‘’Có một chút gì đó gọi là hơi men ở đây.. mày say rồi sao? Nước mắt rơi xuống rồi sao? không hề
Chẳng qua chỉ là mày muốn khóc...’’. một người bạn mới quen trên mạng đã nói với nó như vậy.
Tay cầm chai rượu trên tay. Tuổi 16 đối với thứ trên tay kia vô cùng xa lạ và được coi là hư hỏng.
Nó không rep lại tin nhắn của người bạn kia. Vì nó đang bận khóc lóc.
‘’ ồ tao đoán đúng rồi sao.? mày khóc vì lí do gì chứ? Vì một đứa bạn sao? Vì sự sống lỗi của nó ư?’’- mess lại rung lên
Nó. Trần Nhiên Hy -16t. Lớp 10. Xinh đẹp nhưng ngây dại. thông minh nhưng dễ tin người
Người rung mess. Huệ. 17t. lớp 11. biệt hiệu là ngu. Người nó quen qua mạng, chưa từng gặp
Anh. Nguyễn Khánh Anh. Người không hẹn mà gặp. Không thương mà yêu
- Hy, dậy đi con
- Từ từ thôi mẹ, lạnh lắm đó.- nó cố tranh giành mảnh chăn trên người với ngời mẹ quyền lực
- Nào, dậy mau. Có đi học không thì bảo?
- Dạ có. 5ph thôi
- 1 là dậy, 2 là nghỉ học.
Nó ườn ườn ngồi dậy, chân xõng soài, tay vươn dài, vặn vẹo. Đi từ giường vào nhà vệ sinh, lấy cái bàn chải đánh răng, nhưng mắt vẫn nhắm chặt. Buổi sáng nào cũng thế, bàn bản hơn cả nằm lòng rồi.
Nó chạy xuống cầu thang, đầu tóc rũ rượi. Không sao, đã nó người trực chờ chải tóc cho nó. Mái tóc dài đen óng ả của nó thoắt cái đã được tết gọn gàng đuôi sam. Và nó không hiểu trong nhà này mọi người yêu nó hay là yêu mái tóc của nó.
- Ra xe đi.- bố nó bỏ lẳng một câu vô cảm
Nó lóc cóc vác chiếc balo nặng trĩu theo sau. Haizz, một cô gái bình thường như nó không được người khác nâng như nâng trứng là đúng rồi.
Bố nó thả nó ở cổng trường, không như những bậc phụ huynh khác đưa con vào tận cửa lớp. Lớp 10 rồi, lớn rồi mà chúng mày chẳng chịu tự giác tý nào cả. Đôi khi nó an ủi lòng mình như vậy.