Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 546: Một hồi đánh cược (1)




Quốc chủ của Ô Trì Quốc chậm rãi nhìn về phía ông, giọng nói trầm thấp, hỏi với vẻ thâm trầm.

Lão già mặc áo bào cổ kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Tân hoàng có chỉ, trên dưới Ô Trì Quốc lập tức rời khỏi Định Đỉnh Sơn, trận sư ở. trong núi chính là đồ đệ của Hoàng Thúc Tổ Quân Thái Hoa, cũng là đế sư của tân hoàng, kẻ nào dám đả thương hẳn, sẽ bị xử tội tru di cửu tộc!”

“Xôn xao..."

Mọi người xung quanh đều nghe rất rõ những lời này, trong lòng bọn họ càng thêm cả kinh.

Quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng thay đổi sắc mặt, ông ta nở một nụ cười lạnh: “Xưng đế? Chỉ dựa vào thăng nhãi kia?”

“Ba ngày trước Điện hạ đã nhập tế cung, cầu nguyện cho vận mệnh của Ô Trì Quốc, lại nhận được sự chúc phúc của tiên hoàng các triều đại trước, ngồi lên đế vị"

Lão già mặc áo bào cổ kia chậm rãi nói một câu, sau đó trực tiếp ném thánh chỉ ở trong tay lên giữa không trung.

Ở giữa không trung, cuộn thánh chỉ kia đột nhiên mở ra, ánh sáng vàng bên trên vô cùng chói mắt, chữ to hiện ra: Hoàng uy đánh bại tứ phương.

Đám người xung quanh Định Đỉnh Sơn thấy thế, tất cả đều hoảng sợ cực kỳ. Điện hạ thế nhưng thật sự ngồi lên đế vị?

Nhìn vào thánh chỉ kia, có thể thấy y đã nhận được sự gia trì của vận mệnh quốc gia, không thể nào là giả được, nhưng điều quan trọng nhất là...

.. Quốc chủ của Ô Trì Quốc vẫn còn sống sờ sờ ở đây mà!

Trong giới tu hành, tuy rằng cũng có truyền thống lấy quốc lập đạo, nhưng vẫn có sự khác biệt với hoàng thất phàm tục, không phải chỉ cần binh hùng tướng mạnh, uy áp một phương là có thể bố cáo thiên hạ, lên ngôi xưng đế. Ở Ô Trì Quốc, qua bao đời nay luôn có truyền thống, tân hoàng lên ngồi thì phải vào tế cung của Ô Trì Quốc, cầu phúc cho quốc vận. Ba ngày sau, nếu được tiên hoàng các đời tán thành, ban xuống phúc duyên, thì quốc vận được tăng cường, chính thức đăng cơ xưng đế. Đến lúc này, tân hoàng mới xem như có danh phận, có thể điều khiển văn võ bá quan, quan sát thiên hạ.

Đế vương đăng cơ các đời nay, thường là lão hoàng tọa hóa, tân hoàng đưa vào tổ điện, sau đó mới hồi cung tế quốc, rồi đăng cơ làm đế. Dù sao, chỉ cần lão hoàng còn trên đời, thì tân hoàng gần như không có cơ hội có thể yên ổn ngây ngốc trong tế cung ba ngày!

Nhưng hiện giờ lại xuất hiện tình cảnh ai cũng không ngờ tới.

Tiểu hoàng tử cư nhiên có thể vào được tế cung, hơn nữa còn thực sự nhận được chúc phúc của tổ tiên!

Nói cách khác, Ô Trì Quốc hiện giờ có hai vị quốc chủ.

"Đây là phản nghịch mài!”

Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe được lời này, nhìn về phía đạo thánh chỉ giữa không trung, sắc mặt chỉ còn lại vẻ thâm trầm, giống như có lửa giận khó mà nói thành lời. Sau một hồi lâu, ông ta mới nặng nề lên tiếng: "Con thỏ nhỏ chết bầm

kia, sống thật phiền toái..."

"Đây không phải là phản nghịch!"

Lão già mặc cổ bào nghe vậy, đáy mắt chợt lóe tinh quang, nhưng vẫn duy trì bộ dạng cung kính trầm giọng nói: "Theo lý thuyết, lão hoàng còn trên đời, tân đế không có khả năng nhận được chúc phúc của tổ tiên các đời tại tế cung. Tiểu hoàng tử có thể thành công, là bởi vì y lập thề độc trước mặt các vị tiên hoàng, bản thân một lòng vì nước, mà không phải là mơ ước ngôi vị hoàng đế, lại càng không nguyện ý có xung đột vũ trang giữa hai cha con, làm yếu quốc thế..."

"Không muốn xung đột vũ trang với ta? Y cũng xứng nói những lời này?”


Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, lạnh giọng nở nụ cười nói.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, ông ta đã nổi sát ý đối với con trai ruột của mình.

Mà vị lão già mặc cổ bào kia thì lại làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: "Tân hoàng chẳng những đã lập thề độc trước mặt tiên hoàng các đời, còn đồng ý hứa hẹn trước mặt chúng ta. Y nói bản thân vô tình ngỗ nghịch phạm phải tội lớn, nhưng là do lo lắng bệ hạ bị yêu phi mị hoặc, tổn hại vận mệnh quốc gia. Bởi vậy, chỉ cần bệ hạ có thể chém chết yêu phi, chứng nhận tâm sáng, thì y tự nguyện quỳ phục trước mặt bệ hạ, tùy ý người trách phạt..."

Mọi người chung quanh, cho dù là hai vị cao thủ Kim Đan, hay là một đám thống lĩnh Huyền Giáp Vệ, thậm chí cả mấy âm thị khi nghe được lời này, đều trầm mặc. Bảo sao tiểu hoàng tử có thể được quốc vận ở tế cung gia trì, bởi vì y không chỉ đơn giản là đoạt vị.

Xét theo một khía cạnh nào đó, y đang buộc tội cha của mình với tiên hoàng các đời.

Như vậy chẳng khác nào, trước chiếm danh phận, sau đó hung hăng đâm cha mình một dao...

"Mị hoặc... Ha ha ha..!"

Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe xong lời này cũng phải bật cười thành tiếng: "Các ngươi thấy bộ dạng ta giống như trúng yêu pháp sao?"

Nghe xong lời này, hai vị Kim Đan, kể cả lão già mặc cổ bào kia, đều trầm mặc.


Đơn giản mà nói, ông ta không giống như bị yêu pháp mê hoặc, nhưng lại có vẻ vô cùng hoa mắt ù tail

"Có lẽ bệ hạ không bị yêu pháp mê hoặc, nhưng lời nói của tiểu điện hạ cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý..."

Không biết qua bao lâu, lão già mặc cổ bào kia bỗng nhiên nặng nề lên tiếng, ngay lập tức không khí chung quanh trở nên đè nén.

Ngay cả hai vị Kim Đan bên cạnh quốc chủ Ô Trì Quốc cũng trong một chốc này mà mang vẻ mặt ngưng trọng.