Cai Thuốc

Chương 4




“Trông giống như là bị thứ gì đó đánh vào vậy...” Y tá giơ cánh tay của cô nhìn hồi lâu, nghi ngờ nhìn về phía Lăng Yên, “Buổi tối hôm qua cô không bị ai đánh đó chứ?”

“Nếu có chuyện gì nhất định phải kịp thời nói ra đó.”

Dưới ánh sáng vết thương được bôi iodophor* màu vàng, lúc bôi cồn, cô bị ăn đau đến mức hơi co rúm lại, đại não hơi bị kích thích, trước mắt bỗng hiện lên một bóng hình.

*Thuốc sát trùng phổ rộng. Iodophor khử trùng ít gây kích ứng, ít đau hơn Iod, cồn, dễ được bệnh nhân chấp nhận và sử dụng rộng rãi, tác dụng chính xác, thay thế cơ bản cồn, thủy ngân, iốt, thuốc tím …

Bàn tay trước mặt không phải bàn tay trắng nõn của cô y tá, mà là một đôi tay to lớn màu ngăm hơn, khớp xương rõ ràng.

Bàn tay to rơi trên tay cô, động tác ngang ngược hơn hiện tại một chút.

Còn có giọng nói lưu lại trong đầu ——

Cô “A——” một tiếng, thấp giọng nói câu: “Đau quá...”

Cô bình thường rất sợ đau, đau một tí là sẽ mắng chửi, nhưng giờ lại không có chửi, cười nói với người đó: “Ôi chà dung mạo anh thật là dễ nhìn quá, có muốn làm ở chỗ này không?”

“...” chủ nhân bàn tay nói, “Đau chết cũng đáng, chịu đi.”

“Không làm à?”

“Đầu óc cả ngày cứ suy nghĩ gì vậy?”

“Đang muốn làm cùng anh đó.”

“...”

Anh tựa như thở dài, bắt lấy cô, không cẩn thận nhấn chỗ vết thương của cô một cái.

“Làm sao lại bị thương vậy?”

“Đánh nhau với người ta à.”

“Bao lớn rồi? Em còn đánh nhau với người ta nữa?”

“Còn đánh nữa là phải ăn đòn.”

Không ai đang nói gì.

Cô mới nhẹ giọng mở miệng: “Có người mắng tôi đầu óc có bệnh.”

Đôi bàn tay trước mắt này, động tác lập tức nhu hòa không ít.

“Đang hỏi cô đó?” Cô y tá mở miệng, kéo loạn hình bóng trong cô, chuyện phát sinh lúc nào hoàn toàn không nhớ rõ nữa, ấn tượng duy nhất khắc sâu là một đôi tay, dường như đã gặp qua ở đâu đó.

Bàn tay kia khớp xương rõ ràng, cứng rắn, hữu lực.

Bàn tay hoạt động trên thứ đó, nơi nước đọng lẻn qua...

Lăng Yên chậc lưỡi.

Thuận miệng giải thích nói với y tá: “Tối hôm qua lúc về nhà, tay tôi xô vào cửa ấy mà.”

“Đụng kinh như thế á?” nhìn ra sao, không giống lắm...

“A...” Lăng Yên tùy tiện bọc lấy, xử lý vết thương của mình rất là qua loa, không giống một bác sĩ cẩn thận một chút nào.

Ra phòng băng bó, Lăng Yên trở lại phòng mình, lúc đi ngang qua phòng làm việc của hai vị bác sĩ khác, trông thấy cửa phòng người ta đóng chặt, nói rõ là đang có người bệnh.

“Việc của bên các cô sao luôn tốt vậy?” Lăng Yên hỏi.

Y tá nhìn sang: “Bệnh viện chúng ta luôn làm ăn rất tốt mà.”

“Vậy sao khách của tôi gần đây chỉ có một người?”

Y tá quay đầu nhìn về phía cô, cười cười: “Làm sao? Một anh chàng đẹp trai nức nở còn chưa đủ cho cô nhìn à?”

Lăng Yên nghĩ ngợi, việc nhẹ một chút cũng tốt, vả lại người bệnh của cô không lên tiếng thì thôi một khi hót là làm kinh người luôn*, cô rất thích.

*Điển tích liên quan đến Sở Trang Vương, Tô Tòng và Ngũ Cử. Sở Trang Vương ăn chơi đàng điếm 3 năm khiến các đại thần lo sợ, Ngũ Cử dùng hình ảnh con chim để khuyên can, Trang vương cũng dùng hình ảnh con chim đáp lại, ý rằng chim không hót thì thôi nếu đã hót thì sẽ vang tận trời. Sau đó đại phu Tô Tòng đến khóc lóc khuyên can, Sở Trang Vương cũng bỏ đám Trịnh Cơ để lập Phàn cơ làm hậu, chăm lo chính sự. Eo ôi có duyên ghê, ba ông hai chị này tôi edit nhũn mặt rồi:v.

“Soái ca hẹn lần sau lúc nào?”

“Buổi sáng ngày mai.” Y tá nói.

...

Lăng Yên một tay chuyển bút máy, một tay nắm thời gian biểu xem bệnh của Hạ Thời Tông, nhìn số điện thoại, thấy rất là nhập thần.

Cô đang suy nghĩ một vấn đề mang tầm vóc toàn cầu.

Gọi điện thoại, hay không gọi, that’s a question*.

*Gốc là câu “to be or not to be, that’s the question”, nghĩa là “tồn tại hay không tồn tại, đó chính là vấn đề” của nhân vật Hamlet trong vở kịch cùng tên của William Shakespeare

Mai người bệnh mới tới, hôm nay liền liên hệ có phải là không tốt lắm không?

Có phải trông có vẻ cô hơi đói khát quá không nhỉ?

Lăng Yên dừng bút lại, lấy điện thoại ra.

Rất thần kỳ, trí nhớ của cô luôn không được tốt lắm, nhưng dãy số lần này nhìn trong một giây lát như thế thôi, mà như khắc vào cốt tủy, lập tức liền hiện ra ở trên màn ảnh.

Đây chính là sức mạnh của ái tình sao?

Đang nghĩ ngợi, ngoài cổng truyền đến tiếng đập cửa, y tá khẽ nói: “Có bệnh nhân đến.”

Sau đó, dường như là cánh cửa của thế giới ma thuật mở ra, cô trông thấy bóng dáng cao lớn đứng ở cửa.

Hai tay người đàn ông cắm trong túi áo khoác dài, con ngươi đen nhìn cô thẳng tắp, toàn thân ngập tràn mỹ vị cấm dục, tiến đến trước mặt cô, chính là một bàn tiệc.

Lăng Yên nuốt nước bọt.

Y tá đầu tiên là lễ phép khom người với người đàn ông, sau đó nói với cô: “Bác sĩ Lăng, anh Hạ đến.”

Cửa bị y tá rất có mắt nhìn đóng lại, Hạ Thời Tông đi tới, không ngồi trên ghế cho người bệnh nên ngồi, mà đứng trước bàn của cô.

Cúi đầu, trông thấy số điện thoại trên màn hình của cô.

Màu mắt liền càng sâu: “Muốn gọi điện thoại cho tôi à?”

Cô thoải mái thừa nhận: “Ừm.”

“Vậy sao không gọi?” Anh nói, “Chờ tôi tới tìm cô sao?”

“Cũng không phải, ” cô mỉm cười, tựa lưng vào ghế ngồi, áo khoác dài màu trắng khoác bên ngoài quần áo, đột ngột hiện ra thân thể cô gầy mà đầy đặn, “Tôi đang chuẩn bị gọi đây, anh liền đến.”

“Đây có phải chính là thần giao cách cảm trong truyền thuyết không?”

Anh cười cười, cầm điện thoại di động của cô, gọi cho dãy số này.

Xóa hai chữ của tên danh bạ vốn có của dãy số, biến thành: Hạ Thời Tông.

“Lưu số của tôi.” Anh nói.

“Được.” Lăng Yên gật gật đầu.

“Hôm nay sao lại tìm tôi?” Cô mừng rỡ nhìn màn hình một cái, cười nói, “Là bệnh lại tái phát sao?”

“Xem dáng vẻ cô vui vẻ thế này, ngược lại là dáng vẻ rất hi vọng tôi phát bệnh.” Anh nói.

Cô lập tức dừng cười, trở mặt còn nhanh hơn Xuyên kịch*, đổi một vẻ mặt thâm trầm lại khó chịu, trầm ổn nói: “Không phải, dừng có mà hoài nghi đạo đức nghề nghiệp của tôi.”

*Kịch Tứ Xuyên hay món kịch đổi mặt nổi tiếng của Tứ Xuyên

Hạ Thời Tông nhìn cô chằm chằm, không nói gì.

Không biết bao lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Hôm nay cô ấy xuất hiện ở một nơi khác.”

Đương nhiên là cô gái cứ nửa đêm 11 giờ là tới kia.

Lăng Yên rất bình tĩnh hỏi: “Có tiện nói ở nơi nào không?”

“Không ở trong nhà, ở bên ngoài.” Hạ Thời Tông nói, “Đây là điều tôi không dự kiến, nên tôi tới tìm cô sớm.”

Cô ngước mắt nhìn anh.

“Chúng ta lại làm một lần.”

Cô trừng mắt nhìn, hơi sững sờ.

Lần này cũng chỉ một lần thôi à?

Không được đâu.

“Cần đi hiện trường xem không?” Anh trông cô liền biết suy nghĩ gì, cười cười, vươn tay nâng cằm của cô, đầu ngón tay màu da hơi ngăm, khớp xương lại rõ ràng, đẹp quá thể, “Anh dẫn em đi.”