Bên ngoài nhà trưng bày sinh vật biển, Tả Tình Duyệt còn chưa kịp bước ra ngoài, liền không ngờ gặp được một người.
“Em họ, sao lại một mình ở chỗ này? Chồng em không đi cùng em sao?” Tôn Tuệ San mặc toàn thân thời trang hướng Tả Tình Duyệt đi đến, nụ cười trên mặt tựa hồ mang theo vài phần đắc ý..
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, sao lại gặp cô ta ở chỗ này?
Nghĩ đến những lời Trần Nhân Như đã nói với cô, tâm tình Tả Tình Duyệt vốn đã điều chỉnh tốt nay lại trầm xuống. Cô không biết mình có thể đối mặt với người phụ nữ trước mặt này không, xoay người muốn rời đi.
Tôn Tuệ San đến là có mục đích đương nhiên sẽ không cho cô được như ý, lập tức chặn trước mặt cô, “Em họ, sao vừa nhìn thấy chị liền muốn tránh thế? Hai vợ chồng em thật đúng là trái ngược nhau, em có biết khi Cố Thịnh nhìn thấy chị sẽ nhiệt tình….. cỡ nào!”
Như có như không lôi kéo cổ áo, phía trên ấn ký màu đỏ nhạt cứ như vậy không hề che đậy hiện ra trước mắt Tả Tình Duyệt, dấu vết như vậy cô quá mức quen thuộc.
Cố Thịnh vẫn luôn thích lưu lại ấn ký trên cổ cô, anh nói, là anh cố ý muốn đem vết hôn in ở khắp những nơi mọi người có thể nhìn thấy được, biểu thị quyền sở hữu công khai của anh.
Cô còn nhớ rõ khi mình nghe được câu này trong lòng quá mức kích động dẫn đến ngại ngùng.
Nhưng bây giờ lại thấy châm chọc đến cỡ nào, thì ra hành động như vậy của anh không phải chỉ đối mình cô, ở trên thân những người phụ nữ khác anh cũng dùng cách này để công khai quyền sở hữu.
Sắc mặt cô tái nhợt, dường như một giây sau sẽ ngã xuống.
Tôn Tuệ San thấy bộ dáng của cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười đắc ý, thân mật tiến lên đỡ Tả Tình Duyệt, “Em họ à, không phải chị nói em, em dù sao cũng là Cố phu nhân, sản nghiệp của Thịnh lớn như vậy, mà sức khỏe của em lại còn kém như vậy chịu không nổi gió thổi? Em như vậy làm cho chị thật lo lắng đó!”
Tả Tình Duyệt đảo mắt nhìn Tôn Tuệ San, trong lòng trồi lên một tia châm chọc, tại sao người phụ nữ này lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy?
“Chị đã gọi tôi một tiếng em họ, vậy thì xin Tôn tiểu thư hãy ra dáng chị họ một chút! Chứ không phải giành đàn ông với em họ mình!” Tả Tình Duyệt nhìn chằm chằm Tôn Tuệ San, trong mắt bắn ra một ánh sáng bén nhọn.
Tôn Tuệ San bị khí phách trên người cô đột nhiên tản mát ra chấn kinh, trong lòng giật mình. Trong nháy mắt mất hồn, nhưng sau đó lại khôi phục lại như cũ, cao ngạo ngẩng cằm lên, nháy mắt mang theo vài phần khinh thường, “Đàn ông của em họ? Em cho rằng chỉ bằng một tờ giấy hôn thú thì anh ấy chính là đàn ông của em sao? Duyệt Duyệt, em thật là ngây thơ, nếu muốn nắm được người đàn ông thì không phải chỉ có giấy hôn thú là được đâu, còn phải bắt được tim của anh ta nữa, càng phải làm cho anh ta mê luyến thân thể em, nhưng chị nghĩ về điểm này hiển nhiên là em làm chưa đủ tốt. Em biết tối hôm trước Thịnh nói với chị cái gì không?”
Mi tâm Tả Tình Duyệt chợt nhăn chặt hơn, cô biết rõ những lời Tôn Tuệ San muốn nói là những điều cô không muốn nghe, nhưng trong lòng cô lại có một thanh âm vang lên đang nói cho cô biết đó là cái nhìn của Cố Thịnh về cô, cô nên biết.
Tôn Tuệ San không cần biết cô có muốn nghe hay không, cô ta vẫn phải nói với cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười thương hại, “Anh ấy nói, em chẳng qua là một món đồ chơi thôi, thân thể của em mặc dù có sức hút với anh ấy nhưng cũng chỉ là một món ăn, rồi cũng sẽ có một ngày chán ăn, em hiểu chưa? Anh ấy đã chán em rồi!”
Tả Tình Duyệt như bị sét đánh, chán cô?
Anh ấy thật sự chán cô rồi sao? Nghĩ đến phản ứng lãnh đạm của anh đêm qua, Tả Tình Duyệt giống như bị rơi vào một nơi đầy trời băng tuyết.
Có lẽ là vậy!
Hành động của anh ấy là minh chứng tốt nhất không phải sao?
“Em họ……” Tôn Tuệ San nhìn sắc mặt cô như đám tro tàn, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý, còn muốn châm thêm một ngọn lửa làm nội tâm cô hoàn toàn sụp đổ.
Tả Tình Duyệt đẩy thân thể cô ta ra, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ. Cô không muốn ở lại thêm một phút nào. Tôn Tuệ San là tới thị uy, cô lại không đối kháng được với cô ta, lặng lẽ đi về phía trước, bỏ lại Tôn Tuệ San đầy mặt đắc ý.
“Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tiếp theo phải xem cô rồi!” Tôn Tuệ San lấy điện thoại di động ra gọi đến một dãy số xa lạ. Phụ nữ quả thật có lúc chính là một sinh vật đáng sợ, giống như cô và Trần Nhân Như bây giờ. Mặc dù biết Trần Nhân Như cũng chỉ lợi dụng mình đối phó Tả Tình Duyệt, nhưng cô cũng cam tâm tình nguyện để bị lợi dụng, bởi vì cô cũng có thể chiếm được lợi ích từ trong đó, không phải sao?
Họ đều muốn đoạt được vị trí Cố phu nhân, đoạt được tài phú của Cố gia, cho nên Tả Tình Duyệt là kẻ thù chung của bọn họ. Đến cuối cùng, chưa biết người nào sẽ là người chiến thắng, tất cả đều có thể, đúng không?
Tài xế đã sớm bị cô đuổi đi, Tả Tình Duyệt không có mục đích đi lang thang trên đường, cô thế nhưng không biết mình nên đi đến nơi nào!
Chán cô?
Tất cả mọi thứ tốt đẹp này đều phải kết thúc sao? Ngay vào lúc cô đã đủ hãm sâu, đúng lúc cô càng thương anh hơn, lại là lúc cô phát hiện mình đã không cách nào có thể tự kiềm chế!
Tại sao thực tế luôn tàn nhẫn như vậy, mặc dù trước kia trong một bắt đầu tốt đẹp cô vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình, ngộ nhỡ có một ngày tất cả những thứ này biến mất, cô sẽ chịu nổi sao?
Sự thật nói cho cô biết, cô chịu không nổi, nhưng lại không thể không bức chính mình tiếp tục chịu đựng!
Bất tri bất giác trời đã tối rồi, Tả Tình Duyệt đứng trước một quán rượu bồi hồi hơn mười phút, cuối cùng cũng bước vào, cô muốn say một lần, hi vọng say sẽ không phải đối mặt với thực tế.
Trong quán rượu sa hoa trụy lạc Tả Tình Duyệt có chút không thích ứng, hướng quầy bar gọi rượu, rượu cứ liên tục được rót vào miệng, đối với người cố ý mua say mà nói uống say là chuyện hết sức dễ dàng, huống chi người ít khi uống rượu như Tả Tình Duyệt.
Không bao lâu, trên bàn liền bày ra vô số ly rượu trống không.
“Tại sao chứ?” Tả Tình Duyệt say nỉ non không rõ ràng, tại sao Cố Thịnh lại chán cô? Biểu hiện của cô chưa đủ tốt sao? Hay là cô quá mức không lưu loát, không đủ nhiệt tình?
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Cố Thịnh không ngừng thăm dò từng điểm mẫn cảm trên thân thể cô, chẳng lẽ thật phải dùng thân thể mới nắm bắt được một người đàn ông sao?
Tả Tình Duyệt không hiểu đàn ông, càng không hiểu Cố Thịnh!
“Tiểu thư, một mình ở đây uống rượu rất không có ý nghĩa? Tôi uống cùng cô, được không?” Người đàn ông này ngay từ đầu khi Tả Tình Duyệt bước vào quán, cũng đã khóa chặt con mồi. Cô không thích hợp uống rượu ở nơi này, cô quá mức thanh thuần, nhưng cũng chính vì điểm này lại làm cho người ta càng muốn nhúng chàm.
Trừ hắn ra, hắn còn phát hiện vô số ánh mắt ngay từ đầu đã dừng lại trên thân người phụ nữ này!
Cũng may hắn đến bên cạnh mỹ nữ này trước một bước.
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt lắc đầu một cái, "không, không cần!"
Không phải Cố Thịnh, cô không muốn cùng anh ta uống rượu!
Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, nhưng cũng không buông tha, đêm nay người phụ nữ này cho dù không trở thành con mồi của hắn cũng sẽ trở thành con mồi của người khác, hắn cần gì phải thối lui đây?
Nhưng lúc hắn đang muốn tiếp tục tiến thêm một bước nữa, một lực lượng khổng lồ đầy hắn ta ra. Hắn tức giận nhìn người vừa tới, khi tiếp xúc với sự bén nhọn trong mắt người đó, trong lòng ngẩn ra, khí thế trong giây lát cũng yếu đi.
Người đàn ông này có đôi con ngươi màu lục làm cho người ta không rét mà run.
“Là anh sao!” Tả Tình Duyệt mơ mơ màng màng thấy được người quen, hơi men say làm cho cô tháo xuống tất cả lòng phòng bị………