"Cố phu nhân công khai ngoại tình, sau khi Tổng giám đốc Cố biết sẽ có phản ứng gì đây? Xin tiếp tục chú ý tới báo cáo theo dõi đợt sau của chúng tôi."
Cố phu nhân ngoại tình?
Mấy chữ này khiến Tả Tình Duyệt cau mày, theo bản năng nhìn về phía màn hình TV, phía trên đúng lúc là hình của cô, trên tấm hình còn có một người đàn ông cô không nhìn rõ mặt.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao có những tấm hình này, trong hình, cô rúc vào trong ngực của một người đàn ông, ngủ thật an ổn, nhưng người đàn ông kia không phải Cố Thịnh!
Đây là nguyên nhân vừa rồi anh tức giận sao? Theo bản năng sờ sờ vết thương trên mặt, một cơn đau truyền tới, tựa hồ đang tỏ rõ tức giận của Cố Thịnh đối với cô đến cùng lớn cỡ nào.
"Cô chủ, chúng ta nên đến bệnh viện! Vết thương trên mặt cô, nếu để lại sẹo thì phải làm sao?" ánh mắt Tiểu Thúy lóe ra, tin tức này đã sớm truyền đi xôn xao, nhưng cô biết cô chủ không phải người như vậy, cô nhìn ra tình yêu của cô chủ đối với cậu chủ, làm sao có thể ngoại tình được?
Tả Tình Duyệt căn bản không nghe vô bất kỳ lời nào, giờ phút này, cô chỉ muốn tìm Cố Thịnh giải thích rõ tất cả, cô căn bản không biết những tấm hình này từ đâu mà đến!
"Cậu chủ đâu?" Tả Tình Duyệt bắt lấy tay Tiểu Thúy, trong mắt tràn đầy nóng nảy.
Tiểu Thúy lắc đầu, "Vừa rồi em thấy cậu chủ đi rồi, có thể. . . . ."
Vừa rồi cậu chủ tức giận lớn như vậy, sau đó cô hình như nghe tiếng xe nổ máy.
Tả Tình Duyệt không để ý vết thương trên mặt và vết máu trông thật đáng sợ, hốt hoảng chạy ra cửa, Thịnh nhất định là đến công ty, cô muốn đi tìm anh giải thích rõ!
Gọi tài xế tới, Tả Tình Duyệt trực tiếp bảo tài xế lái xe tiến về phía cao ốc tổng bộ tập đoàn Cố thị, trên xe, đôi tay Tả Tình Duyệt bất an nắm chặt nhau, nhớ tới sự quyết tuyệt của Cố Thịnh vừa rồi, trong lòng lại đau nhói.
"Làm phiền anh lái nhanh một chút!" Tả Tình Duyệt vội vàng phân phó tài xế trước mặt.
Mặt tài xế lộ vẻ khó xử, trong lòng lo lắng thay cô chủ, cô chủ này đối xử rất tốt với người làm, cho dù là lúc đầu bọn họ gây khó khăn cho cô, cô cũng dùng lễ đón tiếp bọn họ, nhưng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cậu chủ có phụ nữ bên ngoài là một chuyện, nhưng một người đàn ông làm sao có thể dễ dàng tha thứ vợ của mình lén anh ta lên giường với người đàn ông khác chứ, huống chi chuyện này cơ hồ mọi người ở thành phố A đều đã biết.
Xe thật vất vả dừng lại ở dưới cao ốc tập đoàn Cố thị, Tả Tình Duyệt đợi xe dừng ổn, liền vội vàng xuống xe.
Cô tựa hồ thấy cửa tập đoàn Cố thị đã bu đầy người, cô còn chưa kịp biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một sức lực đã kéo cô vào trong xe.
Tả Tình Duyệt theo bản năng giãy giụa, trước kia từng bị bắt cóc, trong lòng mơ hồ trồi lên một tia bất an.
"Duyệt Duyệt, là anh!" Kiều Nam dọc theo đường đi đều đi theo xe Tả Tình Duyệt, mục đích đúng là muốn bảo đảm cô không xuất hiện bất cứ chuyện gì.
Tả Tình Duyệt nhìn người đàn ông đang nắm cổ tay mình, mi tâm hơi nhíu.
"Anh buông tôi ra!" Bây giờ cô không có thời gian dây dưa với anh ta.
"Em tỉnh táo chút đi, anh biết em muốn đi tìm Cố Thịnh, nhưng em làm ơn nhìn cho rõ ràng, đám người vây trước cửa Cố thị là ai!" Kiều Nam gầm nhẹ ra tiếng, ánh mắt rơi vào trên vết thương trên mặt cô, con ngươi màu xanh co rút.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Kiều Nam bắt lấy hai vai Tả Tình Duyệt, tại sao có vết thương này?
Tả Tình Duyệt vô tâm trả lời vấn đề của anh, chỉ nhìn đám người cầm máy chụp hình, máy quay, microphone ở cửa Cố thị, trong lòng trầm xuống, họ là nhà báo sao?
Tả Tình Duyệt rốt cuộc ý thức được chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng, tin tức lớn vậy, hiện tại chỉ sợ là tất cả mọi người đều biết rồi!
Trong lòng cảm thấy khổ sở, bây giờ cô nên làm gì đây?
"Nói cho anh biết, có phải Cố Thịnh. . . . ." lòng của Kiều Nam cũng không cách nào bình tĩnh lại, vết máu khô khốc kia khiến trong mắt anh mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng.
"Đúng, đúng là anh ấy! Anh ấy hiểu lầm tôi, những hình kia không phải thật, bây giờ toàn thế giới đều biết tôi lên giường với người đàn ông khác!" nước mắt Tả Tình Duyệt cố nén thật lâu rốt cuộc vỡ đê, trong mắt của cô tràn đầy vô dụng, cô giờ phút này, tựa như một đứa trẻ bị nhấn chìm, muốn tìm kiếm một bè gỗ cứu mạng.
Kiều Nam bị thứ gì đó hung hăng làm đau nhói, không kìm hãm được lôi cô vào trong ngực mình, nhỏ giọng lẩm bẩm tự trách ở bên tai cô, "Thật xin lỗi, chuyện không nên thành như vậy! Tha thứ cho anh. . . Thật xin lỗi. . ."
Anh đã làm gì thế này, cư nhiên khiến cho Duyệt Duyệt tổn thương lớn vậy.
Oanh một tiếng, đầu Tả Tình Duyệt trống rỗng, rồi lại từ từ thanh tỉnh, cô nghe được cái gì?
Từ trong ngực Kiều Nam tránh ra, Tả Tình Duyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn vào hai mắt tự trách của anh, đột nhiên cười khẽ một tiếng, "Là anh, người đàn ông trong hình chính là anh đúng không? Người làm ra những tấm hình này cũng là anh, có đúng hay không? Anh nói cho tôi biết đi! Có đúng không?"
Nụ cười trên mặt cô khiến Kiều Nam cảm thấy sợ hãi, giống như cô sẽ đột nhiên biến mất, anh nắm chặt tay Tả Tình Duyệt, xung quanh đều trầm mặc.
Có lúc trầm mặc là đáp án trực tiếp nhất, không có phủ nhận sao? Nụ cười của Tả Tình Duyệt có vẻ bồng bềnh, "Tại sao? Tại sao anh làm vậy? Khiến tôi trở thành người phụ nữ bị tất cả mọi người phỉ nhổ, đây là mục đích của các người sao? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?"
Đến cuối cùng tựa hồ là khàn cả giọng la lên, nước mắt mơ hồ tầm mắt của cô, sao lại có nhiều người ghét cô đến vậy, cô chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh thôi, muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, nhưng, ngay cả những kỳ vọng nho nhỏ này, bọn họ cũng không thỏa mãn cô.
"Ha ha. . ." Tả Tình Duyệt nhìn những ký giả đang tìm cô, thế giới của cô sắp sụp đổ rồi sao?
"Anh có thể dẫn em rời đi ngay, đến địa phương khác sống, anh sẽ vô cùng yêu em. . ." Giờ khắc này, Kiều Nam thậm chí phát hiện mình có thể vì cô, buông tha việc trả thù Cố Thịnh, chỉ muốn đền bù lỗi lầm của mình, thương yêu cô gái này.
"Yêu tôi? Tình yêu của anh, tôi không thèm." Tả Tình Duyệt nhìn thẳng đôi mắt Kiều Nam, khóe miệng nhếch lên châm chọc, đây là yêu sao? Yêu một người sẽ đẩy cô ta vào địa ngục sao?
Tả Tình Duyệt không chút do dự vung tay lên, một cái tát đánh vào trên mặt Kiều Nam, thanh âm vang vọng ở trong xe, ngay cả tài xế trước mặt Kiều Nam cũng không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.
"Tôi, hận, anh!"
Tả Tình Duyệt khạc ra từng chữ, thừa dịp anh thất thần, tránh khỏi tay của anh, mở cửa xe, không chút do dự chạy về phía cao ốc Cố thị. . .
Kiều Nam ở lại trong xe thật lâu không cách nào hồi hồn, dấu năm ngón tay trên mặt cực kỳ rõ ràng, nhưng anh lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
Cô nói cô hận anh!
Đây là chuyện anh sợ nhất, giờ phút này thật sự xảy ra sao?
Kiều Nam chưa bao giờ hốt hoảng thế này, ngay cả năm đó khi tiểu Nhã rời xa anh, anh cũng chưa từng đau lòng như thế.
Duyệt Duyệt hận anh!
Hối hận che mất tim của anh, anh đã làm gì? Mạnh mẽ bức mình đến tình cảnh này sao!