Cảm Ái

Chương 11




Có bao giờ bạn tự hỏi nếu như một sáng mai bạn không thể tỉnh dậy?

Thì xin chúc mừng, bạn đã đi học muộn rồi đó

Nó tới trường, nhưng không thấy một bóng người. Tự hỏi mình đi học muộn thất sao? ừ đúng rồi. Bây giờ là tiết bốn nhé.

Đi vào lớp, mọi người đang ngồi ngay ngắn gọn gàng. Lớp trưởng Hy oai nghiêm đi vào. 

Cả lớp ồ lên một tiếng vì sợ rảnh của nó. Tại sao không nghỉ luôn cho lành. Tới chi cho mệt. 

Chẳng là hôm qua vừa đọc bài báo về nói xấu Mgi nên nó định sáng nay chạy ngay tới lớp kể cho Dô nghe.

- Nghe này, tối qua tớ thấy bài viết bóc phốt lịch sử thời thơ ấu của cái tên Mgi, nghe buồn cười chết đi.- người nó bắt chuyện đầu tiên là Dô.

- Vậy à? Bọn nhà báo bây giờ kinh thật.- Dô chỉ nhếch mép cười mà không thèm nhìn nó lấy một lần.

- Hahahahah..... ngày xưa cậu ta có biệt hiệu là chuyên gia tè dầm đó. Ngày nào cũng tè dầm ở lớp luôn.

Dô im lặng

- Lại còn tán gái nhưng toàn bị mọc sừng chứ.

Dô hơi đỏ mặt.

- Đặc biệt là dốt tiếng anh nên cậu ta mới ít đi biểu diễn ở nước ngoài đó.

- Này!!! Sao cậu có thể soi mói cuộc sống riêng tư của người khác thế?

- Ơ?? Chẳng phải cậu cũng ghét Mgi à?

- Ghét là một chuyện, nhưng soi mói người khác thế cậu có thấy vui không?

- Cậu làm sao vậy?

- Nói đi! có thấy vui không? 

- ờm....

- vui lắm sao?

- Phải! Tớ rất vui.

Mặt Dô như dãn ra, xem vào đó là chút tuyệt vọng. Người bạn mới quen của nó này có phần kì cục nhỉ. 

Rõ ràng là anti Mgi vậy tại sao khi bóc phốt hắn lại có phần tức giận. 

Tiết học hôm đó như kéo dài ra bởi không có sự tương tác giữa hai anti fan. 

Nó thơ thẩn bước đi trên đường về. 

‘’ này mình đã....’’

Suy nghĩ của nó vụt tắt ngay lập tức bởi phía trước xuất hiện một đám người áo đen. Biết rõ rằng bọn chúng xác định mục tiêu là mình, nó gắng sức la hét. 

Nhưng thật tiếc ở đó là đoạn đường vắng tanh, không một bóng người qua lại. nó bất lực chạy về phía ngược lại. 

Trời đất như quay cuồng lên, nó chạy thục mạng còn đám người kia thì đi bằng xe hơi. 

Thoáng chốc, nó bị chặn lại vào ép vào tường...