Nam Chức dậy sớm, đi tới khu căng tin ở công viên Sáng Ý để ăn sáng.
Mặc dù lồng tiếng Linh Khuynh khá nổi tiếng, nhưng nếu tính cả hậu cần, tài vụ và nhân viên hoạt động thì cũng chỉ có hơn 30 người. Vừa hay có một căng tin được mở trong công viên Sáng Ý, một ngày ba bữa ăn được chuẩn bị rất chu đáo, mọi người thường đến đây để ăn uống.
Lý Tử Lâm đến sớm hơn Nam Chức 5 phút, cả hai gặp nhau rồi tìm một chỗ ngồi ăn cùng nhau.
“Buổi chiều tôi sẽ tới đài phát thanh, em đi cùng tôi… Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Nam Chức rút một tờ giấy đưa qua: “Sư phụ, cô bị cảm sao? Em thấy sắc mặt cô hơi tái.”
Lý Tử Lâm cầm lấy khăn giấy, xua tay ý bảo không sao.
Lý Tử Lâm đã ngoài 30, xuất thân từ chính quy.
Lúc còn trẻ, cô ấy làm phát thanh viên báo đài buổi sáng trên đài phát thanh, xuất sắc cả về trình độ chuyên môn lẫn khả năng thích ứng tại chỗ. Sau khi kết hôn, cô ấy không chịu nổi áp lực công việc cường độ cao của nhà đài nên đã lui về tham gia lồng tiếng hoặc thuyết minh hậu trường.
Ngày đầu tiên Nam Chức tới báo danh đã được nghe về kỹ thuật của cô ấy, không đến nỗi là kinh vi thiên nhân (*), nhưng chắc chắn thuộc kiểu có năng lực hơn người.
(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
So sánh lại với chính mình, Nam Chức biết mình nhất định học hỏi.
“Có lẽ là bị cảm lạnh.” Lý Tử Lâm nói: “Đối với những người như chúng ta thì giọng nói chính là bát cơm, một chút vấn đề nhỏ cũng ảnh hưởng đến giọng nói. Ngày thường em cũng nên chú ý tới nó một chút.”
Nam Chức gật đầu nói: “Vâng.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người đi tới phòng làm việc.
Lồng tiếng Linh Khuynh nằm ở tầng 11 khu C tòa nhà D, hầu hết các phòng trong tòa nhà này đều là studio thiết kế, rất yên tĩnh. Đến nỗi “tiếng nói chuyện” của bọn họ cũng dần trở nên tĩnh lặng và nhỏ bé.
Nhưng hôm nay vừa mới bước ra khỏi thang máy, Nam Chức đã nghe thấy có tiếng ai đó hét lên ở ngoài cửa.
“Jessica, có gì mà vui thế?” Lý Tử Lâm cũng đang thắc mắc: “Đứng ở chỗ tôi cũng nghe thấy tiếng cô cười đó.”
Jessica chịu trách nhiệm về các cuộc đàm phán đối ngoại.
Lúc này, trên mặt cô ấy tràn đầy vui vẻ, nhảy nhót về phía Lý Tử Lâm, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Nam Chức.
“Tử Lâm, đồ đệ của chị đúng là một vị tướng may mắn!” Cô ấy nói: “Cô ấy đã tóm được đơn hàng của L.Z rồi!”
*
Thông tin giám đốc kỹ thuật “về dinh” để kiểm tra đã lan truyền khắp công ty từ sáng sớm.
Các giám đốc điều hành cấp cao nơm nớp lo sợ, các thực tập sinh thì thầm mặc niệm trong lòng.
Nhưng dù tâm lý có thế nào đi chăng nữa thì ai cũng có 120 vạn mong mỏi được giám đốc kỹ thuật họ Ngôn thăm hỏi, càng có rất nhiều cô gái trẻ muốn một lần được nhìn thấy “phương dung” trong cốt lõi tâm hồn của L.Z.
Đáng tiếc, vị giám đốc kỹ thuật họ Ngôn này lại đi thang máy chuyên biệt.
“Mẹ nó! Rốt cuộc cũng quyết định được rồi sao!”
Trong phòng làm việc, Lăng Hách đứng bật dậy, vẻ mặt còn hưng phấn hơn cả khi được lên chức ba: “Mau mau, cho tôi nghe thử xem là thần tiên từ phương nào đến đi! Tôi muốn cảm ơn tổ tiên tám đời của cô ấy.”
Phương Bác nhấp vào tập file, một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp từ từ lọt ra khỏi ống nghe hẹp của tai nghe điện thoại.
Thời lượng của đoạn demo này chưa đến hai phút, bài đọc là một đoạn văn ngắn về kỹ thuật, nội dung khá nhàm chán, lại còn có những thuật ngữ chuyên môn đan xen vào, người không hiểu rất dễ mất hứng thú.
Nhưng tại sao Lăng Hách càng nghe lại càng thấy thích thú vậy?
Giống như đang được nghe kể một câu chuyện vậy, có nghe một trăm lần cũng không thấy chán!
“Hết rồi à?” Lăng Hách hỏi.
Phương Bác gật đầu: “Lăng tổng, đã hết rồi.”
Lăng Hách thở ra một hơi dài, gật đầu nói: “Tuyệt vời. Giọng nói này… Chậc, tôi không thể diễn tả được. Dù sao, nó rất nhẹ nhàng nhưng không hề giả tạo chút nào. Nghe rất hay!”
Ngôn Trạm liếc nhìn anh ta, sau đó giơ tay ra hiệu cho Phương Bác đi ra ngoài.
So với phiên bản một, robot Khang Ni phiên bản hai có phạm vi đối tượng giảm đi đáng kể, chủ yếu nhắm đến trẻ sơ sinh và trẻ em. Chức năng cốt lõi của nó chính là —— Làm bạn.
Ba mẹ có thể sử dụng Khang Ni phiên bản hai này để theo dõi rõ ràng nhất cử nhất động của con cái tại nhà. Đồng thời Khang Ni phiên bản hai cũng có các chức năng như kiểm tra sức khỏe, phổ biến kiến thức, diễn giải câu chuyện.
Một robot phụ huynh – con cái như vậy cần một “nguồn âm thanh” tràn ngập sự yêu thương, nhưng lại không cố tình phóng đại hoặc là giả tạo.
Ngôn Trạm đã tìm rất lâu.
Tối hôm qua, khi nghe thấy giọng nữ này, đến cả lỗ chân lông của anh còn giãn ra.
Một giọng nói hay chính là một kiểu thưởng thức, còn ồn ào la hét chính là một kiểu tra tấn, từng giây từng phút anh đều không muốn chịu đựng, nếu cần thiết có thể bóp chết nó từ trong trứng nước bất cứ lúc nào.
Lăng Hách xoa xoa tay, vui mừng vì cuối cùng mình không phải rụng tóc nữa.
Trong khoảng thời gian bị Ngôn Trạm tra tấn, anh ta cảm tưởng đầu mình sắp trọc đến nơi, mấy cô em gái nhìn anh ta đều không còn có ngôi sao nhỏ trong mắt nữa rồi.
“Đúng rồi?” Lăng Hách vuốt lại tóc mái của mình, nghĩ đến chuyện gì đó liền hỏi: “Cậu nghĩ cô gái lồng tiếng này trông như thế nào?”
Ngôn Trạm ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài vắt lên nhau một cách tùy tiện, sau cặp mắt kính chính là băng lạnh, một đôi mắt sâu thẳm như biển lặng, không chút gợn sóng.
“Không quan tâm đến người.”
Lăng Hách sửng sốt, sau đó bật cười nói: “Ai da, động tới bảo bối cục cưng nhà cậu sao? Cậu nói xem, trông cậu cũng ra hình ra dạng, trong nhà lại có mỏ, tại sao phải cố tình trở thành một tên điều khiển giọng nói biến thái chứ. Cậu không thể thích cái gì cao cấp hơn sao?”
Ngôn Trạm cúi đầu chỉnh lại đồng hồ, thờ ơ nói: “Cậu cao cấp như vậy, đến chú Lăng còn đánh giá cao.”
“…”
Tên biến thái thối tha! Tên điều khiển giọng nói chết tiệt!
Lăng Hách đi đến quầy bar rót rượu, ân cần nhắc nhở: “Trong các tình huống bình thường, giọng nói thường tỷ lệ nghịch với khuôn mặt. Giọng nói càng hay, tướng mạo lại càng khó nói chỉ bằng một lời. Cô gái này, khó đoán.”
Ngôn Trạm không nói gì.
Giọng nữ vừa rồi dường như vẫn còn văng vẳng bên tai anh, nhịp điệu vững vàng của cô, hơi thở nhẹ nhàng của cô, giống như một dòng nước nhẹ nhàng lại thật dài, khiến trái tim người ta trở nên êm dịu.
Trong đầu Ngôn Trạm bất giác hiện lên hình bóng mờ ảo của một cô gái.
Đôi mắt sáng, làn da trắng, khi cười rộ lên giống như một đứa trẻ hồn nhiên, hoạt bát và đáng yêu…
“Hắt xì!”
Trong xe, Nam Chức thấy ngứa mũi một cách khó hiểu.
Lý Tử Lâm đang đánh tay lái, liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Đừng nói đến lượt em bị cảm lạnh đó nhé.”
Nam Chức cầm điện thoại, khẽ cười.
Cô sẽ không bị cảm lạnh, cô bây giờ chỉ muốn gặp vị giám đốc kỹ thuật trong truyền thuyết của L.Z.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Trần Diệp An cảm thấy nhắn tin trên Wechat không đủ để bày tỏ sự sùng bái của cô ấy đối với Chức Chức nhà mình, cho nên không ngần ngại mà hao tổn khoản tiền điện thoại khổng lồ, đích thân chúc mừng.
“Alo.”
“Đây là ý trời.”
“…”
“Đã hai tháng trôi qua mà giám đốc robot vẫn chưa quyết định được ứng cử viên sao?! Tớ đoán toàn bộ diễn viên lồng tiếng của thành phố B này đều bị anh ta ‘đầu độc’ rồi, chỉ còn lại một mình cậu.”
Nam Chức vừa bực lại vừa buồn cười: “Sao cậu không nói là người ta nhìn xa trông rộng vậy?”
“Ha ha.” Trần Diệp An hạ thấp giọng: “Em yêu, chúc em may mắn.”
Nửa tiếng sau, xe dừng trong bãi đỗ xe nội bộ của L.Z.
Lễ tân dẫn hai người tới phòng tiếp khách, nói rằng người phụ trách có liên quan sẽ sớm đến nói chuyện cụ thể với bọn họ.
Nam Chức vừa bước vào cửa đã cẩn thận đánh giá L.Z.
Thiết kế ở đây rất mạnh mẽ và có phong cách hiện đại, điểm đặc biệt là ở trung tâm sảnh trước còn trưng bày một con quay cũ được đặt trong tủ kính, nghe nói đây là sản phẩm đầu tiên do L.Z thiết kế.
Chính con quay này đã giúp họ tạo dựng tên tuổi và có được chỗ đứng trên thị trường kể từ lúc đó.
“Nam Chức, đợi lát nữa gặp đối phương thì nghe bọn họ nói trước đã.” Lý Tử Lâm dặn dò.
Công ty kỹ thuật này đã trở nên “nổi tiếng” trong giới lồng tiếng cách đây một thời gian, mang tiếng là kén chọn, khó tính và nhiều chuyện.
Nếu không phải vì số tiền được trả quá cao, chắc chắn không ai tình nguyện gửi bản demo tới cho bọn họ một lần nữa.
Lần này bọn họ đã lựa chọn lồng tiếng Linh Khuynh, lại còn chọn một người mới, Lý Tử Lâm sợ bên kia sẽ đào hố cho Nam Chức, cho nên mới cùng cô tới đây để giám sát.
“Em phải nhớ rõ, công việc của chúng ta mang tính chất phục vụ, nhưng vẫn phải có đạo đức nghề nghiệp.” Lý Tử Lâm nói: “Nếu thấy mình không đủ năng lực hoặc đối phương quá khắt khe thì nên từ chối.”
Nam Chức gật đầu: “Em hiểu rồi, sư phụ.”
Ngay sau đó, ông Ngô, trưởng phòng marketing của L.Z tới.
Nam Chức nhớ có lần Trần Diệp An nói dù có nhìn thế nào cô ấy cũng thấy trưởng phòng marketing giống phụ nữ… Thiếu chút nữa thì cô không nhịn được cười.
Trưởng phòng Ngô này vừa nhìn đã thấy là một nam kỹ sư chân thực, cô ấy có thể nhìn ra được ngọn gió trung tính ở đâu vậy?
“Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút công việc.” Trưởng phòng Ngô nói: “Xin hỏi vị nào là cô Nam Chức vậy?”
Nam Chức chủ động bắt tay: “Là tôi. Xin chào.”
Ngay khi trưởng phòng Ngô nắm lấy tay cô, anh ta suýt chút nữa không kìm được nước mắt: Cảm ơn cô vì đã đích thân cứu lấy bộ phận marketing chúng tôi!
Ba người ngồi xuống.
Trưởng phòng Ngô bắt đầu giải thích về vấn đề hợp tác, đặc biệt là về robot Khang Ni phiên bản hai.
Thì ra lý do mà L.Z lại kén chọn như vậy không phải vì máy phiên dịch gì cả, mà là sản phẩm ngôi sao của công ty bọn họ… Nhà sản xuất còn có tâm cơ như vậy, cục Du lịch mà biết được liệu có buồn không?
Đang nói chuyện được một nửa, trưởng phòng Ngô chợt ho khan hai tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt Nam Chức nhiều hơn một giây, vành tai cũng hơi đỏ lên.
“Vì vậy, chúng tôi yêu cầu studio của các cô ký một thỏa thuận không tiết lộ ra bên ngoài với chúng tôi. Cô Nam Chức cần phải làm việc tại trụ sở chính của chúng tôi ba ngày một tuần. Các cô yên tâm, cho dù là phòng lồng tiếng hay là các thiết bị chuyên nghiệp khác thì chúng tôi đều sẽ chuẩn bị đầy đủ, bên các cô không cần phải gánh vác.”
Nam Chức chưa có kinh nghiện nên cô cũng không biết những yêu cầu này có hợp lý không, bèn nhìn sang Lý Tử Lâm…
Phòng tiếp khách được ngăn cách bởi một bức tường.
Trên tường có một cái cửa sổ nhỏ, chỉ cần nghiêng cơ thể một góc vừa vặn là có thể nhìn thấy tình hình trong phòng tiếp khách.
Khi Ngôn Trạm bước vào, Lăng Hách đang vặn vẹo trước cửa sổ nhỏ.
“Lão Ngôn! Lão Ngôn!” Cánh tay Lăng Hách lắc lư ở phía sau, rất giống một con vịt bị xách lên: “Tôi yêu rồi! Cô gái có giọng nói hay này quả thực chính là tiên nữ hạ phàm!”
Ngôn Trạm nhíu mày, vừa định nói gì đó thì điện thoại công việc vang lên, anh mở máy rồi đi ra ngoài nghe máy.
Nam Chức không nghĩ sự tò mò của Trần Diệp An lại mạnh mẽ như vậy.
Sau khi cô đi vệ sinh xong, vị đại ca này lại hỏi cô có gặp giám đốc kỹ thuật không?
Nam Chức: [Cậu quan tâm tới người ta làm gì vậy?]
Anh Trần: [Tớ chỉ muốn biết rốt cuộc anh ta có bị hói hay không thôi /nheo mắt và mỉm cười/ Với cả tớ mong chờ anh ta ra đòn hiểm với cậu]
Nam Chức: [Đồ độc ác]
Anh Trần: [Tớ mà không độc thì cậu có yêu tớ đâu?]
Trên màn hình liên tục hiển thị “Đối phương đang soạn tin”, Nam Chức đi tới bồn rửa tay, khẽ mỉm cười khi nhìn thấy mình trong gương.
Đây mới là cô.
Nghĩ đến khoảng thời gian khi mới về nước, ngạt thở đến chết đi sống lại còn chưa nói đến, mấu chốt là nó quá tra tấn sự tự tin của cô.
Điện thoại lại rung lên.
Trần Diệp An hỏi cô: [Đúng rồi, chứng minh thư mới của cậu đã đến chưa? Mấy công ty chuyên nghiệp như này rất đáng sợ, nếu nhìn thấy tên trên chứng minh thư của cậu là Đường Hề, mà cậu là Nam Chức /mỉm cười/ đòn chí mạng đó]
Nam Chức: [Hôm nay vừa tới tay /nhe răng/]
Anh Trần: Hạnh phúc của tôi đã trở lại một lần nữa.JPG
Hai người nói chuyện thêm một hồi rồi hẹn nhau đi ăn đồ ngọt ở tiệm của Viên Tây vào cuối tuần.
Nhưng vòng tới vòng lui, tâm điểm của Trần Diệp An vẫn là giám đốc kỹ thuật có bị hói hay không? Điều này đã trở thành tâm bệnh của cô ấy.
Nam Chức cạn lời, gửi tin nhắn giọng nói tới: “Lát nữa tớ sẽ chụp ảnh cho cậu, được chưa? Cậu mau…”
Rầm ——
Ở ngã rẽ cô lại đụng phải người nào đó.
Gần đây cô dễ đụng phải người khác vậy sao?
“Tôi xin lỗi, tôi mải nhìn điện thoại quá.” Nam Chức ngồi xổm xuống nhặt điện thoại: “Anh không…”
Khi cô ngẩng đầu lên, ánh sáng xung quanh biến mất trong hai giây.
Trong đầu Nam Chức phát ra những tiếng ong ong, cô hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi không. Thành phố B cũng đâu có nhỏ đâu, sao có thể gặp lại lần nữa chứ?
Nhưng cho dù tên chó này có biến thành tro, cô cũng sẽ không bao giờ quên được!
23 năm tuyệt vời của cô lại bị tên này đưa đến sở cảnh sát, lại còn phải đen mặt, cụp đuôi chạy trốn khỏi căn hộ…
Hai tay Ngôn Trạm buông thõng ở hai bên sườn, không rõ vì lý do gì mà cơ thể anh thoáng run rẩy.
Cô gái ngẩng đầu lên, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa trước ngực và sau lưng cô.
Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt đào hoa sâu thẳm long lanh, ngây thơ không biết gì, hồn nhiên, trong sáng như một đứa trẻ.
Yết hầu của anh cuộn lên xuống, nhất thời quên mất phải nói như thế nào.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh ở đây sao.” Thư ký của Lăng Hách tới tìm người.
Nghe thấy âm thanh đó, cả Nam Chức và Ngôn Trạm đều hoàn hồn.
Thư ký chạy chậm tới đây, tiếp tục nói: “Công nhân Trương bên bộ phận kỹ thuật tìm anh, nói là có văn bản phải được ký bởi giám đốc kỹ thuật thì mới có hiệu lực.”
Đầu Nam Chức ong ong lần thứ hai.
—— Giám, đốc, kỹ, thuật.
Đôi môi của Ngôn Trạm khẽ mở, tiếp tục nhìn cô gái chăm chú.
Một câu đơn giản “Không sao” vẫn còn nghẹn lại trong cổ họng, vừa định nói ra thì cô gái kia đột nhiên đứng dậy, trực tiếp rời đi mà không quay đầu lại.
“…”
Ngôn Trạm sững sờ tại chỗ, chỉ còn lại mùi cam ngọt ngào còn đọng lại trên chóp mũi.
Không thể xua tan đi được.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Trạm: Vợ à, nhìn đi, anh không hói.
Nam Chức: Cút!!!