Đúng lúc này, chỉ nghe được thanh âm ầm ầm… vang vọng vân tiêu, chỗ tiếng vang truyền đến, lại là ở phía sau kim trạch, trong thâm sơn thăm thẳm, nơi đó lại có một đạo tinh quang phóng lên cao, nhuộm đỏ nửa bầu trời, trong tinh quang kia, mắt thường có thể thấy, tựa như có vô số linh hồn Yêu thú thoáng hiện, vồ giết ở trong không trung, nghển cổ thét dài, sát ý đáng sợ tập cuốn tới!
Hống...
Trong Thú Uyển, những Yêu thú vừa rồi bị Quan Ngạo đánh sợ, đang cong đuôi cảnh giác nhìn ra ngoài Thú Uyển kia, tựa hồ bị huyết quang ảnh hưởng, bỗng dưng sinh ra hung khí, con ngươi đỏ bừng gầm rú, vọt thẳng ra ngoài Thú Uyển!
Ngoài cửa Thú Uyển có rất nhiều thị vệ của Kim gia đang đứng, trong lúc không chú ý đã có mấy người bị Yêu thú đẩy ngã.
- Yêu thú phát điên...
Đám thị vệ kinh hãi biến sắc, liều mạng chạy trốn.
Chư vị lão tổ của Kim gia thì giống như nghĩ tới điều gì, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện.
- Tất cả im miệng cho ta, cút ngay!
Kim lão thái quân nhìn thấy gia viên đại loạn, trên mặt lóe qua vẻ ưu lo, lệ quát một tiếng, quải trượng đầu rồng trong tay vốn muốn chỉ về phía Phương Nguyên, lúc này lại trực tiếp chống xuống đất, chỉ nghe ầm ầm ầm… đại địa rạn nứt, dung nham cuồn cuộn, khí cơ mạnh mẽ từ trên người nàng xông lên, che kín bầu trời.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên Thú Uyển mới vừa rồi bị Phương Nguyên xé ra một lỗ hổng, trong nháy mắt đóng lại, ngăn chặn Yêu thú lao ra.
Sau đó trên đỉnh đầu Kim lão thái quân, thình lình có một vệt thần quang xông ra ngoài, bay đến không trung phía sau núi, vẫn là dáng dấp của Kim lão thái quân, chỉ là thân hình mờ mịt, như tiên như thần, quải trượng đầu rồng đập về phía hư không, lại đưa tới lôi hải đầy trời, răng rắc phách xuống, tất cả hư ảnh Yêu thú đều bị trừ khử.
Chỉ có một cái bóng trắng cổ quái từ dưới quải trượng chạy ra ngoài, sau đó trốn vào lòng đất.
Trong lòng Kim lão thái quân cũng cả kinh, thầm nghĩ:
- Cái kia là thứ gì?
Bất quá nàng ở trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không thông, tâm niệm lóe lên, liền thu rồi pháp tướng, trở lại trước Thú Uyển.
- Lão tổ, lẽ nào cánh cửa kia lại không phong ấn được?
- Còn chưa mở, chỉ là không biết vì sao, sợi oán khí kia lại bắt đầu bay lên, ảnh hưởng đến Yêu thú bên ngoài bí cảnh...
Trên mặt Kim lão thái quân cũng mang theo vẻ ưu lo, lạnh lùng trả lời một câu.
Kim gia Thất tổ nghe vậy, không nhịn được thở dài nói:
- Đã áp chế ba trăm năm, tính toán thời gian cũng sắp tới rồi, bây giờ dị biến đã hiện, nói rõ trong Thông Thiên Bí Cảnh, các loại họa loạn đã lên, không biết lúc nào sẽ bộc phát, nếu lại ngã mười hai kim trụ, như vậy sẽ thành đại họa, e là toàn bộ Thiên Lai Thành cũng không gánh nổi...
Dứt lời, hắn nhìn về phía Phương Nguyên đang ly khai, muốn nói lại thôi.
- Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại sớm hơn ta suy tính nửa năm...
Kim lão thái quân biết ý tứ của Kim gia Thất tổ, khoát tay áo một cái, ra hiệu hắn không cần nhiều lời, sau đó cũng nhìn về phía Phương Nguyên ly khai, lạnh lùng nói:
- Ta vốn định từ từ mài tính tình của hắn, lại cầm đến dùng một lát, nhưng nhìn dáng dấp là kéo không được rồi!
Kim gia Thất tổ nghe vậy, liền vội vàng kêu lên:
- Phương tiểu hữu, ngươi trở về đi!
Phương Nguyên vừa định bước ra cửa, trong lòng cũng buông lỏng, thầm nghĩ:
- Nếu như đi ra ngoài, thì đúng là không tiện thu tràng...
- Xem ra ta đánh cược thắng rồi...
Nghe được tiếng gọi ở sau lưng, trong lòng Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt hắn yên tĩnh quay người nhìn lại, khí độ không thay đổi, áo bào xanh tung bay, kỳ thực trong lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi lạnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước đó hắn cũng không có nắm chắc. Chẳng qua là cảm thấy, Kim lão thái quân đang đánh cược mình sẽ không bởi vì tức giận mà từ bỏ con đường tu hành, bất quá bây giờ tự tin của nàng sẽ không còn lại bao nhiêu...
Dù sao sự kiện này, 300 năm trước đã náo qua một lần rồi.
Khi đó Kim lão thái quân cũng tự tin như vậy, cho rằng Thái Hoa Chân Nhân nhất định sẽ trở về, vì lẽ đó bỏ mặc không để ý tới.
Kết quả Thái Hoa Chân Nhân thà rằng tọa hóa ở trong thâm sơn, cũng không thèm trở về!
Kim lão thái quân đường đường là Nguyên Anh đại tu, chấp chưởng Thiên Lai Thành ngàn năm, sẽ không đến nỗi liên tục phạm sai lầm hai lần giống nhau chứ?
Hơn nữa lần này còn ném vào một nhánh Bất Tử Liễu...
Phương Nguyên nghe vậy gật đầu.
Kim lão thái quân chống quải trượng đầu rồng đứng ở nơi đó, nhìn thân thể bà ta gầy gò nho nhỏ, nơi nào giống như vừa mới triệu hoán lôi hải, như thần linh hạ phàm. Bà ta nhẹ nhàng chống quải trượng đầu rồng xuống đất, trong thiên địa lại có một tầng bình phong vô hình khuếch tán ra.
Như thế giới bị tách thành hai phương, bao phủ vùng này lại.
Chỉ có Kim lão thái quân, mấy vị Kim Đan và Phương Nguyên ở trong bình phong, mà ở ngoài bình phong, người khác chỉ có thể nhìn thấy Phương Nguyên đang nói chuyện với đám người Kim lão thái quân, nhưng căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì.