Editor: YuuNam Chức tự nhận mình có khả năng miễn dịch rất cao đối với “chất giọng”.
Tác giả có lời muốn nói:
Đến cái giọng siêu trầm quyến rũ của Trần Diệp An vang lên bên tai còn khiến cô bật cười lớn và không hề thấy có bất cứ cảm giác nào cơ mà.
Đến cái giọng siêu trầm quyến rũ của Trần Diệp An vang lên bên tai còn khiến cô bật cười lớn và không hề thấy có bất cứ cảm giác nào cơ mà.
Đây là lão Phật gia lạnh lùng, kiêu ngạo sao? Sao bây giờ anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.
Nhưng vừa rồi, cô lại ngẩn ngơ vì câu nói đó của Ngôn Trạm.
Với cái tài nghệ này, anh nên trực tiếp đi lồng tiếng cho mấy bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết đi.
“Không phải.” Anh nói: “Bởi vì người đó là em, cho nên anh phải cố làm.”
Nam Chức nghe vậy liền quay đầu sang, một khuôn mặt trắng bệch lập tức xuất hiện trước mặt cô!
Cái từ “anh trai” vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ, còn “phạt em” lại vừa mơ hồ vừa khiến người ta thấy ngứa ngáy.
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Nam Chức thở hắt một cái: “Cả mưa lớn nữa.”
Cây nói này là câu khiến Nam Chức hối hận nhất trong mấy năm trở lại đây.
Với cái tài nghệ này, anh nên trực tiếp đi lồng tiếng cho mấy bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết đi.
“Không.” Cô ngẩng đầu: “Không có gì.”
Ha ha, không có anh thì tôi cũng đâu có đến cái chốn ma quỷ này đâu!
“Sao?” Ngôn Trạm giật nhẹ cà vạt: “Không đồng ý sao?”
“Làm sao bây giờ? Tớ còn chưa có người yêu, tớ không muốn chết sớm như vậy đâu!”
“Từ nhỏ em đã sợ bóng tối rồi sao?”
Ngôn Trạm không trả lời mà nắm lấy tay cô: “Hơn nữa, bây giờ em còn có anh.”
Lưng của Nam Chức dán chặt vào cánh cửa, lẩm bẩm: “Thế này là sao? Bị trúng tà à?”
“Vậy sao?” Bùi Sâm nhìn Nam Chức: “Cậu hình như đâu có tư cách để trả lời vấn đề này đâu.”
Vừa rồi trời vẫn còn quang mây, vậy mà một tia sét chợt lóe lên, sau đó là tiếng sấm lớn, mây mù lập tức bao phủ.
Ngôn Trạm nghiêng người, hỏi lại: “Em vừa nói gì?”
Từng lời từng chữ của Bùi Sâm đều giẫm lên chỗ đau của Ngôn Trạm.
Ngôn Trạm cúi đầu, ngửi hương cam nhè nhẹ trên người cô gái: “Nếu em không thích hôn ước của chúng ta, vậy thì chấm dứt nó đi.”
Cảm giác đau đớn trôi qua rất nhanh, nhưng chắc chắn là có cảm giác đó.
“Không.” Cô ngẩng đầu: “Không có gì.”
Ngôn Trạm cởi áo khoác ra khoác lên người cô, nhưng cô không kịp né tránh, đành phải cởi nó ra rồi trả lại.
“Nói gì đi! Đã nghe thấy chưa?”
Viên Tây nói tiếp: “Trông cũng được mà.
Giống như một học sinh tiểu học tò mò về tất cả mọi thứ, cái gì cũng muốn biết.”
Bốn mắt chạm nhau, sóng ngầm mãnh liệt đang trào dâng trong mắt người đàn ông.
“Nhưng anh có thể đồng hành cùng em.” Anh siết chặt tay cô: “Luôn luôn ở bên em.”
Là anh tự từ bỏ sự vương giả của bản thân đấy nhé.
Trong đó giống như đang cất giấu một con quỷ háu ăn linh hồn con người.
Anh không để lộ răng, chỉ mỉm cười nhẹ —— Đòn dẫn dụ trí mạng và nguy hiểm nhất.
Mấy chương này, Ngôn Nhị Cẩu đang cố gắng phơi bày cái gọi là làm anh trai.
Anh trẻ con như vậy sao?
Ngôn Trạm nhướng mày, thần sắc lạnh nhạt.
Anh nói đúng, cô thực sự không hiểu anh chút nào.
Cô nhắm mắt lại, thầm niệm cố gắng một chút, cố gắng một chút, sắp qua rồi.
Đột nhiên vào lúc đó, ánh sáng chói lòa lại xuất hiện trước mắt cô.
Hai người một người đi trước một người đi sau, cùng trở về nơi mọi người đang tụ tập.
Nam Chức vừa mệt vừa thấy phiền.
Vị quản gia độc quyền hộ tống bọn họ theo kế hoạch đã được sắp xếp từ trước.
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, xung quanh là những đám mây mỏng từ từ tản ra, hòa vào màn đêm say đắm lòng người.
Cưỡi ngựa là một hạng mục giải trí trong bản kế hoạch, nhưng Nam Chức lại kiếm cớ để không phải cưỡi.
Đối với những trò chơi khác cô cũng giữ khoảng cách xã giao với Bùi Sâm, không gần gũi một chút nào.
Ba cô gái rời đi.
Nam Chức chớp mắt: “Gì? Có chuyện gì sao?”
Nam Chức ôm chặt mình co rúm lại bên cạnh cái cột, khẽ run lên.
Hơn nữa, bất cứ khi nào Bùi Sâm tới bắt chuyện với cô, cô đều cảm nhận được một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào mình, cùng với một giọng nói nhắc nhở vang lên bên tai liên tục ——
Nam Chức tự nhận mình có khả năng miễn dịch rất cao đối với “chất giọng”.
“Nghe lời anh trai.”
Đường Vũ và Nam Thư Hủy quen biết nhau trong một buổi phỏng vấn.
Bùi Sâm chế nhạo: “Ngôn tổng, tôi khuyên cậu đừng nên tự chuốc nhục nhã vào thân làm gì.
Cô gái đó không quan tâm tới cậu đâu.”
Buổi tối, quản gia sắp xếp cho bọn họ đi tham quan đêm ở hồ nhân tạo trong khu nghỉ dưỡng.
Trần Diệp An nghe vậy liền rên rỉ, nắm chặt tay Viên Tây, hận không thể lập tức lập di chúc ở đây.
“…”
Con thuyền đưa bọn họ đến hòn đảo ở bên kia hồ nhân tạo.
Hòn đảo này có nơi để bọn họ ở lại đêm nay, là một biệt thự gia đình.
Ngôn Trạm dừng bước lại.
Trần Diệp An và Viên Tây chọn phòng có ban công để có thể nhìn ngắm hồ nhân tạo, còn Nam Chức thì thế nào cũng được.
“Tiến sĩ Bùi này mồm năm miệng mười còn hơn những người tớ đã từng gặp.” Trần Diệp An nói.
Ba cô gái đi chuẩn bị một chút, đợi lát nữa sẽ xuống bên hồ để nướng thịt.
“Tiến sĩ Bùi này mồm năm miệng mười còn hơn những người tớ đã từng gặp.” Trần Diệp An nói.
“Mưa sẽ chóng tạnh thôi, không sao đâu.”
Viên Tây nói tiếp: “Trông cũng được mà.
Giống như một học sinh tiểu học tò mò về tất cả mọi thứ, cái gì cũng muốn biết.”
Cô ấy đứng dậy, chỉ về phía bậc thềm: “Tớ thấy khu rừng nhỏ bên kia được trang trí rất đẹp, còn có cả đèn màu và xích đu nữa.
Chúng ta tới đó xem đi.”
Xung quanh tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy gì cả.
~
Trong lúc hai người họ bàn tán với nhau thì Nam Chức lững thững đi ra.
Nhưng bộ dạng đó của Ngôn Trạm như thế nào thì hầu như chưa có ai tận mắt chứng kiến.
“Độc thân cũng tốt mà.” Nam Chức mỉm cười nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời: “Ít nhất là được tự do.”
Chợt Trần Diệp An búng tay mấy cái.
Trong lúc Ngôn Trạm tiễn bác sĩ ra ngoài thì Lăng Hách hỏi: “Vậy làm thế nào bây giờ? Ăn đồ nướng ở đây hay như nào?”
Nam Chức rùng mình, muốn dựa vào đâu đó để sưởi ấm.
Nam Chức chớp mắt: “Gì? Có chuyện gì sao?”
“Tớ thấy có vẻ tổn thương lắm đó.” Trần Diệp An nói.
Nam Chức và Viên Tây hoảng sợ.
Nhưng lúc bọn họ kịp định thần lại thì Ngôn Trạm đã chạy tới.
Trần Diệp An khoanh tay, cười nói: “Lúc buổi sáng ý, lão Phật gia đi tìm cậu đúng không?”
Hoặc là nhìn thấy rồi, nhưng đều không thể bày tỏ ý kiến của mình.
“…”
Trong đó giống như đang cất giấu một con quỷ háu ăn linh hồn con người.
Anh không để lộ răng, chỉ mỉm cười nhẹ —— Đòn dẫn dụ trí mạng và nguy hiểm nhất.
Giọng nói đó lại vang lên bên tai cô: Anh trai, phạt em.
“Sẽ không lâu đâu.” Anh phủi những giọt nước dính trên tay: “Trước tiên…”
Cái từ “anh trai” vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ, còn “phạt em” lại vừa mơ hồ vừa khiến người ta thấy ngứa ngáy.
Sắc mặt của Bùi Sâm sáng bừng trở lại.
Nam Chức đỏ mặt.
Một thứ gì đó dài dài nhìn không rõ màu gì quấn quanh chân cô ấy, sau đó trượt xuống chui vào bụi cây, hoàn toàn biến mất không dấu vết.
“Ai da.” Trần Diệp An vòng tay ôm cô, nói: “Anh ta đi tìm cậu rồi làm chuyện gì đó xấu xa đúng không? Nhìn xem Chức Chức của chúng ta bị dọa sợ rồi này, mặt đỏ không khác gì quả táo.”
Nam Chức vội nói: “Anh Trần bị thứ gì đó cắn!”
Lúc lại nói về nguyên lý khoa học tại sao đồ nướng lại ngon như vậy, lát lại nói đêm nay sẽ đi ngắm sao, rồi nói về thời tiết đêm nay, luồng không khí, áp suất không khí, hướng gió, sợ là đêm nay sẽ mưa rào trong một khoảng thời gian ngắn.
Nam Chức vặn vẹo người, nói: “Mau đi chuẩn bị đi!”
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi mím chặt lại, cố gắng chống lại sự sợ hãi.
Mọi người tụ tập lại ở bên hồ.
“Thật ra anh không có cách nào cả.”
Cô vốn định dùng câu nói này để ngăn chặn cái khả năng đó, nhưng Ngôn Trạm lại dùng câu nói này để mở ra vô số khả năng khác!
Vì vị quản gia đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho buổi tiệc nướng nên bọn họ chỉ cần nướng và ăn uống vui vẻ thôi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Viên Tây vội hỏi: “Những kẻ lắm tiền thường rất sĩ diện.
Lão Phật gia sẽ không bỏ rơi bọn mình lại ở đảo đâu đúng không? Tiệm bánh của tớ còn chưa nổi tiếng đâu.”
Sau quãng nghỉ ngơi ngắn ngủi vừa rồi, cái miệng của Bùi Sâm lại hoạt động hết công suất, lảm nhảm không ngừng.
“Tôi chỉ thấy khó hiểu mà thôi.” Anh ta nói: “Vì người lớn nhà họ Nam đã giới thiệu tôi cho Nam Chức, điều đó có nghĩa là họ không còn công nhân hôn ước trước đây của hai người nữa rồi.
Ngôn tổng, cậu không cảm thấy hành động của mình rất lố bịch sao? Trước đó thì khinh thường, bây giờ lại công khai tuyên bố chủ quyền à?”
Bùi Sâm cười nói: “Tôi biết giữa cậu và Nam Chức đã có hôn ước, nhưng trong giới này không ai là không biết đại thiếu gia nhà họ Ngôn ghét nhất chính là vị hôn thê của mình.
Ai dám nhắc đến một câu thì cậu sẽ cho người đó lãnh hậu quả khôn lường.
Nhưng hôm nay lại sao vậy? Còn chăm sóc vị hôn thê của mình ở đây nữa chứ.”
Lúc lại nói về nguyên lý khoa học tại sao đồ nướng lại ngon như vậy, lát lại nói đêm nay sẽ đi ngắm sao, rồi nói về thời tiết đêm nay, luồng không khí, áp suất không khí, hướng gió, sợ là đêm nay sẽ mưa rào trong một khoảng thời gian ngắn.
Đến lúc này, thực sự không ai tình nguyện góp chuyện với anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói.
“Vẫn còn lạnh sao?”
“Nam Chức, cô ăn thử cánh gà tôi nướng đi.” Bùi Sâm nói: “Tôi linh cảm rằng nó sẽ rất ngon.”
Anh nói đúng, cô thực sự không hiểu anh chút nào.
Ngôn Trạm nghiêng người, hỏi lại: “Em vừa nói gì?”
Đừng nói gì cả, như vậy sẽ tốt hơn.
Nam Chức không dám nhận, đang định từ chối thì một cánh tay khác vươn ra cầm lấy cái cánh gà đó đi, cùng với một câu “Cảm ơn” vang lên.
Nam Chức cuối cùng vẫn để cho Ngôn Trạm ôm mình.
Nam Chức và Ngôn Trạm quay trở lại bên hồ để tham gia tiệc nướng với những người còn lại.
Bùi Sâm nhìn Ngôn Trạm, mỉm cười.
Mọi người tụ tập lại ở bên hồ.
Bùi Sâm nuốt không trôi cục tức này.
Mặt Ngôn Trạm không hề có chút cảm xúc nào, nếm thử miếng cánh gà, hoặc là không nếm thử nó chút nào, bỏ qua một bên rồi bình luận: “Ăn không ngon lắm…”
Trong giới có rất nhiều lời đồn rằng thiếu gia nhà họ Ngôn trời sinh phản nghịch, đại khái là vẻ ngoài của anh nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất bên trong lại tàn nhẫn, xấu xa, có thể khiến người khác chết mà không có chỗ chôn.
“…”
Mưa to như trút nước.
“Cậu cõng cô ấy đi.” Ngôn Trạm ra lệnh.
Anh trẻ con như vậy sao?
Hai người còn chưa kịp về đến biệt thự thì cơn mưa rào đã trút xuống.
Nam Chức kéo kín lại áo choàng, để mái tóc tung bay trong gió.
Nam Chức không muốn bị kẹt giữa hai người này nên đã đi tìm Trần Diệp An, nhưng Bùi Sâm lại đột nhiên lên tiếng.
Vậy tôi thật sự rất cảm ơn anh.
Nam Chức sửng sốt: “Làm sao anh biết chuyện đó?”
“Ngôn tổng, ý cậu là gì?”
Giọng điệu của người đàn ông đều đều, lãnh đạm, giống như đang nói rằng ánh trăng đêm nay thật đẹp, nhưng lời cảnh cáo ẩn chứa trong đó giống như con rắn độc đang phun ra nọc độc, nhẹ nhàng, trầm bổng, nhưng lại nồng đậm sát khí.
“…”
Ngôn Trạm nhướng mày, thần sắc lạnh nhạt.
Ngôn Trạm thấy cô sững người, không khỏi cười nhẹ: “Em gái, em không cần phải xấu hổ đâu.
Anh trai chăm sóc em gái…”
Bùi Sâm cười nói: “Tôi biết giữa cậu và Nam Chức đã có hôn ước, nhưng trong giới này không ai là không biết đại thiếu gia nhà họ Ngôn ghét nhất chính là vị hôn thê của mình.
Ai dám nhắc đến một câu thì cậu sẽ cho người đó lãnh hậu quả khôn lường.
Nhưng hôm nay lại sao vậy? Còn chăm sóc vị hôn thê của mình ở đây nữa chứ.”
Ngôn Trạm ôm cô càng chặt hơn.
Nhịp tim mạnh mẽ của anh xuyên qua màng nhĩ của cô, đâm thẳng tới trái tim cô.
Bùi Sâm của trước đó là một cậu nhóc cái gì cũng tò mò, nhưng lúc này, phong thái của cậu út nhà họ Bùi đã lên ngôi.
Nhưng khi gặp phải tình cảnh đó, cô muốn tránh cũng không thể tránh nổi.
“Nghĩ hay ho thật.”
Khang Tuyền nơm nớp lo sợ cả một ngày, vốn tưởng mọi chuyện sẽ bình yên qua đêm nay nên mới thở phào.
Lăng Hách có mang theo đồ bí mật nên đã quay lại biệt thự để lấy nó.
Không ngờ, chuyện gì nên đến thì nó vẫn sẽ đến.
“Có chuyện gì vậy?”
Khang Tuyền và Lăng Hách cùng nhau xoa dịu bầu không khí, nhưng hiển nhiên là Bùi Sâm không muốn nhẫn nhịn nữa.
“Tôi chỉ thấy khó hiểu mà thôi.” Anh ta nói: “Vì người lớn nhà họ Nam đã giới thiệu tôi cho Nam Chức, điều đó có nghĩa là họ không còn công nhân hôn ước trước đây của hai người nữa rồi.
Ngôn tổng, cậu không cảm thấy hành động của mình rất lố bịch sao? Trước đó thì khinh thường, bây giờ lại công khai tuyên bố chủ quyền à?”
Gió trên mặt hồ thổi vi vu, bốn người đàn ông cao lớn đứng chôn chân tại chỗ.
Từng lời từng chữ của Bùi Sâm đều giẫm lên chỗ đau của Ngôn Trạm.
Trần Diệp An và Viên Tây chọn phòng có ban công để có thể nhìn ngắm hồ nhân tạo, còn Nam Chức thì thế nào cũng được.
Sắc mặt anh tối sầm lại, anh tiến lên từng bước một, nói: “Chuyện đó cũng không đến lượt anh xen vào.”
Khi đó, Nam Thư Hủy đang là nhân viên thực tập của một tạp chí, và nhiệm vụ đầu tiên mà bà nhận được chính là phỏng vấn doanh nhân trẻ Đường Vũ.
“Vậy sao?” Bùi Sâm nhìn Nam Chức: “Cậu hình như đâu có tư cách để trả lời vấn đề này đâu.”
Ba cô gái đi chuẩn bị một chút, đợi lát nữa sẽ xuống bên hồ để nướng thịt.
Mũi giáo lập tức được chuyển hướng.
Bóng tối lại ập đến.
Nam Chức vừa mệt vừa thấy phiền.
“Hơn nữa, tớ chỉ cần có hai cậu là đủ rồi.” Cô nói: “Hai cậu không phải…”
Đáng lẽ cô nên tận hưởng tuần lễ vàng tháng 11 an lành bằng cách ở nhà xem chương trình tạp kỹ rồi chơi với mèo mới phải?
Con thuyền đưa bọn họ đến hòn đảo ở bên kia hồ nhân tạo.
Hòn đảo này có nơi để bọn họ ở lại đêm nay, là một biệt thự gia đình.
Trần Diệp An thở dài, còn Viên Tây thì nắm tay cô.
Tại sao cô lại đến đây để hứng đạn làm gì?
Trần Diệp An không ngờ tiến bĩ Bùi còn có dũng khí như vậy.
Hôm nay mọi chuyện đều không suôn sẻ, nếu cô ấy lại khiến bữa tối trở nên không thoải mái thì thực sự chẳng ra gì.
Đừng nói gì cả, như vậy sẽ tốt hơn.
Cô ấy đứng dậy, chỉ về phía bậc thềm: “Tớ thấy khu rừng nhỏ bên kia được trang trí rất đẹp, còn có cả đèn màu và xích đu nữa.
Chúng ta tới đó xem đi.”
Sấm sét ập đến, cây cối lay động.
Bốn chữ lạnh lùng vang lên cuốn trôi đi nỗi bi thương nồng đậm này.
“Khi đó chắc hẳn em đã rất sợ hãi.”
“Đúng đúng, Chức Chức, chúng ta tới đó xem đi.” Viên Tây kéo cánh tay Nam Chức.
“…”
Nhưng cô không còn chút sức lực nào cả.
Bùi Sâm hoảng sợ.
“Đừng!”
Nhưng cô cũng không mong rằng anh sẽ giúp cô.
“Tiến sĩ Bùi, tôi rất vui khi được biết anh.” Cô mỉm cười lịch sự: “Bà bác giới thiệu anh cho tôi, đó là niềm vinh hạnh của tôi.
Tôi tin chúng ta sẽ trở thành những người bạn rất tốt của nhau.”
Hơn nữa, bất cứ khi nào Bùi Sâm tới bắt chuyện với cô, cô đều cảm nhận được một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào mình, cùng với một giọng nói nhắc nhở vang lên bên tai liên tục ——
“Bây giờ không phải lúc đó, em không còn là một đứa trẻ không có khả năng tự cứu lấy chính mình nữa.”
Sắc mặt Bùi Sâm tái nhợt.
Nó giống như một con kiến bị mắc kẹt trong tử huyệt, cố gắng muốn thoát ra, nhưng càng cố lại càng đau đớn, càng lao lên lại càng không tìm được lối thoát, chỉ còn cách chết ngạt tại chỗ.
Bọn họ đều đã là người trưởng thành, đều có thể nghe ra được ý tứ bên trong câu nói: Xem mắt là vì người lớn trong nhà, tôi chỉ coi anh là bạn.
Ngôn Trạm nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Anh dẫn em tới khu rừng nhỏ bên kia đi dạo.”
Tại sao cô lại đến đây để hứng đạn làm gì?
“Không cần.” Nam Chức lùi lại một bước: “Còn về chuyện giữa tôi và Ngôn tổng, tuy chúng ta có hôn ước do người lớn trong nhà định ra, nhưng xã hội hiện đại này không ai bắt chúng ta phải thực hiện ước định đó.
Cho nên chúng ta không phải vị hôn phu hay hôn thê của nhau.”
Ngôn Trạm không cầm lấy, chỉ nói: “Lại không nghe lời anh trai sao?”
Ngôn Trạm nói: “Chắc là thằn lằn thôi.
Chúng ta quay về biệt thự đi, bác sĩ sẽ tới đó.”
Sắc mặt của Bùi Sâm sáng bừng trở lại.
Nghe chưa, người ta vốn chẳng coi cậu là củ hành gì cả, cậu còn muốn được cho vào nồi nữa sao.
Sắc mặt anh tối sầm lại, anh tiến lên từng bước một, nói: “Chuyện đó cũng không đến lượt anh xen vào.”
Bác sĩ đã xử lý vết thương kịp thời, không có gì đáng lo ngại cả.
Nam Chức nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Mọi người đi chơi cùng nhau thì nên vui vẻ với nhau, đừng bởi vì tôi mà mất hứng.
Tôi với bạn của tôi sẽ đi dạo một chút, lát nữa chúng tôi ăn cùng nhau sau.”
Xung quanh mái đình càng mưa nặng hạt hơn.
“Anh còn muốn làm người thân của tôi nữa thì tôi sẽ khiến anh phải hối hận đó!”
Ba cô gái rời đi.
Lăng Hách bĩu môi, vừa định mở miệng thì Ngôn Trạm xoay người rời đi.
Gió trên mặt hồ thổi vi vu, bốn người đàn ông cao lớn đứng chôn chân tại chỗ.
Cả ngày nay Khang Tuyền chỉ làm một con chim cút, giờ phút này xem ra có thể lấy lại được quyền uy của đại ca rồi.
“Các quý cô đã đi chơi rồi, chúng ta cũng nên chăm chỉ nướng đồ ăn thôi chứ nhỉ.” Anh ta nói.
Vì vị quản gia đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho buổi tiệc nướng nên bọn họ chỉ cần nướng và ăn uống vui vẻ thôi.
Lăng Hách bĩu môi, vừa định mở miệng thì Ngôn Trạm xoay người rời đi.
“Này, Lão Ngôn, cậu làm sao vậy?” Anh ta đuổi theo.
Vẻ ngoài của Đường Vũ vô cùng nổi bật, lông mày sắc cùng với đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt lập thể âm trầm, mang tới cảm giác rất giống con lai.
Bùi Sâm chế nhạo: “Ngôn tổng, tôi khuyên cậu đừng nên tự chuốc nhục nhã vào thân làm gì.
Cô gái đó không quan tâm tới cậu đâu.”
Nam Chức nhíu mày đẩy người đàn ông ra, nhưng cô không thể đẩy được.
Bốp.
Ngôn Trạm dừng bước lại.
Hai người họ thực sự đã rất hạnh phúc trong hai năm, nhưng sau đó…
Lăng Hách cảm nhận được không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo liền quay đầu lại nói: “Bùi Sâm, anh nói ít đi một chút có được không?”
Ầm ầm!
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Bùi Sâm cười: “Nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao trước đây còn như thế làm gì.”
“Không cần.” Nam Chức lùi lại một bước: “Còn về chuyện giữa tôi và Ngôn tổng, tuy chúng ta có hôn ước do người lớn trong nhà định ra, nhưng xã hội hiện đại này không ai bắt chúng ta phải thực hiện ước định đó.
Cho nên chúng ta không phải vị hôn phu hay hôn thê của nhau.”
Ngôn Trạm xoay người trở lại, một tay xách cổ Bùi Sâm lên.
Trong những năm học đại học, ông ấy vừa chăm chỉ lập nghiệp vừa cố gắng đạt thành tích tốt, từng bước từng bước thăng tiến.
Bùi Sâm hoảng sợ.
“Nghe lời anh trai.”
Trong giới có rất nhiều lời đồn rằng thiếu gia nhà họ Ngôn trời sinh phản nghịch, đại khái là vẻ ngoài của anh nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất bên trong lại tàn nhẫn, xấu xa, có thể khiến người khác chết mà không có chỗ chôn.
Ngôn Trạm nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Anh dẫn em tới khu rừng nhỏ bên kia đi dạo.”
Nhưng bộ dạng đó của Ngôn Trạm như thế nào thì hầu như chưa có ai tận mắt chứng kiến.
Hoặc là nhìn thấy rồi, nhưng đều không thể bày tỏ ý kiến của mình.
“…”
“Đừng để tôi nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Đường Vũ xuất thân từ một địa phương nhỏ, cuối cùng lại thi đỗ vào một ngôi trường danh tiếng.
Giọng điệu của người đàn ông đều đều, lãnh đạm, giống như đang nói rằng ánh trăng đêm nay thật đẹp, nhưng lời cảnh cáo ẩn chứa trong đó giống như con rắn độc đang phun ra nọc độc, nhẹ nhàng, trầm bổng, nhưng lại nồng đậm sát khí.
“Này, Lão Ngôn, cậu làm sao vậy?” Anh ta đuổi theo.
Bùi Sâm nuốt nước bọt, nói: “Người lớn trong nhà giới thiệu chúng tôi…”
“Đừng dùng người lớn để ép tôi.” Khóe miệng Ngôn Trạm khẽ nhếch lên, vẻ mặt hờ hững nhưng không hề che giấu được sự khiêu khích: “Tôi thích nhất là chống đối lại người lớn đấy.”
Sau khi thương lượng, Viên Tây ở lại phòng với Trần Diệp An, Ngôn Trạm gọi người mang đồ ăn tới, những người khác sẽ đi ăn đồ nướng và ngắm trăng.
Nếu không, sẽ không có nhiều hố như bây giờ đâu.
Bùi Sâm nhìn Ngôn Trạm, mỉm cười.
Nhưng cô không còn chút sức lực nào cả.
“Được rồi, được rồi.” Khang Tuyền kéo Ngôn Trạm lại: “Chuyện này cho qua đi.
Bùi Sâm, cậu đừng lắm miệng nữa được không?”
Bùi Sâm nuốt không trôi cục tức này.
“…”
“Đừng dùng người lớn để ép tôi.” Khóe miệng Ngôn Trạm khẽ nhếch lên, vẻ mặt hờ hững nhưng không hề che giấu được sự khiêu khích: “Tôi thích nhất là chống đối lại người lớn đấy.”
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, anh ta không có gan nói “Không”, cuối cùng đành gật đầu.
Cô định nói tốt hơn là nên tắt nó đi, cô đã đủ sợ rồi, cô không muốn trở thành một cái xác già nua ở đây đâu.
*
Khu rừng nhỏ tràn ngập đèn màu, lãng mạn và đẹp mắt.
Nam Chức tiện tay chụp mấy bức ảnh gửi cho Cổ Nguyệt Dương, hoàn toàn bỏ qua chuyện vừa rồi.
Viên Tây thấp thỏm suốt cả quãng đường vừa rồi, hỏi: “Chức Chức, liệu câu nói vừa rồi của cậu có làm tổn thương trái tim lão Phật gia không?”
“Tớ thấy có vẻ tổn thương lắm đó.” Trần Diệp An nói.
Khang Tuyền và Lăng Hách cùng nhau xoa dịu bầu không khí, nhưng hiển nhiên là Bùi Sâm không muốn nhẫn nhịn nữa.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Viên Tây vội hỏi: “Những kẻ lắm tiền thường rất sĩ diện.
Lão Phật gia sẽ không bỏ rơi bọn mình lại ở đảo đâu đúng không? Tiệm bánh của tớ còn chưa nổi tiếng đâu.”
Nhưng vừa rồi, cô lại ngẩn ngơ vì câu nói đó của Ngôn Trạm.
Trần Diệp An ấn trán cô ấy một cái, nói cô ấy bớt đọc tiểu thuyết lại đi.
Trong lúc hai người họ bàn tán với nhau thì Nam Chức lững thững đi ra.
Nam Chức nắm chặt điện thoại, không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi.
Ngôn Trạm dùng áo khoác che người Nam Chức lại, hai người chạy tới trú bên dưới một mái đình để tránh mưa.
Bùi Sâm nuốt nước bọt, nói: “Người lớn trong nhà giới thiệu chúng tôi…”
Những lời vừa rồi của cô đều là nói thật, cô không cần phải hối hận, càng không cần phải lo lắng.
Nhưng không hiểu tại sao, khoảnh khắc nhìn thấy một chút cô đơn hiện lên trong mắt Ngôn Trạm, trái tim cô lại nhói lên.
Cảm giác đau đớn trôi qua rất nhanh, nhưng chắc chắn là có cảm giác đó.
Trần Diệp An đút tay túi quần đi tới khu rừng, đạp đạp mấy nhánh cây.
“Chức Chức, cậu đừng giấu bọn tớ, có phải cậu sợ yêu đúng không?”
“…”
Trái tim Nam Chức như rơi vào trong nước, chìm vào sự im lặng chết chóc.
Không phải là cô sợ, mà là cô không tin.
Sắc mặt Bùi Sâm tái nhợt.
Tình yêu của Nam Thư Hủy và Đường Vũ không khác gì những quyển tiểu thuyết mà Viên Tây đã đọc.
—— Tôi chỉ coi anh là anh trai.
Đường Vũ xuất thân từ một địa phương nhỏ, cuối cùng lại thi đỗ vào một ngôi trường danh tiếng.
Mái đình nhỏ giống như một chiếc ô, cố gắng che chắn cho hai người ở bên dưới.
Trong những năm học đại học, ông ấy vừa chăm chỉ lập nghiệp vừa cố gắng đạt thành tích tốt, từng bước từng bước thăng tiến.
Vẻ ngoài của Đường Vũ vô cùng nổi bật, lông mày sắc cùng với đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt lập thể âm trầm, mang tới cảm giác rất giống con lai.
Nam Chức che miệng anh lại.
Đường Vũ và Nam Thư Hủy quen biết nhau trong một buổi phỏng vấn.
Không phải là cô sợ, mà là cô không tin.
Khi đó, Nam Thư Hủy đang là nhân viên thực tập của một tạp chí, và nhiệm vụ đầu tiên mà bà nhận được chính là phỏng vấn doanh nhân trẻ Đường Vũ.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Chợt Trần Diệp An búng tay mấy cái.
Gia tộc họ Nam có gia thế vững chắc, nhưng Nam Cẩn Sơn và Cổ Nguyệt Dương không hề có khái niệm môn đăng hộ đối.
Bọn họ chỉ mong con gái mình có thể kết hôn với người mình yêu.
Bọn họ đều đã là người trưởng thành, đều có thể nghe ra được ý tứ bên trong câu nói: Xem mắt là vì người lớn trong nhà, tôi chỉ coi anh là bạn.
Cuối cùng, Nam Thư Hủy đã thực hiện được mong ước của mình, đó là kết hôn với Đường Vũ.
Hai người họ thực sự đã rất hạnh phúc trong hai năm, nhưng sau đó…
Gió đêm thoang thoảng mùi hương của cỏ xanh.
“Độc thân cũng tốt mà.” Nam Chức mỉm cười nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời: “Ít nhất là được tự do.”
Trần Diệp An thở dài, còn Viên Tây thì nắm tay cô.
“Quay về biệt thự thôi.” Ngôn Trạm nhíu mày.
“Hơn nữa, tớ chỉ cần có hai cậu là đủ rồi.” Cô nói: “Hai cậu không phải…”
Có nên gọi tiến sĩ Bùi là thánh tiên tri không?
“A!!!”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Trần Diệp An đột nhiên hét lên rồi ngồi phịch xuống đất.
“Nam Chức.”
“Hình như, hình như là thằn lằn?” Viên Tây lắp bắp: “Hay là rắn?”
Một thứ gì đó dài dài nhìn không rõ màu gì quấn quanh chân cô ấy, sau đó trượt xuống chui vào bụi cây, hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Cả ngày nay Khang Tuyền chỉ làm một con chim cút, giờ phút này xem ra có thể lấy lại được quyền uy của đại ca rồi.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì điện thoại của Ngôn Trạm đã tự động tắt do hết pin.
“Tớ, tớ, tớ bị cắn!”
Lòng bàn tay của Nam Chức lập tức nóng lên, cô vội thu tay lại.
Nam Chức và Viên Tây hoảng sợ.
Nhưng lúc bọn họ kịp định thần lại thì Ngôn Trạm đã chạy tới.
Tình yêu của Nam Thư Hủy và Đường Vũ không khác gì những quyển tiểu thuyết mà Viên Tây đã đọc.
Trần Diệp An khoanh tay, cười nói: “Lúc buổi sáng ý, lão Phật gia đi tìm cậu đúng không?”
“Có chuyện gì vậy?”
Vị quản gia độc quyền hộ tống bọn họ theo kế hoạch đã được sắp xếp từ trước.
Nam Chức vội nói: “Anh Trần bị thứ gì đó cắn!”
“Hình như, hình như là thằn lằn?” Viên Tây lắp bắp: “Hay là rắn?”
Ngôn Trạm xoay người trở lại, một tay xách cổ Bùi Sâm lên.
Trần Diệp An nghe vậy liền rên rỉ, nắm chặt tay Viên Tây, hận không thể lập tức lập di chúc ở đây.
Ngôn Trạm vừa kiểm tra vết thương vừa liên lạc với bác sĩ trên đảo lập tức đến biệt thự.
Đúng lúc đó Lăng Hách cũng chạy tới đây.
“Làm sao bây giờ? Tớ còn chưa có người yêu, tớ không muốn chết sớm như vậy đâu!”
Lăng Hách ở một bên giật giật khóe miệng, lẩm bẩm: “Anh Trần thế mà chưa có người yêu.”
Nam Chức không muốn nhớ lại cảm giác khi đó.
Nam Chức an ủi, nói “Không sao đâu”, nhưng Trần Diệp An lại nóng lòng muốn tìm cho mình một “đường lui” ——
“Tớ, tớ, tớ bị cắn!”
“Chức Chức, nếu tớ có mệnh hệ gì, hoặc là bị tàn phế, thì chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn được không?” Cô ấy khóc lóc nói: “Dù sao cậu cũng xinh đẹp mà, tớ không lỗ đâu.
Hơn nữa cậu cũng không muốn yêu đương.”
Nam Chức nói: “Không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không sao cả.
Cậu đừng…”
Mặt Ngôn Trạm không hề có chút cảm xúc nào, nếm thử miếng cánh gà, hoặc là không nếm thử nó chút nào, bỏ qua một bên rồi bình luận: “Ăn không ngon lắm…”
“Nghĩ hay ho thật.”
“Sao?” Ngôn Trạm giật nhẹ cà vạt: “Không đồng ý sao?”
Bốn chữ lạnh lùng vang lên cuốn trôi đi nỗi bi thương nồng đậm này.
Lăng Hách không nhịn được cười mà phải che bụng lại, Trần Diệp An khóc thút thít, ôm chặt Nam Chức không buông.
Ngôn Trạm nói: “Chắc là thằn lằn thôi.
Chúng ta quay về biệt thự đi, bác sĩ sẽ tới đó.”
Nam Chức và Viên Tây hợp lực đỡ cô ấy dậy, nhưng Trần Diệp An thực sự sợ hãi, hai chân run đến nỗi không thể đi được, chưa kể nơi cô ấy bị cắn còn là bắp chân nữa.
“Muốn anh tự bẻ gãy chân mình ở đây sao?”
“Chức Chức, cậu đừng giấu bọn tớ, có phải cậu sợ yêu đúng không?”
“Cậu cõng cô ấy đi.” Ngôn Trạm ra lệnh.
“Được rồi, được rồi.” Khang Tuyền kéo Ngôn Trạm lại: “Chuyện này cho qua đi.
Bùi Sâm, cậu đừng lắm miệng nữa được không?”
Nam Chức khẽ nói: “Anh có muốn thử để biết không?”
Lăng Hách nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào mình: “Cậu đang nói chuyện với tôi đấy à?”
Ngôn Trạm nhìn anh ta bằng ánh mắt như đang nhìn một tên bị thiểu năng.
Trần Diệp An nói: “Tôi không nhẹ đâu, Lăng tổng không cõng được.”
“…”
“…”
“…”
Lăng Hách hừng hực khí thế, đi tới cõng Trần Diệp An.
Lăng Hách hừng hực khí thế, đi tới cõng Trần Diệp An.
Lưng của Nam Chức dán chặt vào cánh cửa, lẩm bẩm: “Thế này là sao? Bị trúng tà à?”
Bác sĩ đã xử lý vết thương kịp thời, không có gì đáng lo ngại cả.
Nhận được kết quả như vậy, Trần Diệp An và Viên Tây ôm nhau khóc rống lên.
Lăng Hách cảm nhận được không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo liền quay đầu lại nói: “Bùi Sâm, anh nói ít đi một chút có được không?”
Trong lúc Ngôn Trạm tiễn bác sĩ ra ngoài thì Lăng Hách hỏi: “Vậy làm thế nào bây giờ? Ăn đồ nướng ở đây hay như nào?”
“…”
“Đừng!”
Nam Chức nghe xong suýt chút nữa cắn phải lưỡi!
Trần Diệp An ở trong phòng hét lên.
Hôm nay mọi chuyện đều không suôn sẻ, nếu cô ấy lại khiến bữa tối trở nên không thoải mái thì thực sự chẳng ra gì.
Sau khi thương lượng, Viên Tây ở lại phòng với Trần Diệp An, Ngôn Trạm gọi người mang đồ ăn tới, những người khác sẽ đi ăn đồ nướng và ngắm trăng.
Lăng Hách có mang theo đồ bí mật nên đã quay lại biệt thự để lấy nó.
Nam Chức và Ngôn Trạm quay trở lại bên hồ để tham gia tiệc nướng với những người còn lại.
Buổi tối, quản gia sắp xếp cho bọn họ đi tham quan đêm ở hồ nhân tạo trong khu nghỉ dưỡng.
Gió đêm thoang thoảng mùi hương của cỏ xanh.
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, xung quanh là những đám mây mỏng từ từ tản ra, hòa vào màn đêm say đắm lòng người.
Nam Chức kéo kín lại áo choàng, để mái tóc tung bay trong gió.
Ngôn Trạm cởi áo khoác ra khoác lên người cô, nhưng cô không kịp né tránh, đành phải cởi nó ra rồi trả lại.
Đáng lẽ cô nên tận hưởng tuần lễ vàng tháng 11 an lành bằng cách ở nhà xem chương trình tạp kỹ rồi chơi với mèo mới phải?
“Tôi không lạnh, cảm ơn anh.”
“…”
Ngôn Trạm không cầm lấy, chỉ nói: “Lại không nghe lời anh trai sao?”
“…”
—— Tôi chỉ coi anh là anh trai.
Cây nói này là câu khiến Nam Chức hối hận nhất trong mấy năm trở lại đây.
Cô vốn định dùng câu nói này để ngăn chặn cái khả năng đó, nhưng Ngôn Trạm lại dùng câu nói này để mở ra vô số khả năng khác!
Ngôn Trạm kéo cô đến trung tâm mái đình để tránh mưa.
Anh nắm chặt tay cô, từ đầu đến cuối không hề buông ra.
Mà thế giới ấm áp đó cũng chỉ có vòng tay của Ngôn Trạm, mà bây giờ bàn tay cô cũng đã rất ấm rồi, vô cùng thoải mái.
“Anh nghiện làm anh trai à?” Cô không nhịn được mà hỏi.
Ngôn Trạm lại khoác áo lên người cô lần nữa.
Hai người đi sát gần bên nhau.
Nam Chức tiện tay chụp mấy bức ảnh gửi cho Cổ Nguyệt Dương, hoàn toàn bỏ qua chuyện vừa rồi.
“Không phải.” Anh nói: “Bởi vì người đó là em, cho nên anh phải cố làm.”
“…”
“Nam Chức, cô ăn thử cánh gà tôi nướng đi.” Bùi Sâm nói: “Tôi linh cảm rằng nó sẽ rất ngon.”
Vậy tôi thật sự rất cảm ơn anh.
Bốn mắt chạm nhau, sóng ngầm mãnh liệt đang trào dâng trong mắt người đàn ông.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Vừa rồi trời vẫn còn quang mây, vậy mà một tia sét chợt lóe lên, sau đó là tiếng sấm lớn, mây mù lập tức bao phủ.
Có nên gọi tiến sĩ Bùi là thánh tiên tri không?
Lúc đó anh không hề muốn nghe, nhưng cũng may trí nhớ của anh khá tốt, anh vẫn còn nhớ chuyện này.
“Quay về biệt thự thôi.” Ngôn Trạm nhíu mày.
Nhưng, đặc điểm của những cơn mưa rào là tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Ngôn Trạm nhìn anh ta bằng ánh mắt như đang nhìn một tên bị thiểu năng.
Hai người còn chưa kịp về đến biệt thự thì cơn mưa rào đã trút xuống.
Ngôn Trạm dùng áo khoác che người Nam Chức lại, hai người chạy tới trú bên dưới một mái đình để tránh mưa.
Trận mưa lớn như này cũng giống như vô số lần trước đó.
Trần Diệp An ấn trán cô ấy một cái, nói cô ấy bớt đọc tiểu thuyết lại đi.
“Sẽ không lâu đâu.” Anh phủi những giọt nước dính trên tay: “Trước tiên…”
Nam Chức ôm chặt mình co rúm lại bên cạnh cái cột, khẽ run lên.
Trận mưa lớn như này cũng giống như vô số lần trước đó.
Xung quanh tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy gì cả.
Trần Diệp An đột nhiên hét lên rồi ngồi phịch xuống đất.
Cô nhắm mắt lại, thầm niệm cố gắng một chút, cố gắng một chút, sắp qua rồi.
Đột nhiên vào lúc đó, ánh sáng chói lòa lại xuất hiện trước mắt cô.
“Mưa sẽ chóng tạnh thôi, không sao đâu.”
Nam Chức nghe vậy liền quay đầu sang, một khuôn mặt trắng bệch lập tức xuất hiện trước mặt cô!
Cô định nói tốt hơn là nên tắt nó đi, cô đã đủ sợ rồi, cô không muốn trở thành một cái xác già nua ở đây đâu.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì điện thoại của Ngôn Trạm đã tự động tắt do hết pin.
Bóng tối lại ập đến.
Ầm ầm!
“Tôi không lạnh, cảm ơn anh.”
Sấm sét ập đến, cây cối lay động.
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi mím chặt lại, cố gắng chống lại sự sợ hãi.
Đến lúc này, thực sự không ai tình nguyện góp chuyện với anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói.
“Từ nhỏ em đã sợ bóng tối rồi sao?”
Nam Chức an ủi, nói “Không sao đâu”, nhưng Trần Diệp An lại nóng lòng muốn tìm cho mình một “đường lui” ——
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Nam Chức thở hắt một cái: “Cả mưa lớn nữa.”
Ngôn Trạm nhớ lại lần trốn thoát khỏi phòng kín, rồi nhớ Tăng Tuyền từng nói với anh rằng cuộc sống của Mang Mang không hề dễ dàng chút nào.
Lúc đó anh không hề muốn nghe, nhưng cũng may trí nhớ của anh khá tốt, anh vẫn còn nhớ chuyện này.
Nhận được kết quả như vậy, Trần Diệp An và Viên Tây ôm nhau khóc rống lên.
“Bây giờ không phải lúc đó, em không còn là một đứa trẻ không có khả năng tự cứu lấy chính mình nữa.”
Nam Chức sửng sốt: “Làm sao anh biết chuyện đó?”
Viên Tây thấp thỏm suốt cả quãng đường vừa rồi, hỏi: “Chức Chức, liệu câu nói vừa rồi của cậu có làm tổn thương trái tim lão Phật gia không?”
“Bởi vì anh mà hôn ước này có quá nhiều kỷ niệm xấu, tốt hơn là không nên có nó.” Anh tiếp tục nói.
Ngôn Trạm không trả lời mà nắm lấy tay cô: “Hơn nữa, bây giờ em còn có anh.”
“…”
“Hôm đó anh đã nói là anh sẽ giúp em, em còn nhớ không?”
Ha ha, không có anh thì tôi cũng đâu có đến cái chốn ma quỷ này đâu!
Xung quanh mái đình càng mưa nặng hạt hơn.
Ngôn Trạm kéo cô đến trung tâm mái đình để tránh mưa.
Anh nắm chặt tay cô, từ đầu đến cuối không hề buông ra.
“Khi đó chắc hẳn em đã rất sợ hãi.”
Mũi giáo lập tức được chuyển hướng.
Nam Chức khẽ nói: “Anh có muốn thử để biết không?”
Hừ, người này đúng là chưa nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà, cô phải… Nhưng cô đang bịt miệng anh lại.
“Muốn anh tự bẻ gãy chân mình ở đây sao?”
“…”
Cưỡi ngựa là một hạng mục giải trí trong bản kế hoạch, nhưng Nam Chức lại kiếm cớ để không phải cưỡi.
Đối với những trò chơi khác cô cũng giữ khoảng cách xã giao với Bùi Sâm, không gần gũi một chút nào.
Nam Chức không muốn nhớ lại cảm giác khi đó.
—— “Chúng ta bắt đầu lại từ đâu, anh chính thức theo đuổi em.”
Nó giống như một con kiến bị mắc kẹt trong tử huyệt, cố gắng muốn thoát ra, nhưng càng cố lại càng đau đớn, càng lao lên lại càng không tìm được lối thoát, chỉ còn cách chết ngạt tại chỗ.
Nam Chức còn đang do dự và chưa kịp định hình thì đã hắt hơi một cái.
Nhưng khi gặp phải tình cảnh đó, cô muốn tránh cũng không thể tránh nổi.
Nam Chức rùng mình, muốn dựa vào đâu đó để sưởi ấm.
Mà thế giới ấm áp đó cũng chỉ có vòng tay của Ngôn Trạm, mà bây giờ bàn tay cô cũng đã rất ấm rồi, vô cùng thoải mái.
Nam Chức vô thức ngẩng đầu lên, cũng may là cô không thể hiện quá rõ ràng, nếu không nó sẽ giống như là cô đang để tâm.
“Muốn anh trai ôm không?” Anh hỏi một cách thản nhiên.
“Các quý cô đã đi chơi rồi, chúng ta cũng nên chăm chỉ nướng đồ ăn thôi chứ nhỉ.” Anh ta nói.
Nam Chức nghe xong suýt chút nữa cắn phải lưỡi!
Đây là lão Phật gia lạnh lùng, kiêu ngạo sao? Sao bây giờ anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.
Lăng Hách nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào mình: “Cậu đang nói chuyện với tôi đấy à?”
Nam Chức không dám nhận, đang định từ chối thì một cánh tay khác vươn ra cầm lấy cái cánh gà đó đi, cùng với một câu “Cảm ơn” vang lên.
Ngôn Trạm thấy cô sững người, không khỏi cười nhẹ: “Em gái, em không cần phải xấu hổ đâu.
Anh trai chăm sóc em gái…”
“Đúng đúng, Chức Chức, chúng ta tới đó xem đi.” Viên Tây kéo cánh tay Nam Chức.
Bốp.
Nam Chức che miệng anh lại.
“Anh còn muốn làm người thân của tôi nữa thì tôi sẽ khiến anh phải hối hận đó!”
Cuối cùng, Nam Thư Hủy đã thực hiện được mong ước của mình, đó là kết hôn với Đường Vũ.
Rõ ràng cô đang nói lời cảnh cáo, nhưng khóe mắt lẫn đuôi lông mày của cô đều không có chút sát thương nào, ngược lại còn vô cùng xinh đẹp.
Trong mắt Ngôn Trạm, đây chính là làm nũng, là dễ thương, không phải tức giận.
“Nói gì đi! Đã nghe thấy chưa?”
“…”
“Còn dám nói anh là anh trai của tôi nữa không?”
“…”
“Ngôn tổng, ý cậu là gì?”
Hừ, người này đúng là chưa nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà, cô phải… Nhưng cô đang bịt miệng anh lại.
Lòng bàn tay của Nam Chức lập tức nóng lên, cô vội thu tay lại.
Người đàn ông kịp thời nắm chặt lấy tay cô, khẽ cười: “Rất ấm áp, bịt thêm chút nữa đi.”
Nam Chức và Viên Tây hợp lực đỡ cô ấy dậy, nhưng Trần Diệp An thực sự sợ hãi, hai chân run đến nỗi không thể đi được, chưa kể nơi cô ấy bị cắn còn là bắp chân nữa.
Ngôn Trạm vừa kiểm tra vết thương vừa liên lạc với bác sĩ trên đảo lập tức đến biệt thự.
Đúng lúc đó Lăng Hách cũng chạy tới đây.
“…”
Nếu không, sẽ không có nhiều hố như bây giờ đâu.
Là anh tự từ bỏ sự vương giả của bản thân đấy nhé.
Mưa to như trút nước.
“Muốn anh trai ôm không?” Anh hỏi một cách thản nhiên.
Hòn đảo nhỏ như chìm đắm trong biển nước, thơ mộng, hư ảo.
Nhưng, đặc điểm của những cơn mưa rào là tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Mái đình nhỏ giống như một chiếc ô, cố gắng che chắn cho hai người ở bên dưới.
Nam Chức cuối cùng vẫn để cho Ngôn Trạm ôm mình.
Trời thực sự rất lạnh, mà áo của Ngôn Trạm cũng đã ướt, bọn họ chỉ có thể dùng cơ thể để sưởi ấm nhau.
“Nam Chức.”
“Còn dám nói anh là anh trai của tôi nữa không?”
“Tôi không muốn nói chuyện.”
Cô bây giờ chỉ muốn làm một con mèo giả chết thôi.
Ngôn Trạm cúi đầu, ngửi hương cam nhè nhẹ trên người cô gái: “Nếu em không thích hôn ước của chúng ta, vậy thì chấm dứt nó đi.”
Nam Chức vô thức ngẩng đầu lên, cũng may là cô không thể hiện quá rõ ràng, nếu không nó sẽ giống như là cô đang để tâm.
Nhưng trước đó anh đã ra mặt mở lời với Nam Cảnh Trân, vậy mà bây giờ lại đổi giọng nhanh như vậy, tên chó này đúng là giỏi thay đổi thật!
*
“Bởi vì anh mà hôn ước này có quá nhiều kỷ niệm xấu, tốt hơn là không nên có nó.” Anh tiếp tục nói.
—— “Chúng ta bắt đầu lại từ đâu, anh chính thức theo đuổi em.”
Ngôn Nhị Cẩu: Không phải em coi anh là anh trai sao.
Được, mau tới đây đi! Đón nhận lửa tình của anh trai đi!!!!
Nam Chức còn đang do dự và chưa kịp định hình thì đã hắt hơi một cái.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, anh ta không có gan nói “Không”, cuối cùng đành gật đầu.
“Vẫn còn lạnh sao?”
Ngôn Trạm ôm cô càng chặt hơn.
Nhịp tim mạnh mẽ của anh xuyên qua màng nhĩ của cô, đâm thẳng tới trái tim cô.
Nam Chức nhíu mày đẩy người đàn ông ra, nhưng cô không thể đẩy được.
“Ngôn Trạm, chúng ta làm bạn cũng rất tốt.” Cô nói: “Nếu anh muốn có em gái, vậy tôi cũng sẽ coi anh là anh trai.
Tôi…”
“Hôm đó anh đã nói là anh sẽ giúp em, em còn nhớ không?”
Lời nói bị cắt ngang, cô thở dài rồi gật đầu: “Nhớ.”
“Thật ra anh không có cách nào cả.”
Anh đang đùa tôi à.
“…”
Không ngờ, chuyện gì nên đến thì nó vẫn sẽ đến.
Anh đang đùa tôi à.
Nhưng cô cũng không mong rằng anh sẽ giúp cô.
Nhưng trước đó anh đã ra mặt mở lời với Nam Cảnh Trân, vậy mà bây giờ lại đổi giọng nhanh như vậy, tên chó này đúng là giỏi thay đổi thật!
“Không sao đâu.” Cô nói: “Tôi cũng…”
“Nhưng anh có thể đồng hành cùng em.” Anh siết chặt tay cô: “Luôn luôn ở bên em.”
Khang Tuyền nơm nớp lo sợ cả một ngày, vốn tưởng mọi chuyện sẽ bình yên qua đêm nay nên mới thở phào.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương này, Ngôn Nhị Cẩu đang cố gắng phơi bày cái gọi là làm anh trai.
Ngôn Nhị Cẩu: Không phải em coi anh là anh trai sao.
Được, mau tới đây đi! Đón nhận lửa tình của anh trai đi!!!!.