Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 545: Lôi Linh đã thành (2)




“Ngươi thế nhưng dùng quốc bảo của Ô Trì Quốc ta để tu luyện...”

Ông ta đột nhiên nhìn về phía tàn trận ở Định Đỉnh Sơn, quát lớn một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi không sợ có mạng để tu luyện, nhưng không có mạng để dùng nó sao?”

Trong tiếng hét lớn, quốc chủ của Ô Trì Quốc bay vọt lên trời, hung ác đánh một chưởng xuống bên dưới.

Vừa rồi đại trận hộ sơn của Định Đỉnh Sơn đã chịu một đòn của bảo ấn, tuy rằng được Hoàng Hậu đỡ một phần lớn, cũng được Lôi Linh thanh trừ một vài phần, nhưng vẫn còn một phần đánh xuống núi, khiến cho đại trận hộ sơn ở trên núi trở nên có chút rách nát. Lần này nó không chỉ có vẻ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mà là thật sự đến gần bờ vực sụp đổ, chỉ là tồn tại một cách miễn cưỡng mà thôi!

Một chưởng này của quốc chủ Ô Trì Quốc đánh xuống bên dưới, không chỉ riêng đại trận này, sợ là người ở bên trong trận cũng sẽ bị đánh chết tươi.

“Bệ hạ...”

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bên cạnh có hai bóng dáng lóe lên, khó khăn lắm mới cản lại một chưởng này của quốc chủ Ô Trì Quốc, bọn họ không ai khác chính là hai vị cao thủ Kim Đan. Hai người vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Trận sư ở trong núi này được linh hồn của Hoàng Hậu che chở, hơn nữa hình như hẳn còn tu luyện chiêu số nhất mạch của Thái Hoa chân nhân, nói vậy cũng có chút quan hệ với Ô Trì Quốc ta. Bệ hạ đừng giết người nọ, cứ hỏi hắn trước xem sao đã..."

“Hoàng Hậu?”

Bên trong ngọc liễn dưới chân núi, một giọng nói chứa đầy sự chế nhạo vang

lên.

Ánh mắt của quốc chủ Ô Trì Quốc lập tức trở nên lạnh lùng, ông ta lạnh giọng quát: “Nhắc tới người phụ nữ không biết điều kia làm gì, các ngươi cũng dám cản ta?"

Dứt lời, hai tay của ông ta vung lên, đánh bay hai vị Kim Đan kia, ngay sau đó lại muốn vọt tới Định Đỉnh Sơn.

“Đại công cáo thành...”

Mà ở lúc này, bên trong đại trận rách nát ở Định Đỉnh Sơn, Phương Nguyên chậm rãi thở phào một hơi, hắn âm thầm tạo Pháp ấn, Lôi Linh đang linh hoạt bơi lội ở giữa không trung cũng chậm rãi thu nhỏ lại, đi tới trước người hắn. Chỉ thấy bộ dáng của con Lôi Linh này vẫn không khác gì một con cá chép xanh, cả người lóe lên ánh chớp, trông có vẻ vô cùng thần bí. Dựa theo suy nghĩ của Phương Nguyên, nó biến lớn biến nhỏ, luồn qua trái rồi rế sang phải, rất dễ điều khiển.

Thủy Tương Lôi Linh, tu luyện thành công!

Nói đúng ra thì, Thủy Tương Lôi Linh này vốn nên có hình dạng của Huyền Vũ, có điều thủy mạch chỉ linh mà Phương Nguyên dùng để làm lôi dẫn quá mạnh mẽ, lại luyện thành bộ dáng của một con cá chép xanh. Chẳng qua đây cũng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, quan trọng nhất chính là - về mặt bản chất, nó vẫn là Lôi Linh của mình!

Hiện giờ trong Tứ Tương Lôi Linh, hắn đã có Chu Tước, Lôi Ngư, còn có Ma Ấn Kiếm đang nuôi dưỡng, chỉ còn thiếu Đông Phương Mộc Tương Lôi Linh mà thôi.

Đương nhiên, còn có cả Thổ Tương Lôi Linh cuối cùng!

Nhưng Thổ Tương Lôi Linh lại là nhân tố quyết định để kết đan, thuộc về một tầng cảnh giới cao hơn, tạm thời không cần nhắc tới nó.

Mà sau khi làm xong mấy chuyện này, Phương Nguyên cũng lập tức thu công, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài ngọn núi.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Ánh mắt ngưng lại, hắn lẩm bẩm nói: "Vẫn chưa tới sao?” Thời gian mà Phương Nguyên giao hẹn với tiểu hoàng tử cũng gần tới rồi.

Trước đây hắn đã đồng ý với tiểu hoàng tử, sẽ thay y thu hút sự chú ý của toàn thể Ô Trì Quốc, kéo dài bảy ngày. Mà trong vòng bảy ngày này, tiểu hoàng tử có thể đi làm mấy việc mà y muốn làm, sau đó lại mượn sức mạnh của tiểu hoàng tử để giải vây giúp bản thân.

Nói một cách đơn giản, tuy rằng lúc trước Phương Nguyên đồng ý sẽ giúp tiểu hoàng tử, nhưng hắn cũng chỉ cho y một vài lời khuyên mà thôi!

Hắn cũng không định đi giải quyết vấn đề của Ô Trì Quốc!

Phương Nguyên chỉ tới Thiên Xu Môn, tập trung tu hành một thời gian, dùng chính mình làm mồi nhử.

Người thật sự có thể giải quyết vấn đề lớn của Ô Trì Quốc chỉ có thể là chính bản thân tiểu hoàng tử.

Đương nhiên, Phương Nguyên không thể xác định tiểu hoàng tử có thật sự giải quyết được vấn đề này hay không, thế nên hắn cũng đã chuẩn bị một đường lui cho mình. Hiện tại thời gian giao hẹn đã đến, nếu tiểu hoàng tử vẫn không ra tay, như vậy Phương Nguyên sẽ dùng biện pháp của mình để rời khỏi Định Đỉnh Sơn này.

“Đó là Thất Bảo Lôi Thụ của Ô Trì Quốc ta, mau trả lại cho ta”

Lúc này ở bên ngoài, phía trên Định Đỉnh Sơn, quốc chủ của Ô Trì Quốc như điên như ma đẩy lui hai vị Kim Đan, một lần nữa thúc giục pháp lực toàn thân, mạnh mế đánh về phía đỉnh núi. Kim đan chói lòa không khác gì mặt trời chiếu sáng cả một khu vực, mà dưới thế công vô cùng khủng khiếp này, trận quang lung lay sắp bị phá vỡ ở Định Đỉnh Sơn trông có vẻ như không chịu nổi một đòn, cả ngọn núi chuẩn bị sụp đổ dưới một chưởng này!

“Chậm đã...”

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên phía đằng xa truyền tới một tiếng hét lớn, chỉ thấy ở phía cực Tây, một lưồng ánh sáng đỏ giống như tia chớp lao nhanh tới đây, người còn chưa tới, giọng nói đã vang lên từ đằng xa: “Tân đế có chỉ, trên dưới Ô Trì Quốc lập tức rời khỏi Định Đỉnh Sơn!”

“Gì cơ?”

Vừa nghe thấy hai chữ “Tân đế”, sắc mặt của đám người dưới chân núi Định Đỉnh Sơn thay đổi rõ rệt, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Giữa không trung, quốc chủ của Ô Trì Quốc đang chuẩn bị ra tay cũng đột nhiên quay đầu lại, hung ác nhìn về phía Tây.

Mà ở bên trong ngọc liễn dưới chân núi, vị quý nhân kia thì lại hừ lạnh một tiếng.

Nơi chân trời phía tây, cuối cùng bóng dáng màu đỏ tựa mây kia cũng đã bay. tới gần. Chỉ thấy người tới là một lão già mặc áo bào cổ, sắc mặt tái nhợt, cầm một cuộn thánh chỉ trong tay. Lúc ông đến gần, pháp lực vẫn còn quẩn quanh khắp toàn thân, mãi một lúc sau mới có thể đè ép xuống, có thể thấy được suốt cả chặng đường ông đã cấp bách như thế nào. Sau khi đứng nghiêm một lúc lâu, lão già mặc áo bào cổ mới chậm rãi hành lễ với quốc chủ của Ô Trì Quốc.

“Lúc nãy ngươi nói gì vậy?”