Cuối cùng, Tả Tình Duyệt vẫn không cản được quyết định của Cố Thịnh, tối hôm qua, sau một trận triền miên cuồng loạn, cô hoàn toàn thỏa hiệp, ở trước mặt anh, cô không tìm được chính mình.
Nếu cho cô trở lại thời điểm trước, lúc mới quen biết Cố Thịnh, cô nhất định sẽ hung hăng khi dễ anh!
Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm là càng thêm an tĩnh, không có ai chủ động nói chuyện với cô, cô lại ít khi mở miệng, đặc biệt là những nơi có Cố Thịnh cô càng thêm trầm mặc, thường xuyên để cho mình lâm vào trong một thế giới nhỏ bé chỉ có mình cô, không muốn ra ngoài.
Trong tim mỗi người đều có một thế giới, mà cô cũng vậy, trong thế giới của cô đã từng có sự tồn tại của Cố Thịnh, nhưng không biết vào thời điểm nào, theo bản năng, cô chống cự sự tiến vào của anh, đây là địa phương duy nhất cô có thể làm chủ, cô không muốn một chút lãnh thổ cuối cùng cũng bị chiếm lĩnh!
"Cô đang nghĩ gì vậy?". Đột nhiên, thanh âm của Cố Thịnh vang lên trên đỉnh đầu cô, trong lòng Tả Tình Duyệt cả kinh, thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình đã thấy Cố Thịnh không ngồi ở vị trí của tài xế nữa mà đang bên cạnh cô, thay cô mở cửa xe.
"Đã tới chưa?". Tả Tình Duyệt tránh né ánh mắt anh, không muốn nhìn vào ánh mắt chất vấn của Cố Thịnh, cô biết, hôm nay anh mang cô tới chọn quần áo, ngày mai, cô phải diễn đúng chức vị ‘Cố phu nhân’, đây là ‘công việc’ của cô!
"Tôi hỏi cô, vừa rồi, cô suy nghĩ gì?". Cố Thịnh lại hỏi một lần nữa, chận lại cửa xe, cũng không để cho cô xuống. Bắt đầu từ tối hôm qua, cô vẫn luôn nhàn nhạt như vậy, thái độ đó làm anh có cảm giác không biết phải làm sao, dọc theo đường đi, anh nói chuyện với cô không chỉ một lần, thế nhưng cô không đáp lại tiếng nào, cô đang làm gì vậy? Đang bất mãn với anh sao?
Anh thừa nhận, tối hôm qua anh không tiết chế, nhưng ở trước mặt cô, anh càng ngày càng không cách nào khống chế lý trí của mình, thân thể của anh cần sự an ủi của cô, khát vọng cô mang lại khoái cảm cho anh!
Nhưng cô không cần coi anh như người vô hình vậy chứ!
Trong lòng tức giận muốn phát tiết ra ngoài, nhưng anh lại sợ mình làm cô bị thương lần nữa!
Tả Tình Duyệt hạ mi mắt, cô chỉ mất hồn thôi, có thể nghĩ cái gì?
"Chúng ta mau vào đi! Chọn xong lễ phục, anh mới tới công ty sớm được". Tả Tình Duyệt thản nhiên nói, giọng hời hợt khiến Cố Thịnh phát điên.
Cô nói cái gì? Cô muốn tách khỏi anh càng sớm càng tốt sao?
"Không cần cô quan tâm nhiều như vậy, hôm nay, tôi chỉ có một chuyện cần làm, chính là cùng cô chọn lễ phục!". Ánh mắt Cố Thịnh căng thẳng, nhìn cô hơi nhíu lông mày, trong lòng càng không vui, kéo cô từ trên xe xuống, nhẹ nhàng ôm thân thể cô, để cho cô rúc vào trong ngực mình, "Cô có cả một ngày để trả lời vấn đề của tôi, tôi muốn biết, vừa rồi, cô suy nghĩ điều gì?"
Cô đang nghĩ về Kiều Nam sao?
Nghĩ tới khả năng này, tay của anh tăng thêm lực đạo, ôm cô càng chặt!
Tả Tình Duyệt hít sâu một cái, rốt cuộc, người đàn ông này muốn làm gì? Vấn đề nhàm chán như vậy, anh cũng muốn biết?
Tả Tình Duyệt không nói gì, mặc cho anh ôm cô đi vào một tiệm quần áo.
Thấy Cố Thịnh đi vào, cửa hàng trưởng liền tiến lên chào đón, thuận tiện phân phó nhân viên đóng cửa lại, đây là cửa hàng bán hàng độc quyền của tập đoàn Cố thị, trong quá khứ, nhiều lễ phục của Tả Tình Duyệt đều được chọn ở chỗ này, tiệm này có các loại quần áo dành riêng cho Tả Tình Duyệt.
Thay vì nói đây là một cửa hàng bán đồ tinh phẩm (sản phẩm được chọn lọc kỹ càng, gồm những sản phẩm tốt nhất, có giới hạn số lượng), không bằng nói đây là tủ quần áo Cố Thịnh chế tạo riêng cho Tả Tình Duyệt cũng không sai.
Kể từ khi anh phát hiện mình động lòng với cô, anh đã cho người chú ý đến các trào lưu thời trang đang thịnh hành, chỉ cần là đồ tốt, anh sẽ sai người đem tới chỗ này, thế nhưng, anh chưa từng nói điều này với Tả Tình Duyệt.
Anh biết, cô không thích dùng đồ quá mức xa hoa, nhưng luôn cố gắng trang điểm để không ảnh hưởng tới tâm trạng của anh!
"Tổng giám đốc, quần áo của cô chủ đều ở trong này, tổng giám đốc cảm thấy cô chủ nên mặc như thế nào mới thích hợp?". Sáng sớm, cửa hàng trưởng đã nhận được tin tức tổng giám đốc muốn tới nơi này, liền đem toàn bộ y phục phù hợp với Tổng giám đốc phu nhân ra ngoài, mặc cho bọn họ chọn lựa.
"Ừ". Cố Thịnh kéo Tả Tình Duyệt đến, chỉ vào đống y phục, "Em thích bộ nào?"
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, nhìn những bộ đồ ấy khiến cô hoa cả mắt, không khỏi kinh ngạc, không những kinh ngạc về những bộ quần áo đó mà còn ngạc nhiên về thái độ của Cố Thịnh nữa.
Anh cư nhiên hỏi ý kiến của cô? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Không phải anh thích phát hiệu lệnh sao? Lẽ ra, anh nên tiện tay chọn một bộ rồi ném cho cô đi thử mới phù hợp với tính cách của anh.
"Không biết nên chọn bộ nào sao? Hay là thích nhiều bộ? Vậy thì chọn mấy bộ đi!". Dù sao những bộ đồ này đều là của cô, cô có thể mặc bất cứ lúc nào, chỉ cần cô thích!
Tả Tình Duyệt nhìn Cố Thịnh, ngay sau đó nhìn sang những bộ y phục cao quý trang nhã, ánh mắt dừng lại trên một bộ váy dài màu lam đậm đơn giản, đó là màu của biển khiến cô nhớ lại những kí ức vui vẻ thời thơ ấu.
Khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười, cô nghĩ, nếu mặc bộ y phục này sẽ có cảm giác giống như được nước biển bao quanh, thân thiết, nhu hòa. . . . .
"Thích bộ này sao?" Cố Thịnh nhíu mày, nhìn nét mặt của cô là biết, đây là bộ đồ cô thích! Anh có thể tưởng tượng được, nếu cô mặc bộ y phục này sẽ thanh tân thoát tục (không vướng bụi trần) biết bao!
Tả Tình Duyệt thoát khỏi ảo tưởng của chính mình, nghe được thanh âm của Cố Thịnh liền giật mình, theo bản năng lắc đầu, "Không, em không thích!"
Bộ này quá đơn giản, Cố Thịnh sẽ không cho phép!
Dù sao đó cũng là bữa tiệc đính hôn của Tiểu Ngữ, cô là "Cố phu nhân", phải trang điểm lộng lẫy một chút! Không phải sao?
Ánh mắt lướt qua những bộ đồ kia lần nữa, thấy một bộ lễ phục dạ hội duyên dáng sang trọng, Tả Tình Duyệt chỉ vào nó, "Bộ đó đi!"
Bộ này sẽ không khiến Cố Thịnh mất mặt!
"Được, cô chủ, mời cô theo tôi vào phòng thay quần áo!". Cửa hàng trưởng lấy bộ dạ phục đó xuống, gọi nhân viên dẫn Tả Tình Duyệt vào phòng thay quần áo, đợi đến lúc Tả Tình Duyệt thay xong quần áo ra ngoài, ngay cả một phụ nữ như cô cũng phải sinh lòng ca ngợi.
Tổng giám đốc phu nhân thật đẹp! Khó trách tổng giám đốc thương yêu như vậy!
"Bộ này. . . . . Được không?". Một bộ dạ phục đắt tiền. Tả Tình Duyệt đứng trước mặt Cố Thịnh, hỏi ý kiến của anh, trên thực tế, đối với cô mà nói, bộ nào cũng không bằng bộ y phục màu lam kia, cô hi vọng Cố Thịnh hài lòng với bộ này, bởi vì cô không muốn giống như một rôbôt tiếp tục đi thử y phục!
Cố Thịnh nhìn Tả Tình Duyệt trước mắt, trong mắt anh hiện lên sự kinh ngạc, anh biết cô xinh đẹp, nhưng giờ phút này, cô có một loại khí chất không nói ra được, khiến anh trầm mê!
Chậm rãi đi tới bên người Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh kéo tay cô, không kìm hãm được cúi người hôn môi của cô, "Em thật đẹp!", đẹp đến dụ người.