Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 74: Tiên Bia Lục Vấn (1)




“Nếu bữa trưa không ăn, bữa tối cũng khỏi cần đi Linh Thiện đường, ở trong phòng đọc sách, tập trung tu tập là được rồi!”

Trong lòng âm thầm suy tính sự tình sau khi nhập môn, Phương Nguyên cũng định hình được sơ bộ kế hoạch tu hành của mình.

Bây giờ hắn đã chính thức vào tiên môn, tất nhiên cũng phải vạch ra một kế hoạch tu hành mới.

Hắn cũng biết được những nhược điểm của mình, một là kiến thức pháp thuật còn trống rỗng, hai tu vi còn thấp chưa đạt tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, cuối cùng về các phương diện đan, trận, khí, phù từ trước đến giờ đều tự học, mặc dù có chút công phu, nhưng so với người khác còn chưa ra gì.

Màn đêm dần buông xuống, sinh hoạt của Phương Nguyên cũng giống như trước, sau ba canh giờ đọc sách, bắt đầu xếp bằng ngồi trên giường, thổ nạp tu hành.

Gió lạnh từ trong khe núi thổi vào, giống như trêu đùa khẽ tát vào mặt hắn, cho đến sáng sớm khi những ánh nắng đầu tia len lỏi vào phòng, Phương Nguyên mới từ trạng thái thổ nạp tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi hít thở một hơi, có chút vui vẻ.

Đãi ngộ của đệ tử tiên môn quả nhiên khác biệt, một đêm tu hành hắn phát hiện ra, chỗ ở của đệ tử tiên môn linh khí vô cùng dày đặc, vượt xa chỗ ở trước đây của mình. Phương Nguyên suy đoán xung quanh Tiểu Trúc phong hẳn là bố trí một cái Tụ Linh trận thật lớn thu hút linh khí, tạo thành một khu vực linh khí vô cùng nồng đậm trợ giúp cho việc tu hành.

Đương nhiên, cũng có một nguyên nhân khác không kém phần quan trọng, trong tay hắn còn có mười khối linh thạch được tiên môn ban thưởng, vì vậy lúc này cũng không cần tu hành tiết kiệm như trước, chỉ dám sử dụng Luyện Khí Đan để đề thăng tu vi. Tối hôm qua hắn liền trực tiếp sử dụng linh thạch để tu hành. Vừa có chỗ tu hành linh khí nồng nặc, vừa có tài nguyên tu hành phẩm chất cao, giúp hắn chỉ trong vòng một đêm, tu vi tăng lên một đoạn rất lớn!

Hôm nay, tu vi của hắn đã bước vào Luyện Khí tầng ba trung giai, khoảng cách đến đại viên mãn lại tiến gần thêm một bước.

"Điều kiện tu hành trong tiên môn tốt như vậy, giống như là thiên đường tu hành, không biết vì sao tu vi của mấy đệ tử kia mãi không có tiến triển!"

Trong lòng hắn thầm nghĩ một chút, cũng không rõ cho lắm.

Sau đó hắn bắt đầu sửa soạn, dùng nước sạch rửa mặt, dùng cành liễu mà súc miệng, xong xuôi hắn liền đi về phía Linh Thiện đường.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, sau khi ăn sáng xong, mình sẽ đi Tàng Kinh điện mượn pháp thuật bí điển để đọc, đây là việc mà hắn vô cùng chờ mong.

Bên trong Linh Thiện đường lúc này đệ tử tiên môn nhiều vô kể, một bên dùng bữa một bên ngồi vui vẻ đàm luận, bầu không khí vô cùng sôi nổi, nhưng bất chợt khi Phương Nguyên bước đến, thanh âm của những người này bỗng trở nên thấp xuống, không khí như trầm xuống, cũng có người thấy Phương Nguyên, trên mặt tươi cười muốn bước đến chào hắn, nhưng chợt nhận ra bầu không khí chung quanh, đành cười khổ một cái rồi ngồi xuống.

Phương Nguyên vẫn chưa hiểu lắm, nhưng tính hắn trời sinh điềm tĩnh, vả lại hắn cũng không giỏi kết giao, lúc này không quan tâm việc này cho lắm, chỉ mỉm cười gật đầu một cái về đám đệ tử tiên môn, sau đó bắt đầu đi lấy đồ ăn, ngồi một mình một góc, biểu hiện dù khách khí, nhưng cũng không muốn thân cận cùng ai.

Đồ ăn bên trong Linh Thiện đường tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với Ngọc Phong nhai, bỏ thêm vào đó rất nhiều vật đại bổ cho việc tu hành. Phương Nguyên coi như được mở rộng tầm mắt, vừa ăn vừa cảm thụ linh khí dư thừa bên trong, vô cùng cảm thán với đãi ngộ của đệ tử tiên môn!

Lúc trước còn ở trong Tạp Vụ điện, hắn cũng chỉ biết là đệ tử tiên môn mỗi tháng được một khối linh thạch, tạp dịch có hai viên Luyện Khí Đan cấp thấp, cho tới bây giờ mới hiểu được, không chỉ chênh lệch về mặt tài nguyên, mà còn ở những đãi ngộ vô cùng to lớn, từ ăn tới ở, lại cung cấp tất cả vật dụng cần thiết cho việc tu hành, đủ loại điều kiện mà đệ tử tạp dịch không thể so sánh được. Khó trách tiến độ tu hành của những người này lại nhanh như vậy!

"Đương..."

Sau khi ăn sáng xong, Phương Nguyên đang chuẩn bị đi Tàng Kinh điện mượn pháp thuật bí điển, bỗng nghe được từ phía đông rừng cây bên trong Tiểu Trúc phong, truyền đến mấy tiếng tiếng chuông đều đặn, thanh âm chầm chậm, nhưng mà truyền khắp cả ngọn núi. Nghe thấy tiếng chuông này, những đệ tử tiên môn đang chậm rãi ăn sáng bên trong Linh Thiện đường đều nhanh nhanh tăng tốc độ, những người đã ăn xong rồi thì kêu gọi bạn bè nhanh chóng chạy về phía tiếng chuông truyền tới.

“Nhanh chân lên, hôm nay có trưởng lão đến giảng đạo, đi trễ thì không có chỗ tốt mà ngồi đâu!”

Phương Nguyên nghe những người này nói, mới nhớ hôm qua Lữ Khuynh Hà có nhắc nhở mình, mỗi lần tiếng chuông vang lên, nghĩa là có trưởng lão đến giảng đạo, liền vội vàng đặt bát đũa đã rửa sạch lên bàn, đuổi theo dòng người thẳng hướng tiếng chuông mà bước.

Đây là cơ hội đầu tiên hắn có thể nghe trưởng lão giảng đạo, tất nhiên không thể bỏ qua, đợi nghe xong rồi đi mượn bí điển cũng không muộn.

Sâu trong rừng, có một dòng sông nhỏ chầm chậm chảy, Bạch Ngọc Đạo Đài tọa lạc cạnh bên nó. Lúc này những đệ tử tiên môn kéo tới, đều ngồi vây quanh đạo đài kia, lẳng lặng chờ đợi trưởng lão giáng lâm. Lúc này xung quanh đạo đài đã chật kín đệ tử, những ai tới chậm, đành tìm người quen của mình xem có giữ được chỗ nào không. Phương Nguyên mới gia nhập nên cũng chẳng quen biết được ai, nhìn xung quanh một chút, chuẩn bị đi đến một cây đại thụ bên cạnh ngồi xuống tạm.

“Này, Phương sư đệ, ở đây còn chỗ ngồi...”

Bên cạnh gốc đại thụ, có một vị đệ tử mặc áo xanh đang ngồi, hắn thấy Phương Nguyên tới, cười cười, nhẹ giọng chào hỏi.

“Đa tạ sư huynh!”

Phương Nguyên cảm tạ một tiếng, đang định đi qua, chợt nghe một tiếng ho nhẹ gần đó.

Đệ tử kia sắc mặt nhất thời ngẩn ngơ, vô cùng khó xử xoay đi chỗ khác, không nhìn Phương Nguyên nữa.

Phương Nguyên cũng ngừng bước, xoay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên một khối đá cách đó không xa, Ngô Thanh lãnh đạm nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng.