Kim Giáp ở dưới sự kinh hãi, liều mạng kêu to, tay bắt pháp ấn.
Nhưng ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo, Chu Tước trực tiếp đưa ra hai trảo.
Răng rắc sát...
Ánh chớp lấp lóe, hai trảo của Chu Tước vững vàng chộp vào ngực Kim Giáp, hắn ngay cả pháp ấn cũng không niết được, thần thông không cách nào triển khai, liền miệng phun máu tươi, ngực bị xé ra hai lỗ hổng, giống như diều đứt dây ngã xuống!
- Kim Giáp sư huynh...
Trường Nhạc Sư Thúc thấy cảnh này, bị doạ đến tâm kinh đảm hàn.
Lão thái quân tự mình điểm tướng, một trong năm đầu lĩnh phục binh, nhưng vừa đối mặt đã bị giết?
Hắn cảm thấy giống như có nước lạnh dội từ đầu đến chân, chỉ kịp hô lên một tiếng, liền vội vàng bỏ chạy.
- Giết...
Mấy tu sĩ Trúc Cơ khác đi theo Kim Giáp chạy tới cũng kinh hãi, mắt đỏ bừng, tu vi của bọn họ hơi không bằng Kim Giáp, bởi vậy nên chậm hơn một nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Giáp bị Phương Nguyên chém giết, trong lòng vừa sợ vừa giận, dồn dập hét lớn, tế lên các loại pháp khí vọt tới, đã có ý liều mạng.
- Quan Ngạo sư huynh, giao cho ngươi...
Phương Nguyên lại không để ý những người này, đạp lên lưng Chu Tước, lần thứ hai đuổi theo Trường Nhạc Sư Thúc.
- Kẻ này hung hăng ngang ngược, nhanh... nhanh giết hắn!
Trường Nhạc sư thúc nhìn thấy Phương Nguyên chạy đến, lập tức sợ đến mất mật, gấp gáp như chó nhà có tang, chẳng qua lần này rất nhanh liền nhìn thấy phía sau ba tòa đỉnh núi lại có bảy tám người vội vã chạy đến, chính là đội phục binh thứ hai cũng đuổi tới ngay lúc này.
Cầm đầu chính là một thiếu niên mặc thiết giáp, vác theo hai thanh loan đao.
Hắn chính là một vị con cháu được Kim lão thái quân tận lực bồi dưỡng trong thế hệ tiểu bối, tên gọi Kim Huyền Tướng.
Thiên tư người này không yếu, dù còn chưa đến mức Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng cũng có hi vọng tu luyện thành Ngũ Hành Trúc Cơ, chỉ là Kim lão thái quân cảm thấy ngoại trừ Thiên Đạo Trúc Cơ, cái khác đều là phế vật, dù có kết thành Ngũ Hành đạo cơ cũng không có ý nghĩa quá lớn, bởi vậy mới không tận lực bồi dưỡng, mà chỉ đặc ý truyền thụ hắn một đạo bí thuật Kim gia, hiện nay đã tu thành, thực lực đáng sợ mười phần.
Có thể nói, ít nhất ở trong cảnh giới Trúc Cơ, thực lực hắn chưa hẳn đã thua Kim Hàn Tuyết của chủ mạch.
- Huyền Tướng chất nhi, nhanh tế pháp bảo...
Trường Nhạc sư thúc kêu to một tiếng, cắm đầu xông thẳng tới.
Mà thiếu niên tên Huyền Tướng kia cũng phản ứng cực nhanh, thấy áo bào Phương Nguyên cuộn lên, tung bay tận hơn mười trượng, liền cũng không dám khinh thường, lập tức rút ra hai thanh loan đao sau lưng, hai tay chập lại, hai thanh loan đao tức thì hóa thành một thanh trường đao hai lưỡi, bị hắn ném lên không trung, mặc niệm chú ngữ, chỉ thấy bầu trời chung quanh tối sầm lại, âm phong gào thét tứ ngược.
Trong âm phong phá núi lật cây kia, loan đao cấp tốc xoay tròn giữa trời, bỗng chốc một hóa mười, mười hóa trăm, chỉ chớp mắt đã thấy phủ đầy đất trời, đao quang sắc bén đáng sợ, liên miên bất tận đón đầu Phương Nguyên chém thẳng tới...
Phương Nguyên nhìn thấy đao quang đầy trời kia, cũng là không chút nghĩ ngợi, cổ tay đột nhiên khẽ xoay, năm ngón xòe ra.
Một đạo pháp lực cuộn trào, trực tiếp thu Ô Tinh Phược Yêu Liên mới vừa rồi được Kim Giáp tế lên, lại bị băng phong giữa trời vào tay, Phương Nguyên không thi triển qua pháp bảo cỡ này, cũng không hiểu nhiều lắm, chẳng qua không cần hiểu rõ, trực tiếp lấy pháp bảo này dùng làm binh khí, nắm ở trong tay, khẽ vung về phía không trung, sau đó cổ tay lắc một cái, vung vẫy nó ra.
Dưới sự thúc giục của pháp lực mạnh mẽ, Ô Tinh Phược Yêu Liên lập tức vẽ ra từng đạo vòng tròn to lớn giữa trời.
Đao quang đầy trời bay tới, lại dường như bị một tấm chắn ngăn trở, tản ra bốn phía.
Phương Nguyên tay cầm Ô Tinh Phược Yêu Liên, thân hình không chút ngừng lại, cường hành xuyên qua tầng đao võng kia.
Kim Huyền Tướng thấy cảnh ấy, không khỏi dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ
Chẳng qua hắn cũng phản ứng cực nhanh, bất ngờ cắn răng một cái, thi triển ra một đạo bí pháp, da thịt toàn thân bắt đầu tản mát kim mang, hệt như hóa thành đồng chất, từng đường vân màu vàng hiện ra trên làn da, hai tay dang ra, phi đao giữa không trung về hết lại trong tay, sau đó bị hắn nắm lấy, chân đạp một mảnh sương mù đen, cao cao tại thượng, đương đầu chém xuống Phương Nguyên.
Hắn còn chưa dứt câu, Phương Nguyên đã nhíu mày.
Đón lấy song đao đập mặt mà đến, thân hình hắn chợt lóe sang bên trái, song đao lướt sát qua thân thể, sau đó hắn khẽ vươn tay, nhắm ngay phần gáy Kim Huyền Tướng, chưởng lực tung ra, vứt về phía Quan Ngạo ở sau lưng...
- Quan Ngạo sư huynh, cho ngươi!
Lúc này Quan Ngạo đang tay cầm đại đao, chiến làm một đoàn với đám tu sĩ Kim Giáp đi theo, không để cho bọn hắn tới quấy rầy Phương Nguyên.