Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 52: Chuyện đã qua




Lam Sam nhận được một cuộc điện thoại từ Tạ Phong Sinh.

Vị cố vấn quản lý tài chính trâu bò này cũng giống như Kiều Phong có một bối cảnh lóng lánh ánh vàng, anh ta tốt nghiệp đại học Wharton ngành thương mại, khởi nghiệp tại phố Wall, sau đó về nước xây dựng sự nghiệp, hiện tại sự nghiệp của anh đang phát triển thần tốc.

Cũng bởi vậy mà những kẻ tiểu tốt láo nháo nhờ quản lý tài sản người ta căn bản đâu có thèm nhận.

Cho nên Lam Sam rất tò mò, rõ ràng anh ta đã từ chối cô, vì sao lại gọi điện thoại chủ động gặp cô?

Hai người hẹn gặp tại một quán cà phê , Tạ Phong Sinh biết những nghi ngờ trong lòng Lam Sam nên kể cả cô không hỏi anh vẫn nói cho cô biết:

- Cô đừng tưởng tôi tình nguyện nhận, là Kiều Phong bắt tôi nhận lời, anh ta nói rằng cứ xử lý khoản tiền của cô như một số lẻ trong khối tài sản của anh ta.

Số lẻ…. Lam Sam dở khóc dở cười, tài sản của cô không coi là nhiều nhưng cũng gần ba mươi vạn đấy, là số tiền cô khổ khổ cực cực tích cóp trong nhiều năm, vậy mà trong mắt người ta chỉ là một số lẻ, cô làm sao chịu nổi đây!

Tạ Phong Sinh lại vội bổ xung:

- Tôi nghe nói hai người là bạn bè cho nên tương đối thẳng thắn, cô bỏ qua cho!

Lam Sam lắc đầu:

- Không sao, chúng tôi đúng là bạn bè, nếu như vậy thì liền nhờ anh. - Sau này phải cảm ơn Kiều Phong mới được, tiểu thiên tài này cũng thật kín miệng, không hề tiết lộ chút gì cho cô biết về chuyện này.

Tiếp theo Tạ Phong Sinh cùng bàn luận với cô một số điều khoản cụ thể, sau đó nói với cô rằng tất cả các điều khoản trên chỉ những khách hàng lớn mới có tư cách được hưởng, còn cô là “Số lẻ” của vị khách hàng lớn nhất kia nên phải đợi cùng đợt thanh toán với anh ta.

Lam Sam nhận ra cô dường như không cẩn thận ôm phải một quả bom vô cùng to đùng và cực thối.

Tạ Phong Sinh mang theo cả hợp đồng tới, bởi vì có quan hệ với Kiều Phong nên Lam Sam nghe anh ta giải thích một lần thì ký hợp đồng luôn. Tạ Phong Sinh nhìn cô đầy thắc mắc:

- Những điều tôi vừa nói cô có chắc chắn là đều hiểu không?

- Tôi chắc chắn đều không hiểu. – Sau khi ký tên, Lam Sam đậy nắp bút, trả hợp đồng lại cho anh: - Nhưng những người chuyên nghiệp đều có thể tin anh nên tôi tin tưởng anh.

Mới gặp mặt hai lần đã vội vàng tín nhiệm người khác như vậy, Tạ Phong Sinh rõ ràng không ủng hộ kiểu suy nghĩ ngớ ngẩn này của cô.

Lam Sam lại giải thích:

- Quan trọng nhất là tôi tin tưởng Kiều Phong.

Tạ Phong Sinh cất hợp đồng đi và cười nói:

- Bây giờ tôi đã tin tưởng hai người đúng là bạn bè rồi. Nói thật lúc đầu tôi hơi nghi ngờ, dù sao cô cũng biết về con người Kiều Phong mà, anh ta không có nhiều bạn bè lắm.

- Vì sao? Ở bên cạnh anh ta khá dễ chịu mà.

- Anh ta cảm thấy không cần thiết, chỉ cần đủ bạn bè để thỏa mãn nhu cầu xã giao cơ bản là được , quá nhiều trái lại phải mất công tốn sức để giữ gìn các mối quan hệ.

Ừ, có vẻ khá có lý? Lam Sam nhận ra phương hướng tư duy của cô đương nhiên không thể kết nối với Kiều Phong được, đây đúng là một chuyện đáng sợ nhé.

Tạ Phong Sinh lại nói:

- Hơn nữa anh ta cũng yêu cầu rất cao đối với người khác, nên những người bình thường không cách nào lọt vào mắt được chứ miễn bàn đến chuyện trở thành bạn bè nhé. Cho nên tôi đặc biệt hiếu kỳ, cô dựa vào cái gì để trở thành bạn bè của anh ta? Xin lỗi vì đã nói thẳng, tôi thấy qua hai lần gặp mặt và nói chuyện giữa chúng ta, cô ngoại trừ có khuôn mặt xinh đẹp cũng không có sở trường gì khác.

Này này này, anh nói chuyện có cần phải thẳng thắn vậy không….. Lam Sam đen mặt, sờ sờ mũi, đáp:

- Tôi cũng không biết nữa, chắc là do duyên phận.

- Duyên phận? – Tạ Phong Sinh lắc đầu cười khẽ: - Kiều Phong không bao giờ tin vào cái này, anh ta chỉ tin tưởng vào số liệu , nhưng tôi thì tin. Duyên phận là một điều không thể lý giải bởi khoa học, quả thực trong duyên phận, đôi khi chỉ cần chậm mất một giây thì sẽ không gặp được người đó. Thế nhưng nếu sau khi gặp gỡ anh ta mà cô không bị anh ta xa lánh và bắt bẻ thì có thể thấy được là cô được anh ta công nhận ở một điểm nào đó.

Lam Sam lắc đầu:

- Thật ra anh ta thường xuyên nói tôi đần, ngày nào cũng phải chê bai tôi một lần.

- Đây là bệnh cũ của anh ta, thường cứ 10 người thì 8 người là đần, cô không cần để ý đâu.

Lam Sam lại hỏi:

- Anh ta cũng chê anh đần sao?

Tạ Phong Sinh không trả lời mà từ lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Lam Sam có phần tĩnh tâm. Ngay cả một người tốt nghiệp khoa thương mại của học viện Wharton mà cũng được gọi là “ Đần” , cho nên bị anh ta bình phương một chút cũng không sao đâu nhỉ? Nhưng Kiều Phong lại là kẻ “ Đại não đẹp hơn cả dung nhan” nên vẫn khiến lòng cô nhăn nhúm như trước, dù sao vẫn cứ phải bất bình chứ. Cô hỏi Tạ Phong Sinh:

- Anh có để ý không? Anh ta bảo anh đần ý?

- Tại sao tôi phải để ý? Tôi quan tâm đến tiền chứ không phải con người anh ta.

…. Được rồi.

Nghĩ đến Kiều Phong, Lam Sam đột nhiên khám phá ra rất nhiều vấn đề:

- Người nước ngoài cũng biết đến anh ta à?

- Đúng.

- Tình hình khi đó là như thế nào?

- Anh ta lúc đó vẫn chưa đến 19 tuổi, một mình đơn độc xông thẳng qua bên kia bờ đại dương, chỉ là một kẻ ngốc nghếch lắm tiền được chú ý, có ai ngờ sau đó được biết đến như một vầng thái dương người người ngưỡng mộ đâu.

- Hả? – Lam Sam囧 : - Có cần phải khoa trương như vậy không…. Anh ta có bao giờ bị lừa gạt không?

- Anh ta? Lừa gạt? – Tạ Phong Sinh liền ha hả, anh chỉ chỉ vào đầu mình: - Bất kể trong lời nói dối nào cũng tồn tại lỗi Bug, đại não Kiều Phong có khả năng thiên phú để kiểm tra lỗi bug, trừ phi có một người tư duy logic mạnh mẽ hơn anh ta, nếu không sao có thể lừa nổi anh ta? Nhiều nhất cũng chỉ phá tan lời nói dối của tên lừa đảo khiến đối phương thẹn quá hóa giận thôi.

Ặc, nhớ đến hình ảnh đó khiến cô cảm thấy vui…. Lam Sam phì cười.

Tạ Phong Sinh lại nói:

- Thế nhưng anh ta rất nhanh chóng thông minh ra, biết rằng không nên tỏ ra giàu có với người ngoài. Cho nên ở trong trường thì rất khiêm tốn, ngoài tôi ra không ai biết anh ta thật ra là người có tiền hết.

Rất tốt, rất hoàn hảo, Lam Sam gật đầu, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục tám với anh ta:

- Anh ta từng có bạn gái chưa?

Vừa nghe nhắc đến vấn đề này, nụ cười của Tạ Phong Sinh trở nên quỷ dị.

Lam Sam sờ sờ mũi:

- Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi mà.

- Tôi biết.- Anh ta hài hước đáp: - Số người theo đuổi Kiều Phong cực kỳ nhiều, bất kể ở trong hay ngoài nước, bất kể là da vàng, da đen hay da trắng.

- Thật á? Nhưng không phải phụ nữ nước ngoài đều thích những kẻ cơ bắp à? – Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Tôi cũng không thể lý giải nổi, tôi nghe các em gái trong trường đại học của anh ta tại Mỹ có một câu nói rằng – Anh ta nói đến đến đây, đầu lưỡi thay đổi bắt đầu biến hóa ngôn ngữ: - Everygirl want to have sex with Joe.

Ngữ tốc của anh quá nhanh, Lam Sam nghe không hiểu:

- Cái gì cái gì?

Tạ Phong Sinh không thể làm gì khác hơn là phiên dịch lại:

- Cô gái nào cũng muốn ngủ với Kiều Phong.

- … - Không hổ là em gái Mỹ nhé, quá thẳng thắn đi.

Tạ Phong Sinh hỏi Lam Sam:

- Cô có biết tại sao không? Vì sao cô gái nào cũng muốn được ngủ với Kiều Phong chứ?

Lam Sam đột nhiên nhớ đến hình ảnh tối qua Kiều Phong đeo bờm tai mèo chạy sang tìm cô xin lỗi, trong lòng không khỏi cảm thấy rung động. Bây giờ nghĩ lại cuối cùng cũng có thể bình tĩnh hơn, hóa ra là cô gái nào cũng muốn ngủ với anh.

Cô lắc đầu, hỏi:

- Thế sau đó thì sao? Người theo đuổi Kiều Phong nhiều như vậy dù sao anh ta cũng phải chọn được một người chứ?

- Đúng vậy, dù sao cũng phải chọn được một người, ít nhất là vì đội ngũ quân theo đuổi càng ngày càng mạnh hơn nên anh ta nhất định phải chọn một.

- Vậy anh ta chọn ai? - Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Lam Sam mới nhận ra hình như cô hơi quá sốt sắng.

Tạ Phong Sinh dường như chợt nhớ lại những kỷ niệm xảy ra hồi đó, anh chớp chớp mi:

- Không biết cô có hứng thú với phương thức tuyển chọn của anh ta hay không nữa? Nói thật là tôi chưa bao giờ chứng kiến bất kỳ ai tuyển chọn người yêu bằng cách này.

Lam Sam tò mò gần chết:

- Anh ta chọn thế nào? Nói thử đi.

- Mở cuộc thi.

- Cuộc thi á? – Lam Sam hóa đá luôn.

Tạ Phong Sinh vui vẻ gật đầu:

- Đúng, tụ tập tất cả những cô đó vào một trường thi, phát bài thì và thời gian làm bài như tuyển chọn ứng viên ưu tú. Đương nhiên các thao tác cụ thể thì phiền toái hơn nhiều. Đầu tiên anh ta sẽ loại được các ứng viên có chỉ số thông minh thấp và những kẻ giả gái chỉ trong một lần, mặt khác những thí sinh vượt qua hàng sơ thẩm sẽ đối mặt với một bài thi do anh tự ra đề để khảo nghiệm tính cách, cuối cùng mới đến vòng phỏng vấn. Tầng tầng đào thải như thế, cuối cùng nhân số trúng tuyển tương đương với một.

Phương thức chọn bạn gái như vậy quả thực mới nghe thấy lần đầu, Lam Sam than thở:

- Nhiều vòng thi như vậy thật sự có ai tham gia không?

- Có chứ, tình cảnh lúc đấy vô cùng nóng bỏng nhé. Được rồi, chỗ tôi vẫn còn bài thi sơ khảo lúc đó của anh ta, hiện tại bất cứ cô gái nào chạy đến hỏi Kiều Phong đã có bạn gái chưa tôi đều trước hết để cô ta làm thử bài thi này, thấp hơn 60 điểm thì không cần nghĩ đến nữa.

Lam Sam xoa xoa tay, liếm môi:

- Tôi tôi tôi tôi có thể xem xem được không?

- Có thể chứ, ngay trong ipad thôi, chờ tôi lấy cho cô xem.

Bai thi được anh chuyển sang phương thức phần mềm, cài đặt ngay trong máy tính, trước khi mở sẽ có nhắc nhở lựa chọn ngôn ngữ, Lam Sam lựa chọn thể tiếng Trung đơn giản. Cô chợt thấy ngượng ngùng:

- Hay anh cứ cài vào máy tôi, tôi sẽ nghich thử trong Ipad của mình.

Tạ Phong Sinh biết cô sợ làm lỡ thời gian của anh, nên anh lắc đầu:

- Không sao , cô cứ nghịch đi, tôi xem qua tài liệu một chút.

- Cảm ơn anh nhé. – Lam Sam ngay sau đó cầm Ipad lên thử.

Câu hỏi số 1, ặc, không hiểu gì hết…

- Cái này… - Cô khó khăn mở miệng.

Tạ Phong Sinh nhướng mắt nhìn cô:

- Sao vậy?

- Có thể giúp tôi dịch một chút không?

Anh thấy nghi ngờ:

- Không phải cô đang chọn phiên bản tiếng Trung à? Tuy rằng đề thi bằng tiếng mẹ đẻ nhưng cũng không dễ làm đúng không?

- Tôi chọn tiếng Trung, sau đó thì đọc chả hiểu gì hết.

Tạ Phong Sinh có phần không biết phải nói gì:

- Tôi phiên dịch cho cô thì cô có thể trả lời đề mục này được không?

Lam Sam vô lực lắc đầu:

- Không thể.

Cho nên cô chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Ngay sau đó động tác cô nhanh như bay, làm xong bài thi, đoạn sau không cách nào xuống tay được, cô đành viết: Kiều Phong là đồ đại biến thái!

Một bài thi làm chuẩn hết 2 giờ, cô chỉ làm có 10 phút, sau đó thì nộp bài.

Sau khi nộp bài, Tạ Phong Sinh đối chiếu với kết quả, phần mềm tự đưa ra phán định, Tạ Phong Sinh nhìn kết quả đạt được mà cười:

- Tôi đặc biệt bội phục cô.

- Thật không? – Tâm trạng Lam Sam có phần nhộn nhạo: - Tôi được nhiều hay ít?

- Cô hoàn hảo tránh tất cả các câu trả lời đúng, 0 điểm! – Anh lại lật lại bài thi: - Câu trả lời phía sau cũng 0 điểm, nên tổng điểm:… Ừ, cách điểm chuẩn quá lớn nhé.

Lam Sam chán nản xuôi vai:

- Tôi bây giờ đã sâu sắc cảm nhận được tại sao anh ta lại coi thường tôi như vậy.

Tạ Phong Sinh an ủi cô:

- Cô không cần quá đau buồn, cô và tôi đều là người bình thường, còn anh ta mới là người khác thường .

Nghe thấy lời này, tâm trạng Lam Sam tựa như ánh nắng ban mai rọi tới, cô ôm một tia tâm lý may mắn hỏi:

- Cái bài thi biến thái như vậy có ai đạt tiêu chuẩn không?

- Có, có người đạt điểm tối đa đấy.

Thật là sự so sánh làm tức chết người ta, Lam Sam ngậm chặt miệng. Cô không hỏi nữa, phản ứng này khiến Tạ Phong Sinh hiếu kỳ, anh hỏi:

- Sao cô không hỏi tôi xem rốt cuộc Kiều Phong chọn ai?

Lam Sam nhếch môi:

- Tôi biết đó là ai.