Bóng đêm dần phủ xuống, cả một buổi chiều, Tả Tình Duyệt đứng tại chỗ, một bước cũng không dám rời đi, nhìn về hướng xe của Cố Thịnh biến mất, trong lòng cô mơ hồ mong đợi, mong anh chỉ là nhất thời giận dỗi, tức giận xong, anh sẽ quay lại đón cô về.
Nhưng cô dường như đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Cố Thịnh rồi!
Gió đêm thổi tới, Tả Tình Duyệt rùng mình một cái, đôi tay ôm lấy thân người, không ngừng vuốt ve cánh tay của mình mong xua đi cái lạnh.
Cô nên làm gì bây giờ? Chỗ này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, suy tư chốc lát, Tả Tình Duyệt rốt cuộc quyết định một mình dọc theo đường đi trở về.
Trong bóng đêm, bóng dáng đơn bạc từ từ di động, giày cao gót trên chân không biết từ lúc nào đã bị cô vứt bỏ, đôi bàn chân mịn màng cứ như vậy tiếp xúc mặt đất, nhiều lần không cẩn thận dẫm lên đá vụn ven đường, đau đến cô muốn đi tiếp cũng không có hơi sức mà đi.
Chỉ là, trong lòng cô hiểu rõ, lúc này, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Tại biệt thự Cố Gia.
Cố Thịnh từ trong xe đi ra, mùi rượu nhất thời khuếch tán khắp không gian. Hôm nay từ nơi đó, anh quay trở về công ty, đi tiếp khách, uống nhiều hơn mấy ly, để quên chuyện hộp cơm tình yêu.
Đi vào nhà chính, Cố Thịnh đem áo khoác đưa cho quản gia, anh cảm thấy trong căn phòng này tựa hồ thiếu đi cái gì!
Thiếu cái gì đây? Cố Thịnh không khỏi cau mày.
"Cô chủ đâu?" Cố Thịnh nhìn về phía lầu hai nơi có phòng của Tả Tình Duyệt, hôm nay không thấy cô chuẩn bị thức ăn chờ anh, trong lòng anh tức giận cùng mất mát, người phụ nữ này càng ngày càng không đem anh để ở trong mắt!
"Cô chủ buổi trưa hôm nay sau khi ra ngoài, cũng chưa có trở lại." Quản gia mặt không tỏ vẻ gì trả lời.
Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, nhất thời nhớ lại chuyện anh đem Tả Tình Duyệt quăng ở ven đường. Lâu như vậy rồi, người phụ nữ kia cho dù là đi kiểu rùa bò, cũng có thể đã về tới nhà rồi chứ!
Trong lòng Cố Thịnh không giải thích được nổi lên chút bất an, nhưng anh lại không thừa nhận đây là lo lắng!
Quản gia đang muốn nói gì, lại thấy bóng dáng trước mặt đột nhiên chợt lóe, sau một khắc, cậu chủ cũng đã vọt ra khỏi cửa, không bao lâu lại nghe thấy tiếng động cơ vang lên, chạy vút đi.
"Haiz!" Quản gia thở dài, không khỏi lắc đầu, cậu chủ cùng cô chủ hai người bất hòa, ông nhìn thấy hết. Cậu chủ rõ ràng rất quan tâm cô chủ, không biết đến lúc nào cậu ấy mới có thể thấy rõ lòng mình!
Cố Thịnh nắm chặt tay lái, cơn say tựa hồ biến mất trong nháy mắt, người phụ nữ đáng chết này sẽ không gặp chuyện gì chứ?
Cái ý niệm này nhảy vào đầu anh, trong mắt anh hốt hoảng càng thêm sâu.
Đột nhiên, phía trước một hồi huyên náo, một chiếc xe cứu thương vượt qua xe của anh, đầu Cố Thịnh oanh một tiếng, nhất thời tăng tốc độ nhanh hơn.
"Tả Tình Duyệt, ngàn vạn lần không được có chuyện!" trong miệng Cố Thịnh không ngừng nỉ non, trong lòng anh nổi lên chút áy náy. Anh sao có thể vì tức giận nhất thời mà bỏ cô lại nơi nguy hiểm đó? Chỗ đó vắng vẻ, cũng hay xảy ra nhiều vụ cướp, mà cô một người phụ nữ, lại ban đêm. . . . . .
Cố Thịnh càng nghĩ, trong lòng lại càng sợ hãi.
"Đáng chết!" Cố Thịnh liên tiếp vượt qua, rốt cuộc đi theo xe cứu thương đang dừng lại, hốt hoảng xuống xe, xông về đám người.
Vạch đám người ra, Cố Thịnh nhìn thấy một người phụ nữ người đầy máu được đưa lên băng ca.
"Duyệt Duyệt. . . . . ." trong lòng Cố Thịnh đau nhói, tiến lên ngăn lại băng ca, anh thấy được một vật quen quen, đó là cái túi đựng hộp cơm hôm nay Tả Tình Duyệt vẫn cầm ở trên tay.
Là cô sao?
"Tiên sinh, xin tránh ra, người bị thương cần lập tức đưa đi bệnh viện chữa trị." Bác sĩ đối mặt với người đột nhiên xông tới, có chút không hiểu.
"Tôi lệnh cho anh, nhất định phải làm cho vợ tôi bình yên vô sự!" Cố Thịnh nghe được lời của bác sĩ, bắt lấy hai vai thật chặt, cuồng ngạo ra lệnh.
Bác sĩ liên tục không ngừng gật đầu, dường như nếu gật đầu chậm, thân nhân này sẽ đem anh ta xé nát.
Xe cứu thương đi xa, Cố Thịnh đang muốn trở lại trên xe, lái xe theo về phía bệnh viện, sau lưng lại truyền đến một giọng nói.
"Thịnh. . . . . ."
Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, giọng nói này rất quen thuộc, anh cho là ảo giác của mình, lắc đầu. Duyệt Duyệt đang trên xe cứu thương, anh cũng nên nhanh chóng tới đó xem tình hình của cô, anh nhất định sẽ không để cho cô có chuyện.
"Thịnh, em không sao, người bị thương không phải là em!" Lần này, giọng nói nghe rõ ràng hơn.
Tả Tình Duyệt hướng về phía Cố Thịnh đi tới, mới vừa rồi cô nhìn thấy anh nắm vai bác sĩ, bá đạo ra lệnh, trong lòng của cô rất ấm áp, giây phút đó cô cảm thấy anh đối với cô quan tâm cùng lo lắng sao mà chân thật quá. Cố Thịnh thật lo lắng cho an nguy của cô sao?
Cố Thịnh chậm rãi quay đầu lại, rốt cuộc thấy rõ người trước mắt, xác định đúng là vợ anh Tả Tình Duyệt, trong lòng mừng như điên.
Không có sao! Duyệt Duyệt không có sao!
Gần như đang ở tâm trạng mất của mà tìm lại được khiến Cố Thịnh vứt đi tất cả hiểu lầm cùng thù hận, chỉ muốn đem cô ôm vào trong ngực, cảm thụ cô chân thật tồn tại.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi. . . . . ." Cố Thịnh ôm thật chặt Tả Tình Duyệt, không ngừng ở bên tai cô nói nhỏ. Anh không nên ném cô ở nơi nguy hiểm như vậy, nếu người gặp chuyện không may thật sự là Tả Tình Duyệt anh biết làm sao?
Tả Tình Duyệt bị anh ôm, sức lực của anh cơ hồ muốn cho cô hít thở không thông, nhưng cô lại cố nén, Cố Thịnh nói xin lỗi cô, điều này nói lên cái gì?
Môi nở nụ cười, Tả Tình Duyệt ôm anh, khẽ vuốt ve sống lưng anh, đây là chồng của cô, anh đang lo lắng cho cô!
Hai người ôm nhau thật chặt, tựa hồ quên mất bọn họ đang ở giữa đường, đột nhiên vang lên tiếng kèn xe thức tỉnh hai người, Tả Tình Duyệt đỏ mặt lên, thử đẩy Cố Thịnh ra.
"Thịnh, chúng ta đang cản trở giao thông đấy!" Anh quá mức cường tráng, cô cơ hồ không cách nào lay chuyển anh. "Để cho bọn họ đợi một lát đi, không có gì đáng ngại!" Cố Thịnh không muốn buông cô ra nhanh như vậy, cái gì giao thông, anh cũng không để ở trong mắt.
Kèn xe càng lúc càng lớn, thậm chí có tài xế đưa đầu ra ngoài, Cố Thịnh vẫn không chút cử động.
"Thịnh, cảnh sát giao thông đến rồi!" Tả Tình Duyệt lại nhắc nhở lần nữa, trời ạ! Người đàn ông đang ôm cô thật sự là Cố Thịnh sao? Từ trước đến giờ một người bá đạo như anh, tại sao có thể như trẻ con vậy?
Tả Tình Duyệt nhìn cảnh sát giao thông càng lúc càng tới gần, nhớ tới lần trước trong xe đang lúc kích tình bị cảnh sát giao thông cắt đứt, Tả Tình Duyệt hận không tìm được một cái lổ để chui xuống.
Cố Thịnh khẽ cau mày, có lẽ anh nên tìm một nơi nào tốt cùng vợ anh ‘tự ôn chuyện’, rốt cuộc chịu đem Tả Tình Duyệt từ trong ngực thả ra, lôi kéo tay cô, sải bước đi về phía chiếc limousine dừng sát ở ven đường.
"A. . . . . ." Đột nhiên bị kéo khiến Tả Tình Duyệt không có chuẩn bị, trên chân truyền đến một hồi đau đớn, Tả Tình Duyệt lên tiếng kêu.
Cố Thịnh cau mày, quay đầu lại nhìn khuôn mặt thống khổ của Tả Tình Duyệt, theo tầm mắt của cô nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy một vết máu loang lổ trên hai chân.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" lông mày Cố Thịnh hơi nhíu, trong lòng có chút đau đớn, như chính mình không thể tin được!