Call Boy

Chương 36: Thích chu mạn như




Dịch: Lãng Nhân Môn

***

- Cô Chu, không phải em…

Tôi muốn giải thích, thế nhưng khi cất tiếng thì lại không biết phải giải thích ra sao. Chẳng lẽ lại nói với cô rằng chị Du muốn em

lên giường cùng cô à?

Tôi dám chắc, tôi mà dám mở mồm nói thế thì dù Chu Mạn Như không đánh chết tôi, vụ làm ăn này cũng tanh bành.

- Em không cần phải giải thích với tôi, ai cũng có bí mật của riêng mình, tôi cũng không có hứng thú gì với đời tư của em cả. Tí

nữa tôi còn có tiết, tôi đi trước đây.

Vừa ra khỏi rạp chiếu phim thì Chu Mạn Như đã khôi phục lại tư thái nữ thần băng giá bình thường, nếu không phải khóe mắt cô

còn đang đỏ hoe thì tôi còn nghi là mình vừa mới nằm mơ, và hết thảy những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng của tôi thôi.

Nhìn theo bóng Chu Mạn Như xa dần, tôi luôn cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra mà tôi không biết. Nếu không vì sao

Chu Mạn Như đang như con cừu non nhỏ dịu ngoan lại thay đổi hoàn toàn, bỗng chốc trở nên gai góc lạnh lùng với tôi như thế

chứ?

Trong chốc lát này, những tế bào não đã chết rũ của tôi lại hoạt động không khác gì vừa trải qua một kì thi đại học thứ hai,

nhưng nghĩ mãi vẫn không ra kết quả. Thế là tôi đành quẳng chuyện này sang một bên, bao giờ ứng phó chị Du xong rồi về xử lý

núi băng Chu Mạn Như cũng không muộn. Tôi tin rằng mình đã kéo cô xuống bùn được một lần rồi thì cũng kéo được lần thứ hai

thôi!

Khi tôi đến quán café Ấn Tượng Xưa thì chị Du đã ngồi trong ấy chờ tôi từ bao giờ.

- Nghe nói chiều nay cưng đi xem phim với con điếm kia à?

Chị Du vừa nói một câu đã làm cho tôi ớn lạnh sống lưng.

- Chị vẫn phái người theo dõi tôi sao?

Tôi lập tức đứng bật dậy rồi nhìn chị ta chằm chằm. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi không thể tin được chị ta là chị Du yếu

đuối tôi gặp gỡ trong đêm đầu ấy. Mới chỉ qua nửa tháng ngắn ngủi mà chị ta đã thay đổi hoàn toàn. Đầu tiên là phái người đến

phá hoại thanh danh của Chu Mạn Như, sau đó lại tìm côn đồ chặn đường tôi và cô ấy, thậm chí bây giờ còn cho người theo dõi

tôi nữa.

Có lẽ ngay từ đầu chị Du đã cho người dòm chừng tôi rồi. Nghĩ đến đây, lòng tôi lạnh ngắt.

- Sao mà nói khó nghe thế? Chị chỉ tình cờ biết thôi mà.

Sắc mặt chị Du tỉnh bơ như thường, dường như chẳng hề xấu hổ vì bị tôi vạch mặt:

- Cưng kích động thế, đừng bảo là…

- Đừng bảo cái gì?

Tôi hỏi theo bản năng.

- Đừng bảo là cưng thích con điếm kia thật rồi nhé?

Chị Du nói thản nhiên như thể đang đùa, nhưng câu nói của chị ta lại khiến tôi ngây ra.

Thích Chu Mạn Như ư?

Cảm giác khác thường ập tới trong lòng tôi. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này. Tôi nghĩ mình tiếp cận Chu Mạn Như chỉ là để

hoàn thành nhiệm vụ và lấy hai chục vạn mà thôi. Nhưng mà… cảm giác xa lạ này là gì đây?

- Không thể nào!

- Không thích thì thôi, sao kích động dữ vậy? Ai không biết còn tưởng là cưng đang cố tình giấu diếm đấy.

Chị Du bỗng nhếch miệng cười làm tôi chẳng hiểu ra sao, phản ứng của tôi dữ dội lắm ư?

Tôi đang nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của mình thì bỗng nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn sau lưng. Tôi vụt quay đầu lại thì thấy một

người phụ nữ mặc quần áo màu vàng chạy vội ra ngoài. Vì cô quay lưng lại phía tôi nên tôi không thấy mặt, nhưng bóng dáng ấy

khiến cho tôi cảm thấy quen thuộc vô cùng.

- Có mỗi cái bóng mà cũng câu được hồn của cưng đi, định lực của cưng kém thật đấy.

- Được rồi.

Tôi nén khao khát đuổi theo xuống rồi hỏi một cách nôn nóng:

- Chị tìm tôi đến đây làm gì? Đừng bảo là chỉ uống tách café đơn giản thôi nhé.

- Cưng nói gì vậy? Chị không có việc thì không được tìm cưng hay sao?

Nói đoạn, chị Du thò bàn chân dưới mặt bàn cọ vào cẳng chân tôi. Không thể không nói, tuy người đàn bà này lòng dạ thâm độc

nhưng kĩ năng thắp lửa trên người đàn ông không phải dạng xoàng.

Tôi sợ mình bị chị ta hớp hồn như mọi khi, bèn vội vàng rút chân về rồi giả bộ tức giận nói:

- Nếu không còn việc gì khác thì tôi đi đây.