Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 41: 41: “em Phải Chịu Trách Nhiệm Với Anh”





Editor: YuuTiệm cà phê Bộ Lạc Bí Mật.
“Sao anh không đi?”
Ngôn Trạm mím môi cười khi nhìn thấy hai cái tay nhỏ của cô đều đang nắm chặt lấy tay anh.
Cô biết đến nơi này là vì trước đây Trần Diệp An đã viết một bài review về nó.
“Đính hôn từ bé thì sao chứ.” Ngôn Trạm cúi người nắm chặt lấy tay cô không buông: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Trong những tình huống bình thường, tất cả mọi người đều phản cảm với việc để chuyện tư xen lẫn vào công việc.

Nhưng so với việc để chuyện tư xen vào công việc thì những chuyện như tự quyết định mà bỏ qua nhà đầu tư càng không cần phải nhắc đến rồi.
Tiệm cà phê này lấy sự riêng tư làm chủ đạo, mỗi vị trí ngồi đều được mô phỏng theo dạng toa giường nằm trên tàu hỏa với phong cách châu Âu.

Không gian mang theo sự hoài cổ, nhưng lại không hề mất đi sự yên tĩnh, rất thích hợp để trò chuyện.
Nam Chức không ngờ rằng Khương Ni còn dẫn theo một nhóm người nữa tới để xem trò vui.
Đổng Tình buông tay ra, nhìn chằm chằm bản hợp đồng trên bàn một hồi, nhíu mày rồi lại giãn ra.
Nam Chức gọi nước trái cây và bánh macaron, chống cằm quan sát dòng xe cộ trên phố.
Soạt một tiếng, cô ném đồ ăn vặt vào trong giỏ.
“Sa thải Khương Ni còn chưa đủ, anh còn định chấn chỉnh cả bạn cô ta nữa à?” Cô nói: “Anh để việc tư xen vào công việc một cách vô pháp vô thiên rồi đó.”
Trở về thành phố B đã lâu nhưng cô chưa có thời gian để đi một vòng quanh thành phố.
Đổng Tình tỏ vẻ chán ghét mà tránh Khương Ni ra một chút.

Nếu không phải trước đây vì muốn moi được tin tức bên L.Z thì cô ta cũng chẳng bao giờ giao lưu với loại con gái này, quá thấp kém.
Lại là trích dẫn của bá đạo tổng tài trong truyền thuyết.
Nơi đây đã thay đổi rất nhiều, nhưng đó là theo trí nhớ của cô khi cô lên năm tuổi.

Còn cái gì đã thay đổi, cô sao có thể nhớ được? Vậy cứ đơn giản mà coi nó như một nơi hoàn toàn mới đi, không phải quê hương của cô.
Anh đang định làm gì?
Như vậy, cô lại càng đỡ thấy bối rối hơn.
Bởi vì biết đó là nhân viên của lồng tiếng Linh Khuynh, cộng thêm gia đình cũng có gia thế, cho nên tin tức tới rất nhanh.
Lúc này, mỗi người đều như bị điểm huyệt, không thể động đậy.
“Đây là bạn của cô sao?”
Nửa phút sau, cô ta lẩm bẩm: “Sao có thể?”
Vua chó: [Tối nay muốn ăn gì?]
“Em muốn ăn gì?” Anh hỏi: “Cá sốt chua ngọt, được không?”
Nam Chức nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn, Đổng Tình đang đứng bên ngoài gian phòng nhỏ.
“Đúng vậy, chúng tôi có hẹn.” Cô nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền cô rồi.”
“Vô cùng nghiêm túc.”
Đổng Tình ngồi xuống.
Cô ta trang điểm tông nude một cách kỹ lưỡng, đôi mắt hạnh xinh đẹp, trên cánh mũi có một nốt ruồi đen nhỏ, trông hơi giống một nữ diễn viên nổi tiếng nào đó của Hàn Quốc.
“Cô tỏ vẻ cái gì?” Cô ta hét lên: “Cô là cái thá gì mà dám bắt Tiểu Tình của tôi phải xin lỗi cô? Không phải cô mới là người mặt dày đi câu dẫn giám đốc kỹ thuật Ngôn sao!”
Cô ta trang điểm tông nude một cách kỹ lưỡng, đôi mắt hạnh xinh đẹp, trên cánh mũi có một nốt ruồi đen nhỏ, trông hơi giống một nữ diễn viên nổi tiếng nào đó của Hàn Quốc.
Trở về thành phố B đã lâu nhưng cô chưa có thời gian để đi một vòng quanh thành phố.
Đổng Tình có vẻ ngoài khá ưa nhìn, quả thực có thể gọi là “người đẹp”.
Cô chọn một vài gói đồ ăn vặt nhập khẩu đắt tiền, còn định tới bên kia chọn mấy món đắt tiền hơn, nhưng “tên tùy tùng này” không chịu đi.
“Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?” Đổng Tình khoanh tay, không nhìn vào menu mà nhân viên phục vụ đưa.
Cô ta không hề có ý định sẽ chủ động tỏ tình với Chu Trạch, mà sau khi tốt nghiệp cũng có quen bạn trai mới trong một thời gian ngắn ngủi, mối tình đầu đó đã bị cô ta cho vào quên lãng.
Nam Chức bảo nhân viên phục vụ cứ đi làm việc của mình tiếp đi.

Đợi cô ấy đi rồi, cô mới nói: “Tôi hẹn cô ra đây là để xử lý xong xuôi những chuyện ân oán trước đây của chúng ta.”
Có thể nhường một lần, hai lần nhưng lần thứ ba thì không.
“Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?” Đổng Tình khoanh tay, không nhìn vào menu mà nhân viên phục vụ đưa.
Sắc mặt Đổng Tình hơi thay đổi, trừng lớn hai mắt: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Vua chó: [Đang ở đâu?]
Cái logic của chị gái này trâu bò thật.
Nam Chức không vội giải thích, cô mở túi xách lấy tài liệu bên trong đó đặt lên bàn: “Hợp đồng của tôi với đoàn phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》, tôi sẽ lồng tiếng cho vai Liên Phi.”
Hiện tại cô ta không chỉ bị vả, mà còn là cái vả trực tiếp nhất, cô ta còn có thể trưng mặt ra đây được nữa sao?
“Lại sao nữa?”
Lần này, Đổng Tình không còn giữ được sắc mặt của mình nữa.
Kinh ngạc, lo lắng, hoài nghi, cuối cùng là thản nhiên.
Hóa ra tất cả những gì trong bữa tiệc mừng đều là sự thật, lão Phật gia không chỉ theo đuổi Nam Chức mà giữa hai người còn có hôn ước.
“Cô cho rằng không thể nào đúng không?” Nam Chức mỉm cười: “Vậy thì cô có thể gọi điện hỏi chú của mình xem.

À, bảo ông ta đừng hỏi đạo diễn lồng tiếng làm gì, hỏi hẳn tổng đạo diễn ý.”
Cô muốn về nhà, muốn nhìn người nào đó nấu cơm cơ.
Nam Chức không vội giải thích, cô mở túi xách lấy tài liệu bên trong đó đặt lên bàn: “Hợp đồng của tôi với đoàn phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》, tôi sẽ lồng tiếng cho vai Liên Phi.”
Đổng Tình buông tay ra, nhìn chằm chằm bản hợp đồng trên bàn một hồi, nhíu mày rồi lại giãn ra.
Nửa phút sau, cô ta lẩm bẩm: “Sao có thể?”
“Sao anh lại tới đây?”
Nam Chức nắm chặt tay đang cầm đồ ăn vặt, nhịp tim đập nhanh đến mức cô muốn khống chế nó cũng không được.
Một tay Nam Chức chống cằm, tay kia khuấy khuấy ly nước trái cây, trả lời: “Tại sao lại không thể? Trên đời này chẳng lẽ chỉ có mình cô mới có quan hệ thôi sao?”
Khi bước xuống bậc thềm, anh liếc xéo nhìn mấy người đang trốn trong phòng riêng bên cạnh.
Anh bảo tôi phải trả lời như thế nào đây.
Công ty giải trí Phương Quang Duyên, nhà đầu tư chính của 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》, là một trong những công ty mà chị họ của cô đang nắm giữ cổ phần.
Một tay Nam Chức chống cằm, tay kia khuấy khuấy ly nước trái cây, trả lời: “Tại sao lại không thể? Trên đời này chẳng lẽ chỉ có mình cô mới có quan hệ thôi sao?”
“Cô có biết tôi đã thích Chu Trạch bao nhiêu năm rồi không?” Đổng Tình nói: “Từ cấp ba đến tận bây giờ đó!”
Trong những tình huống bình thường, tất cả mọi người đều phản cảm với việc để chuyện tư xen lẫn vào công việc.

Nhưng so với việc để chuyện tư xen vào công việc thì những chuyện như tự quyết định mà bỏ qua nhà đầu tư càng không cần phải nhắc đến rồi.
Người đàn ông im lặng nhìn cô, hỏi lại: “Chúng ta, làm sao?”
Với lại, ai bảo nhà họ Nam cành lá rậm rạp, nhân tài đông đúc cơ chứ?
Ngôn Trạm liếc nhìn hai cô gái đang ngồi, nói: “Trùng hợp có cuộc họp ở gần đây.

Đang tán gẫu với bạn bè sao?”
“Rốt cuộc xuất thân của cô như thế nào?” Đổng Tình quăng tập tài liệu xuống.
Công ty giải trí Phương Quang Duyên, nhà đầu tư chính của 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》, là một trong những công ty mà chị họ của cô đang nắm giữ cổ phần.
Cô không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn.
Nam Chức vừa định trả lời thì điện thoại rung lên.
Gửi một tin nhắn cho Phương Bác, anh yêu cầu anh ta đi điều tra lý lịch của Đổng Tình.
Vua chó: [Đang ở đâu?]
Mặc dù người này không nắm rõ lắm về tình hình.
Vua chó: [Anh nấu cho em ăn nhé?]
Vua chó: [Tối nay muốn ăn gì?]

Nam Chức suy nghĩ về câu hỏi này, bên kia lại gửi tin nhắn tới ——
Vỗ vỗ tay, cô nói: “Tôi cũng đâu phải người dễ bắt nạt đâu.

Cô ta gây rắc rối cho tôi nhiều như vậy đương nhiên tôi sẽ cho cô ta một bài học rồi.

Chị họ tôi sẽ giúp tôi.”
“Em lại đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Vua chó: [Anh nấu cho em ăn nhé?]
Như vậy, cô lại càng đỡ thấy bối rối hơn.
Đổng Tình ngồi xuống.
Khóe miệng Nam Chức khẽ nhếch lên, đặt điện thoại sang một bên.

Cô ngẩng đầu nhìn Đổng Tình: “Xin lỗi nhưng cô vừa mới nói gì cơ?”
Anh không nhận ra đây chính là nhân viên ưu tú vừa mới rời khỏi L.Z của anh sao?
Đổng Tình cười khẩy: “Chỉ là một con nhỏ lồng tiếng hạng ba, đắc ý như vậy làm gì.”
“Vậy cô đừng có gặp Chu Trạch nữa.” Cô ta liếc nhìn sắc mặt Ngôn Trạm, tiếp tục nói: “Rõ ràng đã có vị hôn phu mà còn mập mờ với bạn trai người khác.”
Người này thực sự chẳng biết cách nói chuyện chút nào, người nào đó còn giỏi hơn nhiều.
Cô ta cho rằng anh ta không dám, dù sao thì điều kiện gia đình cô ta tốt hơn anh ta quá nhiều… Cho đến khi cô ta thấy anh ta cần mẫn bám theo Nam Chức.
Thấy cô định rời đi, Ngôn Trạm giữ chặt cổ tay cô, còn nói: “Cho dù có chuyện gì, anh cũng là người biết sau cùng.”
“Sự thù địch của cô đối với tôi, lúc đầu tôi còn tưởng là do tôi và cô xảy ra mâu thuẫn trong công việc.” Nam Chức cầm điện thoại lên: “Sau đó tôi mới biết là không phải.

Nhưng cũng phải tới tận sau này tôi mới biết là tại sao.”
Tiệm cà phê này lấy sự riêng tư làm chủ đạo, mỗi vị trí ngồi đều được mô phỏng theo dạng toa giường nằm trên tàu hỏa với phong cách châu Âu.

Không gian mang theo sự hoài cổ, nhưng lại không hề mất đi sự yên tĩnh, rất thích hợp để trò chuyện.
Nam Chức nhìn anh, cố nén lại nỗi chua xót trong lòng, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn ăn gì đó cay cay.”
Nam Chức: [Ở Bộ Lạc Bí Mật]
Nam Chức: [Anh xuống bếp định làm món gì? Tôi kén ăn lắm đó]
Vua chó: [Bộ lạc đấy ở đâu?]
Ha.
Nam Chức gật đầu: “Đúng vậy.”
Lão chó già này cái gì cũng không biết.
“Tôi và bạn trai cô cùng lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Từ khi gặp lại nhau đến giờ, ngoài mấy lần tình cờ ra thì chúng tôi còn chẳng có chút giao lưu nào.

Cô nhiều lần gây rối với tôi chỉ vì cậu ta tới tìm tôi, đúng không? Cô như vậy không thấy quá đáng sao? Cô cho mình là ai vậy? Cô công chúa nhỏ à? Tự đề cao mình quá rồi đấy.”
Nam Chức gửi định vị của mình cho anh, sau đó cất điện thoại đi, tiếp tục nói: “Cho nên, cô cũng chẳng cần phải giả vờ nữa làm gì.

Tin đồn của tôi ở L.Z chẳng phải là do cô và cô bạn học Khương Ni dựng lên sao.

Cô tung tin đồn một cách trắng trợn ở lồng tiếng Linh Khuynh đơn giản cũng vì muốn để Chu Trạch biết mà thôi.”
“Cô cho rằng mình có thể câu được giám đốc kỹ thuật Ngôn sao?” Cô ta cười khinh: “Nói thật cho cô biết, giám đốc kỹ thuật Ngôn đã có vị hôn thê rồi, tôi nghe nói cô ấy là con gái của một gia đình danh gia vọng tộc, trong nhà vừa có tiền vừa có quyền thế.

Một cô gái như vậy mới có thể sánh bên giám đốc kỹ thuật Ngôn, còn cô đừng có mà nằm mơ!”
“Được.” Anh xoa xoa đầu cô: “Đều nghe em.”
Nói đến đây thì mọi chuyện không còn tốt đẹp nữa.
Anh siết chặt tay cô, giọng điệu dịu dàng: “Em muốn ăn gì cũng được.”
“Cô có biết tôi đã thích Chu Trạch bao nhiêu năm rồi không?” Đổng Tình nói: “Từ cấp ba đến tận bây giờ đó!”
Hồi đó, Đổng Tình rất kiêu căng.
Đổng Tình sửng sốt, bật cười: “Tôi không nghe lầm đấy chứ? Xin lỗi, dựa vào mình cô thôi sao? Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi cô?”
Nam Chức tròn mắt: “Tôi nói xong rồi, đi thôi.”
Cô ta không hề có ý định sẽ chủ động tỏ tình với Chu Trạch, mà sau khi tốt nghiệp cũng có quen bạn trai mới trong một thời gian ngắn ngủi, mối tình đầu đó đã bị cô ta cho vào quên lãng.
Sau này, cô ta tới làm việc ở lồng tiếng Linh Khuynh, gặp lại Chu Trạch.
Sau này, cô ta tới làm việc ở lồng tiếng Linh Khuynh, gặp lại Chu Trạch.
Nhưng chỉ vậy thôi là chưa đủ.
Nhưng một năm trôi qua, Chu Trạch vẫn luôn chỉ xem cô ta là bạn học.
Giống như trước đây, cô ta vẫn kiêu ngạo không cam lòng thừa nhận mình thích người ta trước, nhất định chờ Chu Trạch đến tìm cô ta.
Tôi không nuốt nổi đâu, tôi cần mặt mũi cơ!
Nhưng một năm trôi qua, Chu Trạch vẫn luôn chỉ xem cô ta là bạn học.
Ngôn Trạm dẫn theo Nam Chức mặt mày ủ rũ đi đến khu đồ ăn vặt.

Cô mệt mỏi nhặt một ít rồi ném vào giỏ hàng coi như xong việc.
Cô ta cho rằng anh ta không dám, dù sao thì điều kiện gia đình cô ta tốt hơn anh ta quá nhiều… Cho đến khi cô ta thấy anh ta cần mẫn bám theo Nam Chức.
Không phải anh thuộc hệ cấm dục sao?
“Anh ta mời tôi đi ăn, nhưng tất cả những lời tôi được nghe đều chỉ là chuyện về cô.” Đổng Tình cười nhạo, ngón tay gõ gõ vào tập tài liệu: “Đúng là mắt mù, ở bên tôi, chỉ có nhà tôi mới giúp anh ta một bước leo lên mây.

Nhưng anh ta lại thích cô, cô thì có gì chứ? Anh ta ngu đần như vậy, nhưng tôi vẫn thích anh ta, cho nên tôi đã giúp anh ta sáng mắt ra, cho anh ta biết mình và cô không cùng một đẳng cấp.”
Cái logic của chị gái này trâu bò thật.
Cụ thể thế nào thì Phương Bác không nói rõ, mà cũng không cần phải nói.
Đen nói thành trắng, trắng nói thành hồng, cô ta thích màu gì thì biến thành màu đó.
Nam Chức thở dài.
Nam Chức thở dài.
Nam Chức gửi định vị của mình cho anh, sau đó cất điện thoại đi, tiếp tục nói: “Cho nên, cô cũng chẳng cần phải giả vờ nữa làm gì.

Tin đồn của tôi ở L.Z chẳng phải là do cô và cô bạn học Khương Ni dựng lên sao.

Cô tung tin đồn một cách trắng trợn ở lồng tiếng Linh Khuynh đơn giản cũng vì muốn để Chu Trạch biết mà thôi.”
Nam Chức gật đầu, trả lời: “Đúng, đúng, đúng, tôi không xứng với giám đốc kỹ thuật Ngôn của các cô.

Vậy nên phiền cô nhường đường cho tôi, tôi…”
Cô muốn về nhà, muốn nhìn người nào đó nấu cơm cơ.
“Nếu đã nói ra hết rồi thì cô nói xin lỗi đi.” Nam Chức uống một ngụm nước trái cây.
Nam Chức mất kiểm soát, tim cô lại đập thình thịch một cách nhanh chóng.
Đổng Tình sửng sốt, bật cười: “Tôi không nghe lầm đấy chứ? Xin lỗi, dựa vào mình cô thôi sao? Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi cô?”
“Khó hiểu chỗ nào?” Anh nói: “Em cứ hỏi đi, anh sẽ trả lời.”
“…”
Nhưng nghe xong, lòng cô lại thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Ít nhất anh cũng sẽ bảo vệ cô.

Nam Chức cũng cười, đôi mắt to lấp lánh như sao: “Đây là lần thứ ba cô động vào tôi rồi.”
“…”
Cô biết đến nơi này là vì trước đây Trần Diệp An đã viết một bài review về nó.
Có thể nhường một lần, hai lần nhưng lần thứ ba thì không.
Lần đầu tiên là những lời đồn, cô lựa chọn giải quyết ổn thỏa;
Khương Ni không thể tin nổi mà lắc đầu, nói: “Rõ ràng tôi nghe nói…”
Sau đó là chuyện ở đài truyền hình, cô ta ỷ vào việc biết được một chút chuyện nhỏ mà bôi nhọ cô với đồng nghiệp khắp nơi, cô cũng không so đo, dù sao cũng từ chức rồi;
“Chị họ?” Ngôn Trạm nhíu mày: “Là người em gặp sau bữa tiệc mừng?”
Bây giờ, cô ta còn định quấy nhiễu công việc của cô.
Nam Chức gọi nước trái cây và bánh macaron, chống cằm quan sát dòng xe cộ trên phố.
Nói đến đây thì mọi chuyện không còn tốt đẹp nữa.
Cô không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn.
Ngôn Trạm lấy giỏ hàng và bước vào siêu thị với cô gái.
“Cô không xin lỗi cũng không sao.” Nam Chức nói: “Chỉ là nếu cô nói lời xin lỗi, tôi sẽ để cô biến mất khỏi ngành này một cách đường đường chính chính.

Còn nếu cô không xin lỗi, vậy cứ để mọi chuyện được phơi bày rõ ràng ra đi.

Cái loại người như cô chắc cũng đắc tội không ít người đâu nhỉ.”
Người này thực sự chẳng biết cách nói chuyện chút nào, người nào đó còn giỏi hơn nhiều.
Đổng Tình sững sờ trước những gì cô vừa nói, còn chưa kịp phản bác lại thì có thêm một người nữa xuất hiện bên ngoài gian phòng nhỏ —— Khương Ni.
Không lâu sau, xe dừng bên ngoài siêu thị.
Nam Chức không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, nhưng cô cảm nhận được nhịp tim của mình như đang bay trên một quả tên lửa, sắp trào khỏi cổ họng và phun ra ngoài.
“Cô tỏ vẻ cái gì?” Cô ta hét lên: “Cô là cái thá gì mà dám bắt Tiểu Tình của tôi phải xin lỗi cô? Không phải cô mới là người mặt dày đi câu dẫn giám đốc kỹ thuật Ngôn sao!”
“Cô cho rằng không thể nào đúng không?” Nam Chức mỉm cười: “Vậy thì cô có thể gọi điện hỏi chú của mình xem.

À, bảo ông ta đừng hỏi đạo diễn lồng tiếng làm gì, hỏi hẳn tổng đạo diễn ý.”
Phục.
Trong xe im lặng một cách đáng sợ.
Hai người chị em tốt cùng tung tin đồn nhảm giờ lại cùng ra mặt chiến đấu.
Đổng Tình tỏ vẻ chán ghét mà tránh Khương Ni ra một chút.

Nếu không phải trước đây vì muốn moi được tin tức bên L.Z thì cô ta cũng chẳng bao giờ giao lưu với loại con gái này, quá thấp kém.
Vô lại, thích đùa đai, còn biến thái nữa.
Nam Chức cất kỹ tập tài liệu đi, nói: “Không muốn xin lỗi cũng được, dù sao sau này chúng ta cũng không cần phải gặp lại nhau nữa.

Nhưng tôi mong rằng mấy lời giáo huấn vừa rồi sẽ cho hai người một bài học vô cùng sống động.

Làm người a, đừng nên quá tự tin làm gì.”
Cô đứng dậy rời đi nhưng Khương Ni không cho.
Nam Chức lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi chỉ thấy anh rất khó hiểu.”
“Cô cho rằng mình có thể câu được giám đốc kỹ thuật Ngôn sao?” Cô ta cười khinh: “Nói thật cho cô biết, giám đốc kỹ thuật Ngôn đã có vị hôn thê rồi, tôi nghe nói cô ấy là con gái của một gia đình danh gia vọng tộc, trong nhà vừa có tiền vừa có quyền thế.

Một cô gái như vậy mới có thể sánh bên giám đốc kỹ thuật Ngôn, còn cô đừng có mà nằm mơ!”
Ai da, lần đầu tiên có người gán ghép cô với Ngôn Trạm này, thậm chí còn khen ngợi cô nữa.
Những thứ này đều không có tác dụng gì, thứ duy nhất có thể khiến anh thấy có chút hứng thú chính là, Đổng Tình là bạn học của Khương Ni.
Ngôn Trạm nhận thấy điều đó liền liếc nhìn Đổng Tình, ánh mắt ẩn chứa sự thù địch.
Mặc dù người này không nắm rõ lắm về tình hình.
Bộ phận nào cũng có, phải đến ba bốn người.
Nam Chức gật đầu, trả lời: “Đúng, đúng, đúng, tôi không xứng với giám đốc kỹ thuật Ngôn của các cô.

Vậy nên phiền cô nhường đường cho tôi, tôi…”
“…”
“Em lại đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Ngôn Trạm nhìn cô gái vẫn còn đang xuất thần, thấp giọng nói được.
Một giọng nói lạnh và trầm đột nhiên vang lên, Nam Chức quay đầu lại nhìn, tên chó kia đang lao về phía cô trong bgm (*)
Hiện tại cô ta không chỉ bị vả, mà còn là cái vả trực tiếp nhất, cô ta còn có thể trưng mặt ra đây được nữa sao?(*) BGM (Background music): nhạc nền
Mà bgm được sắp xếp chính là《Mộng hồi Đại Thanh 》 hay cái gì đó tương tự.
Nhưng, hôm nay anh lại nói cô là vị hôn thê của anh trước mặt người khác như vậy, nhỡ cấp dưới của anh nghe được mà lan truyền đi khắp công ty thì sao?
Giống như trước đây, cô ta vẫn kiêu ngạo không cam lòng thừa nhận mình thích người ta trước, nhất định chờ Chu Trạch đến tìm cô ta.
“Sao anh lại tới đây?”
Ngôn Trạm buông tay cô ra, đi tới trước mặt cô.
Ngôn Trạm liếc nhìn hai cô gái đang ngồi, nói: “Trùng hợp có cuộc họp ở gần đây.

Đang tán gẫu với bạn bè sao?”
Một lúc sau, anh nói: “Tại sao mỗi lần em gặp chuyện gì đều không tới tìm anh trước?”
Ngôn Trạm xem qua, ba mẹ làm việc tại một công ty nằm trong Fortune 500, một người cấp cao, một người cấp trung, là một gia đình ba người giàu có.
Nam Chức khó hiểu: “Anh thì biết cái gì? Chúng ta…”
“…”
Khương Ni hoàn toàn choáng váng, Đổng Tình vỗ bàn đứng lên.
“Tôi chính là công chúa của ba mẹ tôi.” Đổng Tình tự hào nói: “Thời đại này, ba mẹ nào chẳng đặt con gái mình vào lòng bàn tay, ôm ấp che chở chứ? Sao? Cô không có ba mẹ à?”
Anh không nhận ra đây chính là nhân viên ưu tú vừa mới rời khỏi L.Z của anh sao?
Ngôn Trạm không nghĩ ngợi mà nói: “Cô ta làm em không vui thì anh cũng sẽ khiến cô ta không vui.”
Nam Chức tròn mắt: “Tôi nói xong rồi, đi thôi.”
Ha.
“Nhưng… Tôi và anh… Anh…”
“Đợi một chút.”
Cơ thể Nam Chức cứng lại trong chớp mắt.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh, anh tới rồi sao.” Khương Ni lùi vào một góc, bất giác kéo kéo vạt áo của Đổng Tình: “L.Z, giám đốc kỹ thuật.”
Ngôn Trạm bước đến bên cạnh cô gái.
Phục.
Anh quá cao, vừa mới bước vào gian phòng nhỏ đã như muốn phá tan nóc nhà người ta rồi, chứ chưa cần phải nhắc đến khí chất mạnh mẽ bẩm sinh của anh.
Tại sao tôi phải tới tìm anh?
Ngôn Trạm dẫn Nam Chức rời khỏi gian phòng nhỏ.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh, anh tới rồi sao.” Khương Ni lùi vào một góc, bất giác kéo kéo vạt áo của Đổng Tình: “L.Z, giám đốc kỹ thuật.”
Mặt Đổng Tình không biến sắc, nói: “Tôi đâu có biết.”

Ngôn Trạm nghi hoặc: “Không phải bạn của em sao?”
Đổng Tình ghét nhất chính là bị người ta vả vào mặt.
“…”
Đó là mấy cô nàng ở L.Z đi theo Khương Ni tới để xem trò vui.
Giả bộ, anh giả bộ làm gì.
Nam Chức suy nghĩ về câu hỏi này, bên kia lại gửi tin nhắn tới ——
Ngôn Trạm giơ tay gạt mấy sợi tóc mai của cô, khẽ cười, nói: “Cũng phải lịch sự với người qua đường một chút.”
(*) BGM (Background music): nhạc nền
Anh đang định làm gì?
Cô đứng dậy rời đi nhưng Khương Ni không cho.
Ngôn Trạm lại quay sang nhìn Đổng Tình và Khương Ni, trịnh trọng nói: “Giới thiệu, đây là vị hôn thê của tôi, Nam Chức.”
“…”
“…”
“…”
Đây là lần đầu tiên anh công khai thừa nhận cô là vị hôn thê của mình.
Nam Chức không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, nhưng cô cảm nhận được nhịp tim của mình như đang bay trên một quả tên lửa, sắp trào khỏi cổ họng và phun ra ngoài.
Tất cả mọi người đều nói anh là một người lạnh lùng, nghiêm khắc với chính bản thân mình, hoàn toàn tách biệt với mấy thứ sa đọa trong giới này, cũng không hề có thái độ thưởng ngoạn nhân gian như Lăng Hách.
Khương Ni không thể tin nổi mà lắc đầu, nói: “Rõ ràng tôi nghe nói…”
“Đúng.” Ngôn Trạm nắm chặt tay Nam Chức: “Tôi và Nam Chức đã có hôn ước kể từ khi chúng tôi còn chưa được sinh ra.”
Khương Ni hoàn toàn choáng váng, Đổng Tình vỗ bàn đứng lên.
“Anh rốt cuộc là như thế nào?”
Nam Chức nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn, Đổng Tình đang đứng bên ngoài gian phòng nhỏ.
“Không phải cô nói với tôi giám đốc kỹ thuật của công ty cô rất giỏi, lại còn là người thừa kế của một tập đoàn lớn, sau lưng có một hàng dài các cô gái nhà có điều kiện theo đuổi sao.

Là cô ta! Cô ta mới là người theo đuổi giám đốc kỹ thuật của các cô cơ mà, tại sao bây giờ lại…”
Cô không thể chịu được khi anh cứ nhìn mình như thế này, giống như trong mắt anh không thể chứa đựng bất cứ thứ gì khác, ngoại trừ cô.
“Tôi, tôi không biết.”
Khóe miệng Nam Chức khẽ nhếch lên, đặt điện thoại sang một bên.

Cô ngẩng đầu nhìn Đổng Tình: “Xin lỗi nhưng cô vừa mới nói gì cơ?”
Đổng Tình ghét nhất chính là bị người ta vả vào mặt.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Hiện tại cô ta không chỉ bị vả, mà còn là cái vả trực tiếp nhất, cô ta còn có thể trưng mặt ra đây được nữa sao?
Ai da, lần đầu tiên có người gán ghép cô với Ngôn Trạm này, thậm chí còn khen ngợi cô nữa.
“Mọi chuyện đều đã nói rõ.”
Ngôn Trạm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Đi mua đồ ăn nhé?”
“…”
“…”
Anh bảo tôi phải trả lời như thế nào đây.
Dù sao một giây trước anh cũng đã rất điên rồ và kiêu ngạo như vậy rồi, tại sao một giây sau lại tụt dốc không phanh vậy.
“Rốt cuộc xuất thân của cô như thế nào?” Đổng Tình quăng tập tài liệu xuống.
Ngôn Trạm dẫn Nam Chức rời khỏi gian phòng nhỏ.
Nam Chức cũng cười, đôi mắt to lấp lánh như sao: “Đây là lần thứ ba cô động vào tôi rồi.”
“Đợi một chút.”
Khi bước xuống bậc thềm, anh liếc xéo nhìn mấy người đang trốn trong phòng riêng bên cạnh.
Đó là mấy cô nàng ở L.Z đi theo Khương Ni tới để xem trò vui.
Mà bgm được sắp xếp chính là《Mộng hồi Đại Thanh 》 hay cái gì đó tương tự.
Nam Chức: [Ở Bộ Lạc Bí Mật]
Bộ phận nào cũng có, phải đến ba bốn người.
Lúc này, mỗi người đều như bị điểm huyệt, không thể động đậy.
Giả bộ, anh giả bộ làm gì.
Nam Chức bảo nhân viên phục vụ cứ đi làm việc của mình tiếp đi.

Đợi cô ấy đi rồi, cô mới nói: “Tôi hẹn cô ra đây là để xử lý xong xuôi những chuyện ân oán trước đây của chúng ta.”
Hóa ra tất cả những gì trong bữa tiệc mừng đều là sự thật, lão Phật gia không chỉ theo đuổi Nam Chức mà giữa hai người còn có hôn ước.
(*) BGM (Background music): nhạc nền
Đây là trò chơi mới của thế kỷ này, đúng không? Chủ yếu là để đùa chết bọn họ, đúng không?
Nam Chức vẫn đang đi về phía trước, đi được khoảng mười mét cô mới nhận ra không có ai đi theo sau, lại quay trở lại lần nữa.
“…”
Nam Chức không ngờ rằng Khương Ni còn dẫn theo một nhóm người nữa tới để xem trò vui.
Bây giờ, cô ta còn định quấy nhiễu công việc của cô.
“Phải làm sao bây giờ?” Cô nắm chặt tay người đàn ông: “Cấp dưới của anh đều đã nghe thấy rồi, sau này…”
Lần này, Đổng Tình không còn giữ được sắc mặt của mình nữa.
Ngôn Trạm mím môi cười khi nhìn thấy hai cái tay nhỏ của cô đều đang nắm chặt lấy tay anh.
“Em muốn ăn gì?” Anh hỏi: “Cá sốt chua ngọt, được không?”
“…”
Tôi không nuốt nổi đâu, tôi cần mặt mũi cơ!
Nơi đây đã thay đổi rất nhiều, nhưng đó là theo trí nhớ của cô khi cô lên năm tuổi.

Còn cái gì đã thay đổi, cô sao có thể nhớ được? Vậy cứ đơn giản mà coi nó như một nơi hoàn toàn mới đi, không phải quê hương của cô.
Đổng Tình thấy hai người rời đi, đột nhiên cầm túi xách đuổi theo.
“Vậy cô đừng có gặp Chu Trạch nữa.” Cô ta liếc nhìn sắc mặt Ngôn Trạm, tiếp tục nói: “Rõ ràng đã có vị hôn phu mà còn mập mờ với bạn trai người khác.”
Nam Chức vừa định trả lời thì điện thoại rung lên.
Nam Chức im lặng, có phải cô nàng này cảm thấy ai cũng muốn cướp đoạt bạn trai cô ta đúng không?
“Tôi và bạn trai cô cùng lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Từ khi gặp lại nhau đến giờ, ngoài mấy lần tình cờ ra thì chúng tôi còn chẳng có chút giao lưu nào.

Cô nhiều lần gây rối với tôi chỉ vì cậu ta tới tìm tôi, đúng không? Cô như vậy không thấy quá đáng sao? Cô cho mình là ai vậy? Cô công chúa nhỏ à? Tự đề cao mình quá rồi đấy.”
Hai người chị em tốt cùng tung tin đồn nhảm giờ lại cùng ra mặt chiến đấu.
“Tôi chính là công chúa của ba mẹ tôi.” Đổng Tình tự hào nói: “Thời đại này, ba mẹ nào chẳng đặt con gái mình vào lòng bàn tay, ôm ấp che chở chứ? Sao? Cô không có ba mẹ à?”
Cơ thể Nam Chức cứng lại trong chớp mắt.
Ngôn Trạm nghi hoặc: “Không phải bạn của em sao?”
Ngôn Trạm nhận thấy điều đó liền liếc nhìn Đổng Tình, ánh mắt ẩn chứa sự thù địch.
“Hay là ăn sườn rim mật ong?”
Anh siết chặt tay cô, giọng điệu dịu dàng: “Em muốn ăn gì cũng được.”
Nam Chức nhìn anh, cố nén lại nỗi chua xót trong lòng, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn ăn gì đó cay cay.”
Ngôn Trạm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, trái tim như bị ai nắm chặt lấy: “Anh sẽ cho người dạy cho cô ta một bài học, giúp em trút giận.”
“Đây là bạn của cô sao?”
“Được.” Anh xoa xoa đầu cô: “Đều nghe em.”
Trong xe im lặng một cách đáng sợ.
Lần đầu tiên là những lời đồn, cô lựa chọn giải quyết ổn thỏa;
Nam Chức dựa vào cửa kính xe, nhìn không chớp mắt khung cảnh đang chạy ngược lại bên ngoài, bất động.
Ngôn Trạm không hề quấy rầy cô, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an.
Đen nói thành trắng, trắng nói thành hồng, cô ta thích màu gì thì biến thành màu đó.
Gửi một tin nhắn cho Phương Bác, anh yêu cầu anh ta đi điều tra lý lịch của Đổng Tình.
Bởi vì biết đó là nhân viên của lồng tiếng Linh Khuynh, cộng thêm gia đình cũng có gia thế, cho nên tin tức tới rất nhanh.
Sau đó là chuyện ở đài truyền hình, cô ta ỷ vào việc biết được một chút chuyện nhỏ mà bôi nhọ cô với đồng nghiệp khắp nơi, cô cũng không so đo, dù sao cũng từ chức rồi;
Ngôn Trạm xem qua, ba mẹ làm việc tại một công ty nằm trong Fortune 500, một người cấp cao, một người cấp trung, là một gia đình ba người giàu có.
Kinh ngạc, lo lắng, hoài nghi, cuối cùng là thản nhiên.
Những thứ này đều không có tác dụng gì, thứ duy nhất có thể khiến anh thấy có chút hứng thú chính là, Đổng Tình là bạn học của Khương Ni.
Ngôn Trạm nheo mắt lại, đúng lúc này Phương Bác lại gọi điện tới.
Hồi đó, Đổng Tình rất kiêu căng.
“Ngôn tổng, anh có tiện nghe máy không?”

Nam Chức thấy người đàn ông thực sự rút điện thoại ra gọi điện, trên mặt liền không kìm được mà nở nụ cười.
Ngôn Trạm nhìn cô gái vẫn còn đang xuất thần, thấp giọng nói được.
Ngôn Trạm dừng bước.
Phương Bác nói tiếp: “Qua điều tra, tôi tình cờ phát hiện ra lúc cô Nam mới tới L.Z để tham gia vào phát triển nguồn âm thanh của Khang Ni phiên bản hai, ở Linh Khuynh lúc đó cũng đã xuất hiện rất nhiều lời đồn về anh và cô Nam.”
Cụ thể thế nào thì Phương Bác không nói rõ, mà cũng không cần phải nói.
Ngôn Trạm nheo mắt lại, đúng lúc này Phương Bác lại gọi điện tới.
Anh ta trực tiếp đưa ra kết luận: “Lúc đó, cô Nam muốn rút ngắn thời gian thu âm là để tránh bị nghi ngờ.”
Nam Chức im lặng, có phải cô nàng này cảm thấy ai cũng muốn cướp đoạt bạn trai cô ta đúng không?
Không lâu sau, xe dừng bên ngoài siêu thị.
Ngôn Trạm lấy giỏ hàng và bước vào siêu thị với cô gái.
Ngôn Trạm dẫn theo Nam Chức mặt mày ủ rũ đi đến khu đồ ăn vặt.

Cô mệt mỏi nhặt một ít rồi ném vào giỏ hàng coi như xong việc.
“Cô không xin lỗi cũng không sao.” Nam Chức nói: “Chỉ là nếu cô nói lời xin lỗi, tôi sẽ để cô biến mất khỏi ngành này một cách đường đường chính chính.

Còn nếu cô không xin lỗi, vậy cứ để mọi chuyện được phơi bày rõ ràng ra đi.

Cái loại người như cô chắc cũng đắc tội không ít người đâu nhỉ.”
Ngôn Trạm dừng bước.
“Mọi chuyện đều đã nói rõ.”
Nam Chức vẫn đang đi về phía trước, đi được khoảng mười mét cô mới nhận ra không có ai đi theo sau, lại quay trở lại lần nữa.
“Sao anh không đi?”
Ngôn Trạm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, trái tim như bị ai nắm chặt lấy: “Anh sẽ cho người dạy cho cô ta một bài học, giúp em trút giận.”
“…”
Nam Chức thấy người đàn ông thực sự rút điện thoại ra gọi điện, trên mặt liền không kìm được mà nở nụ cười.
Ngôn Trạm bước đến bên cạnh cô gái.
“Sa thải Khương Ni còn chưa đủ, anh còn định chấn chỉnh cả bạn cô ta nữa à?” Cô nói: “Anh để việc tư xen vào công việc một cách vô pháp vô thiên rồi đó.”
Ngôn Trạm không nghĩ ngợi mà nói: “Cô ta làm em không vui thì anh cũng sẽ khiến cô ta không vui.”
“Sự thù địch của cô đối với tôi, lúc đầu tôi còn tưởng là do tôi và cô xảy ra mâu thuẫn trong công việc.” Nam Chức cầm điện thoại lên: “Sau đó tôi mới biết là không phải.

Nhưng cũng phải tới tận sau này tôi mới biết là tại sao.”
“…”
Lại là trích dẫn của bá đạo tổng tài trong truyền thuyết.
Phương Bác nói tiếp: “Qua điều tra, tôi tình cờ phát hiện ra lúc cô Nam mới tới L.Z để tham gia vào phát triển nguồn âm thanh của Khang Ni phiên bản hai, ở Linh Khuynh lúc đó cũng đã xuất hiện rất nhiều lời đồn về anh và cô Nam.”
Nhưng nghe xong, lòng cô lại thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Ít nhất anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Hít sâu một hơi, Nam Chức nhếch môi cười tươi, sau đó lấy một đống đồ ăn vặt bỏ vào giỏ hàng.
“Đúng.” Ngôn Trạm nắm chặt tay Nam Chức: “Tôi và Nam Chức đã có hôn ước kể từ khi chúng tôi còn chưa được sinh ra.”
Vỗ vỗ tay, cô nói: “Tôi cũng đâu phải người dễ bắt nạt đâu.

Cô ta gây rắc rối cho tôi nhiều như vậy đương nhiên tôi sẽ cho cô ta một bài học rồi.

Chị họ tôi sẽ giúp tôi.”
“Chị họ?” Ngôn Trạm nhíu mày: “Là người em gặp sau bữa tiệc mừng?”
Nam Chức gật đầu: “Đúng vậy.”
Nam Chức cất kỹ tập tài liệu đi, nói: “Không muốn xin lỗi cũng được, dù sao sau này chúng ta cũng không cần phải gặp lại nhau nữa.

Nhưng tôi mong rằng mấy lời giáo huấn vừa rồi sẽ cho hai người một bài học vô cùng sống động.

Làm người a, đừng nên quá tự tin làm gì.”
Cô chọn một vài gói đồ ăn vặt nhập khẩu đắt tiền, còn định tới bên kia chọn mấy món đắt tiền hơn, nhưng “tên tùy tùng này” không chịu đi.
“Tôi, tôi không biết.”
“Lại sao nữa?”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc, lông mày chậm rãi nhướng lên.
Một lúc sau, anh nói: “Tại sao mỗi lần em gặp chuyện gì đều không tới tìm anh trước?”
“…”
Tại sao tôi phải tới tìm anh?
Nam Chức dựa vào cửa kính xe, nhìn không chớp mắt khung cảnh đang chạy ngược lại bên ngoài, bất động.
Thấy cô định rời đi, Ngôn Trạm giữ chặt cổ tay cô, còn nói: “Cho dù có chuyện gì, anh cũng là người biết sau cùng.”
Nam Chức mất kiểm soát, tim cô lại đập thình thịch một cách nhanh chóng.
Cô phát hiện ra kể từ sau lần ở nhà họ Khang, cô nói mình chỉ coi anh như anh trai, anh dường như trở thành một con người khác vậy.
Vô lại, thích đùa đai, còn biến thái nữa.
Không phải anh thuộc hệ cấm dục sao?
Tất cả mọi người đều nói anh là một người lạnh lùng, nghiêm khắc với chính bản thân mình, hoàn toàn tách biệt với mấy thứ sa đọa trong giới này, cũng không hề có thái độ thưởng ngoạn nhân gian như Lăng Hách.
Cô cũng nghĩ anh sẽ đi theo con đường băng giá đó, nhưng bây giờ…
Còn thiếu rất nhiều.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Ngôn Trạm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Đi mua đồ ăn nhé?”
Nam Chức lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi chỉ thấy anh rất khó hiểu.”
“Khó hiểu chỗ nào?” Anh nói: “Em cứ hỏi đi, anh sẽ trả lời.”
Chuyện này… Không thể nói ra được.
“Anh ta mời tôi đi ăn, nhưng tất cả những lời tôi được nghe đều chỉ là chuyện về cô.” Đổng Tình cười nhạo, ngón tay gõ gõ vào tập tài liệu: “Đúng là mắt mù, ở bên tôi, chỉ có nhà tôi mới giúp anh ta một bước leo lên mây.

Nhưng anh ta lại thích cô, cô thì có gì chứ? Anh ta ngu đần như vậy, nhưng tôi vẫn thích anh ta, cho nên tôi đã giúp anh ta sáng mắt ra, cho anh ta biết mình và cô không cùng một đẳng cấp.”
Chuyện này… Không thể nói ra được.
Đây là trò chơi mới của thế kỷ này, đúng không? Chủ yếu là để đùa chết bọn họ, đúng không?
Nhưng, hôm nay anh lại nói cô là vị hôn thê của anh trước mặt người khác như vậy, nhỡ cấp dưới của anh nghe được mà lan truyền đi khắp công ty thì sao?
Đổng Tình thấy hai người rời đi, đột nhiên cầm túi xách đuổi theo.
“Lan truyền thì mặc họ lan truyền, bọn họ rồi cũng sẽ biết thôi.” Ngôn Trạm thản nhiên nói.
Nam Chức khó hiểu: “Anh thì biết cái gì? Chúng ta…”
Nam Chức: [Anh xuống bếp định làm món gì? Tôi kén ăn lắm đó]
Người đàn ông im lặng nhìn cô, hỏi lại: “Chúng ta, làm sao?”
Cô không thể chịu được khi anh cứ nhìn mình như thế này, giống như trong mắt anh không thể chứa đựng bất cứ thứ gì khác, ngoại trừ cô.
Đổng Tình cười khẩy: “Chỉ là một con nhỏ lồng tiếng hạng ba, đắc ý như vậy làm gì.”
Nam Chức nắm chặt tay đang cầm đồ ăn vặt, nhịp tim đập nhanh đến mức cô muốn khống chế nó cũng không được.
“…”
Soạt một tiếng, cô ném đồ ăn vặt vào trong giỏ.
“Anh rốt cuộc là như thế nào?”
Dù sao một giây trước anh cũng đã rất điên rồ và kiêu ngạo như vậy rồi, tại sao một giây sau lại tụt dốc không phanh vậy.
“Vô cùng nghiêm túc.”
Đây là lần đầu tiên anh công khai thừa nhận cô là vị hôn thê của mình.
Ngôn Trạm lại quay sang nhìn Đổng Tình và Khương Ni, trịnh trọng nói: “Giới thiệu, đây là vị hôn thê của tôi, Nam Chức.”
“Nhưng… Tôi và anh… Anh…”
Ngôn Trạm buông tay cô ra, đi tới trước mặt cô.
Anh còn muốn nhiều hơn nữa.
Lợi thế về chiều cao luôn cho phép anh tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi giữ cô bên mình.
Mặt Đổng Tình không biến sắc, nói: “Tôi đâu có biết.”
Nhưng chỉ vậy thôi là chưa đủ.
Còn thiếu rất nhiều.
“…”
Anh còn muốn nhiều hơn nữa.
“Đính hôn từ bé thì sao chứ.” Ngôn Trạm cúi người nắm chặt lấy tay cô không buông: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”.