Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 46: 46: “em Nói Anh Là Bạn Trai Của Em”





Editor: YuuĐiên rồi, nhất định là bị điên rồi.
“Như vậy có tính là chọc giận em không?”
“Anh chính là đạo lý.” Ngôn Trạm siết chặt bàn tay: “Em mà dám không giữ lời, anh sẽ lưu manh gấp mười lần.”
Nam Chức dựa vào cửa nhà mình một hồi rất lâu.
Mà nếu không phải vì cái điện thoại kêu lên liên hồi, anh vốn không có ý định dừng lại…
Vừa rồi cô đã hôn Ngôn Trạm, lại còn là kiểu… Mãnh liệt.
Lý Tử Lâm buông tay ra, để lộ chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái.
Nam Tiểu Chức: Không phải sợ, chị có cách trị chó.
Từ lúc đấy đến giờ môi cô vẫn nóng bừng, hương gỗ mát lạnh như bị đốt cháy đến bốc hơi, lưu luyến quấn chặt lấy cô.
“Là em đây, chị Tiểu Nam!”
Vừa ra khỏi phòng bếp, chuông điện thoại của cô lại kêu lên.
Rõ ràng lúc đầu cô đã kháng cự, tại sao càng về sau lại càng together hơn?
Anh Trần: [Lăng xấu tính nói anh ta không được khỏe, ho suốt cả tối]
Chỉ là một tô mì thôi mà, cũng đâu có nặng mùi lắm đâu.
Ngôn Trạm ném cà vạt sang một bên, đứng dậy.
Mà nếu không phải vì cái điện thoại kêu lên liên hồi, anh vốn không có ý định dừng lại…
Cô nhỏ giọng hỏi: “Nếu em không nói lại lần thứ hai thì sao?”
“A!!!”
“Chị Tiểu Nam!”
Ngôn Trạm đi vào phòng vệ sinh.
Tuy Nam Thư Hủy nói không được quay đầu lại nhìn, nhưng trước khi lên máy bay, bà ấy vẫn quay đầu lại, nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Nam Chức xoay người đấm vào cánh cửa.
“…”
“Đừng chỉ nói về thằng nhóc đó thôi.” Tăng Tuyền không có ý định cúp máy: “Mang Mang, gần đây con có bận việc không? Công việc vẫn ổn chứ?”
“Cứng miệng, sẽ bị trừng phạt.”
Động tác này khiến Quýt nhỏ còn đang bị bệnh thấy sợ hãi, nó gắng gượng ngồi dậy, phát ra tiếng kêu yếu ớt trong phòng làm việc.
Thằng nhóc này thế mà cũng hiểu ư?
“Đây, chị đây.”
Vòi hoa sen được bật lên.
Nam Chức chột dạ chỉnh lại đầu tóc và quần áo của mình, sau đó mở cửa ra.
“Meow ~~~”
“…”
Quýt nhỏ ngồi bên cạnh cửa, ngước nhìn cô kêu meow meow.
Quýt nhỏ cọ cọ vào người cô.
“Tay trái.”
Quần áo trên người anh mới chỉ cởi ra một nửa, cơ ngực gợi cảm cùng cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện trông vô cùng quyến rũ.
“Chị không cố ý, xin lỗi em.” Cô bế Quýt nhỏ lên.
Nam Chức mở cửa, thò đầu vào một chút.
Có một chiếc gương kiểu cổ điển được đặt ở bên trái phòng làm việc, một vị trí vừa hay soi được người và mèo ở trong phòng lúc này.
Ngôn Trạm thu lại dòng suy nghĩ của mình, nhấc nắp nồi lên.
“Nguyên liệu nấu ăn đều có đủ chứ?” Ngôn Trạm hỏi.
Con mèo thì yếu ớt, ngoan ngoãn và yên tĩnh nằm trong lòng chủ của nó; Cô gái thì hai má ửng hồng, đôi môi mọng nước, bên môi còn có một vòng đỏ ửng khó tả.
Vừa rồi cô đã hôn Ngôn Trạm, lại còn là kiểu… Mãnh liệt.
“…”
Nam Chức chột dạ chỉnh lại đầu tóc và quần áo của mình, sau đó mở cửa ra.
Khẽ cười một tiếng, anh bật quạt thông gió trong phòng tắm để xua tan mùi hương còn sót lại.
Nam Chức càng cười lớn hơn, nhanh nhẹn xuyên qua đám người.
Cái tên chó này đúng là đồ chó, ra tay tàn nhẫn thật!
“Ừ.” Anh thừa nhận, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn cô.
Nam Chức không dám nhìn vào gương nữa.
“…”
“…”
Sau khi dỗ dành Quýt nhỏ một hồi, cô đóng cửa lại rồi đi vào bếp rót nước.
“Anh không quay lại nghe em nói sao?” Cô hỏi: “Như vậy không phải là bất lịch sự lắm sao?”
Trần Diệp An lại gửi Wechat tới.
“Nhiều nhất là một tuần nữa mẹ sẽ xong công việc bên này.”
Anh Trần: [Giải pháp của bọn họ là chấm dứt dự án bị đánh cắp và không bao giờ làm nó nữa]
“Chị không cố ý, xin lỗi em.” Cô bế Quýt nhỏ lên.
“Có ạ!” Thất Tử nói: “Mọi thứ đều xong rồi ạ.

Chị Tiểu Nam, chiều nay chị không được đến muộn đâu đó.”
Lúc đó ——
Anh Trần: [Tớ xem như đã hiểu cái gọi là có tiền thì thích làm gì thì làm]
“…”
Nam Chức nhìn hai mẹ con biến mất ở cửa khẩu phía bên kia.
Nam Chức đứng lên, khoanh tay đi vòng quay người máy, hỏi: “Mày thích cái tên Nhị Cẩu này sao?”
Anh Trần: [À, lão Phật gia nhà cậu đúng là cậy tài khinh người mà /Cười khẩy/]
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông xuất hiện ngay đối diện.
Vừa rồi Nam Chức đã đưa hết nước trong cốc vào miệng, nhưng khi nhìn thấy năm chữ “lão Phật gia nhà cậu”, cô không biết phải làm thế nào để nuốt nó xuống —— Trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người đàn ông.
Nam Chức cắn môi, hai tay đang đút trong túi quần đổ mồ hôi: “Không nói gì cả.”
Ngôn Trạm vặn nhỏ bếp đi, trầm giọng nói: “Em nói đi.”
Anh Trần: [Tớ nói này, có phải cậu nên quan tâm tới lão Phật gia một chút không?]
Ngôn Trạm nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhưng không đi ra.
“Mẹ…” Tăng Tuyền dừng lại, sau đó nâng giọng lên một quãng tám: “Thằng con bất hiếu!”
Anh Trần: [Lăng xấu tính nói anh ta không được khỏe, ho suốt cả tối]
Chuông điện thoại kêu lên.
Con đường dài nhất mà cô đi, chính là con đường quỷ kế của anh.
Không khỏe???
Sáng nay, anh đã đi đi lại lại ở trước cửa nhà cô một lúc nhưng không gõ cửa.
Những giọt nước mắt khi đó của Nam Thư Hủy có thể là miễn cưỡng, có thể là không cam lòng, cũng có thể là hoàn toàn sụp đổ.
Không khỏe ở chỗ nào?
Không khỏe???
“Nhỡ có chuyện gì rất quan trọng thì sao?”
Trái tim rất bình thường, cơ thể càng khỏe mạnh hơn!
Anh đúng là rất giỏi trong việc chắt lọc thông tin mà.
“Đây, chị đây.”
Nam Chức đặt cốc nước xuống, không còn nuốt trôi nước nữa.
“Oa, em cũng có Quýt nhỏ rồi!” Cậu bé ôm nó vào lòng như bảo bối: “Quýt nhỏ, tớ muốn đưa cậu về nhà mới.”
“…”
*
Nam Chức nhéo má cậu: “Em cũng định bắt nạt chị đúng không.

Thằng nhóc này, em có biết thích là như thế nào không?”
Nhưng khi anh nhắm mắt lại, cảnh tượng đó vẫn hiện ra trước mắt, thậm chí bên tai còn văng vẳng tiếng rên rỉ nho nho của cô khi bị đè ép không có lối thoát.
“Con bây giờ bận ngang lãnh đạo nước mình rồi đúng không? Mẹ gọi điện con còn không nghe máy.”
Thế nhưng, dường như cô đã tìm được một người để cô có thể tin tưởng.
Ngôn Trạm nhặt cái cà vạt trên mặt đất lên, thảnh thơi chơi với nó.
Có một chiếc gương kiểu cổ điển được đặt ở bên trái phòng làm việc, một vị trí vừa hay soi được người và mèo ở trong phòng lúc này.
“Mẹ đang làm gì vậy?”
Nam Chức giật mình, lui về phía sau nửa bước: “Anh hù dọa ai vậy? Đứng ở hành lang làm gì không biết!”
“Mẹ…” Tăng Tuyền dừng lại, sau đó nâng giọng lên một quãng tám: “Thằng con bất hiếu!”
Uổng công bà liều mình làm việc, chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng kết thúc công việc ở Vancouver càng sớm càng tốt để về giúp con trai theo đuổi vợ!
Ngôn Trạm ném cà vạt sang một bên, đứng dậy.
“Nhóc con.”
“…”
Có mấy điếu thuốc nằm rải rác trên mặt đất, vừa rồi trong lúc chạy trốn cô đã đá phải nó.

Anh nhặt từng cái lên một.
Sau làn sóng đấu tranh của tình mẫu tử, thế giới đã yên tĩnh trở lại.
Quýt nhỏ lại nhảy xuống, đi tới chơi đùa với người máy.
“Nhiều nhất là một tuần nữa mẹ sẽ xong công việc bên này.”
Bà ấy nói: “Không có bọn họ, chỉ có chúng ta thôi.”
Nơi đó, người người nhốn nháo, cô không biết đã có bao nhiêu người tới người lui rồi nữa.
Hơi nóng sôi sùng sục bốc lên, căn bếp lập tức trở nên ẩm ướt và ấm áp, còn có một lớp hơi nước bám vào gạch trên vách bếp.
Tăng Tuyền quyết định vẫn sẽ làm một bà mẹ vĩ đại: “Trong khoảng thời gian này con tuyệt đối đừng nên hành động hấp tấp.

Mẹ biết con đang rất nóng vội, nhưng nếu muốn Mang Mang chấp nhận con thì nên đợi mẹ về.”
Thất Tử liên tục vẫy tay với cô, còn nói rằng sẽ đợi cô tới thành phố S chơi với cậu, tốt nhất là nên dẫn theo anh Ngôn tới.
“Vậy sao?”
Anh sợ cô phản kháng lại nụ hôn tối hôm qua, sợ rằng anh sẽ nói điều gì không đúng khiến cô bỏ đi mà không nói lời nào lần nữa.
Nam Chức còn tưởng tên chó này đã cúp máy, nào ngờ vừa mới hạ tay xuống để nhìn điện thoại thì cô nghe thấy: “Được.”
Ngôn Trạm đi vào phòng vệ sinh.
“Anh làm gì vậy!”
Đèn trần sáng choang, trong gương phản chiếu rõ ràng bộ dạng hiện tại của anh, bên trái môi dưới vẫn còn đang rỉ máu.
Sau đó cô lại vùi đầu vào công việc, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc đó ——
“Dì nói cho con biết, nó ghét nhất là cà chua ủ muối.” Tăng Tuyền cười nói: “Đợi đến lúc dì về dì sẽ làm cho nó một bát lớn, sau đó hai ta sẽ ngồi nhìn nó ăn.


Ăn đến khi nào phải nôn ra mới thôi!”
“Nghe, nghe điện thoại!”
“…”
Nam Chức cũng không tin vào tình yêu như mẹ mình.
“…”
Cô cảm thấy tên chó này có gì đó không đúng lắm, bởi vì trong mắt anh hiện lên vẻ cố chấp, giống như anh có thể nhốt cô lại chỉ trong vài phút nữa.
“Ưm —— Đừng…”
“Bị ốm mà không ngoan gì cả.” Nam Chức sẵng giọng: “Về phòng làm việc đi, đừng quấy rối Nhị Cẩu.”
Cũng may, cô đã không cho anh cơ hội để thực hiện hành vi biến thái đó.

Cô đã về.
“Nhỡ có chuyện gì rất quan trọng thì sao?”
Anh lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Đi bắt cô về rồi nhốt cô lại.
Thất Tử giống như một con gấu túi đang ngồi ở trên vali, khuôn mặt nhỏ hình như đã mập mạp lên một chút, trông đáng yêu như một quả dưa hấu tròn trịa vậy.
“Chuyện đang làm không quan trọng sao?”
“Em vừa nói gì?”
Ngôn Trạm nhìn gương, lau vết máu trên môi, động tác cực kỳ chậm chạp.
Bà ấy không trả lời.
“…”
Cái tên chó này đúng là đồ chó, ra tay tàn nhẫn thật!
Ngôn Trạm ngẩng đầu lên, để nước xả tự do vào mặt mình.
“Vâng.” Cô nhìn Quýt nhỏ đang nằm ở trong ổ của mình: “Cũng may là nó không mắc bệnh quá nặng, bồi bổ một thời gian là sẽ bình phục thôi ạ, nếu không chắc chắn con sẽ hối hận đến chết mất.”
Trong cơn tức giận, cô đã cắn anh một cái thật mạnh…
Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của đứa trẻ, cô lớn tiếng nói: “Được, nhất định là được.”
Anh Trần: [Tớ nói này, có phải cậu nên quan tâm tới lão Phật gia một chút không?]
Thất Tử nói: “Em biết mà! Nếu chị thích ai đó, chị sẽ đau lòng, sẽ để ý đến người đó.”
“Con có đang nghe mẹ nói không vậy?”
“Vậy sao?”
Cô phủi phủi tay rồi bắt máy.
Ngôn Trạm nhìn gương, lau vết máu trên môi, động tác cực kỳ chậm chạp.
Vậy sao được?
Mùi máu tanh xộc vào khoang mũi, nhanh chóng kích thích thần kinh đại não, cộng thêm xúc giác mềm mại tinh tế, khơi gợi dục vọng trong cơ thể anh.
Khi cô tức giận, đôi mắt to của cô mở đến 120%, trông cực kỳ hoạt bát và đáng yêu.

Cho dù cô có ra tay tàn nhẫn với anh, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
“Con có đang nghe mẹ nói không vậy?”
“Mẹ đừng quan tâm đến chuyện của con.”
Thằng nhóc này đúng là không biết cách làm người, hoàn toàn không thừa hưởng trí thông minh và sự lanh lợi của bà.
Một tay Ngôn Trạm cởi cúc áo sơ mi, đi vào phòng tắm.
Anh không ngại chờ đợi, chỉ là anh sợ cô sẽ không bao giờ rung động…
Tăng Tuyền hét lớn: “Mẹ mà mặc kệ con thì ai quan tâm đến con? Con tưởng mẹ phải bận tâm về con thì mẹ vui lắm sao, chẳng qua là mẹ không còn cách nào khác thôi! Cái thằng con không có lương tâm…”
Sau làn sóng đấu tranh của tình mẫu tử, thế giới đã yên tĩnh trở lại.
“Ngôn Trạm, có phải anh cho rằng em túm được anh mà không chuẩn bị sẵn chiêu đúng không?” Cô hét lên: “Anh cứ không nghe lời em như vậy, em sẽ cân nhắc tước bỏ thân phận bạn trai của anh đấy.”
Ngôn Trạm ném điện thoại đi.
Sáng hôm nay lúc ngủ dậy trông cô rất kỳ lạ.
Quần áo trên người anh mới chỉ cởi ra một nửa, cơ ngực gợi cảm cùng cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện trông vô cùng quyến rũ.
Giờ phút này, trái tim anh vẫn chưa thể đập bình thường trở lại.
Sao người máy này cũng chó như vậy?
Sáng hôm nay lúc ngủ dậy trông cô rất kỳ lạ.
“Tại sao lại thích nó?”
“…”
Hoặc là sau lần anh nói chuyện rõ ràng ở siêu thị, cô đã thay đổi và cố tình tránh mặt anh.
~
Anh không ngại chờ đợi, chỉ là anh sợ cô sẽ không bao giờ rung động…
Trần Diệp An lại gửi Wechat tới.
Vòi hoa sen được bật lên.
Quýt nhỏ: Trong nhà có nhiều chó như vậy, đáng sợ quá ~
Nam Chức quay lại nhìn khu vực kiểm tra an ninh.
Không đợi anh tra hỏi, cô còn nói: “Em muốn ăn mì anh nấu, được không?”
Dòng nước lạnh buốt chảy dọc khắp cơ thể khiến cho sự bồn chồn, xao động và khao khát được dập tắt.
Cửa bếp đóng lại.
Ngôn Trạm ngẩng đầu lên, để nước xả tự do vào mặt mình.
“Ưm —— Đừng…”
“Anh có nghe thấy,” Giọng Ngôn Trạm khàn đi: “Nhưng anh còn muốn nghe nữa, em nói lại đi.”
Trái tim Nam Chức thoáng xao động.
Nhưng khi anh nhắm mắt lại, cảnh tượng đó vẫn hiện ra trước mắt, thậm chí bên tai còn văng vẳng tiếng rên rỉ nho nho của cô khi bị đè ép không có lối thoát.
“Được rồi, trở về chỗ của mình đi.” Cô xua tay.
Ký ức duy nhất mà cô còn nhớ chính là Nam Thư Hủy nhiều lần nói với cô rằng “Đừng quay đầu lại nhìn nữa”.
Các giác quan đang không được bình tĩnh lại bị kích động, khó có thể kiểm soát được…
Anh trâu bò quá rồi, cô không thể chọc vào được.
Ngôn Trạm mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua gương, anh lại nhìn chính mình trong đó, máu trên khóe miệng vẫn không ngừng chảy ra.
Nam Chức đặt cốc nước xuống, không còn nuốt trôi nước nữa.
“Anh Ngôn thích chị Tiểu Nam.” Thất Tử đột nhiên xen vào: “Em đã sớm nhìn ra rồi.”
“Ra tay tàn nhẫn thật”
*
Khẽ cười một tiếng, anh bật quạt thông gió trong phòng tắm để xua tan mùi hương còn sót lại.
Tăng Tuyền hét lớn: “Mẹ mà mặc kệ con thì ai quan tâm đến con? Con tưởng mẹ phải bận tâm về con thì mẹ vui lắm sao, chẳng qua là mẹ không còn cách nào khác thôi! Cái thằng con không có lương tâm…”
Kết quả, trước khi cô gọi đi thì quản lý của Phồn Phủ đã giao bữa ăn đến tận nơi.
*
“Đau ——”
Cái tên chó biến thái này!
Đèn trần sáng choang, trong gương phản chiếu rõ ràng bộ dạng hiện tại của anh, bên trái môi dưới vẫn còn đang rỉ máu.
Đêm nay Nam Chức ngủ không được ngon lắm.
Ngôn Trạm giữ chặt mắt cá chân đang đá loạn của cô, cưỡng ép cố định chân cô quanh thắt lưng của mình.
Cô luôn thức dậy vì khát nước, sau khi uống mấy cốc nước lớn lại đi vào nhà vệ sinh nhiều lần, cứ trằn trọc mãi không thôi.
Cúp điện thoại, Nam Chức đi cho Quýt nhỏ uống thuốc.
Ngôn Trạm ngẩng đầu, bên trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập lửa nóng bỏng.
Sau đó, khi đã bớt khát, cô lại cảm thấy đau đầu và đau họng.
Điên rồi, nhất định là bị điên rồi.
Tóm lại, giấc ngủ này giống như là không ngủ vậy.
“Sư phụ, cô phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Cô nói: “Cô khỏe mạnh thì Thất Tử mới vui được.

Có chuyện gì cần đến em thì cô cứ gọi cho em bất cứ lúc nào.”
Nhưng cũng may khi cô tỉnh lại thì đã gần 10 giờ, chắc chắn không thể gặp người nào đó được, cho nên cô thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
“Sẽ luôn có một người đem đến niềm tin cho em.” Cô ấy nói: “Chưa chắc là tin tưởng vào tình yêu, nhưng là người khiến em thấy tin tưởng.”
Sau khi làm một chiếc bánh sandwich đơn giản để lấp đầy dạ dày, Nam Chức quyết định sẽ lao đầu vào “cái ôm ấm áp” của công việc, đoạn tuyệt với tình cảm.
Nam Chức mỉm cười, ôm lấy Lý Tử Lâm.
Tăng Tuyền thấy thật ấm lòng.
Chuông điện thoại kêu lên.
Nếu mà nói “thằng nhóc xui xẻo” không bắt nạt cô thì không đúng; Mà nói “thằng nhóc xui xẻo” bắt nạt cô thì cũng chẳng đúng nốt.
Cô luôn thức dậy vì khát nước, sau khi uống mấy cốc nước lớn lại đi vào nhà vệ sinh nhiều lần, cứ trằn trọc mãi không thôi.
Cô phủi phủi tay rồi bắt máy.
“Alo, sư phụ.”
Tít tít tít.
“Là em đây, chị Tiểu Nam!”
Cậu bé nhảy xuống rồi chạy tới.
Ngày hôm qua Tăng Tuyền đã nghĩ, tuy rằng thằng con bất hiếu, xui xẻo của bà yêu cô đến chết đi sống lại như vậy, nhưng chắc chắn nó đã làm chuyện gì đó khiến cô phật lòng nên cô mới không mở lòng đón nhận như vậy.
Nam Chức mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Thất Tử đó à, chuẩn bị đến đâu rồi? Có giúp mẹ dọn dẹp không đó?”
Lý Tử Lâm vỗ vỗ lưng cô: “Em cũng vậy, tự chăm sóc cho bản thân thật tốt.

Tốt nhất là nên xem xét cả chuyện yêu đương nữa.”
“Ra tay tàn nhẫn thật”
“Có ạ!” Thất Tử nói: “Mọi thứ đều xong rồi ạ.

Chị Tiểu Nam, chiều nay chị không được đến muộn đâu đó.”
“Không phải em nói muốn ăn mì sao?” Cô hắng giọng: “Tới nhà em đi, Quýt nhỏ bây giờ không thể chạy lung tung được.”
*
“Em yên tâm.”
“Là dì, Mang Mang.”
Lý Tử Lâm cầm lấy điện thoại, bất lực nói: “Cô phiền em một chuyến rồi.”
“Không sao đâu ạ.” Cô thở dài: “Việc em có thể làm cũng chỉ là đến tiễn hai người thôi mà.”
Cúp điện thoại, Nam Chức đi cho Quýt nhỏ uống thuốc.
Vừa rồi Nam Chức đã đưa hết nước trong cốc vào miệng, nhưng khi nhìn thấy năm chữ “lão Phật gia nhà cậu”, cô không biết phải làm thế nào để nuốt nó xuống —— Trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người đàn ông.
Vừa ra khỏi phòng bếp, chuông điện thoại của cô lại kêu lên.
“Alo, xin chào.”
Cô có chút bối rối khi bị nhìn chằm chằm như vậy, nhưng mà cô cũng không biết tại sao nữa.
“Là dì, Mang Mang.”
Ngày hôm qua Tăng Tuyền đã nghĩ, tuy rằng thằng con bất hiếu, xui xẻo của bà yêu cô đến chết đi sống lại như vậy, nhưng chắc chắn nó đã làm chuyện gì đó khiến cô phật lòng nên cô mới không mở lòng đón nhận như vậy.
“…”

Thằng nhóc này đúng là không biết cách làm người, hoàn toàn không thừa hưởng trí thông minh và sự lanh lợi của bà.
“Dì sắp về nước rồi.” Tăng Tuyền nói: “Trong khoảng thời gian này, nếu thằng nhóc xui xẻo kia bắt nạt con, con cứ nói cho dì biết bất cứ lúc nào, dì về sẽ xử lý nó sau! Con đừng tức giận quá nhé!”
Ngôn Trạm mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
“Đừng xấu hổ.” Lý Tử Lâm cười nói: “Cô nghe Thất Tử kể về mấy việc làm của anh Ngôn kia rồi.

Cậu ấy còn nói với con trai cô rằng mình đang theo đuổi em đó.

Thằng nhóc ngốc nhà cô còn phối hợp theo cơ mà.”
Nam Chức ngây người, hai má đỏ ửng.
Không biết có phải là tâm linh tương thông không, anh đã gọi tới vào đúng lúc đó.
Nếu mà nói “thằng nhóc xui xẻo” không bắt nạt cô thì không đúng; Mà nói “thằng nhóc xui xẻo” bắt nạt cô thì cũng chẳng đúng nốt.
Thất Tử kéo Nam Chức ngồi xổm xuống, ghé vào tai cô nói thầm: “Anh Ngôn không biết dỗ chị như thế nào, em thấy anh ấy ngốc quá nên mới giúp anh ấy hẹn chị đi ăn tối.

Nhưng mẹ em nói, con trai ngốc một chút cũng được, nhưng đó là người tốt.

Chị Tiểu Nam, chị đừng ghét anh Ngôn.

Dù anh ấy ngốc, nhưng anh ấy rất tốt đó.”
Hoặc là sau lần anh nói chuyện rõ ràng ở siêu thị, cô đã thay đổi và cố tình tránh mặt anh.
Anh Trần: [Tớ xem như đã hiểu cái gọi là có tiền thì thích làm gì thì làm]
“Dì nói cho con biết, nó ghét nhất là cà chua ủ muối.” Tăng Tuyền cười nói: “Đợi đến lúc dì về dì sẽ làm cho nó một bát lớn, sau đó hai ta sẽ ngồi nhìn nó ăn.

Ăn đến khi nào phải nôn ra mới thôi!”
“…”
Dì có đúng là mẹ ruột của anh ấy không vậy.
“Dì Tuyền, con vẫn ổn, dì đừng lo lắng cho con quá.

Dì phải chú ý đến sức khỏe, cũng đừng làm việc quá sức ạ.”
“…”
Tăng Tuyền thấy thật ấm lòng.
Sống đến từng này tuổi rồi, bà chưa từng được nếm trải mùi vị có áo bông nhỏ ở bên cạnh.
Quýt nhỏ ngồi bên cạnh cửa, ngước nhìn cô kêu meow meow.
“Đứa trẻ ngoan.” Bà nói: “Nếu con thấy thằng nhóc đó phiền phức quá thì dì Tuyền cũng sẽ không ép con.

Trong tay dì còn rất nhiều chàng trai xuất sắc, đến lúc đó dì Tuyền sẽ giới thiệu cho con.”
“…”
“Con bây giờ bận ngang lãnh đạo nước mình rồi đúng không? Mẹ gọi điện con còn không nghe máy.”
Chuyện này thì cô không dám nhận.
Bà ấy không còn chờ được người mình yêu nữa, hoàn toàn không tin vào tình yêu nữa rồi.
“Chuyện đó, dì Tuyền, con…”
“Đừng chỉ nói về thằng nhóc đó thôi.” Tăng Tuyền không có ý định cúp máy: “Mang Mang, gần đây con có bận việc không? Công việc vẫn ổn chứ?”
Thật đúng là nhạy cảm mà.
“…”
Nam Chức nói sơ qua về tình hình dạo gần đây của mình.

Tăng Tuyền nghe xong lo lắng hỏi: “Con mèo có sao không? Chắc chắn là con lo lắm.”
Rầm!
“Vâng.” Cô nhìn Quýt nhỏ đang nằm ở trong ổ của mình: “Cũng may là nó không mắc bệnh quá nặng, bồi bổ một thời gian là sẽ bình phục thôi ạ, nếu không chắc chắn con sẽ hối hận đến chết mất.”
Tăng Tuyền thở dài, cảm thán: “Cho nên, cuộc đời này mới đáng quý như vậy đó, cho dù không muốn nghĩ về tương lai thì chúng ta vẫn luôn phải nghĩ tới nó.

Trân trọng hiện tại cũng là điều nên làm, bởi vì đôi khi nó còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Trái tim Nam Chức thoáng xao động.
Nam Chức và Lý Tử Lâm nhìn nhau.

Lý Tử Lâm giải thích: “Ngoài em ra thì anh Ngôn chính là người mà thằng nhóc này đặc biệt muốn gặp.

Mấy tháng trước cô có đọc tin tức thì mới biết anh Ngôn chính là giám đốc kỹ thuật của L.Z.

Những người bận rộn như vậy, chúng ta không nên làm phiền tới.”
Động tác này khiến Quýt nhỏ còn đang bị bệnh thấy sợ hãi, nó gắng gượng ngồi dậy, phát ra tiếng kêu yếu ớt trong phòng làm việc.
Sau đó cô lại vùi đầu vào công việc, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Lúc đầu Nam Chức định gọi bừa đồ ăn của một quán nào đó.
Kết quả, trước khi cô gọi đi thì quản lý của Phồn Phủ đã giao bữa ăn đến tận nơi.
“Mẹ đừng quan tâm đến chuyện của con.”
Sau bữa trưa, Nam Chức nghỉ ngơi một lúc rồi tới sân bay.
Bên ngoài cửa hàng Starbucks, Lý Tử Lâm và Thất Tử đã đợi sẵn ở cửa.
Sống đến từng này tuổi rồi, bà chưa từng được nếm trải mùi vị có áo bông nhỏ ở bên cạnh.
Ngôn Trạm mỉm cười, hai tay đang chống trên cửa trượt xuống cạnh eo cô, ôm chặt lấy cô.
Thất Tử giống như một con gấu túi đang ngồi ở trên vali, khuôn mặt nhỏ hình như đã mập mạp lên một chút, trông đáng yêu như một quả dưa hấu tròn trịa vậy.
“Chị Tiểu Nam!”
Nhìn thấy cái máy xoa bóp bằng xương bằng thịt yêu thích của mình, nó yếu ớt cọ cọ vào người anh, rồi tiện chỗ nào nằm ở chỗ đó.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gọi điện, cho dù cô trở mặt phủ nhận chuyện tối qua hoặc là cô tức giận anh cũng đều sẽ đón nhận nó.
Cậu bé nhảy xuống rồi chạy tới.
“…”
Nam Chức ngồi xổm xuống đón cậu: “Thất Tử lại mập hơn rồi, chắc chị không bế được em nữa đâu.”
Sau đó, khi đã bớt khát, cô lại cảm thấy đau đầu và đau họng.
“Chắc chắn là em không bế được rồi.” Lý Tử Lâm cười nói: “Đến cô còn không bế được nữa là, càng ngày càng mập hơn.”
Thất Tử đứng lên, ưỡn cái bụng tròn vo của mình ra, nói: “Anh Ngôn bế được!”
Lúc đi ngang qua gương, anh lại nhìn chính mình trong đó, máu trên khóe miệng vẫn không ngừng chảy ra.
“Không được rồi, thằng nhóc này quá thông minh.” Lý Tử Lâm nhịn cười: “Có lẽ là giống cô đó.”
Nam Chức và Lý Tử Lâm nhìn nhau.

Lý Tử Lâm giải thích: “Ngoài em ra thì anh Ngôn chính là người mà thằng nhóc này đặc biệt muốn gặp.

Mấy tháng trước cô có đọc tin tức thì mới biết anh Ngôn chính là giám đốc kỹ thuật của L.Z.

Những người bận rộn như vậy, chúng ta không nên làm phiền tới.”
Nam Chức không nói gì, chỉ xoa đầu Thất Tử rồi tặng quà cho cậu.
“Anh đã nhớ kỹ những gì em nói hôm nay rồi đấy.” Anh nói: “Đừng có mà không giữ lời.”
Mặt Nam Chức càng đỏ hơn: “Sư phụ, sao cô…”
Đó là một con thú nhồi bông mô phỏng con mèo màu cam, trông gần giống Quýt nhỏ.
“Oa, em cũng có Quýt nhỏ rồi!” Cậu bé ôm nó vào lòng như bảo bối: “Quýt nhỏ, tớ muốn đưa cậu về nhà mới.”
Trong ống nghe truyền đến những tiếng xột xoạt.

Nam Chức cười xấu xa, nhưng mắt cô lại thấy cay cay.
Nam Chức mỉm cười, ôm lấy Lý Tử Lâm.
“Sư phụ, cô phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Cô nói: “Cô khỏe mạnh thì Thất Tử mới vui được.

Có chuyện gì cần đến em thì cô cứ gọi cho em bất cứ lúc nào.”
Trước khi tạm biệt, Lý Tử Lâm đã ôm Nam Chức thêm một lần nữa.
Lý Tử Lâm vỗ vỗ lưng cô: “Em cũng vậy, tự chăm sóc cho bản thân thật tốt.

Tốt nhất là nên xem xét cả chuyện yêu đương nữa.”
Trái tim rất bình thường, cơ thể càng khỏe mạnh hơn!
Ngôn Trạm hít sâu một hơi: “Tàn nhẫn thật.”
“…”
“Đừng xấu hổ.” Lý Tử Lâm cười nói: “Cô nghe Thất Tử kể về mấy việc làm của anh Ngôn kia rồi.

Cậu ấy còn nói với con trai cô rằng mình đang theo đuổi em đó.

Thằng nhóc ngốc nhà cô còn phối hợp theo cơ mà.”
Nam Chức xoay người đấm vào cánh cửa.
Mặt Nam Chức càng đỏ hơn: “Sư phụ, sao cô…”
Người đàn ông đột nhiên tiến tới.
“Anh Ngôn thích chị Tiểu Nam.” Thất Tử đột nhiên xen vào: “Em đã sớm nhìn ra rồi.”
Nam Chức nhéo má cậu: “Em cũng định bắt nạt chị đúng không.

Thằng nhóc này, em có biết thích là như thế nào không?”
Nam Chức mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Thất Tử đó à, chuẩn bị đến đâu rồi? Có giúp mẹ dọn dẹp không đó?”
Thất Tử nói: “Em biết mà! Nếu chị thích ai đó, chị sẽ đau lòng, sẽ để ý đến người đó.”
Sau khi dỗ dành Quýt nhỏ một hồi, cô đóng cửa lại rồi đi vào bếp rót nước.
“…”
Thằng nhóc này thế mà cũng hiểu ư?

Cái gọi là thề non hẹn biển, nắm tay nhau đi đến đầu bạc răng long chỉ lưu lại trên trang sách, lưu lại trong sâu thẳm trái tim của mỗi người.

Đó là lý tưởng, là ước mơ, nhưng vận mệnh không thể áp đảo được hiện thực.
“Không được rồi, thằng nhóc này quá thông minh.” Lý Tử Lâm nhịn cười: “Có lẽ là giống cô đó.”
Thất Tử kéo Nam Chức ngồi xổm xuống, ghé vào tai cô nói thầm: “Anh Ngôn không biết dỗ chị như thế nào, em thấy anh ấy ngốc quá nên mới giúp anh ấy hẹn chị đi ăn tối.

Nhưng mẹ em nói, con trai ngốc một chút cũng được, nhưng đó là người tốt.

Chị Tiểu Nam, chị đừng ghét anh Ngôn.

Dù anh ấy ngốc, nhưng anh ấy rất tốt đó.”
“Mẹ đang làm gì vậy?”
“…”
“Sao, sao vậy?”
“Thôi được rồi.” Lý Tử Lâm nhìn đồng hồ, kéo Thất Tử lại: “Gần đến giờ rồi.”
Nam Chức đáp lời sau đó mở cửa ra, phần lớn hơi nước đã phiêu tán đi.
Trước khi tạm biệt, Lý Tử Lâm đã ôm Nam Chức thêm một lần nữa.
“Lần trước em đã hỏi cô có còn tin vào tình yêu nữa không,” Cô ấy thở dài: “Thật ra cô không can đảm như vậy, vì tổn thương quá sâu sắc, nên cô không dám tin nữa.

Nhưng…”
“Sư phụ, cô…”
Ngôn Nhị Cẩu: Mau đến đây trị anh đi.
Lý Tử Lâm buông tay ra, để lộ chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái.
Tăng Tuyền thở dài, cảm thán: “Cho nên, cuộc đời này mới đáng quý như vậy đó, cho dù không muốn nghĩ về tương lai thì chúng ta vẫn luôn phải nghĩ tới nó.

Trân trọng hiện tại cũng là điều nên làm, bởi vì đôi khi nó còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Trước đó Nam Chức không để ý đến, lúc này cô mới nhận ra đó là một chiếc nhẫn cưới.
“Không có gì.” Anh mím môi: “Mở cửa đi.”
“Sư phụ, cô…”
“Nghe, nghe điện thoại!”
“Sẽ luôn có một người đem đến niềm tin cho em.” Cô ấy nói: “Chưa chắc là tin tưởng vào tình yêu, nhưng là người khiến em thấy tin tưởng.”
Nam Chức nhìn hai mẹ con biến mất ở cửa khẩu phía bên kia.
Thất Tử liên tục vẫy tay với cô, còn nói rằng sẽ đợi cô tới thành phố S chơi với cậu, tốt nhất là nên dẫn theo anh Ngôn tới.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của đứa trẻ, cô lớn tiếng nói: “Được, nhất định là được.”
Tại sân bay đông đúc, loa thông báo vang lên hết đợt này đến đợt khác, giọng nữ nhẹ nhàng phát thông tin chuyến bay cho hành khách, dẫn dắt đến điểm xuất phát của điểm đến tiếp theo.
Nam Chức đứng trước cửa kính rất lớn, nhìn máy bay cất cánh.
Năm đó, khi cô và Nam Thư Hủy ở nơi này bay đến nước Mỹ, cô đã không còn nhớ nó như thế nào nữa.
“Em có nói.” Anh lập tức phủ nhận: “Em nói anh là bạn trai của em.”
Ký ức duy nhất mà cô còn nhớ chính là Nam Thư Hủy nhiều lần nói với cô rằng “Đừng quay đầu lại nhìn nữa”.
Cô đã hỏi: “Ông bà ngoại của con đâu rồi?”
Cô đã hỏi: “Ông bà ngoại của con đâu rồi?”
Bà ấy nói: “Không có bọn họ, chỉ có chúng ta thôi.”
Nam Tiểu Chức: …
Cô rất nghe lời mẹ, không hề quay đầu lại nhìn, nhưng cô rất nhớ người thân và bạn bè của mình.
Tuy Nam Thư Hủy nói không được quay đầu lại nhìn, nhưng trước khi lên máy bay, bà ấy vẫn quay đầu lại, nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Nam Chức không dám nhìn vào gương nữa.
Cô hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại khóc?”
“Thích.”
Bà ấy không trả lời.
Chuyện này thì cô không dám nhận.
“Chuyến bay MN887 từ Thành phố B đến Thành phố S sắp cất cánh, mời tất cả các hành khách vui lòng chuẩn bị.”
Nam Chức đỏ mặt, vùi đầu vào ngực anh, lẩm bẩm: “Anh được phép lưu manh, chẳng lẽ em không được phép không giữ lời sao? Đạo lý gì vậy.”
Nam Chức hài lòng nhả ra: “Nếu anh lại gây sự với em, em sẽ cắn chết anh.”
Nam Chức quay lại nhìn khu vực kiểm tra an ninh.
“Chuyện đó, dì Tuyền, con…”
Ngôn Trạm không buông tay, cũng chẳng buông cô ra mà bế cô đặt lên tủ bếp chỉ trong ba giây.
Nơi đó, người người nhốn nháo, cô không biết đã có bao nhiêu người tới người lui rồi nữa.
“Dì Tuyền, con vẫn ổn, dì đừng lo lắng cho con quá.

Dì phải chú ý đến sức khỏe, cũng đừng làm việc quá sức ạ.”
Những giọt nước mắt khi đó của Nam Thư Hủy có thể là miễn cưỡng, có thể là không cam lòng, cũng có thể là hoàn toàn sụp đổ.
Một tay Ngôn Trạm cởi cúc áo sơ mi, đi vào phòng tắm.
Ngôn Trạm ném điện thoại đi.
Bà ấy không còn chờ được người mình yêu nữa, hoàn toàn không tin vào tình yêu nữa rồi.
“…”
Trạng thái của Quýt nhỏ đã tốt hơn.
Nam Chức cũng không tin vào tình yêu như mẹ mình.
“…”
Nam Chức dựa vào cánh cửa, sau lưng lạnh buốt, nhưng trước trước mặt lại nóng bỏng.
Cái gọi là thề non hẹn biển, nắm tay nhau đi đến đầu bạc răng long chỉ lưu lại trên trang sách, lưu lại trong sâu thẳm trái tim của mỗi người.

Đó là lý tưởng, là ước mơ, nhưng vận mệnh không thể áp đảo được hiện thực.
Năm đó, khi cô và Nam Thư Hủy ở nơi này bay đến nước Mỹ, cô đã không còn nhớ nó như thế nào nữa.
Thế nhưng, dường như cô đã tìm được một người để cô có thể tin tưởng.
Lấy điện thoại ra, cô đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của người đó.
Không biết có phải là tâm linh tương thông không, anh đã gọi tới vào đúng lúc đó.
“Đang ở đâu?”
“Xong chưa vậy?”
“Chuyện đang làm không quan trọng sao?”
“Sân bay.”
“…”
“Thôi được.” Cô đẩy người đàn ông ra: “Trong phòng bếp nóng quá, anh nấu cơm nhanh lên đi.”
“Bây giờ em…”
Nhưng cũng may khi cô tỉnh lại thì đã gần 10 giờ, chắc chắn không thể gặp người nào đó được, cho nên cô thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
“Nam Chức!” Anh gầm nhẹ: “Em dám… Đứng tại chỗ không được nhúc nhích, anh sẽ tới ngay lập tức!”
Trong ống nghe truyền đến những tiếng xột xoạt.

Nam Chức cười xấu xa, nhưng mắt cô lại thấy cay cay.
Nam Chức nói sơ qua về tình hình dạo gần đây của mình.

Tăng Tuyền nghe xong lo lắng hỏi: “Con mèo có sao không? Chắc chắn là con lo lắm.”
“Bây giờ em…”
“Xin lỗi, có vẻ em không nghe lời anh được rồi.”
“Được, em cứ đi đi.” Anh dừng lại một chút: “Cho dù em chạy lên mặt trăng thì anh cũng có thể bắt em về được!”
Nam Chức càng cười lớn hơn, nhanh nhẹn xuyên qua đám người.
“Vậy anh cứ đi đi.” Cô nói: “Dù sao bây giờ em cũng sẽ về nhà, Quýt nhỏ còn đang đợi em.”
“…”
“Tạm biệt.”
“Nam Chức!” Anh gầm nhẹ: “Em dám… Đứng tại chỗ không được nhúc nhích, anh sẽ tới ngay lập tức!”
“…”
Không đợi anh tra hỏi, cô còn nói: “Em muốn ăn mì anh nấu, được không?”
Người ở đầu dây bên kia có chuyện gì vậy? Hồi lâu cũng không thấy trả lời lại.
Nam Chức còn tưởng tên chó này đã cúp máy, nào ngờ vừa mới hạ tay xuống để nhìn điện thoại thì cô nghe thấy: “Được.”
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông xuất hiện ngay đối diện.
Người máy tự động khởi động khi nghe thấy tên của mình.

Quýt nhỏ sợ hãi tới mức vội vàng chui xuống gầm ghế sofa.
Nam Chức giật mình, lui về phía sau nửa bước: “Anh hù dọa ai vậy? Đứng ở hành lang làm gì không biết!”
Ngôn Trạm nhìn thẳng vào cô.
Cô có chút bối rối khi bị nhìn chằm chằm như vậy, nhưng mà cô cũng không biết tại sao nữa.
“…”
“Không phải em nói muốn ăn mì sao?” Cô hắng giọng: “Tới nhà em đi, Quýt nhỏ bây giờ không thể chạy lung tung được.”
Sau bữa trưa, Nam Chức nghỉ ngơi một lúc rồi tới sân bay.
Nam Chức đi mở cửa, nhưng Ngôn Trạm lại nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Sao, sao vậy?”
“Đang ở đâu?”
Dòng nước lạnh buốt chảy dọc khắp cơ thể khiến cho sự bồn chồn, xao động và khao khát được dập tắt.
Cô cảm thấy tên chó này có gì đó không đúng lắm, bởi vì trong mắt anh hiện lên vẻ cố chấp, giống như anh có thể nhốt cô lại chỉ trong vài phút nữa.
Uổng công bà liều mình làm việc, chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng kết thúc công việc ở Vancouver càng sớm càng tốt để về giúp con trai theo đuổi vợ!
“Không có gì.” Anh mím môi: “Mở cửa đi.”
Nam Chức nói không nên lời: “Anh nắm tay em như vậy, em mở kiểu gì giờ?”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Tên chó này lại cười.
“Tay trái.”
Nam Chức không nói gì, chỉ xoa đầu Thất Tử rồi tặng quà cho cậu.
Người đàn ông đóng cửa phòng bếp lại rồi nấu ăn.
“…”
Nam Chức nói không nên lời: “Anh nắm tay em như vậy, em mở kiểu gì giờ?”
Trạng thái của Quýt nhỏ đã tốt hơn.
Nhìn thấy cái máy xoa bóp bằng xương bằng thịt yêu thích của mình, nó yếu ớt cọ cọ vào người anh, rồi tiện chỗ nào nằm ở chỗ đó.
“Nguyên liệu nấu ăn đều có đủ chứ?” Ngôn Trạm hỏi.
Nam Chức nghĩ nghĩ: “Có đủ, ở trong tủ lạnh.”
Nhưng anh không đợi được, đợi đến chiều đã là cực hạn rồi.
Lý Tử Lâm cầm lấy điện thoại, bất lực nói: “Cô phiền em một chuyến rồi.”
Người đàn ông đóng cửa phòng bếp lại rồi nấu ăn.
Lúc đầu Nam Chức định gọi bừa đồ ăn của một quán nào đó.
Chỉ là một tô mì thôi mà, cũng đâu có nặng mùi lắm đâu.
Chỉ chỉ vào miệng mình, anh ngang nhiên xông tới: “Cắn vào đây này.”
Nhưng Nam Chức lại có thể cảm nhận được pháo hoa ấm áp trong lòng mình, cái loại ấm áp này tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại hiếm khi được nhìn thấy.

Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng thái rau thái thịt, nó rất kỳ lạ, cũng khiến cô thấy rất an tâm.
“Meow ——”
Quýt nhỏ cọ cọ vào người cô.
Cô bế nó lên, thì thầm: “Có phải em đã thích anh ấy từ lâu rồi đúng không?”
“Meow ~~~”
“Nhóc con.”
Chúng ta không thể đổi sang cái khác được sao? Dễ thương lượng hơn.
Quýt nhỏ lại nhảy xuống, đi tới chơi đùa với người máy.
Nó cực kỳ thích việc cào cào vào chân người máy, đôi khi còn ôm lấy chân của người máy nữa.
“Meow ——”

“Xin lỗi, có vẻ em không nghe lời anh được rồi.”
“Bị ốm mà không ngoan gì cả.” Nam Chức sẵng giọng: “Về phòng làm việc đi, đừng quấy rối Nhị Cẩu.”
Nó cực kỳ thích việc cào cào vào chân người máy, đôi khi còn ôm lấy chân của người máy nữa.
Tít tít tít.
Người máy tự động khởi động khi nghe thấy tên của mình.

Quýt nhỏ sợ hãi tới mức vội vàng chui xuống gầm ghế sofa.
“Xin hỏi, có dặn dò gì sao?”
“…”
Cô hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại khóc?”
Thật đúng là nhạy cảm mà.
Nam Chức đứng lên, khoanh tay đi vòng quay người máy, hỏi: “Mày thích cái tên Nhị Cẩu này sao?”
Nam Chức đứng trước cửa kính rất lớn, nhìn máy bay cất cánh.
“Thích.”
Cô bế nó lên, thì thầm: “Có phải em đã thích anh ấy từ lâu rồi đúng không?”
“Tại sao lại thích nó?”
Anh Trần: [À, lão Phật gia nhà cậu đúng là cậy tài khinh người mà /Cười khẩy/]
Có phải vì kế thừa từ chủ nhân đầu tiên của mày, Ngôn chó, nên cũng muốn trở thành vua chó đời thứ hai đúng không?
Nam Chức ngồi xổm xuống đón cậu: “Thất Tử lại mập hơn rồi, chắc chị không bế được em nữa đâu.”
Nhị Cẩu quay đầu một cách máy móc, khóa chặt ánh nhìn trên người cô, trả lời: “Tất cả những gì bạn nói, đều thích…”
“…”
“Lần trước em đã hỏi cô có còn tin vào tình yêu nữa không,” Cô ấy thở dài: “Thật ra cô không can đảm như vậy, vì tổn thương quá sâu sắc, nên cô không dám tin nữa.

Nhưng…”
Sao người máy này cũng chó như vậy?
“Được rồi, trở về chỗ của mình đi.” Cô xua tay.
Nhưng khi anh nghe cô nói rằng cô đang ở sân bay, lý trí của anh đã sụp đổ.
Nhị Cẩu gật đầu một cách máy móc rồi lui sang một bên.
“Thân phận gì khó giữ được cơ?”
Nam Chức nhìn nó, không khỏi bật cười.
Ngôn Trạm nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhưng không đi ra.
Sáng nay, anh đã đi đi lại lại ở trước cửa nhà cô một lúc nhưng không gõ cửa.
Anh sợ cô phản kháng lại nụ hôn tối hôm qua, sợ rằng anh sẽ nói điều gì không đúng khiến cô bỏ đi mà không nói lời nào lần nữa.
“Sắp xong rồi.” Anh nói.
Phải cho cô chút thời gian.
Nhưng anh không đợi được, đợi đến chiều đã là cực hạn rồi.
Trong cơn tức giận, cô đã cắn anh một cái thật mạnh…
Anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gọi điện, cho dù cô trở mặt phủ nhận chuyện tối qua hoặc là cô tức giận anh cũng đều sẽ đón nhận nó.
Nhưng khi anh nghe cô nói rằng cô đang ở sân bay, lý trí của anh đã sụp đổ.
Anh lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Đi bắt cô về rồi nhốt cô lại.
Cũng may, cô đã không cho anh cơ hội để thực hiện hành vi biến thái đó.

Cô đã về.
Tại sân bay đông đúc, loa thông báo vang lên hết đợt này đến đợt khác, giọng nữ nhẹ nhàng phát thông tin chuyến bay cho hành khách, dẫn dắt đến điểm xuất phát của điểm đến tiếp theo.
Con mèo thì yếu ớt, ngoan ngoãn và yên tĩnh nằm trong lòng chủ của nó; Cô gái thì hai má ửng hồng, đôi môi mọng nước, bên môi còn có một vòng đỏ ửng khó tả.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh thật sự không dám tin, cho dù đã nắm lấy tay cô nhưng anh vẫn cảm thấy nó không chân thật.
Giờ phút này, trái tim anh vẫn chưa thể đập bình thường trở lại.
“Tạm biệt.”
“Xong chưa vậy?”
Nam Chức mở cửa, thò đầu vào một chút.
Ngôn Trạm thu lại dòng suy nghĩ của mình, nhấc nắp nồi lên.
Hơi nóng sôi sùng sục bốc lên, căn bếp lập tức trở nên ẩm ướt và ấm áp, còn có một lớp hơi nước bám vào gạch trên vách bếp.
“Sắp xong rồi.” Anh nói.
Nam Chức đáp lời sau đó mở cửa ra, phần lớn hơi nước đã phiêu tán đi.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Ngôn Trạm vặn nhỏ bếp đi, trầm giọng nói: “Em nói đi.”
“Anh không quay lại nghe em nói sao?” Cô hỏi: “Như vậy không phải là bất lịch sự lắm sao?”
“Ừ.” Anh thừa nhận, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn cô.
“Không sao đâu ạ.” Cô thở dài: “Việc em có thể làm cũng chỉ là đến tiễn hai người thôi mà.”
Vậy sao được?
Nam Chức đi mở cửa, nhưng Ngôn Trạm lại nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô chỉ định trêu anh một chút thôi mà.
Nam Chức bĩu môi, lẩm bẩm: “Vậy được rồi.

Em chỉ muốn nói chuyện với bạn trai của mình, vậy mà anh ấy lại không quay đầu lại.”
Cô làm bộ định rời đi, nhưng ngay khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì một luồng gió từ phía sau lưng thổi tới.
Rầm!
Cửa bếp đóng lại.
“Em vừa nói gì?”
Nam Chức cắn môi, hai tay đang đút trong túi quần đổ mồ hôi: “Không nói gì cả.”
Nam Chức nhìn nó, không khỏi bật cười.
“Em có nói.” Anh lập tức phủ nhận: “Em nói anh là bạn trai của em.”
“…”
Anh đúng là rất giỏi trong việc chắt lọc thông tin mà.
Phải cho cô chút thời gian.
Hít sâu một hơi, Nam Chức quay người lại giả bộ hỏi: “Anh đã nghe thấy thì còn hỏi em làm gì? Có vấn đề về thần kinh hay là…”
“Thôi được rồi.” Lý Tử Lâm nhìn đồng hồ, kéo Thất Tử lại: “Gần đến giờ rồi.”
Người đàn ông đột nhiên tiến tới.
Sau khi làm một chiếc bánh sandwich đơn giản để lấp đầy dạ dày, Nam Chức quyết định sẽ lao đầu vào “cái ôm ấm áp” của công việc, đoạn tuyệt với tình cảm.
Nam Chức dựa vào cánh cửa, sau lưng lạnh buốt, nhưng trước trước mặt lại nóng bỏng.
“Anh có nghe thấy,” Giọng Ngôn Trạm khàn đi: “Nhưng anh còn muốn nghe nữa, em nói lại đi.”
Cô nhỏ giọng hỏi: “Nếu em không nói lại lần thứ hai thì sao?”
Ngôn Trạm mỉm cười, hai tay đang chống trên cửa trượt xuống cạnh eo cô, ôm chặt lấy cô.
Có mấy điếu thuốc nằm rải rác trên mặt đất, vừa rồi trong lúc chạy trốn cô đã đá phải nó.

Anh nhặt từng cái lên một.
“Cứng miệng, sẽ bị trừng phạt.”
“…”
Nhưng Nam Chức lại có thể cảm nhận được pháo hoa ấm áp trong lòng mình, cái loại ấm áp này tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại hiếm khi được nhìn thấy.

Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng thái rau thái thịt, nó rất kỳ lạ, cũng khiến cô thấy rất an tâm.
Cái tên chó biến thái này!
Nam Chức đẩy anh ra, miễn cưỡng để lại một khe hở giữa hai người: “Anh cứ đối xử với em như vậy, cẩn thận thân phận bạn trai khó giữ được đấy.”
“Thân phận gì khó giữ được cơ?”
“Bạn trai!”
“Nói về anh sao?”
“Không anh thì ai? Ở đây có người thứ hai sao? Em…”
“Alo, sư phụ.”
Tên chó này lại cười.
“…”
Các giác quan đang không được bình tĩnh lại bị kích động, khó có thể kiểm soát được…
Con đường dài nhất mà cô đi, chính là con đường quỷ kế của anh.
Nhưng cô lúc này giống hệt cái bánh chưng bị anh bọc lấy, chỗ nào cũng không thể nhúc nhích được.

Cô chợt nảy ra một ý nghĩ, mở miệng cắn vào vai anh.
Đêm nay Nam Chức ngủ không được ngon lắm.
“Đau ——”
“…”
Ngôn Trạm hít sâu một hơi: “Tàn nhẫn thật.”
Nhị Cẩu quay đầu một cách máy móc, khóa chặt ánh nhìn trên người cô, trả lời: “Tất cả những gì bạn nói, đều thích…”
Nam Chức hài lòng nhả ra: “Nếu anh lại gây sự với em, em sẽ cắn chết anh.”
Khi cô tức giận, đôi mắt to của cô mở đến 120%, trông cực kỳ hoạt bát và đáng yêu.

Cho dù cô có ra tay tàn nhẫn với anh, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
“Anh đã nhớ kỹ những gì em nói hôm nay rồi đấy.” Anh nói: “Đừng có mà không giữ lời.”
Mùi máu tanh xộc vào khoang mũi, nhanh chóng kích thích thần kinh đại não, cộng thêm xúc giác mềm mại tinh tế, khơi gợi dục vọng trong cơ thể anh.
Nam Chức đỏ mặt, vùi đầu vào ngực anh, lẩm bẩm: “Anh được phép lưu manh, chẳng lẽ em không được phép không giữ lời sao? Đạo lý gì vậy.”
Hít sâu một hơi, Nam Chức quay người lại giả bộ hỏi: “Anh đã nghe thấy thì còn hỏi em làm gì? Có vấn đề về thần kinh hay là…”
“Anh chính là đạo lý.” Ngôn Trạm siết chặt bàn tay: “Em mà dám không giữ lời, anh sẽ lưu manh gấp mười lần.”
“…”
Anh trâu bò quá rồi, cô không thể chọc vào được.
“Thôi được.” Cô đẩy người đàn ông ra: “Trong phòng bếp nóng quá, anh nấu cơm nhanh lên đi.”
Ngôn Trạm không buông tay, cũng chẳng buông cô ra mà bế cô đặt lên tủ bếp chỉ trong ba giây.
“Anh làm gì vậy!”
Nam Chức muốn leo xuống, nhưng tên chó này đã chặn cô lại.
Nam Chức bĩu môi, lẩm bẩm: “Vậy được rồi.

Em chỉ muốn nói chuyện với bạn trai của mình, vậy mà anh ấy lại không quay đầu lại.”
“Ngôn Trạm, có phải anh cho rằng em túm được anh mà không chuẩn bị sẵn chiêu đúng không?” Cô hét lên: “Anh cứ không nghe lời em như vậy, em sẽ cân nhắc tước bỏ thân phận bạn trai của anh đấy.”
“Hửm?”
Ngôn Trạm giữ chặt mắt cá chân đang đá loạn của cô, cưỡng ép cố định chân cô quanh thắt lưng của mình.
“Như vậy có tính là chọc giận em không?”
Nam Chức dùng sức rút chân lại nhưng không thể, tư thế này quá xấu hổ!
Chúng ta không thể đổi sang cái khác được sao? Dễ thương lượng hơn.
“Quên đi!” Cô cả giận: “Ngôn Trạm, anh thực sự…”
Lấy điện thoại ra, cô đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của người đó.
“Vậy em cắn anh đi.”
“Nói về anh sao?”
“…”
Ngôn Trạm ngẩng đầu, bên trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập lửa nóng bỏng.
Chỉ chỉ vào miệng mình, anh ngang nhiên xông tới: “Cắn vào đây này.”
~
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Chức đẩy anh ra, miễn cưỡng để lại một khe hở giữa hai người: “Anh cứ đối xử với em như vậy, cẩn thận thân phận bạn trai khó giữ được đấy.”
Quýt nhỏ: Trong nhà có nhiều chó như vậy, đáng sợ quá ~
Từ lúc đấy đến giờ môi cô vẫn nóng bừng, hương gỗ mát lạnh như bị đốt cháy đến bốc hơi, lưu luyến quấn chặt lấy cô.
Nam Tiểu Chức: Không phải sợ, chị có cách trị chó.
Ngôn Nhị Cẩu: Mau đến đây trị anh đi.
Nam Tiểu Chức: ….