Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 53: Nữ nhân xoi mói




Phụng Hoàn thấy hai người thân thân mật mật nói chuyện, mặt liền đổi sắc, vốn cho rằng Lăng Ngạo sẽ đến bái kiến nàng, dù sao nàng cũng là quận chúa, mà y chẳng qua là một bình dân.

Không ngờ, Lăng Ngạo ngay cả một ánh mắt cũng không ban cho nàng, nói chuyện với Hiên Viên Cẩm xong liền di, Tô Dục đi theo sau lưng, giống như cái bóng, một tấc không rời.

Mặt mũi Phụng Hoàn mất hết, đang muốn phát tác, lại thấy Hiên Viên Cẩm dịu dàng nhìn theo bóng lưng người đó, nàng áp chế một đống oán khí, chuyện này không thể dễ dàng tiện nghi cho người đó như thế, nàng sẽ từng chút từng chút báo thù y.

“Cẩm ca ca, người ta từ xa tới đây, ngươi cũng không nói chuyện với người ta.” Phụng Hoàn chu đôi môi đỏ, giả vờ không vui, Hiên Viên Cẩm cũng không tiện tức giận, dù sao là hôn do hoàng đế ban, nói thế nào cũng là thê tử chưa qua cửa của hắn, công phu ngoài mặt vẫn cần thiết.

“Phụng Hoàn, ngươi đi xe ngựa mệt nhọc, nên nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong an bài người dẫn Phụng Hoàn đi nghỉ ngơi.

Còn hắn thì đi tìm Lăng Ngạo, trước đó trong lúc Lăng Ngạo không ở trong quân doanh nhất định đã phát sinh chuyện gì rồi. Nếu không sắc mặt sẽ không quái như thế, đến mức ngay cả mặt cũng không ngẩng lên, một ánh mắt cũng không cho Phụng Hoàn. Cho dù có không hiểu lễ nghĩa đi nữa, y cũng sẽ chào hỏi Phụng Hoàn, thỉnh an một cái.

Khi Hiên Viên Cẩm bước vào thấy Lăng Ngạo đang nằm trên giường, nhắm mắt, mà Tô Dục thì không ở bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng đi vào, dịu giọng hỏi: “Tử Trúc, ngươi ngủ rồi sao?”

“Chưa, có chuyện à?” Lăng Ngạo nhích người vào trong, Hiên Viên Cẩm nằm xuống bên cạnh. “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”

“Ngươi cảm thấy đó là nét chữ của Phụng Hoàn sao?” Lăng Ngạo hỏi vấn đề có tính thực tế cao.

“Rất giống, nhưng không thể xác định, ngươi biết người giỏi bắt chước nhiều lắm.” Hiên Viên Cẩm không phải biện hộ cho Phụng Hoàn, mà là có rất nhiều chuyện nếu nghĩ kỹ, sẽ thấy có rất nhiều khả năng.

“Ta biết, người Hạ Hầu nói hắn là do Phụng Hoàn phái đến, nhưng ta cảm thấy với khí chất của người đó thì hắn tuyệt đối không phải người bình thường. Phụng Hoàn không có bản lĩnh lớn đến mức có thể thỉnh người có năng lực như thế làm việc cho nàng ta, càng huống hồ còn là người của địch quốc.” Lăng Ngạo phân tích vấn đề một cách khách quan.

“Ý của ngươi thì sao?” Hiên Viên Cẩm ôm Lăng Ngạo vào lòng mình.

“Ta không biết, chuyện này ta không muốn suy nghĩ. Phụng Hoàn đến đây vì lý do gì đã thập phần rõ ràng, nàng ta đến giành nam nhân với ta, ta không dễ dàng chịu thua, cũng sẽ không buông tay. Trừ khi ngươi muốn buông tay. Còn về người đó, ta cũng chẳng thèm quản hắn là ai, chuyện của quốc gia có hoàng đế ở trên lo liệu, ân oán chết người càng không cần bàn tới. Ta không cảm thấy bản thân ta có chuyện gì, kẻ phải sầu lo không phải là ta.”

“Đúng a, kẻ phải sầu lo là ta! Nhưng mà, có câu nói này của ngươi ta càng thêm yên tâm, các nàng ai thích đến thì đến, ta chỉ cần bảo vệ được ngươi, đừng để ngươi chịu ủy khuất là được rồi. Còn về ta dùng phương pháp gì, ngươi không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta sống vui vẻ là được.” Hiên Viên Cẩm hôn môi Lăng Ngạo. Ôm y chợp mắt một lúc.

Tô Dục không phải không muốn ở bên Lăng Ngạo, hắn bị Lăng Ngạo phái ra ngoài làm việc. Lăng Ngạo chỉ bảo hắn đi nghe ngóng một chút về thân phận của người Hạ Hầu đó, vạn nhất hắn muốn gây bất lợi cho Hiên Viên Cẩm. Y không lo lắng hắn ta gây bất lợi với mình, mà lo lắng hắn ta gây bất lợi với nam nhân của mình. Y một không quan hai không quyền, cô độc một mình có cái gì phải sợ. Ngược lại Hiên Viên Cẩm, hiện tại hắn đang ở vào thời kỳ nhân sinh tốt nhất, niên kỷ trẻ đã làm tướng quân, sau này tiền đồ là vô hạn.

Y không phải kẻ đầu cơ, chỉ là có người nhà làm quan, khi có nhiều chuyện xảy ra, vẫn dễ giải quyết hơn. Hơn nữa Hiên Viên Cẩm cũng đích thật vì dân làm vài chuyện, muốn bảo vệ nước nhà.

Tiểu trấn cạnh biên quan, không lớn bao nhiêu, muốn tìm một người kỳ thật cũng không phải khó khăn, đối với người ngoại bang thì càng dễ tìm, cho nên hắn không mất bao nhiêu công sức đã tìm được người đó.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Người đó thấy Tô Dục thì không hề kinh ngạc, giống như sớm đã dự liệu họ sẽ trở lại.

Tô Dục trầm giọng nói: “Y bảo ta hỏi danh tính của ngươi.”

“Ha ha, y thật thú vị. Không ngờ lại hỏi tên ta vào lúc này.” Người đó cười lắc đầu. “Ta tên Hạ Hầu Viêm.”

Tô Dục tiếp tục nói: “Y nói y cảm tạ sự nhắc nhở của ngươi, nếu tương lai đến Hạ Hầu quốc sẽ tìm ngươi làm hướng dẫn.” Nói xong Tô Dục quay người đi, đây chính là nguyên văn câu nói của Lăng Ngạo.

Hạ Hầu Viên nghĩ một lúc mới hiểu, thì ra người đó đang ngầm đuổi hắn ra khỏi Hoàng Phủ quốc a. Đi thì đương nhiên sẽ đi, nhưng chuyện hắn phải làm vẫn chưa làm, sao hắn có thể dễ dàng đi như vậy.

“Phụng Hoàn, ta đang bận công sự, ngươi đi xuống trước đi.” Hiên Viên Cẩm nghiêm mặt, nữ nhân này thật đáng ghét!

“Ngươi lừa người! Cô mẫu đã nói, hiện tại biên quan an định, chuyện gì cũng không có. Thì lấy đâu ra nhiều việc cho ngươi bận? Có phải ngươi tìm cớ không muốn ở bên người ta không?” Tính cách xấc láo của Phụng Hoàn hoàn toàn bộc lộ, một chút xíu thục đức trước đây hoàn toàn biến mất, tính cách ngang ngược được hiển lộ rõ ràng.

“Phụng Hoàn, ngươi đến để chơi, ta đích thật phải bảo gia vệ quốc. Nếu ta ngày ngày rảnh rỗi, thì còn làm tướng quân làm gì nữa? Không bằng đi trồng ruộng cho rồi!” Hiên Viên Cẩm cũng phiền lắm rồi, nữ nhân này hỉnh mũi lên trời, cho nàng một chút thể diện nàng liền muốn làm trời làm đất, sao lại có người không hiểu chừng mực thế này.

“Ngươi ngươi! Ngươi ức hiếp người ta!” Phụng Hoàn đỏ mắt lao ra ngoài, khi ra khỏi cửa vừa đúng lúc đụng vào Lăng Ngạo đang đến tìm Hiên Viên Cẩm dùng cơm trưa, nàng hung hăng trừng Lăng Ngạo một cái, chạy đi.

“Ồn ào cái gì vậy a?” Lăng Ngạo đi vào hỏi.

“Tử Trúc, ngươi nói xem nữ nhân này sao lại khiến người ta ghét như vậy chứ?” Hiên Viên Cẩm thấy y vào, lập tức kéo vào lòng báo oán.

“Nữ nhân chính là như vậy, sẽ rất quấn người. Tâm tư cũng rất tinh tế, vì thứ mình muốn mà có thể làm ra chuyện rất đáng sợ.”

“Đúng đúng, hiện tại nàng quấn người phiền muốn chết.” Trước đây Hiên Viên Cẩm làm sao cũng không phát hiện nữ nhân lại quấn người như vậy, những nữ nhân trước đây của hắn đâu có như vậy. Lẽ nào vì nàng cảm thấy thân phận của mình và người khác không giống nhau, nên không thèm cố kỵ quấn lấy hắn?

“Kỳ thật nam nhân cũng quấn người, ta cũng rất biết quấn người a.” Lăng Ngạo cười ha ha nói.

“Như vậy không giống, ta thích bị ngươi quấn, ngươi đừng không để ý ta, ta sẽ sợ hãi.” Hiên Viên Cẩm nói mấy lời ngọt ngào làm người ta động tâm, đây chính là khoảng cách giữa thích và không thích, đối với người mình không thích, cho dù có tốt cũng không cảm thấy gì.

“Nhất thiết đừng chọc điên nữ nhân, các nàng có một chiêu rất đáng sợ.” Lăng Ngạo cảm thấy bản thân tất yếu phải nhắc nhở Hiên Viên Cẩm một chút, dù sao là nam nhân của mình, y không hy vọng thêm chuyện phiền toái.

“Cái gì?” Hiên Viên Cẩm ôm y hỏi.

“Nữ nhân có thể sinh hài tử.” Lăng Ngạo cảm thấy chiêu cuối cùng của nữ nhân chính là cái này, hơn nữa nữ nhân kiểu như Phụng Hoàn, nghênh ngang hống hách, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, rất có khả năng sẽ dùng chiêu đập phá dìm thuyền. Chỉ cần hai người lên giường rồi, có hài tử rồi, thì cho dù Hiên Viên Cẩm có không muốn nàng cũng không được.

Tuy không muốn nghĩ như thế về Phụng Hoàn, nhưng nữ nhân chính là hơn nam nhân ở điểm này, cho dù y cùng Hiên Viên Cẩm ân ái một trăm năm nữa cũng không sinh được hài tử.

“Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận. Cả đời này ta có ngươi là đủ rồi, còn về hài tử, có hay không không quan trọng.” Hiên Viên Cẩm thật sự không để ý có hài tử hay không, có thể cùng người mình yêu thích sống chung hắn đã biết đủ.

“Chỉ cần ngươi đừng để nàng thực hiện được là tốt. Nói thật, ta rất sợ nàng nhất thời xúc động thoát sạch đứng trước mặt ngươi, lúc đó ngươi không lấy cũng phải lấy.” Lăng Ngạo nói xong liền cảm thấy sau lưng Hiên Viên Cẩm rợn hết lên, y cười nhẹ vuốt vuốt lưng nam nhân của mình: “Không phải còn chưa đến lúc đó sao, đừng khẩn trương.”

“Có thể không khẩn trương sao? Nha đầu đó cũng là một kẻ điên.” Con người vì muốn đạt đến mục đích của mình, có thể làm rất nhiều chuyện. Lúc đầu không phải hắn chính là vì tư niệm của mình mà lấy cớ trừng phạt để chiếm đoạt thân thể Tô Tử Trúc đó sao. Hiện tại hắn ít nhiều cũng hiểu, tâm lý của những kẻ điên cuồng này.

“Chúng ta không nói cái này nữa, đi ăn cơm thôi. Hôm nay Dục nhi bắt được hai con cá lớn, hầm rau, tươi lắm, nhanh đi nếm thử.” Lăng Ngạo kéo tay Hiên Viên Cẩm ra ngoài, Tô Dục đã dọn xong chén đũa, đang đợi hai người tới.

Cái mũi của Hiên Viên Cẩm quả thật đáng dùng, mới từ xa đã ngửi được mùi. Hắn càng lúc càng thích dùng chung thiện với hai người bọn họ, cho dù chỉ là ăn những thứ bình thường cũng cảm thấy rất ngon, ngược lại khi bọn họ không ở cạnh bên, cho dù đối diện một bàn sơn hào hải vị hắn cũng không hề muốn ăn.

“Tài nghệ càng lúc càng tốt a.” Hiên Viên Cẩm không tiếc vài câu khen thưởng. “Ăn thôi.” Ba người vui vẻ dùng xong cơm trưa, lại ngủ trưa chung trên một chiếc giường.

Phụng Hoàn tức giận đến mức một miếng cơm cũng nuốt không trôi, nàng đập nát hết đồ đạc trong phòng mình, đập xong tự nhiên có người thu dọn, có người dâng lên cái mới. Đây chính là đãi ngộ của quận chúa cao cao tại thượng, Lăng Ngạo trên cơ bản không đập đồ đạc, cho dù tức giận đập cũng chỉ chọn thứ không giá trị. Y còn nói đập xong rồi tiền mua lại đồ mới không phải cũng lấy từ trong túi mình ra sao.

Hiện tại y là nhất gia chi chủ, đã quen với đại quyền tài chính. Hiên Viên Cẩm sẽ đem bổng lộc còn có những tiền tài đạt được bên ngoài dâng hết cho y bảo quản. Lăng Ngạo cũng không phải thủ tài nô, y chỉ không hy vọng tiền bị dùng loạn, nói không chừng một ngày nào đó chức quan không giữ nổi, ba người bọn họ sẽ phải lang bạt tứ phía.

Không có tiền là vạn vạn không thể, bọn họ còn phải sống không phải sao?

Phụng Hoàn nhận định Hiên Viên Cẩm là bị nam hồ ly tinh Lăng Ngạo mê hoặc, nếu không người xinh đẹp như nàng ta, lại là quận chúa thân phận cao quý, bao nhiêu vương tôn công tử đều nâng đều sủng nàng, đợi nàng ngó tới. Hiên Viên Cẩm sao ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn chứ? Nhất định là bị hồ ly tinh đó mê hoặc rồi.

Cho nên, trước tiên nàng tìm đến Lăng Ngạo, cho y biết rõ một chút, nhanh chóng biến đi.

“Quận chúa mời uống trà.” Lăng Ngạo biết nàng đến không có thiện ý, không phải tìm y cãi lộn, thì cũng chính là đòi nam nhân của y.

“Đa tạ Tô công tử.” Phụng Hoàn uống một hớp trà, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Đã nghe danh Tô công tử tài khí bức nhân, không biết có thể xin Tô công tử một bức mặc ngọc không?”

Ách, Lăng Ngạo bật cười, không phải cười nhạo, mà thật sự muốn cười. Tử Trúc không có chuyện gì hay sao mà lại có nhiều bản lĩnh như thế, hiện tại muốn y đào đâu ra a.

“Đó đều là người ta đồn thổi thôi, Tử Trúc nào có tài khí như thế.” Khiêm nhường a, chỉ là y không phải khiêm nhường, y thật sự không biết họa, cũng không biết viết.

“Tô tiên sinh lẽ nào không nguyện ý tặng một bức mặc ngọc cho Phụng Hoàn sao?” Phụng Hoàn ánh mắt bi ai, giống như y đang ức hiếp nàng ta.

“Đương nhiên không phải, nếu quận chúa không chê, Tử Trúc liền trổ tài mọn, tặng bức tự cho quận chúa vậy.” Mẹ nó, tử nha đầu, ta tặng ngươi một bức tự.

Giấy tuyên thành mở rộng, Lăng Ngạo dùng bút lông chấm mực, quẹt quẹt viết lên một câu: Eye for eye and tooth for tooth.

Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi không hiểu đi. Vậy tìm người nào hiểu đọc cho ngươi nghe.

Phụng Hoàn trừng to con mắt, đây là chữ viết quỷ gì? Nàng chính là muốn đánh giá, nhưng nhìn cái này thì có đào óc cỡ nào cũng không chỗ hạ thủ.

Chữ khô rồi, Phụng Hoàn đen mặt thu nhận kết quả, nói tạm biệt rồi căm giận bỏ đi. Nàng không thể nói nàng đọc không hiểu chữ này, nếu không không phải là để người ta cười thúi mặt sao.

Lần đầu tiên đến không chiếm được tiện nghi, tự nhiên lần thứ hai sẽ có chuẩn bị. Phụng Hoàn cố ý ngây thơ nói: “Tô tiên sinh và Cẩm ca ca là hảo hữu chí giao, Cẩm ca ca thích cái gì Tô tiên sinh nhất định biết rõ, ta muốn xin Tô tiên sinh lén nói với ta, để ta chuẩn bị tốt tặng cho Cẩm ca ca, cũng để Cẩm ca ca được vui lòng.”

“Thứ mà hắn thích ta cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ nói hắn thích ta đến, những thứ khác thì hắn không nói với ta, nên ta không giúp được ngươi. Quận chúa chắc sẽ không muốn gói Tử Trúc lại tặng cho Hiên Viên Cẩm chứ?” Lăng Ngạo cảm thấy tiểu nha đầu này thật thú vị, dù sao cho tới hiện tại, nàng ta vẫn không làm ra chuyện gì quá đáng, hiện tại y cũng miễn cưỡng có thể đùa vui với nàng.

Thấy vẻ mặt tức phát xanh của Phụng Hoàn, trong lòng Lăng Ngạo cười lớn, đừng cho rằng ngươi nhỏ hơn thì ta sẽ nhường ngươi, trên phương diện tình cảm thì không tính đến chuyện nhỏ hay lớn, cũng không phải muốn nhường hay không, bất luận niên kỷ to nhỏ, đều phải tranh giành.

Phụng Hoàn làm sao cũng không thể ngờ, người nam nhân này lại mặt dày như thế, câu nói này cũng có thể nói ra miệng? Người ta đều là che che giấu giấu, sợ người khác biết, còn y thì hay lắm, không hiểu chút cố kỵ nào, dám thị uy với tướng quân phu nhân tương lai như nàng, tương lai nàng vào cửa rồi nhất định sẽ cho y coi.

“Tô tiên sinh thật biết đùa, ha ha.” Nữ nhân tự tìm bậc thang leo xuống, Lăng Ngạo cũng không tiếp tục chọc giận nàng, y không nhỏ nhặt như một tiểu nha đầu.

Lần thứ ba Phụng Hoàn tới cửa, cầm một sấp họa cuộn lớn. Từng bức từng tứng trải ra trước mặt Lăng Ngạo, trên đó toàn bộ là nam nhân, tướng mạo đủ kiểu, nhưng nhìn thế nào cũng đều là thượng phẩm. Cạnh bức họa còn ghi chú chiều cao, thể trọng, có sở trường gì.

Nàng muốn buôn bán mỹ nam sao?”

“Quận chúa, đây là ý gì?” Lăng Ngạo cuộn hết từng bức tranh lại, đẩy về trước mặt Phụng Hoàn.

“Tô tiên sinh, ta cũng không rộng lượng đâu, nếu nói là một nữ nhân đi, thì để nàng ta vào phủ tướng quân cũng không có gì, chẳng qua là một thiếp thất. Nhưng nếu là nam nhân nhập phủ, ta sẽ ăn ngủ khó yên.” Phụng Hoàn cười lạnh tiếp tục nói: “Người trong những bức tranh này chỉ cần ngươi nhìn trúng ai, bảo đảm sẽ yêu ngươi sủng ngươi cả đời. Chỉ cần ngươi chọn một trong số họ, ta sẽ tặng ngươi một tòa trạch tư, một số ngân lượng, đủ cho các ngươi cả đời không cần làm gì, mà vẫn có thể cơm áo không lo sống tới già.”

Lăng Ngạo đã đoán ý của nàng chính là thế này, khóe môi cong lên, một nụ cười giễu, cười giễu Phụng Hoàn quá xem thường y. Nhưng Phụng Hoàn lại lý giải sai, cho rằng y đang thầm vui. Vội nói: Những người này đều là thanh quan chưa từng tiếp khách, chỉ cần ngươi thích, ai cũng được.”

Nụ cười của Lăng Ngạo càng rộng, nữ hài này thật thú vị, thế nhưng giúp tình nhân hiện tại của vị hôn phu của mình tìm nam nhân, nàng thật sự cho rằng vị trí của mình chắc chắn không thay đổi sao.

“Quận chúa, những người này ai nấy đều không dưới mười vạn tám vạn lượng, ngươi thật sự nỡ sao.” Lăng Ngạo cố gắng thu lại ý cười, trầm mặt xuống, liền lạnh như băng hàn ngàn năm.

Hơi nhướng chân mày, con mắt híp lại, đôi môi khẽ mím, y cũng có lời phải nói: “Quận chúa, người như ta cũng có tật xấu, trong trạch tử này đi, ta chính là không nhìn trúng nữ nhân. Hơn nữa, ta càng nhỏ nhen hơn, bên cạnh nam nhân của ta, trừ ta ra, đừng nói nữ nhân, nam nhân cũng không thể có một. Trong mắt ta, không dung được một hạt bụi.”

Phụng Hoàn vốn cho rằng y sẽ đồng ý, điều kiện hậu đãi như thế, y không có lý do gì để cự tuyệt. Nhưng người này lại hoàn toàn không biết cân nhắc cự tuyệt như vậy. Lập tức nàng cũng không chú ý gì hình tượng nữa, mở miệng chửi mắng: “Tô Tử Trúc, ngươi đừng vô sỉ như thế, đừng cho rằng những chuyện đó của ngươi không ai biết. hiện tại ngươi với Tô Dục, còn cùng với Cẩm ca ca bên nhau, một nam nhân như ngươi lại cùng hầu hạ hai nam nhân, ngươi không biết xấu hổ sao?”

“Vậy thì thế nào?” Lăng Ngạo nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ta nguyện ý hầu hạ mấy nam nhân thì hầu hạ bấy nhiêu, ngươi quản được sao? Một nữ tử khuê cát còn chưa xuất giá, không đi đọc sách thuê thùa, chuyên môn dọ thám chuyện người khác hầu mấy nam nhân, đây là chuyện mà một quận chúa nên làm sao?”

Mấy câu trách mắng của Lăng Ngạo làm mặt Phụng Hoàn một trận xanh một trận trắng, nếu không phải Hiên Viên Cẩm đột nhiên tiến vào, nàng cũng không biết phải làm thế nào bước xuống.

Thanh âm hai người tranh cãi từ bên ngoài đã có thể nghe rõ, còn rất dọa người tới mức ai cũng tự động tránh sang một bên, chuyện này bọn họ không muốn nghe, cũng không muốn bị diệt khẩu. “Đây là chuyện gì?” Hiên Viên Cẩm nhăn mày hỏi hai người.

“Cẩm ca ca, y thế nhưng gầm lên với người ta, ngay cả cô mẫu cũng không nỡ la mắng người ta!” Ô ô ô, nữ nhân lau lệ. Ôm tình lang trong lòng mình phát tiết ủy khuất.

Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn Phụng Hoàn, bản thân thì rót một ly trà cho nhuận cổ.

“Đây là thứ gì?” Hiên Viên Cẩm chỉ những cuộn tranh trên bàn, hỏi hai người.

“Không có gì.” Lăng Ngạo nhún vai, thập phần không tình nguyện đáp trả vấn đề. Lạnh mắt nhìn Hiên Viên Cẩm, thời gian hắn ôm Phụng Hoàn đã quá lâu rồi.

Hiên Viên Cẩm đẩy Phụng Hoàn ra, đi tới chỗ mấy cuộn tranh. Vừa nhìn liền biết là chuyện gì, nhất định là Phụng Hoàn cầm đến để mua chuộc Lăng Ngạo. “Tử Trúc, ngươi cảm thấy những người này thế nào?” Hiên Viên Cẩm cười hỏi y.

“Có ai dễ coi bằng ta không? Có ai có ma lực và bá khí của ngươi không?” Lăng Ngạo thập phần mặt dày đánh giá bản thân và Hiên Viên Cẩm, cũng thầm nói với Phụng Hoàn, những kẻ dung chi tục phấn này không lọt vào mắt y.

“Ha ha ha…” Hiên Viên Cẩm rất vui vẻ, thật sự rất vui, chung quy trong mắt người mình thích, hắn là tốt nhất, đây là một chuyện khiến người ta rất cao hứng.

Phụng Hoàn tức nghẹn, nàng chỉ vào Tô Tử Trúc thét lên tức giận: “Tô Tử Trúc, ngươi đừng đắc ý, đợi ta vào cửa rồi, xem ngươi còn đắc ý thế nào được?”