Lão thái quân càng mắng càng tức, mấy tu sĩ Kim Đan đứng dưới sảnh đều gục đầu không dám nói:
- Nhưng các ngươi, một đám phế vật, không thể tiếp nhận Lôi pháp truyền thừa của Thiên Lai Thành chúng ta thì thôi, đến việc sinh con cũng không ra hồn, chỉ sinh được một đám ngu xuẩn...
- Các ngươi nói thử xem, đợi ngày nào đó lão thân viên tịch, Kim gia của Thiên Lai Thành phải làm sao bây giờ?
Phương Nguyên ở lại Kim gia đã hơn mười ngày, mỗi ngày chỉ đọc sách tu hành, tuy buồn tẻ nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì Kim gia quả thực đã coi hắn như con cháu trong nhà, tàng kinh các, động thuật pháp, các nơi đều mặc hắn thoải mái ra vào. Tất nhiên, tuy những nơi này cũng có chút bí pháp liên quan đến tu hành, nhưng loại thần quyết chí cao như Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì không nằm trong số đó.
Có điều những thứ này đối với Phương Nguyên mà nói thì đã đủ dùng rồi, tàng thư các của Thiên Lai Thành cực kì phong phú, nội dung bao hàm rộng rãi, đủ cho hắn xem thoải mái.
Đám người Sương Nhi tiểu thư không còn mời Phương Nguyên dự tiệc nữa, Phương Nguyên cũng vui vẻ được thanh tĩnh đọc sách, chỉ có Kim Hàn Tuyết vẫn thường xuyên tới chơi, còn thường thường mang theo kinh điển đàm luận với Phương Nguyên, hai người trò chuyện khá hợp ý, nhưng Phương Nguyên trước sau vẫn lấy lễ quân tử đối đãi với nàng, chưa bao giờ thân cận quá mức, càng không hề chủ động tới chỗ nàng, chỉ có đạo si như Kim Hàn Tuyết, dường như không để ý nam nữ khác biệt, thường xuyên tới tìm hắn mà thôi.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Trong thời gian này, Phương Nguyên không gặp lại lão thái quân lần nào, cũng không có chút manh mối về việc lấy được Lôi pháp, chỉ có thể chờ gặp được lão thái quân rồi tính tiếp.
Ngoại trừ chờ lão thái quân, hắn còn chờ con bạch miêu kia trở về, nhưng không ngờ đã hơn mười ngày, con mèo kia vẫn bặt vô âm tín, chẳng biết đi nơi nào, thậm chí nó còn chưa từng lộ mặt ra một lần...
Hắn âm thầm tính toán qua các cấm địa của Thiên Lai Thành, thầm nghĩ, chưa biết chừng con bạch miêu kia đang ở chỗ nào trong số những nơi đó, chỉ có điều vị đại gia này bản lĩnh thông thiên, tính tình còn kiêu căng, mình không quản được nó, đành phải để mặc nó muốn làm gì thì làm, không để ý tới nữa.
Dù sao thì từ lúc vào thành này, chưa ai thấy con bạch miêu đó đi theo mình cả, dù nó có gây họa gì cũng không liên quan đến mình.
- Lão thái quân đã về rồi...
Đợi hơn mười ngày, rốt cuộc có người hầu truyền tin đến, lệnh Phương Nguyên tới bái kiến.
Đi được một đoạn liền thấy dưới tàng cây ven đường, có một nữ tử mặc váy trắng thần thái trong trẻo mà lạnh lùng đang đứng, thấy Phương Nguyên đến, nàng nở nụ cười rạng rỡ, bước nhanh tới đón.
- Phương sư huynh...
Nàng bước đến trước mặt Phương Nguyên, nhẹ nhàng nghiêng người hành lễ, có vẻ thành thục hơn trước đây rồi.
- Muội cũng đi bái kiến lão thái quân sao?
Phương Nguyên thấy Kim Hàn Tuyết thì dừng chân đứng lại chào hỏi.
Kim Hàn Tuyết nói:
- Lão tổ mới đi Trung Châu một chuyến, chẳng biết trở về từ lúc nào, hôm nay vừa mới báo cho chúng ta biết, theo lễ nghi thì đám vãn bối chúng ta phải đến thỉnh an lão nhân gia, vừa rồi ta nghe người ta nói huynh cũng đến, nên mới đợi huynh ở đây.
Phương Nguyên nghe vậy thì nói:
- Đã có người hầu dẫn đường, không sợ ta đi nhầm nơi, muội không cần chờ ta đâu.
Kim Hàn Tuyết hơi kinh ngạc, tỏ vẻ không hiểu ý của Phương Nguyên, nàng nói:
- Ta chỉ tiện đường thôi mà.
Phương Nguyên bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, đành cùng nàng đi vào hậu viện, không bao lâu liền tới nơi. Nơi đây bình thường là cấm địa mà Phương Nguyên không thể tự tiện xâm nhập, hắn cũng chưa bao giờ tới nơi này. Nhìn qua một lượt thì thấy nơi này còn xa hoa hơn cả tiền viện, giống như một chốn tiên cảnh ẩn cư, bốn phía bạch hạc bay lượn, dị thú qua lại, kì hoa dị thảo xanh um tươi tốt, hương thơm ngây ngất lòng người.
Phía trước mặt, trong khe núi có một đại điện, nằm hẳn bên trong núi, phong cách cổ xưa mà nguy nga, có điều trông đã hơi cũ kĩ.
Trước cửa đại điện có mấy người đứng chờ, đang chăm chú nhìn lên, nhưng không phải người lạ nào, một trong số đó chính là Sương Nhi tiểu thư, nàng ta mặc váy dài màu vàng ôm lấy dáng người yểu điệu thướt tha, đôi mắt sáng rỡ, miệng cười tươi vui, còn có một người mặc áo bào đen, sắc mặt nhợt nhạt, lúc này đang nhìn chằm chằm mình và Kim Hàn Tuyết cùng nhau đi đến, ánh mắt cực kì bất thiện, chính là Thôi Vân Hải.
- Ủa, Tuyết tỷ tỷ, sao các ngươi lại cùng tới đây thế?
Sương Nhi tiểu thư thấy họ thì tươi cười tới đón, nàng hơi nghiêng mắt quan sát Phương Nguyên.
Kim Hàn Tuyết chỉ “ừ” một tiếng rồi lại lặng thinh.
Trong lòng Thôi Vân Hải hậm hực, hung hăng trợn mắt nhìn Phương Nguyên một cái.
Phương Nguyên cũng bất đắc dĩ:
- Liên quan gì đến ta?