ sinh.

Khi Cố Thịnh thấy cô ta đẩy cửa vào, đã không kịp ngăn cản, cửa nhà vệ sinh lại một lần nữa bị đóng lại!

Hít một hơi thật sâu, không biết vì sao, trong lòng anh luôn luôn có chút bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Trong nhà vệ sinh, Tả Tình Duyệt đang lo lắng thì thấy có người đi vào, theo bản năng phòng bị, nhìn người phụ nữ kia đi về phía mình, trong lòng khẩn trương, “Cô. . . . ."

"Chị của em đây." Tả Tình Yên bỏ xuống tóc giả trên đầu cùng mắt kiếng, lộ ra gương mặt trang điểm đậm, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không nhìn ra hai người phụ nữ này có gương mặt giống nhau như đúc.

"Chị? Chị vào bằng cách nào?" Tả Tình Duyệt giật mình nhìn cô, “Cố Thịnh anh ấy. . . . ."

Anh còn đang chắn giữ ở bên ngoài mà?

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, thời gian trôi qua, trong lòng cô càng thêm bất an, ngộ nhỡ Cố Thịnh phát hiện thì phải làm sao? Ngộ nhỡ cô trốn không thoát thì làm thế nào?

Tay khẽ vuốt ve dưới bụng, mới vừa rồi ánh mắt của Cố Thịnh nhìn vào bụng cô thật kỳ quái, anh không phải là. . . . . Tả Tình Duyệt không dám tiếp tục nghĩ thêm, vào lúc này, ý tưởng trốn đi của cô càng thêm kiên định.

"Đừng lo lắng, chúng ta cứ theo kế hoạch mà tiến hành, em hiện tại đem lễ phục trên người đổi lại, mặc đồ trên người chị vào, sau đó hóa trang thật tốt, sẽ không ai nhận ra được!" Tả Tình Yên bình tĩnh nắm hai vai của Tả Tình Duyệt, nhìn thẳng vào hai mắt đang lo lắng của cô, đáy mắt nhìn như chân thành lại thoáng qua một tia tính toán không dễ dàng phát giác.

"Vậy còn chị?" Tả Tình Duyệt hít thật sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, cô không ngừng tự nói với mình, tại thời điểm này nhất định không thể luống cuống tay chân, không thể để cho Cố Thịnh phát giác bất kỳ sơ hở nào.

"Em quên sao? Chị sẽ thay thế em một đoạn thời gian." Trên mặt Tả Tình Yên lộ ra một nụ cười.

"Nhưng mà. . . . . Ngộ nhỡ. . . . . Ngộ nhỡ Cố Thịnh anh ấy phát hiện thì làm thế nào? Nếu như anh ấy biết chị không phải là em, giận chó đánh mèo thì làm sao đây?" Mặc dù kế hoạch lúc sáng rất tốt, nhưng nghĩ đến cả người Cố Thịnh tản ra một khí thế sắc bén, trong lòng của cô không khỏi thoáng qua một tia run rẩy, không có người nào so với cô có thể hiểu rõ thủ đoạn của Cố Thịnh, chính mình đã từng trải qua những chuyện đó, giờ muốn cho người chị này trải qua một lần sao?

Không biết vì sao, vừa nghĩ tới Cố Thịnh có thể làm những hành động thân mật kia với Tả Tình Yên, trong lòng của cô tựa như có chút ghen tuông.

"Em đã quên rồi, chúng ta có bộ dáng giống nhau mà, anh ta sẽ không dễ dàng phát hiện ra, mà cho dù anh ta thật sự phát hiện được, lúc đó, em cũng đã không còn ở đây rồi, anh ta cũng không có biện pháp làm gì chị! Chị là Tả Tình Yên, không phải Tả Tình Duyệt, em là vợ của anh ta, mà chị thì không phải!" Ánh mắt Tả Tình Yên lóe lên, “Nhanh một chút, thời gian càng kéo dài, không khéo anh ta càng sinh nghi, đến lúc đó em không trốn được, em tưởng cục cưng trong bụng sẽ chịu được uy hiếp sao? Hay em muốn để cho anh ta tiếp tục tàn nhẫn với em, tiếp tục nhìn anh ta và người phụ nữ khác thành đôi đúng không?"

Tả Tình Duyệt ngẩn ra, đúng, giờ phút này cô không cho phép mình lùi bước, cô thật quá mệt mỏi, thật không cách nào tiếp tục cùng anh dây dưa nữa. Cô thật sự không muốn. Cuộc sống như thế lại tiếp diễn, cô có thể sẽ điên mất!

Chỉ có trước khi hoàn toàn bị điên mà trốn đi, cô mới có thể tái sinh, trong mắt thoáng qua một tia kiên định, “Cám ơn chị!"

Nghe được câu này, Tả Tình Yên biết cô đã ra quyết định, khóe miệng nâng lên một chút ý cười, “Chúng ta mau đem y phục đổi lại đi."

"Dạ."

Chỉ trong chốc lát sau, Tả Tình Duyệt nhìn mình trong kiếng một lần nữa, ngay cả chính cô cũng không cách nào phân biệt được, mà đứng ở bên mình, Tả Tình Yên đã thay lễ phục, hai người bọn họ thật giống nhau, Cố Thịnh sẽ nhận ra cô không phải là chính cô sao?

Trong lòng trồi lên một tia chua xót, cô xem mình là cái gì? Đối với Cố Thịnh mà nói, cô cũng chỉ là một người phụ nữ làm ấm giường cho anh, anh đâu cần thiết phải hiểu rõ cô?

"Bây giờ chị sẽ đi ra ngoài, sau khi chị đi, em sẽ rời đi, cẩn thận một chút, trong túi xách này có tất cả giấy tờ giúp em rời nước, về sau chị không thể giúp em nữa, em chỉ có thể dựa vào chính mình, hiểu chưa?" Tả Tình Yên kiên định nhìn Tả Tình Duyệt, trong lòng lại trồi lên một tia đắc ý, đợi đến khi Tả Tình Duyệt rời đi, cô sẽ danh chính ngôn thuận làm Cố phu nhân rồi!

Tất cả của Tả Tình Duyệt đều sẽ thành của cô, mà chính cô ta. . . . . Trong mắt thoáng qua một tia ngoan độc. . . . . Duyệt Duyệt, đừng trách tôi đối với cô tàn nhẫn, chỉ khi cô hoàn toàn biến mất, như vậy tôi mới không phải lo trước lo sau!

"Dạ, em hiểu rõ!" Đối với cô ta, Tả Tình Duyệt hết sức tin tưởng không nghi ngờ gì, từ hôm nay trở đi, cô muốn trở thành một người kiên cường, cô tin tưởng, đứa nhỏ trong bụng sẽ chống đỡ giúp cô, cô nhất định sẽ không ngã xuống!

Nhìn Tả Tình Yên xoay người, Tả Tình Duyệt biết, sau này, cô thật sự sẽ không còn gặp lại Cố Thịnh nữa, bởi vì, cô cùng Tả Tình Yên tựa như hai giọt nước, Cố Thịnh nhất định sẽ không phân biệt được!

Cửa nhà vệ sinh được mở ra, Tả Tình Duyệt thấy Cố Thịnh thân mật đem Tả Tình Yên kéo vào trong ngực, “Thay xong rồi sao? Em vừa rồi không thoải mái đã tốt hơn chút nào chưa?"

Nhìn ánh mắt chân thành của anh, tại sao cô lại cảm thấy, anh cưng chiều cô là phát ra từ nội tâm?

Là cô nhìn lầm sao?

Dường như không giống những gì cô biết về Cố Thịnh!

Chưa kịp nghĩ nhiều, cửa nhà vệ sinh đã bị đóng lại, người đàn ông cô đã từng yêu ôm người phụ nữ giống cô như đúc dần dần rời đi, càng đi càng xa, tim bị đâm đau đớn, anh thật sự không nhận ra được!

Cô đang mong đợi điều gì?

Không, cô không mong đợi, đây chính là thứ cô muốn, không phải sao? Cô có thể chạy đi! Anh cũng sẽ không đi tìm cô, đây không phải là thứ cô muốn sao?

Nhưng tại sao đôi mắt của cô lại mơ hồ như vậy?