Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 617: Hắn Quả Nhiên Kinh Sợ (2)




Lợi hại nhất chính là Quan Ngạo, trực tiếp đập ra một cái hố. 

 Bất quá cũng may Quan Ngạo lót Toan Nghê ở dưới, thêm vào thân thể hắn mạnh mẽ, nên không có bị thương chút nào. 

 Bất quá con Toan Nghê kia lại ngất xỉu, phải cho ăn một viên linh đan mới tỉnh táo lại. 

 - Oa nha nha... 

 Trên đỉnh đầu, Sương Nhi kêu to thất thanh, khua tay múa chân rơi xuống, nhìn phương hướng chính là vị trí của Phương Nguyên. 

 Thực lực của nàng không đủ, tự nhiên không thể khống chế thân hình, nhìn thấy Phương Nguyên liền mừng rỡ kêu to: 

 - Nhanh cứu ta... 

 Phương Nguyên xoay người, giúp đỡ Kim Hàn Tuyết đang không đứng thẳng được, sau đó nghe phía sau đùng một tiếng. 

 Trên đầu Sương Nhi nổi lên cái bọc lớn, hận đến nghiến răng, gắt gao trừng mắt nhìn Phương Nguyên. 

 Phương Nguyên cũng không để ý tới nàng, lấy ra thẻ ngọc mà Kim lão thái quân ban cho, yên lặng đối chiếu tin tức bên trong với hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy trên đỉnh đầu của bọn họ có một kẽ nứt màu đen, phảng phất như cánh cửa, bên trong có rất nhiều đệ tử tiên môn đi vào, có không đứng thẳng được, cũng có đứng vững thân hình, sau khi nhìn lướt qua khắp nơi, liền nhanh chóng thu nạp nhân thủ. 

 Trong đó cũng có một vài người thực lực mạnh mẽ, sau khi vào rất nhanh liền giống như Phương Nguyên khống chế lại thân hình, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất, cuối cùng hóa thành một đạo linh quang đi xa, nhìn dáng vẻ là trước khi đi vào đã có dự định. 

 - Bí cảnh này… quả nhiên có chút huyền diệu... 

 Phương Nguyên thì ngưng thần lẩm bẩm. 

 Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, thời điểm mình vừa tiến vào bí cảnh, trong thiên địa có một cỗ áp lực cực kỳ khủng bố, giống như người tiến vào trong nước, hoặc như tiến vào một quốc gia quái lạ, bị vô số người nhìn chằm chằm, kia là một loại bài xích, áp lực vô hình vô chất kia khiến người cảm thấy trong lòng hốt hoảng. 


 Nhưng theo người đi vào càng ngày càng nhiều, loại áp lực kia lại càng ngày càng nhỏ. 

 Đến khi có gần nghìn người đi vào, thì loại áp lực kia hầu như đã tiêu tán thành vô hình... 

 Đến lúc này, hắn cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao Kim gia phải cho người ngoài tiến vào bí cảnh, đại khái là do loại áp lực kia quá lớn, một người đi vào, dù thực lực mạnh đến đâu, ở dưới loại áp lực kia cũng rất khó hành động, cần mọi người tới chia sẻ mới được... 

 - Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh của Kim gia chúng ta sao? 

 Trong các đệ tử Kim thị, cũng có người vừa mừng vừa sợ nhìn bốn phía: 

 - Đáng thương ta sinh ra mấy chục năm, nhưng vẫn là lần thứ nhất đi vào! 

 - Thế giới này, linh khí cũng không quá dồi dào, bất quá cẩn thận cảm ngộ, lại có chút không giống ngoại giới! 


 Mọi người nghị luận sôi nổi, đợi đến khi phản ứng lại, thì đều vây đến bên người Phương Nguyên, trong đó một đệ tử chi thứ của Kim thị giơ tay, dùng linh quang vẽ ở trong hư không, lại là một con đường cùng với rất nhiều ngọn núi nguy nga, nhìn Phương Nguyên nói: 

 - Phương sư huynh, trước khi ta đến đã nghe ngóng qua, từ nơi này đi về phía bắc, ước chừng ba ngày lộ trình, là có thể đi vào hạch tâm của bí cảnh, nhưng dọc theo con đường này có không ít cơ duyên, Thất Tinh Tham chính là một trong số đó, chúng ta có thể đi hái Thất Tinh Tham trước, sau đó lại tiến về phía hạch tâm! 

 Một người khác không chút nghĩ ngợi đánh gãy hắn, nói: 

 - Thất Tinh Tham tính là gì, ở trên Thông Thiên Bí Cảnh Kỳ Bảo Lục xếp hạng sau ba mươi, không đáng hưng sư động chúng, theo ý ta, chúng ta nên đi về phía đông trước, không quá trăm dặm sẽ có một bí cốc, tên là Tử Vụ Chiểu, nơi đó mọc ra một cây Vân Văn Quả Thụ, phía trên có Vân Văn Quả, chính là thánh phẩm tăng cường pháp lực, ở trên Kỳ Bảo Lục xếp thứ mười ba, mau mau đi, chúng ta phải nhanh chạy tới, nếu chậm sẽ bị người khác đoạt mất... 

 - Vân Văn Quả lại trân dị, cũng chỉ là một cây ăn quả, không bằng đi vùng mỏ Kim Cương Thiết trước! 

 - Đi tìm Lưu Ly Thụ trước đi! 

 - Vừa nãy ta thấy có một đạo linh quang bay thẳng đến tây nam, nhất định là có cao thủ đi đoạt Sơn Đào, nên đi ngăn cản hắn trước mới được! 

 Trong lúc nhất thời, xung quanh nghị luận sôi nổi, ý kiến nhất thời loạn cả lên. 

 Phương Nguyên nhìn dáng dấp của bọn họ, liền biết trước khi tiến vào bí cảnh, từng cái đều có kế hoạch riêng. 

 - Phương sư huynh, ngươi nói đi chứ... 

 Những người kia tranh luận khó phân cao thấp, nhất thời ý kiến không thống nhất, ầm ĩ đến mặt đỏ tía tai. 

 Qua một lát mới có người phản ứng lại, nhìn Phương Nguyên hỏi. 

 - Đúng rồi, lần này lão tổ hạ lệnh phải nghe lời ngươi, ngươi sắp xếp cho mọi người đi...