Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Tường trắng xóa, chăn trắng xóa, trần nhà trắng xóa, hết thảy trong mắt tôi đều phủ một màu trắng xóa.
Đây là cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi mở mắt ra.
- Triệu Kiện, em tỉnh rồi à?
Tôi vừa nâng tay lên thì đã nghe thấy giọng nói vui mừng vang lên ngay bên cạnh.
Chu Mạn Như thấy tôi tỉnh thì bật người khỏi ghé, đôi tay như ngọc lơ lửng phía trên tôi, chần chừ không hạ xuống.
Cảnh này làm tôi nhớ đến cảnh tượng cuối cùng mà mình nhìn thấy trước khi hôn mê. Chu Mạn Như quỳ xuống đất, toàn thân
gần như trần trụi, đôi gò bồng đảo không ngừng đung đưa theo từng nhịp run trên cơ thể cô, sắc mặt tái nhợt mang theo mỹ cảm
yếu đuối. Không một người đàn ông nào nhìn thấy cảnh ấy mà không muốn ôm ấp che chở cho cô.
Cảnh tượng khiến người ta phun máu mũi ấy làm lòng tôi ngứa ngáy, căn bản không nghe rõ Chu Mạn Như nói gì.
- Triệu Kiện, em ổn không?
Một cánh tay trắng nõn không ngừng đong đưa trước mắt tôi. Tôi vội nghiêm trang đáp:
- Cô Chu, em không sao đâu.
- Bị thương nặng vậy rồi, đừng có cố tỏ vẻ nữa.
Chu Mạn Như thấy tôi đáp thì thở phào nhẹ nhõm:
- Hôm qua thật cảm ơn em, nếu không có em thì tôi đã sớm bị ba tên khốn nạn kia… xâm phạm rồi.
Nghe Chu Mạn Như nói thì… hình như hôm qua cô đã thoát nạn?
Nhưng rõ ràng tôi ngất đi rồi cơ mà, chẳng lẽ có ai khác tới cứu cô à?
Tôi nghi hoặc, vì thế bèn hỏi cô.
- Cũng kì lạ thật.
Dường như Chu Mạn Như cũng cảm thấy khó hiểu:
- Hôm qua sau khi em nhất đi thì tôi nghĩ là tôi cũng xong rồi, không ngờ bọn họ chẳng nói chẳng rằng rồi cứ thế đi mất.
Nghe vậy, tôi há hốc mồm, không còn tôi cản đường nữa thì chẳng tiện cho chúng hành sự hơn sao?
- Vẻ mặt em thế là sao? Em mong tôi bị đám cầm thú ấy… cưỡng hiếp lắm à?
Sắc mặt Chu Mạn Như sầm xuống, trông có vẻ không được vui.
- Sao thế được!
Tôi muốn bật dậy khỏi giường, thế nhưng vừa mới động được cái eo thì cả người đã đau nhức. Tôi không nhịn được phải hít một
hơi khí lạnh:
- Tối hôm qua em liều chết cũng muốn cứu cô!
Đột nhiên tôi thấy tổn thương quá đỗi. Đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau vì một người phụ nữ, chẳng ngờ cô không cảm kích tôi
thì thôi, còn phỏng đoán ác ý như thế nữa. Vừa nghĩ thế thì tôi bèn nhịn đau quay người sang hướng khác, không thèm nhìn Chu
Mạn Như.
- Đừng nhúc nhích, lại rách vết thương ra bây giờ!
- Cô để em chết quách đi cho xong, người ta đỡ bảo là em có ý xấu.
Tôi giận dỗi đáp.
- Ai thấy em có ý xấu đâu nào?
Chu Mạn Như có vẻ lúng túng:
- Tôi không nói thế, em nằm lại đi, tôi đi gọi bác sĩ vào khám cho em.
Tôi ở bệnh viện liền ba ngày. Vì tôi không có người nhà đến chăm nom, lại bị thương vì Chu Mạn Như, cho nên cả ba ngày này tôi
với cô cứ như hình với bóng. Nếu không phải vì đã quá chán ngán mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, thì tôi còn muốn ở thêm
mấy ngày để được gần gũi Chu Mạn Như cơ.
Không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không, mà cứ thấy thái độ của Chu Mạn Như với mình mấy ngày nay không còn lạnh nhạt
như trước nữa. Ít nhất thì câu nói nào của cô cũng ấm áp hơn hẳn chứ chẳng còn lạnh lùng hờ hững như xưa.
Hôm ấy, Chu Mạn Như xử lý thủ tục xuất viện cho tôi, tôi đứng cạnh nhìn cô bận rộn làm bao nhiêu việc, trong lòng bỗng dâng
lên cảm giác tự hào khôn tả. Thậm chí trong khoảnh khắc ấy tôi còn nghĩ, nếu người phụ nữ này là vợ của tôi thì tốt biết bao
nhiêu. Thế nhưng tôi biết chuyện này không thể trở thành hiện thực được, bởi vì còn có một chị Du chắn giữa tôi với cô kìa.
- Nhóc chết tiệt này, em nhìn gì thế?
Chu Mạn Như thấy tôi cứ mở to mắt nhìn mình đăm đăm thì đỏ mặt, giả vờ tức giận hỏi.
- Em đang ngắm người đẹp đó.
- Người đẹp ở đâu ra?
- Cô Chu chẳng phải người đẹp thì còn ai vào đây nữa?
Chu Mạn Như liếc tôi một cái sắc lẻm, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được cái liếc ấy chẳng hề có ý ghét bỏ gì. Cô nhếch khóe miệng lên, thể hiện tâm trạng không tệ lắm.